Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 58: Ngoại truyện sau khi cưới 1



1. Về chuyện “Coi trọng”.

Người nào đó cùng mỗ cực phẩm sau khi kết hôn, mặc dùcông việc cực kỳ bận rộn, nhưng vẫn rất tích cực chăm ngoan thực hiện đầy đủnhững nghĩa vụ gia đình của mình, ví dụ như quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, nấucơm gì gì đó chẳng hạn.

Một ngày cuối tuần nào đó, người nào đó đang mải miếtlà phẳng quần áo cho mỗ cực phẩm, bởi vì hôm đó là mùa đông, cho nên quần áovừa dày lại vừa nặng, người nào đó là ủi được một hồi thì hai tay cũng đau ê ẩmcả, liền tức tốc chạy đến chỗ mỗ cực phẩm kể khổ.

“Cực phẩm, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”

Mỗ cực phẩm vừa kết thúc cuộc trò chuyện bằng điệnthoại với khách hàng xong, nghe thấy thế thì xoay ghế lại hỏi: “Sao vậy?”

Người nào đó ấm ức trưng ra hai bàn tay đau ê ẩm, vẻmặt vô cùng đáng thương: “Em chợt phát hiện ra em đã quá coi trọng anh rồi.”

Mỗ cực phẩm đặt điện thoại di động xuống bàn, đưa cánhtay dài ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến cho côcũng rất tự nhiên mà ngồi trên đùi anh. Anh từ tốn hôn cô rồi hỏi: “A Mặc ngốc,em coi trọng anh, anh coi trọng em, có cái gì không tốt?”

Người nào đó vừa bị ôm chặt vừa bị khoá miệng khôngthương tiếc thì chỉ còn biết cách oán thầm: làm cái gì làm cái gì thế, người takhông nói được mà…

Sau khi đạt được “tự do ngôn luận”, người nào đó thởhồng hộc bắt đầu làm nũng: “Tay em đau lắm, hay là cuối tuần này nấu cơm, giặtdũ, quét dọn vệ sinh… anh làm hết đi!”

Mỗ cực phẩm rất chi là bình tĩnh hỏi lại: “Mấy chuyệnnhư thế này, thứ hai hàng tuần là người nào làm?”

Người nào đó trả lời rất lưu loát: “Anh!”

Mỗ cực phẩm lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Thứ ba thì sao?”

Trong lòng người nào đó đã bắt đầu bồn chồn bứt rứtkhông yên: “Anh.”

Mỗ cực phẩm: “Thứ tư?”

Người nào đó: “Anh…”

Giọng điệu của người nào đó, rõ là đã thấp đến thảmthương.

Mỗ cực phẩm tận cùng đuổi giết nhất quyết không chịubuông tha: “Thứ năm?”

Người nào đó bắt đầu cảm thấy vô cùng áy náy: “Làanh…”

Mỗ cực phẩm: “Thứ sáu?”

Người nào đó cực kỳ xấu hổ cúi đầu: “Cũng là anhluôn…”

Mộ cực phẩm nghe thấy vậy, liền duỗi mấy ngón tay thondài ra kẹp lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của cô: “Vậy hai ngày cuối tuần này em cònbắt anh phải ôm đồm hết việc nhà nữa sao?”

Người nào đó theo thói quen gân cổ bao biện: “Tại vìem cả tuần đều bận quá, em là người dẫn chương trình mà, lại là dẫn chươngtrình cho những tiết mục ngoại cảnh nữa…”

Nhưng mà, cô càng nói càng cảm thấy xấu hổ, bởi vì…

Mỗ cực phẩm thật ra còn bận rộn hơn cô gấp mấy lần,mặc dù anh không chính thức điều hành công ty phần mềm máy tính CC, nhưng đểlàm công ty phát triển mạnh hơn, anh vẫn phải “nhúng tay” vào; đó là còn chưakể đến sở vụ Luật, kể từ ngày anh lật lại được vụ án truyền thuyết của PhóKhinh Chước, đem lại thành công rực rỡ, đã không biết có bao nhiêu là người đếntìm anh làm luật sư, số lượng khách hàng để ý đến tài năng của anh cũng phảigọi là vô số…

Sự nghiệp của anh, không nghi ngờ gì nữa, quả thực làđang phát triển đến đỉnh cao chói lọi.

Người nào đó nghĩ nghĩ một hồi, bất giác cảm thấy cựckỳ đuối lý, tự giác trèo xuống khỏi người mỗ cực phẩm, yên lặng không nói mộtcâu nào, chuẩn bị quay trở về phòng tiếp tục công việc ủi quần áo.

Mỗ cực phẩm kéo cô lại, làm cho cô một lần nữa ngồixuống trên đùi anh, nhẹ giọng than thở: “Ngày mai việc nhà cứ để anh làm cho.”

Tim của người nào đó khẽ nhảy một cái, nhưng liền lắcđầu ngay lập tức: “Không cần không cần, em làm được rồi.”

Mỗ cực phẩm nhướn mày.

Giác ngộ sớm như vậy sao?

Người nào đó chột dạ cúi đầu: “Anh đau lòng cho em,tất nhiên em cũng phải thương yêu đáp lại anh rồi.”

Mỗ cực phẩm thấy trong cổ họng bất giác cóchút □, liền ôm chặt lấy cô, khiến cho thân thể hai người như dính sát vàonhau, bàn tay to bắt đầu không yên vị luồn qua lớp áo mỏng manh của cô.

Trên thế gian này duy nhất chỉ có cô, mới có thể chỉcần dùng một câu nói như vậy đã có thể khơi mào được dục vọng của anh mà thôi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trắngnõn của cô, khoan khoái hưởng thụ cảm giác lâng lâng ấy, loại cảm giác này thậtđúng là trêu chọc lòng người.

Người nào đó tất nhiên không có sức lực để chống đỡ,cho đến khi anh đã vén chiếc áo ngoài của cô lên, những tiếng rên rỉ khe khẽtrong miệng cô cuối cùng cũng phải thoát ra ngoài, cả căn phòng ngập tràn mờám.

Ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng với chiếc rèm cửanửa che nửa không đầy mập mờ, trong lúc mơ mơ màng màng, người nào đó bất chợtnghĩ đến ngày hôm qua, có một chuyên mục dính líu đến chuyện “Vụng trộm vớitình nhân”.

Người nào đó bản tính khó đổi, vẫn y hệt như ngày nào,suy nghĩ không thèm qua kiểm nghiệm của đại não mà tuột thẳng ra ngoài.

Người nào đó nói: “Cực phẩm, đến một ngày nào đó cóthể để cho em làm Hạnh Hoa (*) một lần được không?”

(*) Hí hí, tức là hồng hạnh vượt tường ấy =))

Mỗ cực phẩm nghe thấy vậy, động tác đang “thi triển”liền đột ngột ngừng lại.

Người nào đó không hiểu tại sao anh lại ngừng giữachừng như thế, chỉ cảm thấy toàn thân bị anh làm cho nóng rực bây giờ đã thấmchút khó chịu.

Người nào đó mê mê mẩn mẩn he hé mắt ra, sau đó thoángqua một cái, lập tức tỉnh hẳn.

Mỗ cực phẩm đang dùng ánh mắt đen thẳm nhuộm đẫm vẻchết chóc nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ có điều, ánh mắt này lại nhất mực bình tĩnh, khônghề có chút gợn sóng.

Người nào đó đột nhiên lĩnh ngộ được một nghĩa kháccủa cụm từ “coi trọng”…

Coi trọng = ánh nhìn chăm chú cực kỳ trầm trọng.

Giờ phút này ánh mắt anh đang nhìn cô, thật quá nặngnề, cũng đầy áp lực khiến cho cô dường như không có cách nào thở nổi!

Mỗ cực phẩm rất chi là “coi trọng” thẩm vấn phạm nhân:“Triệu Tử Mặc, em có biết tội của em không!”

Người nào đó trưng ra một bộ mặt vừa đáng thương, vừangây thơ vô tội: “Không biết…”

“Nên phạt!”

Mỗ cực phẩm nhanh chóng hoá thân thành người đi hànhhình kẻ trọng tội, khiến cho chiếc áo ngoài của người nào đó “không cánh màbay”, không khí lạnh cùng lửa nóng hừng hực anh vừa châm lên đột ngột xâm nhậpvào cơ thể cô cùng một lúc.

Ở tình thế nóng lạnh giao nhau này, trong cái đầu ngốcnghếch mờ mịt của người nào đó bỗng nhiên loé lên một tia suy nghĩ muốn baobiện cho bản thân mình.

Người nào đó: “Cực phẩm em biết tội rồi, em không nênnói muốn làm Hạnh Hoa!”

Mỗ cực phẩm nghiến răng nghiến lợi: “Vừa mới kết hônchưa được bao lâu đã muốn vượt tường, lại còn định thực hiện ngay trước mặt chánhpháp!”

Ý muốn trừng phạt của mỗ cực phẩm giờ đây đã nổi lênbừng bừng, khiến cho người nào đó đột nhiên bị anh nằm đè lên trên mặt đất.

Mặc dù trong phòng nhiệt độ cũng không lạnh lắm, nhưngsàn nhà ngược lại vẫn lạnh như băng, mỗ cực phẩm nửa nằm nửa quỳ trên người côliên tục phóng hoả, động tác không nhanh không chậm đầy vẻ trêu chọc, khiến chongười ta muốn van xin cũng lực bất tòng tâm.

Người nào đó bất giác phải thừa nhận, băng hoả phântranh như thế này, quả thật là tra tấn mà…

Người nào đó vô cùng oan ức, thở hổn hển mở miệngkhiếu nại: “Em không phải… muốn vượt tường thật, chỉ là… muốn đem anh trởthành… nhân vật chính để em làm Hạnh Hoa một lần, muốn thử xem… không biết làloại cảm giác gì…”

Mỗ cực phẩm đột nhiên mãnh liệt cảm thấy bản thân nhưđang bị coi rẻ.

“Ý của em là, anh bình thường vì quá mức thương tiếcem, cho nên em được đằng chân lân đằng đầu, mới chạy đi tìm loại kích thích mớimẻ khác đúng không?”

Anh ngừng lại một chút, sau đó ánh mắt nguy hiểm tiếptục phóng vèo vèo đến cho cô: “Hoàn toàn không được!”, nói xong, anh quay lạicông việc chính là thi hành án phạt của mình.

Bên ngoài cửa sổ, một nhánh cây lê đã trườn lên, hoàntoàn áp đảo nhánh cây hải đường ngay bên cạnh.

Cho nên ở trong phòng, người nào đó cũng đang phảigánh chịu bi kịch của “nhánh hải đường”.

Người nào đó bị thảm kịch trút lên đầu, trong lòng cảmthấy vô cùng oan ức.

Cô căn bản là không hề có ý này mà!

Hơn nữa, anh bảo, bình thường anh quá mức thương tiếccô ư?

Hừ, thương tiếc cái rắm ấy!

Người này đích thực chính là sói, ma lẫn lộn, dụng tâmkhiến cho cô ngày hôm sau không thể xuống được giường!

Quả đúng là sắc ma đội lốt sắc lang mà!

Nhưng mà, tất cả kháng nghị của người nào đó, hiểnnhiên không có cơ hội để thoát ra ngoài.

Hơn nữa…

Người nào đó rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa thứ ba củacụm từ “Coi trọng”…

Nếu nói “coi trọng” thì đích xác chính là, anh vô cùngtự nhiên đè thẳng lên người cô, đôi mắt nóng rực của anh cũng cực kỳ tự nhiênphối hợp với đôi môi mềm mại bừng bừng dục hoả, lần lượt mút mát từng tấc từngtấc da thịt cô!



Đợi đến khi người nào đó đã bủn rủn hết chân tay, cảngười vô lực, xụi lơ chui vào trong ngực anh, hổn hển van xin “Dừng lại dừnglại”, thì bên ngoài cửa sổ nhánh cây lê kia cuối cùng cũng chịu buông tha chonhánh cây hải đường…

Trời ạ, lần thứ năm hay lần thứ sáu rồi đây?

Người nào đó vẫn không thể nào tính toán được rõ ràngsố lần trong ngày hôm nay.

Mỗ cực phẩm tựa lưng vào chân bàn đọc sách, trên thânhình tuyệt mỹ đầy mạnh mẽ đã lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi, lất phất vàisợi tóc ướt đẫm rủ xuống trán, một giọt mồ hôi lăn dài xuống khuôn mặt tinh tếthanh nhã mà khí thế bức người của anh, khiến cho thần thái anh dường như cũngsáng lên một cách lạ thường, lại thấm đẫm một loại tư vị đầy khêu gợi mê người.

Mỗ cực phẩm cúi đầu nhìn người đang xụi lơ nằm trongngực mình, đôi tay anh một lần nữa lại bắt đầu dao động trên người cô.

Người nào đó vô cùng hoảng sợ…

Người nào đó lập tức yếu ớt kêu lên: “Vẫn còn tiếp tụcsao… Xong đời, mấy hôm nữa chắc em không xuống được khỏi giường mất…”

Tay của mỗ cực phẩm như cũ vẫn lướt qua những chỗ mẫncảm trên người cô, khiến cho cô không khỏi cảm thấy run lên cầm cập.

Mỗ cực phẩm gian tà nở nụ cười, nhìn vào y chang nhưhồ ly: “Em nhạy cảm thật đó.”

Người nào đó: “…”

Mỗ cực phẩm: “Anh chỉ giúp em mát xa một chút thôimà.”

Từ lúc nãy đến giờ, chắc hẳn anh đã khiến cho cô mệtmuốn chết rồi.

Động tác của anh cũng vì thế mà vô cùng nhẹ nhàng, dịudàng vuốt ve trên cơ thể cô.

Người nào đó rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mỗ cực phẩm vô tình như cố ý mở miệng hỏi: “Còn muốnlàm Hạnh Hoa nữa không?”

Người nào đó: “…”

Cực phẩm đại ca à, anh không thể gác chuyện này sangbên một chút được sao!

Mỗ cực phẩm: “Sau này, nếu còn tiếp tục có suy nghĩmuốn làm Hạnh Hoa trong đầu, anh nhất định sẽ khiến cho em không thể có đủ khílực để mà vượt tường!”

Người nào đó: “…”

Cô trầm mặc tiếp tục giữ yên lặng, ở cái đề tài này,đảm bảo cô nói một câu sẽ sai một câu, tình trạng trừng phạt liên miên khôngbiết sẽ kéo dài đến lúc nào…

Một lát sau, người nào đó mới từ tốn đáp lễ: “Cực phẩmà, không phải là em không thương tiếc anh, nhưng mà thực sự là… hôm nay và ngàymai em không có cách nào làm hết được việc nhà đâu…”

2. Về chuyện “tỏ tình”.

Ngày xưa người nào đó dũng cảm chạy đi tỏ tình trước,nghĩ lại cho đến tận bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng hối tiếc, mặc dù có một lần,người nào đó tận tai nghe được mỗ cực phẩm chính miệng bảo anh là người rungđộng trước, hơn nữa ngày trước cũng là anh chủ động cầu hôn, nhưng mà thỉnhthoảng nhớ tới, vẫn mang theo chút không cam lòng.

Một ngày nào đó, người nào đó rất an nhàn rảnh rỗi,ngồi mốc luôn trong thư phòng, đem tâm trí nhớ tới “giai đoạn yêu đương” giữahai người, sau đó…

Người nào đó bất ngờ kêu lên: “Cực phẩm, không thểtiếp tục như thế được!”

Mỗ cực phẩm đang chơi game, nghe vậy cũng chỉ đơn giảnhỏi: “Sao vậy?”

Người nào đó tỏ vẻ vô cùng khó chịu: “Anh chưa bao giờtỏ tình với em hết!”

Mỗ cực phẩm vẫn nghiêm túc thao tác bàn phím, nhànnhạt hỏi: “Em xác định?”

Người nào đó chột dạ.

Nhưng người nào đó cũng rất nhanh chóng mà nhận ra,mình đúng tình hợp lý, có gì phải sợ!

“Em còn rất muốn biết, nếu ban đầu không phải do emdũng cảm tỏ tình trước, thì sau này anh tỏ tình với em bằng cách nào?”

Mỗ cực phẩm liếc mắt nhìn sang cô một cái, lấy ra mộttờ giấy trắng ở bên cạnh, cầm bút lên ghi ghi chép chép cái gì, xong xuôi liềnđưa cho người nào đó.

Người nào đó mừng rỡ nhận lấy, trong lòng cứ đinh ninhcực phẩm vì ngượng nên không dám nói ra miệng, cho nên mới đành phải thay thếbằng giấy mực.

Nhưng mà…

Trên tờ giấy là cái quái gì đây?

Hình vẽ một chiếc bảng trống không?

Bảng trống?

Người nào đó lập tức bĩu môi: “Vậy cũng đòi tỏ tình…”

Nếu như năm đó anh cầm tờ giấy vẽ hình chiếc bảngtrống này phe phẩy trước mặt cô, cô nhìn thấy mà hiểu được…

Mới là lạ!

Mỗ cực phẩm lần nữa rút ra một tờ giấy khác.

Lại tiếp tục ghi ghi chép chép.

Xong xuôi lại đưa cho người nào đó đang ngây ra nhưtượng.

Người nào đó há hốc mồm.

Trên tờ giấy trắng, bây giờ được đánh số theo thứ tựnhư thế này:

1, H

2, Em ( 您: Nâm)

3, Một chút ( 小小: Tiểutiểu)

4,

Người nào đó rất không muốn nói, nhưng mà không thểkhông nói: “Cực phẩm à, bất luận là loại tỏ tình nào, hình như em đều chẳnghiểu cái gì hết…”

Mỗ cực phẩm: “…”

Hắc tuyến vạn trượng.

Haiz, đúng là A Mặc ngốc vẫn hoàn A Mặc ngốc!

Nếu như anh chỉ đơn giản viết vài ba chữ tỏ tình, anhnhất định sẽ tự khinh bỉ bản thân mình đến chết.

Anh không muốn nói ra bằng lời, chỉ có thể dùng cáchnày.

Hơn nữa, chính anh cũng không biết nên chọn cách nào…

Bởi vì, cách nào thì cô cũng chịu thiệt mà thôi.

3. Về chuyện “lời ngon tiếng ngọt”.

Một chủ nhật khác, người nào đó đang ngồi trong phòngkhách xem TV rất chi là happy, chăm chú theo dõi từng tình tiết của bộ phimthần tượng đang chiếu.

Nam chính nói: “Thế giới này bao la như vậy, em lạinhỏ bé đến thế, nhưng nếu như em đã thuộc về anh, thì cho dù có dùng cả thếgiới để đổi lấy, trọn đời này anh cũng không cần.”

Nam chính nói: “Em là ngọn cỏ, anh là cơn gió, anh vàem suốt đời quấn quýt bên nhau.”



Oa, lời ngon tiếng ngọt…

Người nào đó đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tỵ.

Tại sao người ta có thể nói được, tại sao có thể nóiđược hả???

Người nào đó nhanh như chớp chạy vào thư phòng, lớntiếng kháng nghị: “Cực phẩm, không thể tiếp tục như thế được!”

Mỗ cực phẩm đang chăm chú ngồi trước máy tính chỉnhsửa lại hồ sơ vụ kiện, nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”

Người nào đó cực kỳ căm phẫn mà lên án: “Cho đến tậnbây giờ anh vẫn chưa nói lời ngon tiếng ngọt với em lần nào hết!”

Mỗ cực phẩm vẫn một mực điềm tĩnh thản nhiên: “À, lờingon tiếng ngọt.”

“…” Người nào đó vô cùng nóng lòng chờ đợi.

Mỗ cực phẩm tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Mười phút đồng hồ sau, người nào đó rốt cục không thểnhịn được nữa: “Cực phẩm, muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt với em khó đến vậysao?”

Mỗ cực phẩm tỏ ra cực kỳ vô tội: “Anh vừa nói rồi đấythôi…”

Người nào đó: “…”

Oan ức quá, cực phẩm nói lúc nào đâu…

Lại mười phút đồng hồ sau, người nào đó rốt cục cũnghiểu ra, vẻ mặt lúc này càng thêm bi phẫn: “Cực phẩm, anh gạt em, em không phảimuốn nghe bốn chữ ‘Lời ngon tiếng ngọt’!!”

Mỗ cực phẩm ngẩng đầu lên, vẫn không chịu ngừng lạicông việc đang làm, mấy cái hồ sơ này phải sửa lại hết, ngày mai cần dùng gấp…

Người nào đó tiến đến sau lưng ôm lấy cổ anh, nónglòng thúc giục: “Nói mau nói mau!”

Mỗ cực phẩm hít thở không thông, bàn tay đang cầm conchuột tựa hồ có chút run rẩy…

Trong máy vi tính đột nhiên vang lên một bản tình ca:

“Anh yêu em, yêu đến hoa nở chim ca

Yêu đến Ngưu Lang Chức Nữ cũng phải gật đầu

Yêu đến chim hoa muông thú quy tụ về đây chúc phúc chođôi ta

Yêu đến mỗi sắc cầu vồng đều chiếu rọi vẻ đẹp của em

Anh yêu em, biển cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận

Đến ngàn đời sau anh mãi mãi không nuối tiếc

Anh nguyện đem bản tình ca này tặng cho người con gáianh yêu…”

Người nào đó tâm tình cực kỳ vui vẻ, đứng phía saucười khanh khách không ngừng.

Mỗ cực phẩm vã mồ hôi.

Cái tình huống này, hoàn toàn không nằm trong dự kiếncủa anh.

Bởi vì, ban nãy khi tay anh run lên, vô tình nhấnchuột vào chỗ tăng âm lượng bài hát…

Người nào đó đang đứng phía sau, đột nhiên rướn ngườilên trước, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Mỗ cực phẩm bất giác cảm thấy, trái tim mình dường nhưđã bị nụ hôn này của cô làm cho nhũn ra hết cả rồi.

A Mặc ngốc, thật là dễ dàng thoả mãn quá mà.

Anh yên lặng một lúc, sau đó bắt đầu hát.

“Anh yêu em, biển cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận

Đếnngàn đời sau anh mãi mãi không nuối tiếc…”