Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 127: Gần 10 năm về trước (8)



" Tức chết đi được "

Vũ Duyệt chạy một lúc lâu, phải đổi hướng vì ở bên đó có người đuổi tới.

Không quá 10 phút sau ở đằng sau lại vang tới tiếng la thất thanh.

- Nhanh lên, nó chưa thể chạy đi đâu xa được đâu.

" Ngày tàn của mình đây à "

Ở đằng trước có người, đằng sau cũng có, định chạy qua hai bên thì hai bên cũng đã có người.

Vũ Duyệt thực sự là bị bao vây rồi.

- Nó kia kìa.

Vũ Duyệt tái mặt, nhìn tứ phía, hoàn toàn không có đường lui.

Nhớ lại trong túi còn có khẩu súng, cô run run rút ra.

- Trời đất, nó còn chôm theo khẩu súng của tôi kìa.

- Đừng lo, nó còn nhỏ không biết sử dụng súng đâu.

" Sai lầm rồi nhé "

Vũ Duyệt giơ khẩu súng lên.

Đoàng.

Một người ngã xuống, bụng đầy máu.

Thế nhưng trong vòng vây người đó, cô cũng không trụ được bao lâu, cuối cùng lại bị một mũi tên vào thẳng bụng rồi ngã xuống, trước lúc ngất hoàn toàn chỉ thấy hình ảnh của những người thân mình hiện lên trong trí óc.

" Cuối cùng thì mình... vẫn không thoát khỏi nơi đây được... "

Lúc Vũ Duyệt tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường, mà cô chắc chắn không phải là một nơi nào đấy trong căn nhà trong khu rừng mấy ngày trước đây.

Vũ Duyệt ngồi dậy, cơn đau từ vết thương truyền tới, lại còn có tay chân đều bị xích vào trong cạnh giường.

" Tình huống quái quỷ gì đây "

Cửa mở ra, ông ta đi vào, trên tay còn cầm một cây roi da.

- Ồ, cô bé tỉnh rồi sao? Sao nào, có trải nghiệm gì khi trốn thoát như thế để rồi bị bắt lại?

Vũ Duyệt cắn răng không nói gì, cũng không nhìn ông ta.

Ông ta giáng xuống người cô một đòn, lại còn đi ngang vết thương khiến cô la lên.

- Chuyện còn chưa chấm dứt đâu, cũng đừng mong rằng có người tới cứu mày.

Vũ Duyệt bị đánh đến ngất đi, trên người toàn là mùi máu tanh.

Lúc vừa tỉnh lại thì còn có mấy người phụ nữ kia đi vào, trên tay cầm mấy viên thuốc, đè Vũ Duyệt xuống ép cô uống.

- Bây giờ thì mày đừng mong có sức chạy trốn nữa.

Lại phải trả qua một cuộc hành hạ từ mấy người phụ nữ kia, Vũ Duyệt chỉ hận không thể chết đi.

Ở thành phố F lúc này.

Người dân đang nhìn chằm chằm vào mấy người không biết ở đâu ra đi vào thành phố.

- Cho tôi hỏi, thành phố mấy giờ trước có xảy ra chuyện gì bất thường không?

- Chuyện bất thường sao? Hình như là có một đám người, trông có vẻ giang hồ lắm, đang tìm một ai đó rồi chạy thẳng vào rừng.

Vũ Kha nghe thấy vậy hối hả chạy vào rừng, chỉ thấy mấy vết máu vương lại trên đất, còn có chiếc vòng tay của Vũ Duyệt.

- Mẹ nó.

Vũ Kha lấy điện thoại ra, gọi về cho Hạ Gia.

- Ba mẹ, cứ tìm sâu ở các thành phố khác, trong 1 ngày phải có được thông tin tất cả, nếu không có gì thì phải tìm đến nước ngoài, không thể chậm trễ được nữa. Em ấy trốn thoát được nhưng bị bắt lại thì chắc chắn không ổn đâu.

Vũ Duyệt bị đánh đập bởi mấy người kia, cộng thêm bị cho uống thuốc, làm kiệt sức, đi cũng đi không nổi.

- Lạ quá, ở đây hình như là một thành phố. Ông ta sao có thể để mình ở một thành phố như thế này nhỉ.

Từ cửa sổ nhìn ra, Vũ Duyệt đang ở tầng hai, nhìn xuống dưới là dòng người đông đúc.

- Chân tay bị xích hết rồi, làm sao để đi ra đây.

Một lát sau, ông ta cầm chìa khóa lên mở khóa cho mấy cái xích đó, nhưng lại xích thêm hai xích vào giữa hai tay và hai chân của cô.

- Đi làm việc nhà đi, mấy ngày rồi, ở dưới có hàng tá thứ để mày làm đó.

" Chắc là ông ta không để mình ra khỏi cửa dễ dàng như thế, nhưng dù sao cũng có cơ hội rồi, cứ thử tận dụng xem "