Duy Nhất Là Em

Chương 403: Ngoại Truyện Vấn Thính (23) Vị Hôn Phu Của Tô Tử Tô



"Bạn gái tôi đến rồi"

Tô Vấn ném lại một cậu, liếc 'công chúa một cái rồi bước ra khỏi ống kính, biểu cảm trên gương mặt... giống như phi tần trong hậu cung đột nhiên được hoàng đế triệu kiến vậy.

Đạo diễn và Lưu Lê chỉ biết câm nín.

Vũ Văn Thính đến thăm trường quay. Cô đứng ở một góc khuất tầm mắt, không muốn làm phiền Tô Vấn, nhưng cuối cùng cô vẫn khiến anh phân tâm.

Đạo diễn chào hỏi Vũ Văn Thính một cách lịch sự, sau đó rất hiểu ý liền vẫy tay ra hiệu: "Tạm nghỉ 20 phút."

"Thính Thính"

Niềm yêu thích hiện rõ trong đôi mắt của Tô Vấn: "Sao em lại tới đây?"

"Em đến thăm anh"

Câu trả lời này khiến Tô Vấn trở nên vui vẻ rạng ngời.

Anh vừa cười vừa nắm tay cô đi tới khu vực nghỉ ngơi của mình: "Hợp đồng của Vu Thành thế nào rồi?"

Vu Thành nằm ngay cạnh Kim Châu, chỉ cách nhau một tiếng đồng hồ xe chạy, lúc sáng gọi điện thì cô vẫn còn đang đi công tác ở Vu Thành.

"Em ký xong rồi."

Vũ Văn Thính nói: "Việc đàm phán rất thuận lợi, nên kết thúc sớm hơn dự định."

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ công sở, áo vest kết hợp với chân váy chữ A, thời tiết Kim Châu hơi nóng nên cô cởi áo khoác ngoài ra vắt trên tay.

Tô Vấn đón lấy chiếc áo khoác ngoài trên tay cô: "Bên Giang Bắc em còn việc nào khó nhằn cần giải quyết không?"

"Tạm thời thì không ạ" Cô cảm thấy hơi nóng, liền buộc tóc lên.

Tô Vấn giúp cô, lóng ngóng buộc tóc cô thành một chiếc đuôi ngựa xiêu vẹo, còn rót một ly nước ấm cho cô, đẩy một chiếc ghế ra ép cô ngồi xuống, ánh mắt đầy mong chờ: "Thế thì em ở lại đây với anh thêm hai ngày được không?"

Cô nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vâng"

Cô quay đầu nói với người đồng hành là Tống Dung: "Tổng giám đốc Tống, tạm thời em chưa quay về Giang Bắc đâu, việc của công ty anh cứ liên hệ qua điện thoại với em nhé"

Khi làm việc, Vũ Văn Thính có trạng thái giống như lúc cô được huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, luôn dốc sức hết mình. Cô cũng nên có một kỳ nghỉ phép rồi.

Tống Dung nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh chào hỏi Vũ Văn Thịnh rồi về trước. Vừa quay người, anh đã nhìn thấy một người đàn ông đang nói chuyện với Tô Tử Tô.

Người đàn ông có dáng vẻ rất nho nhã lịch lãm, nhưng vừa nhìn thì đã biết là loại không thành thật gì.

Gã đàn ông đó là trợ lý của Lưu Lê, mọi người đều gọi hắn ta là Tiểu Cảng, xấp xỉ tuổi với Tô Tử Tô, cũng xem như có quan hệ đồng nghiệp với cô. Tài ăn nói của Tiểu Cảng cũng coi như phong lưu phóng khoáng, nhưng hắn ta bóng gió với Tô Tử Tô rất nhiều lần mà cô vẫn không hiểu.

Tiểu Cảng cảm thấy bắt buộc phải biểu hiện rõ ràng thêm chút nữa: "Tử Tô, quay phim xong đi ăn cơm cùng anh nhé?"

Tô Tử Tô đồng ý ngay: "Được thôi"

Cô ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy không ổn: "Hôm nay có khi không được rồi, chắc anh Vấn không có thời gian rảnh đâu, bạn gái anh ấy đến mà."

Hôm nay, cô buộc một nửa mái tóc mì tôm của mình lên, lộ rõ khuôn mặt rất nhỏ xinh của mình, cực kỳ giống với nhân vật đáng yêu trong phim hoạt hình. Tiểu Cảng cảm thấy cô ấy đáng yêu gấp một trăm lần so với 6 cô bạn gái cũ trước đây của hắn ta.

Tiểu Cảng nói: "Không phải mọi người cùng nhau đi ăn, chỉ có hai chúng ta đi thôi."

Hắn ta không phải kẻ ngốc mà hẹn một đống bóng đèn đi để tán gái.

Chú Tư muốn ở bên cạnh thím Tư, anh Xung thì một mình một bóng, Tô Tử Tô cảm thấy không thể để anh Xung cô độc được: "Cũng không gọi anh Xung sao?"

Cô gái này hẳn là có chút chậm chạp, phải nói rõ ràng ra, Tiểu Cảng nói: "Anh chỉ mời em thôi."

Nói xong, hắn ta còn bổ sung: "Ăn tối xong thì chúng ta đi xem phim nhé."

Lần này chắc hiểu rồi chứ.

Tô Tử Tô gãi gãi cái đầu mì tôm của mình, yếu ớt đề nghị: "Hay là để anh Xung đi cùng đi, nếu anh không đủ tiền thì em có mà."

Tiểu Cảng cạn lời.

Vấn đề là tiền sao? Hắn ta muốn tán tỉnh cô, sao trong mắt cô lại biến thành một người keo kiệt chỉ mời một người kia chứ? Đây rõ là một kèo thất bại nhất trong lịch sử tán gái phong lưu của hắn ta, là ngoài ý muốn mà!

Tiểu Cảng giải thích: "Anh không có ý đó, anh..."

Hắn ta còn chưa dứt lời, một giọng đàn ông trầm thấp đã chen ngang: "Tô Tử Tô"

Tô Tử Tô quay lại, ngạc nhiên gọi: "Tổng giám đốc!"

Tổng giám đốc ư?

Tiểu Cảng ngoái đầu, nhìn thấy ngay một người đàn ông mặc comple, đi giày da, tay áo cài măng xéc, đồng hồ cà vạt chỉnh tề, rất chuyên nghiệp, rất ưu tú, quan trọng nhất là còn rất đẹp trai, bộ dạng hào hoa phong nhã, khiến cho Tiểu Cảng cực kỳ cảnh giác.

Tiểu Cảng quan sát người đàn ông tuấn tú, hỏi Tô Tử Tô: "Anh ta là?"

Tô Tử Tô có vẻ rất vui mừng, cười đến mức híp cả mắt chỉ nhìn thấy rằng: "Anh ấy là tổng giám đốc hội đồng quản trị của Công ty Thiên Vũ chúng tôi"

Tiểu Cảng thầm nghĩ, thì ra là cấp trên à. Hắn ta giấu sự lo lắng của mình vào lòng, sau đó, liền nghe thấy người đàn ông cấp trên kia dùng giọng điệu của người làm chủ gia đình nói với đầu mì tôm: "Em qua đây, chúng ta bàn chuyện kết hôn"

"Vâng ạ."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Tô bỗng đỏ ửng, cô chạy qua đó như một cô vợ bé bỏng.

Tiểu Cảng đứng hình.

Cấp trên cái gì? Sói xám đuôi to thì có!

M* kiếp, một cô gái dễ lừa như thế mà bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi, Tiểu Cảng tức chết mất! Nhìn bộ dạng vui vẻ của cái đầu mì tôm kia, hắn ta càng điên tiết hon!

"Tổng giám đốc"

Đầu mì tôm nhanh chóng bước tới trước mặt ngài giám đốc: "Anh muốn nói chuyện gì với em cơ?"

Ở đây đông người, không tiện nói.

"Đi theo tôi"

"Vâng ạ."

Tô Tử Tô đi theo ngài giám đốc, đến chỗ ít người, cô đặc biệt chăm chút kéo một chiếc ghế cho ngài giám đốc ngồi: "Anh Dung, anh ngồi đi ạ"

Tống Dung cũng cạn lời.

Xưng hô kiểu này khiến anh có cảm giác anh như trùm xã hội đen, còn cô là tiểu đệ trong giới vậy.

Tống Dung không khỏi nhớ lại những hành động của đầu mì tôm trong thời gian gần đây, bắt đầu từ lần trước khi anh hôn cô thì cô đã trở nên rất khác.

Lúc ở công ty, ngày nào cô cũng mang cho anh bánh kếp mặn, mỗi lần mang đến, cô đều hỏi một câu: "Bao giờ thì chúng ta kết hôn?"

Tống Dung nhìn gương mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay của cô: "Tuần trước tôi gửi cho em một bộ phim truyền hình, em đã xem chưa?"

Cô gật đầu: "Em xem rồi."

Tống Dung đang ngồi, còn Tô Tử Tô thì đứng, cảm giác có phần giống với trùm sò và tiểu đệ trong giới xã hội đen, trùm sò khoanh tay, hỏi: "Cảnh hôn thì sao? Có bỏ qua không?"

Tiểu đệ luống cuống, ngại ngùng: "Không ạ"

Cô bịt mắt lại rồi!

Tống Dung gửi cho cô mấy bộ phim nước ngoài, chừng mực rộng hơn mấy bộ trong nước, cảnh hôn thì khỏi cần nói, cảnh giường chiếu cũng đều có cả: "Trong phim, nữ chính hôn nam chính, nam phụ thứ hai, nam phụ thứ ba, rồi cuối cùng lại lấy nam phụ thứ tư"

Tô Tử Tô nhìn anh ngơ ngẩn, rõ ràng không hiểu ý của ngài giám đốc.

Tống Dung nhìn gương mặt ngây ngô của cô, dứt khoát nói thẳng: "Không phải cứ hôn là phải kết hôn. Ngủ với nhau rồi cũng chưa chắc sẽ kết hôn."

Vế sau, anh không nói, anh sợ cô gái không tiếp nhận nổi, thế giới quan của cô ấy sẽ sụp đổ.

Bây giờ thì Tô Tử Tô nghe hiểu rồi, biểu cảm vốn cực kỳ hứng thú của cô nay đã vụt tắt, đôi lông mày nhíu lại thành con sâu róm: "Đó là người khác, chứ không phải em"

Cô rụt rè nhìn anh, đôi mắt đỏ au như sắp khóc.

Cô nói rất nhỏ, khẽ khàng hỏi anh: "Có phải anh không muốn kết hôn với em không?"

Từ nhỏ mẹ cô đã dặn, không kết hôn thì không được hôn, ôm, sờ mó hay ngủ với nhau, nếu đã hôn, ôm, sờ mó hay ngủ với nhau rồi mà không chịu kết hôn thì phải báo cảnh sát.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại có thể không kết hôn cơ chứ?" Cô không muốn cảnh sát bắt anh đâu.

Nói mà cô không hiểu nên Tống Dung cảm thấy rất đau đầu. Anh cố kìm nén tính cách của mình, nói: "Kết hôn là chuyện trọng đại, không thể qua loa đại khái được.

Tô Tử Tô lập tức phủ nhận, biểu cảm trên mặt đầy nghiêm túc: "Em có qua loa đâu, em nói với mẹ em rồi, còn xem cả ngày giờ nữa. Tháng sau có một ngày rất tốt, thích hợp để kết hôn, tháng sau nữa cũng có ạ."

Tống Dung không còn gì để nói.

Từ trước đến nay, anh chưa từng gặp phải người con gái như vậy, làm cho anh hết cách.

Tô Tử Tô định nhịn, nhưng không nhịn nổi: "Thế thì bao giờ chúng ta kết hôn ạ?"

Anh nên nói sao nhỉ?!

Cô là câu hỏi khó nhất mà anh từng gặp phải.

Nhưng dù sao cũng là anh trêu ghẹo cô trước, anh phải có trách nhiệm không làm tổn thương trái tim yếu đuối của cô gái.

Vì vậy, anh bèn nói: "Không vội, em còn nhỏ"

Giọng Tô Tử Tô rất mềm mại: "Em không còn nhỏ nữa, em đã đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi."

Tống Dung day day ấn đường, lại đi vào ngõ cụt: "Sau này rồi nói."

Cô chu miệng: "Có phải anh không muốn kết hôn với em không?" Đôi mắt cô đỏ lên, sắp khóc rồi.

Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, hình ảnh đó rất đáng thương.

"Không phải"

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nói như vậy. Tống Dung cũng không biết bản thân đang nói gì nữa, cảm giác như bị cô gái này lôi xuống sông vậy.

Cô tỏ vẻ không tin tưởng lắm.

Anh đành nói: "Tôi đang chọn ngày."

Nói xong, anh bổ sung: "Phải từ từ chọn chứ"

Đôi mắt đẫm lệ của Tô Tử Tô liền bừng sáng: "Vâng vâng, em biết rồi, đợi anh chọn xong ngày thì chúng ta kết hôn nhé"

Tống Dung nghĩ, chắc cô gái này là khắc tinh của anh quá.

Đúng lúc nhân viên hậu trường của đoàn làm phim đi ngang qua: "Tử Tô, đây là ai thế?"

Tô Tử Tô ngại ngùng nói: "Đây là chồng chưa cưới của em ạ."

'Chồng chưa cưới' Tống Dung đứng hình.

Chị nhân viên hậu trường không kìm được mà quan sát thêm vài cái, ồ, được đấy chứ, nhìn diện mạo này chắc anh ta không phải người mà Tô Tử gặp lúc cô ấy còn đi làm ở thẩm mỹ viện đầu nhỉ.

Chuyện lớn của đời người đã giải quyết xong, Tô Tử Tô rất vui mừng, cô hỏi chồng sắp cưới của mình: "Anh ăn tối chưa ạ?"

"Tôi có chuyến bay lúc 6 giờ 30 phút" Tống Dung nhìn đồng hồ, chỉ còn lại một tiếng nữa.

"Anh đợi em một lúc."

Sau đó, cô chạy đi ôm tất cả những thứ ăn được trong túi tới, để trong một chiếc túi ni lông, bánh mì, sữa chua, mực sợi, cái gì cũng có.

Cô nhét chiếc túi đó vào lòng anh: "Anh cầm lấy đi để lên máy bay ăn"

Tống Dung cầm một bịch đồ ăn vặt, hơi đau đầu, phải làm thế nào với cô gái này thì mới ổn đây.

Riêng cái bản tính si tình này thì đúng là Tô Tử Tô và chú Tư của cô có nét giống nhau thật.

"Lưu Lê"

Lưu Lê, 25 tuổi, là tiểu hoa đán có kỹ năng diễn xuất không tồi. Cô là người dân tộc thiểu số, đẹp kiểu quyến rũ rất khác lạ. Hình tượng mà công ty gây dựng cho cô là tiểu tiên nữ lén lút hạ phàm, trong khi đó thật ra cô là người rất hài hước.

Cô quay lại: "Sao thế, anh Vấn?"

Nói thật thì cô hơi sợ anh Vấn. "Lát nữa khi quay phim, cô đừng động vào tôi"

Không phải là giọng điệu thương lượng, mệnh lệnh.

Lưu Lê bối rối nhìn anh: "Nếu không động vào anh thì chúng ta làm sao mà bỏ trốn được."

Tiểu hầu gia phủ Thường Bình Hầu và công chúa Tranh Châu tình sâu nghĩa nặng, yêu nhau đến mức kinh động trời đất khiến quỷ thần rơi lệ. Cảnh phải quay chính là đoạn Thường Bình Hầu dẫn công chúa Tranh Châu bỏ trốn.

Tô Vấn nói: "Chỉ cho phép cô nắm vào tay áo tôi"

"Thể có được không?"

Lưu Lê cảm thấy không ổn lắm, cảnh quay quá giả tạo.

Tô Vấn hoàn toàn không có ý định cân nhắc: "Để tôi khống chế sân khấu, cô cứ diễn theo tôi là được"

Được thôi, ngài là lão đại ạ.

Lưu Lê nhanh chóng gật đầu: "Vâng"

Cô còn có thể không biết anh Vấn là kẻ sợ vợ sao!

Sau khi thỏa thuận xong, Tô Vấn quay về chỗ Vũ Văn Thính. Cô vẫn còn đang dùng máy tính để giải quyết công việc. Vừa nãy sau khi nhận được cuộc điện thoại của công ty thì cô đã làm việc liên tục chưa nghỉ.

Tô Vấn nằm bò ra bàn, biểu cảm rất oán hận: "Em đừng xem email nữa, nhìn anh đi có được không?"

Lật mặt nhanh thật đấy, ông trời con vừa mới ra vẻ 'ông đây nói cái gì là cái đó, với bộ dạng cô vợ nhỏ đòi 'em quan tâm anh nhìn anh đi' này, có đúng là cùng một anh Vấn không đây?

Lưu Lê xoa cằm: "Sao tôi cảm thấy khi anh Vấn ở trước mặt bạn gái lại cực kỳ" Cô nghĩ mãi mới được một từ chuẩn xác: "Cực kỳ giống thụ thế nhỉ"

Quản lý của cô là một fan đam mỹ đích thực: "Đúng vậy."

Cô ta dám khẳng định: "Nữ tổng tài là công, tiểu hoàng đế là thụ"

"Chậc chậc chậc."

Lưu Lê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tô Vấn mà cũng có ngày hôm nay.

"Em đã bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi một lúc đi"

Tô Vấn áp mặt tới: "Những email về công việc còn lại, đợi anh quay phim xong sẽ giúp em lọc một lượt. Bây giờ em đừng xem email nữa, nhìn anh trước đi"

Vũ Văn Thính đồng ý, tắt máy tính rồi nhìn anh.

Sắc mặt cô không tốt lắm, đôi mắt cực kỳ mệt mỏi, chắc chắn là lại thức đêm làm việc rồi.

Tính cô là như vậy đấy, làm việc gì cũng hết mình lao tới, dồn toàn tâm toàn sức, Tô Vấn rất xót ruột cho cô: "Những việc khác ở công ty em cũng có thể tìm anh, anh sẽ giúp em"

"Anh cũng có việc của anh mà."

Trước mặt cô có đặt một cốc nước lạnh, cô hút từng ngụm nhỏ, cắn ống hút theo thói quen.

"Anh có thể nhận ít phim lại"

Tô Vấn chăm chú quan sát chiếc ống hút đó, yết hầu lăn qua lăn lại: "Ngọt không em?"

Nước uống do Tô Tử Tô mua về, ban đầu cô ấy mua hai cốc nhưng cô nói trên đường cổ nhìn thấy một bà lão thu gom rác rất đáng thương nên cô đưa một cốc cho bà lão đó rồi.

Vũ Văn Thính đẩy cốc nước tới trước mặt anh cho anh uống.

Tô Vấn ghé đầu sang, liếm lên môi cô một cái: "Ngọt lắm."

Mặt Vũ Văn Thính đỏ lên, cô nhẹ nhàng cấu vào lòng bàn tay anh một cái, cúi đầu thì thầm: Có người.

Tô Vấn nắm tay cô bước lên xe bảo mẫu, anh nói ở đó không có ai cả.

Đạo diễn đang định gọi Tô Vấn quay lại làm việc đành im thin thít.

Trẻ trung quá mà, củi khô lại gặp lửa rồi, hầy dà.

Tô Vấn có cảnh quay đêm, bữa tối ăn tại trường quay, trong thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm xong, anh đăng một dòng trạng thái lên Weibo.

Tô Vấn V: [Trái tim].png

Anh đăng biểu cảm hình trái tim, bên dưới là chín bức hình xếp thành dạng 3x3, tấm ở giữa là Vũ Văn Thính, bốn phương tám hướng xung quanh đều là ảnh của anh.

Lưu Xung bình luận bên dưới dòng trạng thái đó một dấu chấm lửng, thể hiện sự cạn lời của mình. Còn nói được gì nữa đây, Tô Vấn lập Weibo chỉ là để khoe tình cảm mà thôi, chưa một lần đăng tin về bộ phim mới, quảng cáo mới hay gì cả. Tài khoản Weibo này từ lúc lập ra đến bây giờ toàn là tin về bạn gái anh.

Nhưng fan hâm mộ của anh đã ăn quá nhiều mảnh vụn thủy tinh thức ăn chó rồi, khả năng chịu đòn càng ngày càng mạnh. Tất nhiên vẫn còn một số fan cuồng có ham muốn chiếm hữu biến thái, tà tâm không đổi, cực kỳ cay nghiệt với bạn gái của Tô Vấn.

Làm Gì Có Chuyện Gì Mà Một Cú Nổ Không Giải Quyết Được: "Anh Vấn, anh đủ rồi đấy! Đừng có bộc phát tính thụ của anh nữa!@Tô Vấn V"

Chầm Chậm Thanh Nghiêu: "Thính Thần của quân ta đã bị địch bao vây rồi, mau bảo vệ Thính Thần của quân ta!"

Trung Tâm Phát Hành Sticker: "Gói biểu cảm 'tim xuân phấp phới' phiên bản Tô Vấn đã ra lò, vào tường tôi để lấy"

Cô Lương – Vợ Cũ Của Anh Vấn: "Với tư cách là fan bà xã có thâm niên, trong lòng em vẫn phản đối, nhưng cơ thể lại quá thành thật, chỉ trong chớp mắt em đã like và còn lưu cả hình lại rồi"

Chó Nhị Đợi Gió: "Fan bà xã đã chuyển thành fan CP, hai người có thể Động! Phòng! Tại! Đây!"

Chồng Tôi Là Tô Vấn: "Vũ Văn Thính không xứng với anh Vấn, mau chia tay đi!"

Anh Vấn Ơi Em Nuôi Anh Nhé trả lời@ Chồng Tôi Là Tô Vấn: "M* kiếp, có bệnh thì đi chữa trị đi!"

Ba Ruột Của Tô Vấn – Tô Tân trả lời@ Chồng Tôi Là Tô Vấn: "Hai đứa nó sẽ không chia tay đâu! Hãy dẹp cái suy nghĩ đó đi, tôi chỉ nhận duy nhất một đứa con dâu là Vũ Văn Thính, cô là cái thá gì, mau chóng đổi tên đi!"

Chồng Tôi Là Tô Vấntrả lời @ Ba Ruột Của Tô Vấn – Tô Tân: "Tôi không đổi đấy, ông cắn tôi chắc!"

Tổ Tân tức giận quăng chiếc máy tính bảng. Hừ, fan hâm mộ thời nay đều điên cuồng bệnh hoạn đến như vậy sao, sao lương tâm lại độc ác đến thế chứ, ngấp nghé chồng của con dâu ông rồi lại còn mắng con dâu ông nữa!

Tô Tần nhặt chiếc máy tính bảng lên, mắng mỏ chửi bới cái con nhóc fan hâm mộ xấu bụng đó đến ba trăm hiệp, mắng đến khi cô ta offline mới chịu thôi. Ông cụ uống ngụm trà nhuận họng rồi gọi điện thoại cho con trai.

Cuộc gọi vừa kết nối, mặt Tô Tân rạng rỡ hẳn ra: "Vấn Vấn, ba xem Weibo của con rồi, con đang ở cùng với vợ con à?"

"Vâng, chúng con đang ở trường quay:

Tô Tần cười ngoác miệng: "Con đang ở Kim Châu quay phim à?"

Cái giọng điệu khéo léo này...

"Ba định làm gì?"

Tổ Tân cười hì hì: "Từ Kim Châu lái xe đến Tây Đường chỉ mất vài tiếng đồng hồ thôi. Ngày kia là sinh nhật con đấy, con xem con dẫn vợ về hay là để ba qua đó?"

Từng này tuổi, ông đã sắp bước một chân vào quan tài rồi, không còn ham muốn gì nữa, chỉ mong Vấn Vấn nhà ông sớm kết hôn với nhà Vũ Văn, sớm có con cháu nối dõi tông đường thôi.

Tô Vấn nói với ông: "Ba vội cái gì chứ"

Tô Tân rất tận tình khuyên bảo: "Ba vội thay con còn gì nữa, lúc bằng tuổi con, ba đã thay vợ mới rồi."

Còn con thì sao? Vẫn còn chíp hôi!

Câu sau ông không nói ra, phận làm cha, cũng không nên đả kích lòng tự tôn của con trai mình.

Ở đầu bên kia, Tô Vấn không nói gì.

Mong muốn sống của Tô Tân không chỉ mạnh ở mức bình thường, ông nhanh chóng nói thêm: "Lúc ấy ba đã gặp được mẹ con đâu, tuổi trẻ lông bông không hiểu chuyện ấy mà, sau này gặp rồi, ba liền chớp cơ hội lôi ngay người về nhà."

Khụ khụ, những chuyện hư hỏng thời trẻ không cần nhắc đến nữa, tổn thương tình cảm quá, ông nói luôn: "Vấn Vấn, con đừng nhát gan nữa, mau mau ấn định chuyện đại sự đi"

Tô Vấn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Để con hỏi cô ấy".