Duy Nhất Là Em

Chương 394: Ngoại Truyện Vấn Thính (14) Tô Vấn Tỏ Tình



Cô nói được, sau đó đi về phía lễ tân, dùng điện thoại bàn để gọi. Tốc độ nói của cô rất nhanh, giống như đang thương lượng việc đối phó với truyền thông gì đó.

Tăng Tất Thuỷ nhìn cô hồi lâu, cô cũng chẳng nhận ra. Anh không che giấu được sự thất vọng trong mắt nữa, đành quay đi. Đến cửa thì đồng đội ở đội tuyển bơi gọi điện tói.

Đồng đội anh trêu chọc: "Hẹn hò có thuận lợi không?"

Tăng Tất Thuỷ không quen mặc đồ tây nên đưa tay cởi bớt cúc cổ ra: "Không thuận lợi lắm"

Người bạn kia hỏi anh: "Sao vậy?"

Anh quay lại nhìn về phía quầy lễ tân: "Hình như Thính Thính đã không còn giống lúc trước nữa rồi"

Dương Hy là người trầm tính, cho nên thành viên trong đội được chị huấn luyện cũng đều là người hướng nội ít nói, vui buồn không hiện rõ, núi sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt. Lúc trước Vũ Văn Thính chính là người như vậy, tổ chất tâm lý cực tốt, ánh mắt luôn phẳng lặng, chẳng bao giờ có biến đổi gì lớn. Nhưng vừa nãy, rõ ràng tinh thần cô rất hốt hoảng, vô cùng nóng vội.

Tăng Tất Thuỷ từng cho rằng chỉ có anh trai cô mới có thể khiến cô thể hiện được ra cảm xúc khác, nhưng bây giờ hình như đã có thêm một người khác rồi.

Anh đồng đội kia tận tình khuyên bảo trong điện thoại: "Tất Thuỷ này, về mặt tình cảm thì Thính Thính rất chậm chạp, tôi đề nghị cậu nên sớm nói rõ với cô ấy"

Đừng để đến lúc cô ấy lại bị con sói hoang nào đó bên ngoài cướp đi mất.

Tăng Tất Thuỷ cười khổ: "Tôi sợ nói ra rồi thì không cả làm bạn được với cô ấy nữa."

Về chuyện của Tô Vấn, bên phòng công chúng không có cách xử lý vẹn toàn, họ đưa ra phương án là đầu tiên phải đính chính thông tin về việc yêu đương rồi mới giải thích lý do đến bệnh viện. Tốt nhất là có thể kéo cái lý do đó theo hướng quang minh chính đại một chút, hơn nữa tốt nhất vẫn là để Chu Kiến Vy tự mình đính chính thì hơn.

Thái độ của Vũ Văn Thính là để phòng làm việc của Tô Vấn đưa ra quyết định nhưng mãi vẫn không liên hệ được với Lưu Xung. Người phụ trách thứ hai của phòng làm việc cũng không biết chuyện nên không có cách nào để lập tức đính chính tin đồn.

Lúc Vũ Văn Thính về đến khách sạn thì đã gần 9 giờ rồi. Bận rộn cả một ngày nên tinh thần cổ không được tốt lắm, đầu cúi gục xuống, sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi.

"Thính Thính"

Cô ngẩng đầu, nhìn theo phía ánh đèn mờ tối: "Tô Vấn à?"

Không biết anh đã đứng chờ trước cửa phòng cô bao lâu, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Anh đang đeo khẩu trang, chắc do đi vội nên chưa kịp tẩy trang, ánh đèn chiếu vào mắt anh sâu thẳm.

"Em về rồi. Anh đi đến trước mặt cô, giọng có hơi khàn: "Anh không biết em họp ở đầu nên chỉ có thể đợi em ở đây.

Cô vẫn chưa làm lại sim điện thoại nên anh chỉ có thể ngốc nghếch chờ đợi mà thôi.

Hôm nay trời nổi gió nên đầu tóc anh hơi rối, cả người bụi bặm mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng rực, căng thẳng nhìn cô chăm chú.

"Anh ăn cơm chưa?" Cô hỏi.

Tô Vấn lắc đầu.

Anh ngồi máy bay suốt 4 tiếng đồng hồ rồi lại đợi thêm 1 tiếng nữa ở khách sạn nên thực sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng mà cũng không có thời gian ăn cơm.

Vũ Văn Thính nhìn anh: "Đưa điện thoại cho em."

Anh đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô.

"Mật khẩu"

"591128."

59 là sinh nhật của anh, 1128 là sinh nhật của Thính Thính. Tất cả các loại mật khẩu của anh đều đặt như vậy.

Vũ Văn Thính mở khoá điện thoại liền lập tức gọi cho Hồ Minh Vũ: "Thư ký Hồ, có thể gọi giúp tôi hai phần cơm Trung đưa đến khách sạn không?"

"Vâng"

Cô tắt máy xong liền trả lại điện thoại cho anh, sau đó lấy chìa khoá mở cửa phòng: "Vào trong trước đã."

Tô Vấn đi theo cô vào phòng.

Cô đóng cửa phòng, đi rót một cốc nước ấm cho anh, còn anh vẫn luôn đi theo phía sau cô, nửa bước không rời: "Thính Thính, em biết rồi à?"

"Ùm.""

Weibo phòng làm việc bị fan của anh làm cho tê liệt cả, cô còn có thể không biết được sao. Cô đưa cốc nước qua cho anh.

Anh cầm lấy cốc nhưng không uống, hoang mang vội vàng giải thích: "Không phải thật đâu, anh không thích Chu Kiến Vy. Cô ta bị thương nên anh chỉ đưa cô ta đến bệnh viện thôi.

Cô đoán đúng rồi. Có lẽ là bên phía Chu Kiến Vy đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện không hề nhỏ chút nào.

"Sao anh không đính chính?"

Tô Vấn không giấu cô: "Bởi vì không thể công khai nguyên nhân bị thương được"

Cô ngần ngừ một lát rồi hỏi: "Vậy có thể nói cho em biết không?"

Tô Vấn gật đầu rồi nói rõ: "Bạo hành tinh dục.

Cô kinh ngạc: "Là Hoàng Bình Trung à?"

Quả nhiên là chuyện lớn.

Hoàng Bình Trung đã kết hôn, là đạo diễn hàng đầu trong nước, công ty chế tác phim điện ảnh của ông ta cũng thuộc top 1 trong nước, đã lăng xê không ít nghệ sĩ rồi. Tài năng thì quả là có nhưng đạo đức thì thực sự rất thối nát. Số nữ nghệ sĩ qua tay ông ta nhiều vô số kể, Chu Kiến Vy là người duy nhất có thể ở bên cạnh ông ta suốt một thời gian dài như vậy. Chuyện này không phải là bí mật gì trong giới showbiz, nhưng mọi người đều nể Hoàng Bình Trung ba phần nên không ai nói toạc ra cả.

Nếu như chuyện Chu Kiến Vy bị bạo hành lộ ra ngoài ánh sáng thì việc cô ta dùng quy tắc ngầm cũng được chứng thực luôn. Như vậy, con đường sự nghiệp của cô ta cũng đi thẳng đến hồi kết.

Vũ Văn Thính cũng biết, Tô Vấn có cơ hội debut là do Chu Kiến Vy trao cho, huống hồ chuyện này cũng không thích hợp để Tô Vấn khui ra. Trong ngày tuyết rơi mà đưa than thì không vấn đề gì, nhưng ngày tuyết rơi mà đưa thạch tín nữa thì fan sẽ nghĩ thế nào đây?

Vũ Văn Thính cũng rót một cốc nước cho mình rồi ngồi xuống ghế sofa: "Chuyện này em sẽ giữ kín hoàn toàn, và cũng sẽ không can thiệp đến phương thức xử lý của anh. Anh có thể tự quyết định có làm sáng tỏ hay không."

Anh ngồi xuống theo, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô: "Những gì anh nói, em đều tin cả sao?"

Cô gật đầu.

Cô chưa bao giờ hoài nghi lời nói của Tô Vấn, mỗi một câu cô đều tin.

Tô Vấn rất mâu thuẫn, rối rắm nhíu mày: "Em không nghi ngờ, không tức giận à?"

Giọng điệu anh đầy mất mát mà chán nản: "Em không hề để ý đến chuyện anh bị dính scandal với người khác chút nào ư?"

Anh cảm giác mình bị bệnh thật rồi. Hy vọng cô tin tưởng mình nhưng cũng muốn cô giận dỗi anh, ghen tuông cãi cọ một chút cũng được.

Vũ Văn Thính trả lời: "Em để ý."

Trong mắt anh lập tức sáng lấp lánh như những vì sao, cô ấy vẫn rất để ý đến mình...

Nửa câu sau của cô là: "Bởi vì scandal của anh mà giá cổ phiếu của công ty chúng ta giảm xuống rất nhiều"

Tô Vấn cứng người.

Toàn bộ những ngôi sao trong mắt đồng loạt tắt lịm, anh còn không quan trọng bằng giá cổ phiếu nữa...

"Nếu lần sau còn có tình huống tương tự xảy ra thì anh nói trực tiếp qua điện thoại cũng được, không cần phải chạy tới đây."

Cho dù là trong điện thoại, cô cũng sẽ lắng nghe kỹ lời giải thích của anh.

Cốc nước mà Tô Vấn cầm trong tay hơi nghiêng khiến nước tràn qua miệng cốc chảy xuống.

Nhưng anh không hề nhận ra, ánh mắt giống như một tấm lưới bủa vây, khóa lấy cô: "Anh sợ em hiểu nhầm"

Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Hiểu nhầm cái gì cơ?"

Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bởi vì điều đó sẽ khiến lòng anh bị rối loạn, sẽ làm cho anh như bị ma xui quỷ khiến.

Lời nói chưa được đại não phê duyệt đã buột miệng thốt ra: "Hiểu nhầm anh không thích em."

Vốn anh không định thổ lộ sớm như vậy, bởi vì anh hiểu cô, nếu như không làm được người yêu thì cũng không có khả năng làm bạn bè nữa. Nhưng biết làm sao được, anh bị cô mê hoặc mất rồi, cứ như vậy không hề chuẩn bị gì mà đã thổ lộ tâm tư giấu kín bao lâu nay.

Cô chỉ hơi kinh ngạc một chút, mi mắt giống như cánh bướm mất phương hướng, run lên vài cái không có chút tiết tấu nào.

"Tô Vấn"

"Ừ."

Má cô hơi ửng đỏ, ánh đèn trần lọt vào trong mắt: "Có phải anh..."

Cô tạm dừng rồi nhìn anh không chớp mắt: "Có phải anh thích em không?"

Anh gật đầu: "Phải, sao giờ em mới phát hiện ra?"

Anh đã đợi rất nhiều rất nhiều năm rồi, không đếm rõ được là bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm nữa. Anh ở một nơi cô không nhìn thấy, rồi cứ thế mà điên cuồng nhớ thương cô, điên cuồng thu thập từng chút thông tin liên quan đến cô.

Nhưng mà, cô đứng ở nơi quá cao nên anh mất rất nhiều thời gian mới đứng được ở nơi cô có thể nhìn thấy anh.

Cạch.

Cô làm rơi cái cốc.

Anh lập tức thấp thỏm lo sợ: "Em sợ à?"

Vũ Văn Thính lắc đầu, nhặt cốc lên.

"Vì sao anh thích em?"

Giọng cô rất thấp, không còn đều đều như trước nữa, thanh quản như bị kéo căng ra: "Là bởi vì em bơi rất giỏi à?"

Anh là fan của cô, mà fan của cô đều thích cô vì bơi lội, cho nên cô chỉ nghĩ tới lý do này.

Tô Vấn nói không phải, cả mặt cả tại đô bừng: "Lúc em bơi chưa giỏi thì anh đã thích em rồi"

Cô nghĩ một lúc: "Vậy là vì thể dục dụng cụ ư?"

Cô luyện thể dục dụng cụ cũng rất khá, có một phần fan của cô là fan thể dục dụng cu.

Tô Vấn lại lắc đầu.

"Bởi vì em là Vũ Văn Thính"

Cô cúi đầu, để tay ra phía sau lưng, lau mồ hội trong lòng bàn tay.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa cắt đứt bầu không khí khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh trong phòng.

Tiếng Hồ Minh Vũ vang lên ngoài cửa: "Cô Hai, cơm tối chuẩn bị xong rồi."

Vũ Văn Thính đỏ mặt: "Ăn cơm trước nhé?"

Tô Vấn cũng đỏ mặt: "Ừ"

Một bữa cơm mà cũng ăn không yên lòng, anh thì nhìn cô, còn cô thì không biết nên nhìn đi đâu nữa.

Cơm nước xong cũng đã rất muộn rồi, anh đi đường xa mệt mỏi nên cô bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút. Anh bèn nghe lời đi thuê thêm một gian phòng khác. Cô cũng đã bận rộn cả một ngày, vốn tưởng rằng nằm xuống sẽ ngủ ngay nhưng suốt một đêm lại không thể chợp mắt.

Bảy giờ sáng, cô vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Tô Vấn đứng ở cửa.

"Thính Thính"

Trong mắt anh vằn đỏ tơ máu, tóc tai bù xù như tổ quạ, cũng không biết anh đứng đây từ lúc nào nữa.

Trong lòng Vũ Văn Thính lúc này vô cùng rối rắm: "Sao anh không gõ cửa?"

"Anh không biết em đã dậy chưa"

Anh lên tiếng, giọng khàn vô cùng mà sắc mặt cũng không tốt lắm. Màu da anh trắng nhợt, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu.

"Anh ngủ không ngon à?"

Cô cũng ngủ không ngon cho nên cố ý trang điểm nhẹ một chút để che quầng thâm quanh mắt đi.

Tô Vấn bị cảm lạnh, giọng nói trầm trầm hơi nghèn nghẹn: "Cả đêm anh không ngủ được"

Anh nhìn cô mà không biết nên nói thế nào, lại buồn bực giật tóc: "Thính Thính à,"

Anh dừng lại rồi quay đầu liếc nhìn Lưu Xung một cái ý bảo anh ta tránh đi.

Lưu Xung nhìn đồng hồ: "8 giờ 15 phút lên máy bay, cậu còn 69 phút." Nói xong, anh ta rất biết điều tránh mặt đi, cho hai người một không gian riêng.

Thời gian còn sớm, bên ngoài đang mưa nên trời hơi âm u, trong hành lang không người qua lại. Bởi vì cách âm tốt nên không có chút tạp âm nào khác, chỉ có tiếng Tô Vấn vang lên trong hành lang trống rỗng rồi quẩn quanh bên tai cô.

"Hôm nay anh phải quay về đoàn phim, nếu không hỏi thì có thể ngày mai, ngày kia anh cũng sẽ không ngủ nổi."

Anh hạ quyết tâm rất lớn, bất chấp tất cả: "Thính Thính, em có thích anh không?"

Nếu thích, thì hẹn hò đi.

Nếu không thích thì lại tiếp tục theo đuổi, quấn lấy cũng được, lợi dụng mọi cơ hội cũng được. Tóm lại, anh chỉ chấp nhận một kết quả duy nhất. Cô nhất định, và chỉ có thể là của anh thôi.

Cô không trả lời ngay mà suy nghĩ hồi lâu: "Lần sau gặp mặt em sẽ nói cho anh biết, được không?"

Cô rất thận trọng: "Em vẫn muốn suy nghĩ nghiêm túc lại một lần nữa"

Đối với cô, hẹn hò là việc lớn giống như kết hôn vậy. Nếu hẹn hò thì anh chính là đối tượng và lý do để cô bắt đầu suy nghĩ đến việc kết hôn.

Tô Vấn thở phào nhẹ nhõm: "Được, anh chờ em."

Anh nhìn cô trong chốc lát: "Vậy, anh đi nhé"

"Ừ, anh đi đường cẩn thận.

Chân anh đã bước ra một bước, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô: "Anh đi đây"

"Ừ."

Anh không nỡ, đi chưa được mười bước, lại lộn trở lại, cầu xin được ôm một cái: "Thính Thính, anh muốn ôm một cái rồi mới đi, được không"

Vũ Văn Thính nhìn trong hành lang, không có ai cả, cô đi tới vòng tay quanh thắt lưng anh, mặt tựa vào ngực anh. Rất gần, cô có thể nghe được tiếng tim anh đập loạn xạ, giống cô như đúc.

Anh giang hai tay, ôm cả người cô vào lòng, cằm đặt ở trên đầu cô cọ cọ: "Thính Thính, anh rất thích, rất thích em"

Anh buông ra, hôn vội lên mặt cô một cái, rồi... bỏ chạy.

Vũ Văn Thính đứng ở cửa, sờ lên má rồi nở nụ cười. Cô nghĩ, chắc mình cũng không cần nghĩ gì nữa đâu, cô thích anh rồi.

12 giờ trưa là giờ cao điểm của bữa trưa, trong phòng ăn kiểu Âu xa hoa tấp nập khách hàng lui tới. Đại đa số bọn họ là người yêu, hoặc là nắm tay, hoặc là ôm nhau, cười cười nói nói, nét mặt rất dịu dàng hạnh phúc.

Cô và Tô Vấn cũng sẽ như vậy chứ?

"Thính Thính"

Hình như cô không nghe thấy vì còn đang suy nghĩ gì đó, Tăng Tất Thủy lại gọi lần nữa: "Thính Thính"

Cô quay đầu lại: "Dạ?"

"Có tâm sự gì à?" Cô lắc đầu, cầm dao dĩa lên.

Tăng Tất Thủy lấy phần thịt bò của cô lại rồi tự nhiên đưa phần đã cắt xong cho cô: "Công ty có bận không? Thích ứng được chứ?"

Cô nói cảm ơn: "Cũng bình thường"

Tăng Tất Thủy là một quý ông lịch lãm rất biết chăm sóc người khác. Anh ta tiếp xúc với ai cũng rất tốt, cô và anh quen biết nhau đã 8 năm rồi. Vừa là đồng đội và cũng là bạn bè.

Anh ta rất tự nhiên bắt đầu một đề tài khác: "Vết thương trên vai của em thế nào?"

"Đã khỏi hẳn rồi"

Anh buông dao dĩa xuống: "Em không suy nghĩ thêm chút nữa à, việc quay lại với thể thao ấy"

Cứ giải ngũ như thế này khiến anh ta cảm thấy rất đáng tiếc, tính cách cô bình tĩnh mà cứng cỏi, rất thích hợp làm vận động viên. Ba anh ta chính là huấn luyện viên, ông cũng từng nói, cô là vận động viên hiếm có, cực kỳ có năng khiếu, lại thêm rất có nghị lực, trời sinh là người xứng đáng cho vị trí quán quân thế giới.

Cô lại lắc đầu: "Sau khi phẫu thuật tốc độ bơi của em đã chậm hơn nhiều, hiện nay em chỉ còn ở mức độ 5 năm trước thôi".