Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Chương 9



Vào thứ sáu, Ngụy TuyểnTriệt vừa chấm dứt chuyến đi công tác bốn ngày ở Châu Âu, vừa mới trở lại biêngiới, ngay lập tức vào công ty mở vài cuộc họp hội nghị quan trọng.

Hắn nămnay hai mươi lăm tuổi, sau khi ra sức học hành tốt nghiệp đại học lấy được họcvị thạc sĩ, sau khi trở về nước, lập tức trở thành người nối nghiệp chính thứccủa tập đoàn Ngụy Thị, trở thành phó tổng điều hành trẻ tuổi nhất của tập đoàn.

Mặc dùtrước đây, hắn sớm đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của công ty, nhưng lúc ấyvẫn chưa có danh hiệu chính thức, chính là lấy thân phận trợ lí đặc biệt đitheo bên người thư kí làm việc thực tập, cho nên lần này biểu hiện tiến vào hệthống sự nghiệp của tập đoàn, đều phá lệ hấp dẫn chú ý của mọi người.

Không hổ danh là người nối nghiệp từ nhỏ được bồi dưỡng giáo dục tinh anh, NgụyTuyển Triệt vừa mới bước vào liền khiến cho ngành buôn bán của tập đoàn rực rỡhẳn lên. Cuối năm ngoái, tình trạng tập đoàn thực hiện toàn bộ tỉ lệ một trămphần trăm, mà lúc ấy hắn chỉ mới tiến vào tập đoàn khôg quá ba tháng.

Thành tích như thế, làm chocả nhóm trưởng bối đối với rất nghi ngờ không thừa nhận cũng không được, tiểutử này quả thật có chút tài năng.

“….Được rồi, tôi đã biết,chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ cho người mau chóng đembản hợp đồng qua. Uông tổng, cảm ơn ông.” Tắt điện thoại, Ngụy Tuyển Triệt lậptức đưa văn kiện cho thư kí “Trần thư kí, hợp đồng với Khải Phong mau chóngchuẩn bị, nếu không có vấn đề gì, tuần sau liền chuẩn bị kí hợp đồng.”

“Dạ, phó tổng.”

Ngụy Tuyển Triệt cũngkhông có ngẩng đầu lên, liền phân phó tiếp tục tiêu hóa chồng chất công việcmấy ngày qua, hiệu suất được tăng cao, làm cho Trần thư kí ở một bên nhịn khôngđược phải lạy xuống thờ kính hắn.

Trời ạ, thể lực phó tổng như thế nào lại tốt như vậy? Sau khi đi công tác bốnngày trở về, hắn hồn nhiên như không có vấn đề gì, cả người còn thần thanh khísảng, thậm chí tinh thần hưng phí mở vài cuộc hội nghị, hiện tại lại xem xéttài liệu? Thật là làm cho người ta há hốc mồm.

Vài đồng nghiệp cùng đi công tác với hắn, buổi chiều đều giả bộ xin về nhà sớmnghỉ ngơi, chỉ có một mình phó tổng ở nơi này làm việc.

Nhưng sự nghiệp chỉ là nhất thời, sức khỏe mới là lâu dài, thân là một thư kítốt, hắn hẳn là phải nhắc nhở phó tổng nghỉ ngơi mới phải.

“Phó tổng, ngài có phải hay không hôm nay hẳn là về nhà nghỉ sớm một chút?”

“Chờ tôi xem hết tài liệu đã. Giúp tôi lấy một ly cà phê.”

“….Phó tổng, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn.”

Ngụy Tuyển Triệt dừng động tác lại xem xét tài liệu, ngẩng đầu nhìn thư kí liếcmắt một cái, biểu tình ngày thường nghiêm túc đột nhiên mỉm cười.

Tinh thần Trần thư kí bỗng nhiên có một trận sợ hãi, bất an nói: “Thật có lỗi,tôi chỉ là cảm thấy, nhiệt tình đối với công việc là chuyện tốt, tuy rằng bâygiờ phó tổng còn trẻ, thân thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng.”

“Anh nói chuyện phong cách giống như người vợ hiền nói. Có nghĩ muốn theo tôicùng một chỗ? Tôi sẽ mua biệt thự, xe hơi, anh muốn có cái gì, tôi toàn bộ cóthể tặng anh.” Hắn nháy mắt mấy cái, ngôn ngữ chế nhạo hỏi.

“Cái gì?” Trần thư kí há hốc mồm.

Cùng hắn ở một chỗ….Trời ạ! Phó tổng không phải là muốn chơi BrokebackMountain(đây là phim Mỹ về tình yêu giữa hai chàng cao bồi, có thể xem google) đi? Nha,không, hắn là nam nhân có cá tính bình thường, cũng đã muốn kết giao bạn gáinhiều năm. Hắn mới không cần cùng phó tổng làm loạn.

Nhìn biểu hiện thành thật đầy sợ hãi tới mức nghẹn họng nhìn trân trối của Trầnthư kí, tâm tình đùa dai của gụy Tuyển Triệt hoàn toàn thỏa mãn, “Phốc! Ha haha ha….” Hắn thoải mái cười ha hả “Biểu hiện kinh hách của anh thật kinh điển!”

Kinh điển? Hậu? “Phó tổng, cầu xin ngài đừng chơi trò đùa này, trái tim của tôikhông tốt.”

“Phốc, dùng mười ngón chân của anh suy nghĩ một chút – cùng một chỗ với anh?!Tôi cũng không cần!”

“Tôi đã biết, phó tổng, biểu hiện công tác của ngài rất khá, nhưng cảm tìnhchưa có tiến triển, bởi vì ngài vẫn chưa có tình cảm luyến ái gì cho nên phunhân mới có thể….” Ách, phu nhân nói không được kể, không xong rồi!

Phu nhân? Ngụy Tuyển Triệtnhướng mi, “Mẫu thân của tôi lại gọi đến tra hành tung của tôi?”

“Chính là….hỏi ngài có phải hay không hôm nay về nước….”

Từ sau khi Ngụy Tuyển Triệt trở về Đài Loan, bắt đầu tiến vào công tác của tậpđoàn, mẫu thân của hắn liền thân thiết lo cho đại sự chung thân của hắn, mỗilần về nhà gặp mặt, cách nhau ba câu cũng không rời cưới vợ sinh con. Vấn đềchính là, hắn có kế hoạch của hắn, các bước của mình, hắn không muốn mẫu thâncan thiệp đến hắn, đành phải dùng công tác viện cớ tránh né nàng.

Không nghĩ tới hiện tại nàng lại trực tiếp rõ ràng đích thân mình đến côngty…Ai, có mẫu thân như thế này, đau đầu a!

“Phó tổng, phu nhân hi vọng về sau mỗi ngày đều đem lịch trình của ngài cho bàxem qua.”

“Vậy thì mau chuẩn bị tốt cho bà một phần đi, tuyệt đối phải thực thú vị, biếtkhông?” Cái gọi là “thú vị” tốt nhất chính là được bận rộn, Trần thư kí hoàntoàn hiểu được ý tứ của chủ mình, “Dạ.”

Ngụy Tuyển Triệt nhìn xuống đồng hồ, vì không muốn đợi những cuộc gọi liên tiếpchết người của mẫu thân, hắn tốt nhất là chui đầu vào lưới trước, nhìn xem mẫuthân hắn muốn diễn như thế nào thì diễn.

“Tốt lắm, tôi quyết định nghe theo lời đề nghị của thư kí trung thành, tan casớm, tài liệu này trước hết cứ để trên bàn tôi đi, ngày mai tôi lại tiếp tụcxem.”

Rời đi công ty, Ngụy Tuyển Triệt trực tiếp đưa xe trở về biệt thự Ngụy gia.

“Thiếu gia, Triệu tiểu thư vừa đến.” Thời điểm quản gia mở cửa, vụng trộm nóinhỏ với hắn.

Lại là Triệu Ngọc Phân. Lần trước là nàng, lần thứ hai cũng là nàng, lần trướctốt nhất cũng là nàng - Xã hội thượng lưu Đài Loan không còn nữ nhân khác sao?Nếu không, mẫu thân làm chi thế nào cũng phải đem hắn cùng với phụ nữ ngớ ngẩnđó thành đôi?

“Tôi biết rồi.” Sau khi đem hành lý công tác đưa cho quản gia, Ngụy Tuyển Triệtcất bước vào nhà “Mẹ, con đã trở về.”

“Tuyển Triệt ca, anh đã về rồi, đi công tác có vất vả hay không?” Triệu NgọcPhân dẫn đầu đi trước vọt tới trước mặt hắn.

Triệu Ngọc Phân ra nước ngoài học lăn lộn cuối cùng cũng hé ra bằng đại học,thân thể rõ ràng đẫy đà không ít, hamburger nước Mỹ thật sự đóng góp công khôngít.

“Tuyển Triệt, con như thế nào hiện tại mới trở về? Không phải chuyến bay vàobuổi sáng sao? Ngọc Phân người ta vì muốn chào đón con trở về nhà, chờ controng nhà đã lâu.”

Bất quá là đi công tác bốn ngày thôi, cần tốn công sức chào đó trở về nhà sao?“Con trực tiếp vào công ty, bởi vì có mấy cái hội nghị quan trọng cần tham dự.”Hắn đẩy tay Triệu Ngọc Phân ra, chuẩn bị đi lên lầu.

“Trời ạ, Tuyển Triệt ca, anh chưa kịp nghỉ ngơi liền đến công ty họp, làm việcnhư vậy thân thể sẽ bị phá hư, sai giờ thật là đáng sợ…”

Đáng sợ? Hừ, sai giờ so với hắn mà nói cũng không đáng sợ, Triệu Ngọc Phân muốngả cho hắn mới đáng sợ.

“Tuyển Triệt, buổi tối mẹ muốn cùng ba ba con tham dự yến tiệc, mẹ nghĩ con nênmang Ngọc Phân tìm một nhà hàng tốt ăn một bữa tối ngon, vui vẻ nói chuyệnphiếm với nhau.” Ôn Như Mai nhiệt tình đề nghị.

“Con không có rảnh, con chỉ trở về tắm rửa một cái, buổi tối có xã giao.”

“Xã giao? Như thế nào Trần thư kí không có nói gì?” Ôn Như Mai có chút khôngvui.

“Cái kia không quan hệ, Ngọc Phân có thể đi cùng con, nàng học ở nước Mỹ nhiềunăm như vậy, tiếng Anh nhất định lưu loát.”

“Mẹ! Con là đi bàn bạc công tác, không phải là đi chơi.” Hắn không nể mặt, tăngthêm ngữ khí nói.

Ôn Như Mai bị ngắt lời, thế này mới ngoan ngoãn câm miệng.

Không có biện pháp, bà vốn cùng con không có tiếp quá gần, luôn cảm thấy mẹ conhai người luôn có khoảng cách, theo con càng ngày lớn lên, bà không thể canthiệp đến công việc của hắn, mỗi lần chỉ cần hắn nghiêm mặt xuống, bà liền sợhãi.

Liếc mắt mẫu thân cùng Triệu Ngọc Phân, Ngụy Tuyển Triệt đi thẳng trở về phòng,cởi quần áo đi vào phòng tắm, sảng khoái tắm rửa.

Sau khi chuẩn bị xong, hắn mang theo chìa khóa xe đi xuống lầu.

Khuôn mặt Ôn Nhu Mai tươi cười, tiến lên nói với hắn “Tuyển Triệt, dù sao concũng phải xuống núi, không bằng tiện đường đưa Ngọc Phân về nhà đi.”

Ngụy Tuyển Triệt đưa mắt liếc mẫu thân một cái, thật sự là chưa từ bỏ ý định,vô luận như thế nào chính là phải đem bọn họ cột cùng với nhau mới được, cho dùđược vài phần cũng tốt. Trong lòng hắn cảm thấy phiền chán, từ chối cho ý kiếnđi về phía gara.

Còn lại là Triệu Ngọc Phân được Ngụy mẫu ủng hộ, như con chim đi theo phía sauhắn.

“Tuyển Triệt ca, bụng người ta cảm thấy đói a, chúng ta có thể hay không dùngbữa tối trước, sau đó anh đưa em về nhà?”

“Thật có lỗi, tôi sẽ đến không kịp.”

“Đến không kịp a… Như vậy tốt lắm, chúng ta liền trực tiếp đến nơi hẹn cùng vớiđối tác đầu tư nước ngoài, anh cứ việc bàn công tác, em có thể chờ anh, chờ saukhi bàn xong rồi, em lại cùng anh đi ăn tối.” Nàng tận lực biểu hiện khéo léolại ôn nhu.

Ngụy Tuyển Triệt đưa môi cười “ Điều này có vẻ khá xấu hổ? Vì không muốn chậmchễ thời gian dùng bữa tối của cô.” Hắn đưa tay ra hiệu , Trần thúc chờ lâungày lập tức tiến tới “Trần thúc, phiền chú lái xe đưa Triệu tiểu thư về nhà.”

Tại sao có thể như vậy?! “Nhưng là dì rõ ràng bảo anh đưa em về nhà…” Nàng lôikéo hắn không tha.

Ngụy Tuyển Triệt không để ý tới, …… “Trần thúc, phiền chú.” Sau khi bỏ lạinhững lời này, hắn ngồi trên xe của mình, khởi động động cơ tăng tốc đi, đemTriệu Ngọc Phân giao cho Trần thúc.

Sau khi xe xuống núi, trực tiếp lái xe đến cửa hàng bánh nơi Lương Tử Bái làmviệc.

Ngụy Tuyển Triệt nhìn xuống đồng hồ trên tay, còn có điểm sớm, nàng không cótan tầm nhanh như vậy.

Hắn đương nhiên có thể trực tiếp tới cửa đem người bắt đi, nhưng nàng nhất địnhkhông vui, không vui vẻ, nàng sẽ cấm hắn đến tìm nàng, cho nên, vì muốn làm chonàng vui vẻ, hắn vẫn là ngoan ngoãn chính mình tìm việc gì làm để giết thờigian, chờ thời gian tan tầm đến hắn xuất hiện trước mặt nàng.

Đúngrồi, lúc phía trước nghe được Trần thư kí cùng bạn gái nói chuyện điện thoại,hình như nghe nói gần đây có mở một cửa hàng trái cây phong cách Nhật Bản, điểmtâm không chỉ có phong cách độc đáo, hương vị lại ngon cực kì, không bằng hắnthừa dịp hiện tại đi mua vài cái cho con mèo nhỏ trong lòng nếm thử.

Hắn gọi điện thoại hỏi Trần thư kí, bất quá tên kia cũng thật sự là một cái têntrời đánh, nói rằng không biết địa chỉ, chỉ đại khái cho hắn một khu vực, khôngcó biện pháp, hắn đành phải xuống xe chính mình chậm rãi tìm kiếm.

Sau khi đem xe dừng ở ven đường, Ngụy Tuyển Triệt xuống xe đi dọc theo phươnghướng Trần thư kí nói, đầu tiên rẽ vào một ngõ hẻm, sau đó hướng hai bên tìmkiếm.

Ban ngày có lẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng hiện tại bây giờ sắc trời tối, hắnđi một hồi hơn nửa vòng, vẫn là không thu hoạch được gì.

“Kì quái, không phải là gần đây sao?” Hắn muốn gọi điện thoại cùng Trần thư kíxác nhận một lần, không hề nghĩ tới tình trạng tín hiệu không có xuất hiện.“Thật sự là gặp quỷ!” Hắn không kiên nhẫn mắng một câu, đưa điện thoại vàotrong túi.

Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn phát hiện một mảnh ánh sáng bên tay trái cóvẻ phát ra từ ngõ nhỏ kia, hình như xuất hiện một cửa hàng trái cây hư hư thựcthực.

Kiến trúc tòa nhà chật chội, ánh sáng hơi hơi xuyên qua một cửa hàng trong đó,vào ban đêm phát ra ánh sáng màu lam hạt hấp dẫn Ngụy Tuyển Triệt đi tới.

Hắn lập tức nâng bước chân rẽ vào trong ngõ, thẳng tắp đi đến cửa hàng hơi hơilộ ra ánh sáng.

Thật sự khá bí mật, mở một cửa hàng ở đây thật không dễ dàng.

Ngụy Tuyển Triệt đi vào trong cửa hàng, phát hiện hàng rào bằng gỗ vây xungquanh quầy tính tiền, phía sau còn có một tấm vải màu xanh sẫm lớn che khuất,trang trí khá cổ quái so với cửa hàng trái cây trong tưởng tượng của hắn hoàntoàn không giống nhau. Trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc này, tiếng bước chântừ phía sau màn che ở quầy loáng thoáng truyền ra.

Hắn vội vàg mở miệng hỏi: “Xin hỏi đây là bà chủ sao?”

“Hi, là tôi.”

Tiếng nói nữ nhân mang theo thanh âm dày đặc, nhưng nghe không được là ngườicủa địa phương nào.

Bà chủ thật kì lạ, ẩn ở đằng sau tấm màn không chịu đi ra, điều này làm chothói quen nói chuyện người đối mặt của Ngụy Tuyển Triệt đành phải di chuyểnthân mình, cố gắng nhìn thấy bộ dáng của bà chủ.

Mặc kệ là hắn đưa lưng thấp đến cỡ nào, chính là không thể theo vạt áo thấy mộtchút manh mối, chỉ nhìn thấy một đôi tay trắng nõn từ phía trong đưa ra.

Quên đi, bỏ cuộc thôi. “Bà chủ, tôi nghĩ muốn mua vài thứ trái cây, có thể haykhông cho tôi xem mục lục?”

“Trái cây? Đó là cái gì?”

“Cô không phải ở đây bán trái cây sao?”

“Là hiệu cầm đồ!” Nữ nhân tức giận nói “Tên của cửa hàng không phải chữ viếtthật to trên đó sao?”

Không xong, sắc trời bắt đầu tối, hắn căn bản không có chú ý tới tên của hàng,liền đem hiệu cầm đồ nhận thức lầm trở thành cửa hàng trái cây.

“Thật có lỗi, là tôi đã lầm.”

Thời điểm Ngụy Tuyển Triệt muốn xoay người rời đi, thanh âm cổ quái của nữ chủnhân gọi lại.

“Nếu anh đã đến đây nhất định là có nhân duyên, tôi liền cho anh cầm.”

“Bà chủ, tôi không có thiếu tiền, cũng không có cái gì để cầm.” Hắn lịch sựkhéo léo từ chối.

“Nơi này không lấy đồ vật, chỉ lấy bí mật.” Ở phía dưới màn, cánh tay trắng nõnđưa ra hai bản hợp đồng cầm đồ. “Đây là giấy để viết, một cái là biên lai lưutrữ đưa cho anh, còn cái khác viết xong đưa đến cửa sổ gỗ trên tường là đếnngay.”

Không lấy đồ vật, chỉ lấy bí mật?

Ngụy Tuyển Triệt tiến lên lấy trang giấy, chỉ thấy trên trang giấy viết..

“Đừng có đánh giá thấp tôi, tôi là người chuyên môn thu nhập bí mật. Chỉ cầnanh nguyện ý cầm một bí mật. Tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh.”

Còn lại ở phía dưới là người cầm, bí mật cầm, nguyện vọng thực hiện, ba chỗ đềucó khoảng trống điền vào.

Nếu bây giờ muốn hỏi Ngụy Tuyển Triệt có nguyện vọng gì muốn thực hiện nhất,khẳng định chính là cùng Lương Tử Bái kết hôn.

Hắn là một người không tin vào thần thánh, kì thật cũng không tin tưởng cầm mộtbí mật có thể đổi được một cái nguyện vọng, nhưng đều đã đến đây, coi như làhữu duyên đi, hơn nữa gần đây mẫu thân thường xuyên bức hôn, thật là làm chohắn phiền chán, nếu kí cái khế ước cầm đồ kia có thể đổi lấy an tâm thực hiệnmột nguyện vọng, cớ sao mà không làm?

Ngụy Tuyển Triệt cầm lấy bút, hưng phấn viết tên chính mình ở chỗ người cầm.

Về phần bí mật cầm….

Hắn bắt đầu suy tư một chút, bản năng nhớ tới bí mật lớn nhất của mình, sau đókhông chút do dự viết xuống.

Tiếp theo, ở cột nguyện vọng thực hiện viết xuống – cưới Lương Tử Bái làm vợ.

Sau khi hoàn thành, hắn vừa lòng quan sát một chút.

“Bỏ vào đi.”

“Đúng rồi. Nhớ một điều, tuyệt đối không cùng bất cứ kẻ nào nói về bí mật hiệucầm đồ chuyện tình.”

“Nếu không cẩn thận nói ra?” Sự tình luôn luôn vạn nhất.

Ngụy Tuyển Triệt không đợi được sự trả lời chậm chạp của nữ chủ nhân, chỉ ngheđến ở phía sau tấm màn màu xanh truyền một tràn tiếng cười thản nhiên, dườngnhư đang nghi ngờ hắn không biết.

“Bà chủ? Bà chủ?” Hắn chán ghét cảm giác mạc danh kì diệu này, nhưng mà mặc kệhắn kêu như thế nào, cái kia cổ quái thanh âm của nữ chủ nhân rốt cuộc không cóđáp lại hắn.

Lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong túi, nói cũng kì lạ, không phải lúctrước còn không có sóng sao.

“Uy?” Hắn nhấc điện thoại.

“Phó tổng, tôi hỏi được địa chỉ cửa cửa hàng trái cây, hiện tại lập tức truyềncho ngài.”

Sau một hồi, Ngụy Tuyển Triệt nhận được một tin nhắn ngắn, đồng thời cũng chú ýtới thời gian tan tầm của Lương Tử Bái sắp tới, hắn vội vàng đi ra hiệu cầm đồhướng thẳng đến cửa hàng trái cây, mua này mua nọ, đi nhanh trở về xe.

Cái cửa hàng gì đâu, rõ ràng ngay ở phía trước, hại hắn vây vây cả buổi trongngõ, còn đi một cửa hàng cầm đồ kì lạ……..

Hắn lấy ra biên lai cầm đồ nhìn, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.

Điện thoại lại vang lên, hắn nhấn nút nghe.

“Phó tổng, mua được chưa? Có khó tìm không? Đúng rồi, tôi có thể hay không nhờphó tổng thuận tiện mua giúp tôi một hộp, ngày mai…..”

“Trần thư kí, anh là cố ý chọc giận tôi phải không? Đúng vậy, không khó tìm,nhưng bởi vì ngay từ đầu anh không có giải thích rõ ràng, hại tôi ở trong ngõđi đông đi tây, kết quả là đi lầm đến một hiệu cầm đồ, gặp một cái bà chủ cổquái….” Ngụy Tuyển Triệt phút chốc im miệng.

Đáng chết! Không thể nói, như thế nào hắn lại nói ra?

Nhưng là, hắn chỉ nói câu đầu liền lập tức im miệng, hẳn là không sao đi? NgụyTuyển Triệt không xác định lắm nghĩ.

Ai, quên đi, mặc kệ, nói thì nói. Hắn cũng không tin bản khế ước cầm đồ nho nhỏnhư vậy hé ra lại có thể hủy bỏ cảm tình nhiều năm của hắn cùng Lương Tử Bái,cảm tình của bọn họ không có yếu ớt như vậy.

Bất cứ sự tình gì vốn nên dựa vào sức cố gắng của chính mình, cảm tình cũngthế, nếu đem cái này toàn bộ kí thác trên người thần thánh không khỏi cũng quámạc danh kì diệu. Hắn cũng không muốn tìm phiền lòng của mình.

“Phó tổng, ngài nói hiệu cầm đồ bí mật là cái gì? Cái kia cổ quái bà chủ làmsao vậy?”

“Không có việc gì. Tôi nói chính là anh nói cái cửa hàng trái cây thật bí mật,hại tôi uổng công chặng đường oan uổng, tôi hiện tại đang vội, không có biệnpháp trở lại giúp anh mua một hộp, mời anh chính mình tự đi.”

Ngụy Tuyển Triệt đóng điện thoại, đem hiệu cầm đồ bí mật để qua một bên trongđầu, tiếp theo khởi động động cơ ô tô thẳng đến cửa hàng.

Một vài phút sau, xe dừng lại đối diện tiệm bánh, hắn nhanh chóng phím quay sốcủa điện thoại.

“Bái Bái, anh đến rồi.”

“Chờ em một chút, em phải thu thập….” Lương Tử Bái nhỏ giọng nói. Đột nhiên,điện thoại trong tay nàng bị người nào đó đoạt đi “Thục Phân, đưa điện thoạicho mình!”

Lí Thục Phân một tay đẩy Lương Tử Bái ra, cười hì hì người trong điện thoại kiaquả là Ngụy Tuyển Triệt “Ngựa tre tiên sinh, anh hại tiểu thư làm món điểm tâmngọt còn không có bán hết, anh nói bây giờ phải làm sao mới tốt nha?”

Lại là Lí Thục Phân, người này đặc biệt yêu thích lấy điện thoại của Lương TửBái. Không bán hết – ý tứ thật rõ ràng chính là muốn hắn mua mới thả người.

Ngụy Tuyển Triệt biết nghe lời phải, nói: “Bà chủ nhỏ, sự tình loại này rất đơngiản, phiền toái đóng gói sau đó đưa đến bộ phận bán hàng của tập đoàn NgụyThị, nói là điểm tâm khao thưởng đồng nghiệp tăng ca.”

“Ha, sảng khoái! Tôi liền thích anh như vậy.”

Hai phút sau, Lí Thục Phân phụ giúp đưa Lương Tử Bái ra ngoài, còn vẫy tay đuổihai người đi nhanh.

Này có tính hay không là một loại tiêu tiền khác?

Sau khi đã trải qua một hồi hoan ái vui sướng, Lương Tử Bái xụi lơ nằm trêngiường, thần thái cả người còn hốt hoảng không ngừng.

Ngụy Tuyển Triệt đưa thân thể mềm mại của nàng nằm sấp xuống trên người hắn,quyến liếc không thôi.

Hắn lấy ra vài sợi tóc trên má nàng, mỉm cười “Như vậy liền chịu không nổi?”

Nàng đỏ mặt, ánh mắt mông lung liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận thở phì phò,lười cùng hắn tranh cãi.

Vậy mà còn nói nàng, không phải do dục vọng của hắn không biết kiềm chế, đicông tác trở về không phải mệt chết đi sao? Ai giống hắn như vậy….

“Ai, con mèo nhỏ, không thể ngủ nha, em mà ngủ liền xong đời.” Hắn đưa tay sờcằm của nàng.

“Bốn ngày nay anh đi công tác hay là đi nghỉ phép?” Tinh thần không khỏi quátốt đi?

“Đương nhiên là đi công tác a, đều nhanh mệt chết anh.”

“Nếu mệt mỏi vì sao còn như vậy….” Nàng đột nhiên im miệng, không nói.

“Thế nào? Nói nha, anh như thế nào?” Hắn cố ý đùa nàng, cầm lấy sợi tóc hơicong của nàng làm ngứa đầu mũi nàng.

Nàng càng ngày càng đẹp. Trước kia nàng chính là một cô gái hồn nhiên, hiện tạiđã muốn trở thành một người tràn ngập hương vị tiểu nữ nhân, tao nhã mà mêngười. Mỗi lần chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng, cả đầu hắn liền tràn đầy dục vọng,rất muốn đem nàng một tấc một tấc ăn vào bụng, làm cho nàng trở thành bộ phậnthân thể hắn.

“Tuyển Triệt, anh như thế nào lại….” Nàng cảm giác được dưới thân thể hắn hìnhnhư đang rục rịch.

Hắn trìu mến sờ đầu nàng, giọng nam khàn khàn “Bái Bái, tìm thời gian, anh mangem về nhà cùng ba mẹ anh ăn một bữa cơm, sau đó nói chuyện tình của chúng ta.”

“Mấy giờ rồi?” Vừa nghe hắn nói như vậy, theo bản năng nàng nói sang chuyệnkhác.

“Mười một giờ.” Hắn tùy ý nhìn đồng hồ báo thức đầu giường.

“A, đã trễ như thế này, anh không phải hẳn là trở về đi?” Nàng cả kinh đến độmuốn đẩy hắn ra.

Nàng cũng không biết chính mình bị làm sao, có thể cùng hắn thân mật làm tình,cũng không nguyện ý cho hắn lưu lại qua đêm, chỉ vì nàng không thích dòng chữnày. Nàng cũng biết được chính mình thật mâu thuẫn.

“Bái Bái, trả lời của em đâu?” Không có được câu trả lời thuyết phục, NgụyTuyển Triệt sẽ không bỏ qua.

“Cái gì?”

“Anh nói, anh muốn mang em về nhà ăn cơm cùng cha mẹ, thuận tình nói chuyệnchúng ta kết hôn.”

Lương Tử Bái trong lòng ngạc nhiên “….Có cần gấp như vậy sao?”

Không biết từ khi nào bắt đầu, kì thật nàng đối với đoạn cảm tình này có chútlo lắng.

Thời điểm lúc ban đầu, mười mấy tuổi nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, khiđó “Thích” đơn thuần là dũng cảm, không cần phân biệt địa vị thân phận. Nhưnglà, khi nàng dần lớn lên, ra xã hội công tác mấy năm nay, nàng cũng dần dần ýthức được chính mình cùng Ngụy Tuyển Triệt có chênh lệch.

Hắn là một thiếu có nhà giàu gia thế tốt, mà nàng lại là một cái đầu bếp mónđiểm tâm ngọt bình thường.

Tuy rằng nàng có tài năng, nuôi sống chính mình cũng không khó, nhưng nếu đemnàng cùng Ngụy Tuyển Triệt một chỗ, nhất định sẽ bị người bên ngoài nói rằng làcô bé lọ lem trở thành phượng hoàng.

Đôi khi nghĩ đến tương lai, nàng cũng không nhịn được nghi ngờ chính mình, cóthể đi vào cửa Ngụy gia sao?

Bởi vì không nắm chắc, cho nên hắn không dám nói để bảo vệ tình yêu của bọn họ.

“Bái Bái, chúng ta đã kết giao nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em không muốn cùnganh kết hôn, trở thành vợ của anh sao?”

Đương nhiên là muốn, nàng thương hắn như vậy. “Nhưng là….Anh cảm thấy Ngụy tiênsinh và Ngụy phu nhân sẽ thích em sao?”

Mấy năm ở Ngụy gia, kì thật Lương Tử Bái rất ít gặp đến cha mẹ Ngụy TuyểnTriệt, phần lớn thời gian bọn họ đều tham gia yến tiếc cùng bữa ăn tối khôngbao giờ kết thúc, ngay cả khi nàng thường đến thư phòng của hắn cũng đều là thờiđiểm hai vợ chồng bọn họ trở về liền rời đi.”

Vạn nhất không kịp, nàng sẽ trốn tránh, đợi cho cha mẹ hắn rời khỏi phòngkhách, nàng mới rón rén bước ra ngoài.

Ngụy tiên sinh hoàn hảo, nhiều lắm chính chính là có điểm cứng ngắc, có vẻ làmcho nàng áp lực là Ngụy phu nhân. Thời điểm yến hội tổ chức Lương Tử Bái đãtừng ở trong nhà xa xa nhìn Ngụy phu nhân, đối phương nói chuyện có loại ngạokhí cao cao tại thượng, đối với người làm rất lạnh nhạt, ý thức giai cấp rấtmạnh. Nàng không nghĩ đối phương sẽ thích nàng.

“Chúng ta đã kết giao nhiều năm như vậy, hơn nữa gần đây mẹ anh luôn thúc giụcanh nhanh chóng lấy vợ, anh cảm thấy bây giờ chính là lúc. Hơn nữa, chúng tađều thân mật như vậy, em chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm đối với anh sao?”

Lương Tử Bái bị lời chọc của hắn không biết nên khóc hay cười “Vị tiên sinhnày, làm ơn một chút, có nam nhân nào yêu cầu nữ nhân phụ trách? Hơn nữa ngườibị ăn sạch sẽ chính là em a.”

“Anh là ngây thơ nam nhân, nhiều năm qua khăng khăng một mực chỉ yêu một người,muốn em chịu trách nhiệm với anh có gì là không đúng.”

“Anh yêu em?” Nàng nghịch ngợm giương mi.

Vô nghĩa, nếu không yêu làm chi lại lãng phí thời gian cùng em ở cùng một chỗ?Hắn cũng không nói ra những lời này “Lương Tử Bái, em hỏi vấn đề này rất khônglương tâm!”

“Vâng, là em không lương tâm, anh có thể nhanh chút đứng lên. Mười một giờ rồi,anh cũng nên về nhà.”

“Tạisao? Chúng ta cũng không phải nam nữ vụng trộm yêu đương, vì sao thời gian vừađến em sẽ đuổi anh về nhà?”

“Chẳnglẽ anh muốn ở lại?”

“Có gìkhông thể? Anh là một nam nhân hai mươi lăm tuổi, không có vấn đề gác cổng,thảo luận vấn đề hôn nhân cùng bạn gái thân mật qua đêm, hợp tình hợp lý.”

“Nếunhư bị cha mẹ anh biết anh không về nhà thì làm sao bây giờ?”

“Em cảmthấy bọn sẽ biết anh không về nhà sao?” Nàng cũng không phải không rõ ràng tìnhhuống nhà bọn họ.

“TuyểnTriệt, kì thật em rất bất an….”

“Làmsao vậy? Nói cho anh biết, vì sao lại bất an?” Nhìn đến vẻ mặt nhíu mày lo lắngcủa nàng, hắn gắt gao ôm nàng hỏi.

“Bởi vìthân phận chúng ta cách quá xa….”

“Kìquái, em trước kia không sợ, còn vì kẹo mút cắn anh nữa.”

“Đó làtrước đây không hiểu chuyện…” Hắn lại nói về chuyện năm xưa.

“Kiahiện tại mời em không hiểu chuyện đi. Chỉ cần yêu anh, chờ gả cho anh là tốtrồi.” Hắn bá đạo nói. Tiếp theo hôn lên trán của nàng “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệem, dù sao đời này anh chính là thầm nghĩ muốn cưới em làm vợ. Bái Bái, đáp ứnganh, cùng anh trở về nhà được không?”

“Em cònchưa nói cho gia gia….Anh đoán đi, ông có thể hay không bị dọa đến?” Gia giavẫn còn chưa biết nàng cùng Ngụy Tuyển Triệt đang kết giao đâu.

“Anhđây sẽ nói với ông “Đừng kinh hãi, đem Bái Bái gả cho cháu.”.” Hắn trêu ghẹonói.

“Anh lànói thật! Em là bảo bối duy nhất của gia gia, có thể nhìn thấy em có nơi dựavào gia gia nhất định thực vui vẻ, em có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phụ tráchnguyện vọng của ông.”

Lạimuốn nàng phụ trách?! Hắn muốn nàng phụ trách, nguyện vọng của gia gia cũng muốnnàng phụ trách, xem ra, nàng không gật đầu quả thật không được!

“Kếtluận đâu?” Dỗ một trận, hắn cũng không quên thúc giục trả lời của nàng. Khôngquên mục đích, đây là bản sắc thương nhân, nói chuyện phiếm thì nói chuyệnphiếm để có kết quả mong muốn.

“Đượcrồi…”

“Vấn đềgiải quyết. Hiện tại, xin vui lòng chuyên tâm cùng anh khoái hoạt đi.”

Còn“cùng nhau khoái hoạt” A! Thật sự là…Nàng nhanh chóng đỏ mặt nhanh như hơinước, tức giận đánh bả vai hắn.

Hắncười hôn nàng choáng váng, nhiệt liệt hành động đối với nàng.

Khikích tình qua đi, tâm tình chưa hết vẫn còn dán trên lưng trắng như băng củanàng, bàn tay làm càn chạy theo từng đường cong duyên dáng của nàng. Thời gianmông lung, hắn tựa hồ nói với nàng một chuỗi chữ hết sức phiến tình, không nghĩtới nàng cư nhiên cảm thấy ngọt ngào đến không được…

Ai,nàng lại yêu một nam nhân xấu, hơn nữa, nàng còn thực chờ mong gả cho hắn.

“Nhưvậy có thể đi?”