Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Chương 10: End



NgụyTuyển Triệt vạn lần không thể ngờ được sự tình lại trở nên như vậy.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng,nghênh đón bọn họ là một hồi hôn lễ long trọng, nhưng không nghĩ rằng lại là lễtang.

Phúc bágia gia của Lương Tử Bái đột nhiên qua đời, nguyên nhân tử vong là do nhồi máucơ tim cấp tính. Trùng hợp là, Phúc bá bệnh đột phát vào ngày hắn đang chuẩn bịmang nàng trở về Ngụy gia gặp mặt cha mẹ, tuyên bố tin tức kết hôn của bọn họ,không hề nghĩ tới…Ai!

“Ba mẹcuối tuần này, con muốn mang bạn gái đến gặp mặt ba mẹ.” Trên bàn cơm hơn mộttuần trước đây, hắn như ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu khắp nơi, tràn đầy tintưởng nói với cha mẹ.

“Bạngái?” Ôn Như Mai nhíu mi hỏi “Như thế nào lúc trước cũng chưa từng nghe con nóikết giao bạn gái?”

“Thìbây giờ nói, con nghĩ mẹ cũng có thể yên tâm, không cần đưa Triệu tiểu thư đếncho con.”

“Cô gáikia là ai? Tên gọi là gì? Có bằng cấp nghề nghiệp gì? Lai lịch gia thế như thếnào? Ba mẹ nàng làm cái gì…”

NgụyTuyển Triệt một chút cũng không ngạc nhiên mẫu thân mình sẽ hỏi như vậy. Bấtquá, bởi vì đắm chìm trong bầu không khí đang yêu ngọt ngào, hắn khó mà phảnđối được, mà thật lý trí trả lời mẫu thân “Mẹ, chủ nhật mẹ cứ tới, mẹ nhất địnhsẽ hiểu. Tin tưởng con, nàng tuyệt đối là một cô gái tốt.”

Ngụy VĩQuốc một bên không nói gì thêm, chính là gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết nhất địnhsẽ dành thời gian.

Cuốicùng ngày đó cũng đến, ai ngờ…

NgụyTuyển Triệt hưng phấn chuẩn bị đi đón Lương Tử Bái, xe vừa đến dưới lầu nhànàng, hắn còn chưa kịp gọi điện thoại cho nàng, liền thấy bộ dáng nàng mang déplê, một đường hoang mang rối loạn từ trong phòng khách chạy ra.

“BáiBái, chuyện gì xảy ra?” Hắn chạy nhanh xuống xe ngăn nàng lại.

Ánh mắtnàng tan rã, hoang mang lo sợ, thật vất vả mới nhìn người đến là hắn, lập tứcnức nở nói: “Gia gia…ông té xỉu!” Cả người nàng đều phát run, hai tròng mắtxinh đẹp tràn đầy sợ hãi.

“Nhanhlên xe.” Hắn mở cửa đem nàng lên xe, tiếp theo trở lại ghế điều khiển, đồngthời quay đầu xe lại, nhanh chóng gọi điện thoại về Ngụy gia.

“Chuyệngì xảy ra? Phúc bá vì sao té xỉu?”

Quảngia đầu tiên là sửng sốt một giây, rồi sau đó lấy lại tinh thần, nhanh chóngđem tình huống khẩn cấp báo cáo lại cho Ngụy Tuyển Triệt biết.

“Xe cấpcứu đâu? Đã đến chưa?”

“Đã gọiđiện thoại rồi.”

“Khôngđược, chậm quá, lập tức kêu Trần thúc đưa Phúc bá đến bệnh viện, không cần chờxe cấp cứu…Được rồi, gặp nhau ở bệnh viện. Tôi bây giờ lập tức mời viện trưởngmột tiếng, động tác nhanh lên một chút!” Tắt điện thoại, hắn cầm lấy bàn taylạnh lẽo của Lương Tử Bái, “Không có việc gì đâu, Trần thúc nhất định sẽ dùngtốc độ nhanh nhất đưa Phúc bá đến bệnh viện, chúng ta hiện tại đến bệnh việntrước, anh sẽ nhờ viện trưởng toàn lực cứu trị, đừng sợ.”

Nànghoảng sợ đến cơ hồ nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Nhưngmà đáng tiếc là, không còn kịp đến bệnh viện, Phúc bá bởi vì bị nhồi máu cơ timliền ở nửa đường vĩnh viễn ra đi.

Nghĩđến chính mình ngay cả gặp mặt gia gia cuối cùng vẫn không nhìn thấy, Lương TửBái hoàn toàn sụp đổ.

Dườngnhư nàng đang tự trách, tự trách vì sao không chăm sóc gia gia thật tốt? Vì saokhông ở bên người ông, làm cho ông đột ngột ra đi một mình …

NgụyTuyển Triệt biết hiện tại nói gì cũng đều không thể an ủi nỗi đau bi thườngkịch liệt của nàng, hắn chỉ có thể gắt gao ôm nàng, làm cho nàng khóc rống ởtrong lòng hắn. Hắn muốn nàng biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn cũng đều ởbên nàng.

Trướcđêm hỏa táng di thể của Phúc bá, liên tục vài ngày Lương Tử Bái cơ hồ chưa rơigiọt nước mắt nào, ngơ ngác ngồi ở lễ tang, khuôn mặt hồng nhuận nay lại tiềutụy, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh khuôn mặt gia gia…

NgụyTuyển Triệt đứng ở phía sau nàng, đưa tay khoát lên vai nàng, không nói một câugì.

Độtnhiên, nàng nói chuyện….

“Emkhông bao giờ quên được, lúc ở trong kí túc xá không một bóng người, trong nháymắt thấy gia gia tới đón, ông cái gì cũng không nói, chính là chỉ ôm em thậtchặt, em không bao giờ quên được, ngày nào đó em lấy được bằng tốt nghiệp, giagia đem sổ tiết kiệm nhiều năm của mình toàn bộ đưa hết cho em, nói là muốn emđi Pháp học trường làm điểm tâm ngọt. Em không bao giờ quên được, ngày nào đóvề nước lấy được giải thưởng điểm tâm ngọt về, gia gia sẽ lộ ra nụ cười, dùngbàn tay đầy nếp nhăn kia của ông sờ lấy đầu em, nói em tuyệt quá…” Thanh âm củanàng bị nghẹn ngào phá vỡ, toàn bộ khuôn mặt chôn vùi trong lòng bàn tay khóc.

“Anhbiết không? Mỗi lần Tết đến, là thời điểm em cùng gia gia khó khăn nhất, giagia vì muốn em có thể gặp mặt ba ba, liền ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng vẫnkhông thể chịu được sắc mặt của mẹ kế. Kì thật em một chút cũng không muốn trởvề, cũng không muốn gặp ba ba, nhưng vì muốn gia gia an tâm, em cũng chỉ có thểgiả vờ mong đợi, em căn bản một chút cũng không để ý bữa cơm tất niên chỉ có emcùng gia gia hai người! Thật sự. Nhưng vì gia gia…” Chưa nói xong lời cuốicùng, nàng đã muốn khóc không thành tiếng.

“Em làtuyệt nhất, ở trong mắt của Phúc bá, em vĩnh viễn là cháu gái bảo bối tuyệtnhất của ông!”

“Không,em không phải, như thế nào ông không đợi em? Em còn chưa có hiếu thuận tốt vớiông!”

“BáiBái, em không có sai, bác sĩ nói tất cả đến thật sự rất đột ngột.”

“Tráitim em đau quá, thật sự đau quá, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời cuối cùng emcũng không có.”

“Vậy embây giờ cứ nói, từ từ nói, muốn nói cái gì thì cứ nói, Phúc bá nhất định sẽnghe được.”

“Thậtsự?”

“Đươngnhiên. Lời nói của Bái Bái, ông nhất định nghe được.”

“Emmuốn cùng gia gia nói, kiếp sau, em còn muốn làm cháu gái ông, còn muốn làm BáiBái của ông…”

“Anhcũng muốn nói với Phúc bá, ông không cần lo lắng cho Bái Bái ở một mình, bởi vìanh sẽ thay ông chăm sóc em.”

Khôngbiết đã qua bao lâu…

“Em nênăn một chút gì đi, Phúc bá nhất định không hi vọng nhìn em vì ông mà thương tâmnhư vậy, phá hư thân thể của chính mình.”

LươngTử Bái lắc đầu “Em ăn không vô.”

“Uốngcanh nóng được không? Anh đi mua canh cho em. Nếu em không chịu ăn, Phúc bá ởtrên trời nhất định rất tức giận.”

Bởi vìgia gia, nàng rốt cuộc cũng gật đầu.

Hắn sờsờ đầu nàng “Anh lập tức quay lại.” Rồi sau đó hắn chạy nhanh ra ngoài trongđêm khuya bi thương này cố gắng vì nàng mua một chén canh ấm áp.

Các cửahàng gần lễ đường đều đã đóng cửa, Ngụy Tuyển Triệt vất vả lắm mới nhờ được mộtông chủ nấu một bát canh rau, trứng luộc cùng súp nóng, hắn mang theo canh nóngbước nhanh trở về, còn chưa đi đến lễ đường, liền nhìn thấy Lương Tử Bái đangnói chuyện với phụ thân, một bên có có mẹ kế biểu hiện thật sự không kiên nhẫnđối với toàn bộ hành trình lễ tang….

“….Giagia con có lưu lại cái gì không?” Lương phụ ấp a ấp úng hỏi.

“Cáigì?” Lương Tử Bái đờ đẫn nhìn phụ thân.

“Chínhlà có gửi ngân hàng cái gì không? Trước khi ông chết có cho ngươi cái gìkhông?” Mẹ kế nhịn không được chen vào hỏi.

Một cỗbi ai nảy lên trong lòng, nàng tuyệt vọng nhìn bọn họ, “Chẳng lẽ gia gia mất,cha mẹ một chút cũng không bi thương, chỉ lo hỏi gia gia có để lại tài sảnkhông?”

“Này…cha chỉ hỏi có một chút, có nhiều sự việc muốn xử lí…” Lương phụ thì thầmnói.

“Cha,gia gia là cha của cha, cha một chút cũng không khổ sở sao?” Nàng đau lòng hỏi.

Lươngphụ nhất thời đỏ mặt, bắt đầu ngậm miệng không nói gì.

Nhưngmẹ kế ở một bên lại không ngừng nói “Có đứa con gái nào dám cùng cha mình nóichuyện như vậy sao? Chẳng lẽ phải giống như cô ngồi khóc sướt mướt như vậy mớilà hiếu thuận sao?”

NgụyTuyển Triệt nhịn không được, tiến lên phía trước đứng bên cạnh Lương Tử Bái,nghiêm túc nói: “Lương phu nhân, người cũng đã chết rồi, xin mời bà tự trọng.”

“Giađình chúng tôi nói chuyện với nhau, người ngoài xen vào làm gì?”

“Tôikhông phải người ngoài, Bái Bái là vị hôn thê của tôi, cô ấy sẽ trở thành condâu của Ngụy gia chúng tôi!”

Đôi mắtmẹ kế đột nhiên sáng lên, gả cho con của Ngụy gia, sẽ không phải là giàu torồi? Bà bĩu môi, lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng “Dì cũng không phải làmuốn mắng nàng, chính là tiểu hài tử không nên nói chuyện như vậy thôi! Dì nóiBái Bái nha, về sau con gả cho Ngụy tiên sinh sẽ không cần lo về ăn mặc, ở phíasau con còn có đệ đệ cùng muội muội muốn học hành…Dì nói là nếu gia gia concó…”

“Khôngcó! Gia gia cái gì cũng không có để lại cho tôi, Hắn chỉ có đem tình yêu đặttrên người tôi mà thôi!”

“Khôngcó thì không có, làm gì mà nổi giận như vậy? Tìm được một ông chồng có tiềnliền có thể khí diễm cao trương?” Bị Lương Tử Bái hét lên, mẹ kế đỏ mắt khôngcam lòng nói.

LươngTử Bái rất tức giận, nàng thật sự muốn xông lên tát mẹ kế hai bạt tay, nhưngnàng lại không ngờ phụ thân mình lại yếu đuối như vậy, mẹ kế ở lễ đường của giagia lại không lễ phép như vậy hắn cũng không nói gì? Rất làm cho người khácthất vọng rồi!

Ngày hôm sau, di thể của Phúc bá được hỏa táng, bởi vì Phúc bá yêu thích nhấtlà cây cối hoa cỏ cho nên Lương Tử Bái liền chọn thụ táng, hi vọng ông có thểnghỉ ngơi ở nơi mình thích nhất.

“BáiBái về nhà thôi.” Sau khi chăm sóc tất cả, Ngụy Tuyển Triệt nắm lấy tay nàng,khẽ kêu.

Nhà?Nàng có nhà sao? Gia gia đã chết, nàng còn có nhà sao? Lương Tử Bái vẻ mặt mờmịt.

“Bắtđầu từ bây giờ trở đi, anh ở nơi nào, nhà của em sẽ ở đó, anh sẽ trở thành nhàcủa em. Đi theo anh nào, anh đưa em về nhà.”

Nhà củanàng….Ngụy Tuyển Triệt sẽ là nhà của nàng. Về sau, nàng chỉ có một mình hắn…

Phúc báđột nhiên mất đi đã đem lại đả kích rất lớn cho Lương Tử Bái, sau khi lễ tangqua đi, nàng một hồi bị bệnh nặng.

NgụyTuyển Triệt đem nàng về Ngụy gia, cho nàng ở trong phòng hắn, ban ngày có Lươngthẩm cùng Hiểu Quyên chăm sóc nàng, buổi tối sau khi tan tầm trở về hắn liềntiếp nhận.

Nhưngmà tình trạng của nàng khi tốt khi xấu, có khi mê mang, có khi một đêm khôngngủ, sợ thể lực nàng không thể chịu nổi, hắn nhờ bác sĩ cho vài liều thuốc ngủdùng ở thời điểm nàng mất ngủ.

Tìnhhuống hôm nay cũng không khác gì, sau khi hắn dỗ dành an ủi, nàng thật sự cốgắng ăn hết một bát cháo, nhìn vào cuốn sách một chút chẳng bao lâu liền thiếpđi.

Hắn kéochăn bông lên cho nàng để tránh nàng bị cảm lạnh, sau đó mới bưng bát cháokhông xuống lầu.

“HiểuQuyên, kêu Lương thẩm nấu một chút cháo ấm, có lẽ buổi tối Bái Bái tỉnh lại sẽmuốn ăn một chút.”

Nữ giúpviệc Hiểu Quyên tiếp nhận bát không nói: “Dạ, thiếu gia.”

Sau khidặn dò xong, Ngụy Tuyển Triệt xoay người muốn trở lại phòng làm bạn với LươngTử Bái, lại trùng hợp ở lầu gặp quản gia.

“Thiếugia, tiên sinh cùng phu nhân mời thiếu gia đến thư phòng.”

“Chuyệngì?”

Quảngia không nói gì nhìn hắn một cái, hắn lập tức hiểu rõ. Sự việc hẳn là có liênquan đến Bái Bái.

NgụyTuyển Triệt chợt thay đổi hướng đi, thẳng đến thư phòng của phụ thân.

Cốccốc….

“Vàođi.” Ngụy Vĩ Quốc đáp.

“Ba mẹtìm con?” Cha mẹ hắn rất ít khi tìm hắn nói chuyện, nhất định là có chuyện quantrọng mới tìm hắn.

“Ngồiđi.” Ngụy Vĩ Quốc chỉ vào ghế sôfa phía trước.

“Ba mẹtìm con hẳn là vì chuyện của Bái Bái phải không?” Ngụy Tuyển Triệt trực tiếphỏi rõ.

“Mẹtrước tiên nói, mẹ tuyệt đối không tán thành!” Ôn Như Mai đang trong tình trạngphẫn nộ hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, lập tức nói ngay lập trường của mình.

Bà thậtsự bị con làm tức chết, sợ hãi.

Bà nhưthế nào cũng không hề nghĩ tới, bạn gái trong miệng con mình nhưng lại là nhađầu Lương Tử Bái kia, mà càng làm cho bà kinh ngạc hơn chính là Lương Tử Bái ởNgụy gia nhiều năm như vậy, bà cư nhiên cái gì đều không phát hiện?

Bây giờtốt lắm, đứa con tinh anh này của bà không chỉ muốn cưới người ta, còn khôngquản nhà người ta vừa mới có tang sự, liền khẩn cấp đem người về nhà, như thếnào điều này không làm cho bà tức giận?

“Lươnggia nhà bọn họ vừa mới có người chết, tình huống xui như vậy, con cư nhiên cònđem người về nhà, con không sợ bị ma quỷ ám ảnh sao? Mẹ mặc kệ, thà rằng đưatiền cho nàng đi ở khách sạn, mẹ cũng không cho phép con tiếp tục cho nàng ởlại nhà chúng ta!” Ôn Như Mai nổi trận lôi đình nói.

“Mẹ,Phúc bá dù sao cũng làm việc ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, mẹ không thể từbi một chút sao?”

“Hắnlàm việc chúng ta cũng có phát lương nha. Hơn nữa cũng không phải mẹ hại chếthắn.”

“Đượcrồi, Như Mai, bà bớt tranh cãi đi.” Ngụy Vĩ Quốc nhịn không được quát thê tửngừng lại.

“Ôngmuốn tôi bớt tranh cãi như thế nào? Con chúng ta điên rồi, tôi cũng sắp điênrồi, ông còn muốn tôi câm miệng!”

“Vậy bàrống to kêu to có thể giải quyết vấn đề sao?” Ngụy Vĩ Quốc cũng trả lời rốngtheo.

Bangười mỗi người một phương, không khí nhất thời khó chịu.

Sau mộthồi, Ngụy Vĩ Quốc mới hỏi: “Con đã cùng nàng kết giao đã lâu?”

“Đúng,rất nhiều năm, con thấy chúng con thật thích hợp, hơn nữa cũng gần đây mẹ luônthúc giục con lo lắng chuyện kết hôn, con đã nghĩ đến, quả thật cũng là lúcquyết định muốn nói chuyện, chính là không nghĩ tới còn chưa kịp mang nàngchính thức gặp mặt ba mẹ, liền xảy ra chuyện tình Phúc bá.”

“Nếusớm biết rằng sẽ là nàng, mẹ sẽ không cần cùng nàng gặp mặt ăn cơm.”

“Mẹ,làm sao nàng không tốt? Bởi vì Lương gia không có đủ tiền? Nàng không phải làthiên kim tiểu thư?”

“Nàngcăn bản không xứng với con, mặc kệ là diện mạo hay bằng cấp công việc…Nàng mộtchút cũng không xứng đôi với con.”

“Nhưnglà con yêu nàng, nàng cũng yêu con, cái này hơn hết tất cả. Con không hiểu, haingười muốn kết hôn, có cái gì so với trong lòng có lẫn nhau xứng đôi hơn? Từlúc con mười tám tuổi gặp nàng, con liền lựa chọn nàng.”

Trời ạ.Mười tám tuổi năm ấy….Cư nhiên lại thời gian lớn như vậy! Ôn Như Mai tức giậnđến phát tác. Không để ý gì kêu lên “Không xứng chính là không xứng! Con từ nhỏđã được bồi dưỡng thành tài, bất quá nàng cũng chỉ là một nha đầu bình thường,dựa vào cái gì tiến vào cửa Ngụy gia chúng ta? Mẹ ra lệnh cho con, lập tức chiatay cùng nàng, nếu có đứa nhỏ liền bỏ, mẹ tuyệt đối không cần một con dâu mônkhông lo hộ không đối!”

Ra lệnhcho bọn họ chia tay!

Thậmchí nếu có đứa nhỏ cũng muốn bỏ đi!

Hếtthảy chính là môn không lo hộ không đối….

NgụyTuyển Triệt bị một cỗ tức giận mãnh liệt vây quanh, cảm giác chán ghét nàygiống như trở lại cuối tuần kia nhiều năm về trước, hắn bởi vì đã nhịn đủ “mônđăng hộ đối” của mẫu thân, giống nhau tức giận xuống xe tính một đường đi trởvề núi.

Lại làmôn đăng hộ đối….Bóng dáng gia thế thật sự quan trọng như vậy?

“Mẹ, mẹcó biết hay không con chán ghét khái niệm dòng dõi của mẹ? Mỗi lần mẹ luôn nhấnmạnh môn đăng hộ đối, con liền cảm thấy vớ vẩn buồn cười. Vì sao không thểkhông phải là môn đăng hộ đối? Vì sao đối tượng kết hôn không thể chính mìnhlựa chọn? Vì sao quyết định đến cùng phải là môn đăng hộ đối? Con chính làkhông cần…”

“Conchính là muốn đối nghịch với mẹ?” Ôn Như Mai vô cùng khó chịu chất vấn.

NgụyTuyển Triệt trầm mặc, nhưng không hề nhường nhịn.

“Conlàm sao có thể như vậy? Con có hay không nghĩ đến chúng ta từ nhỏ dạy con, nuôidưỡng con như thế nào?”

“Conbiết, đối với một đôi vợ chồng không có huyết thống mà thôi, cha mẹ đặt tiềntài trên con quả thật rất lớn, cha mẹ mời danh sư từ khắp nơi trên thế giới đemcon tạo thành tinh anh độc nhất vô nhị, bởi vì biết cha mẹ đã dành số tiền lớnnhư thế nào để bồi dưỡng con, cho nên mặc dù việc nào trong lòng không muốn,con đều cố gắng đi học, đạt tới bộ dáng đứa con lý tưởng trong cảm nhận của chamẹ.” Cho dù không liên quan đến tình yêu, con cũng đều là cắn răng nhẫn nại,câu cuối cùng này, Ngụy Tuyển Triệt để yên lặng trong lòng, nói cho chính mìnhnghe…

Vợchồng Ngụy gia hoàn toàn khiếp sợ….

Một đôicha mẹ không có quan hệ huyết thống…Làm sao hắn có thể biết?

“Con…”Ngụy Vĩ Quốc giật mình ngạc nhiên không nói nên lời.

“Đúng,con biết, từ rất nhỏ đã biết, thời điểm cha mẹ cãi nhau.”

Căn bảntrong lời nói không có cái gì là đoàn bác sĩ nghênh đón hắn sinh ra, hắn chínhlà một cái cô nhi, không được chờ mong, chính là may mắn được Ngụy gia thudưỡng, cho nên trong miệng mọi người trở thành thiên chi kiêu tử. Hắn căn bảnkhông phải là cái gì hàm chứa vững chắc sinh ra mệnh quỷ, hắn chính là một kẻđáng thương!

“Nếunhư vậy, con nên ngoan ngoãn nghe lời nói của cha mẹ, cưới một người vợ mônđăng hộ đối, mà không cần phải làm trái lại cha mẹ. Trách nhiệm của mẹ là nuôidưỡng con, con phải có nghĩa vụ tuân theo.” Khiếp sợ qua đi, Ôn Như Mai tứcgiận nói.

“Immiệng, Như Mai!” Ngụy Vĩ Quốc nghe không nổi nữa, hoàn toàn đứng dậy quát lênngừng lại ngôn ngữ hồ loạn của thê tử, đáng tiếc thương tổn đã tạo thành.

NgụyTuyển Triệt cười khổ. Cho dù không phải con ruột, sống chung với nhau nhiều nămnhư vậy, chẳng lẽ trừ bỏ trách nhiệm cùng nghĩa vụ sẽ không thể có mối quan hệthân tình sao? Nguyên lai hắn khát vọng nhiều năm như vậy, chung quy chỉ là mộtgiấc mộng xa vời….

Hắntuyệt vọng nhắm mắt lại, quyết định liều lĩnh phản đối.

Hắn mởmắt ra, cười lạnh nói: “Con đã nói rồi, nhưng mẹ đã quên con cực kì chán ghétmôn đăng hộ đối, bởi vì cái đó không thể bảo đảm hạnh phúc. Vì muốn chứng minhcho mẹ một chút, con lựa chọn Lương Tử Bái!”

“Cáigì?” Ôn Như Mai kinh ngạc.

“Bởi vìnàng cùng con không có môn đăng hộ đối, chính là cháu gái người làm vườn, conbiết nàng tuyệt đối sẽ không phải là con dâu lý tưởng mẹ chọn, cho nên mười támtuổi năm ấy, con cũng đã quyết định nàng sẽ là thê tử đời này của mình.” NgụyTuyển Triệt không chút nghĩ ngợi nói ra.

“Con…”Ôn Như Mai biểu tình khó coi như bị người khác tát một cái.

Nhưngmà, ngay tại thời điểm nhiệt độ thư phòng giảm xuống, một giọng nói mềm mạibỗng dưng vang lên…

“Chonên…Em chỉ là công cụ anh dùng để chống lại cha mẹ sao?”

Trongthư phòng ba người nghe thấy tiếng nói, không hẹn mà cùng quay đầu, ánh mắtđồng thời hướng đến Lương Tử Bái.

“BáiBái?” Ngụy Tuyển Triệt vẻ mặt ảo não nhìn nàng.

Hắnthật không ngờ nàng đã tỉnh dậy, không nghĩ tới nàng lại đứng ở đó, càng khôngnghĩ tới nàng lại nghe thấy hắn nói những lời này…

“TuyểnTriệt, trả lời em!” Thanh âm nàng rất nhẹ, nhẹ giống như sắp không tồn tại.

“Bái Bái,không hoàn toàn như vậy. Có lẽ ban đầu anh có ý niệm này trong đầu, nhưng hoàntoàn không thể phủ định mấy năm nay chúng ta yêu nhau.”

“Vìchống lại cùng chứng minh, bảy năm thời gian cùng tôi ở chung một chỗ, anh thậtsự không biết mình đầu tư lợi nhuận quá nhiều trên người tôi sao. Anh khôngphải là người thông minh nhất sao?” Nàng mơ hồ tự chế giễu nói.

“BáiBái, em không được nghĩ như vậy!” Làm sao khi nãy hắn có thể phát điên nóichuyện như vậy? Thật sự là đáng chết!

“Chuyệnnày giải quyết tốt lắm, tôi sẽ không cùng Tuyển Triệt kết hôn. Cảm ơn nhữngngày gần đây. Hẹn gặp lại.” Nói xong, Lương Tử Bái một mình xoay người rời đi.

“Đứnglại! Bái Bái, em không thể như vậy, Bái Bái….” Ngụy Tuyển Triệt tiến đến đuổitheo, cầm lấy tay nàng “Khi nãy anh nói như vậy vì tức giận lời nói của mẹ, emkhông thể cứ như vậy phủ định tình cảm anh đối với em, bởi vì đó là sự thật,thật sự!”

Thậtsự? Còn có cái gì là thật sự sao? Lương Tử Bái không dám khẳng định, nàng thậtsự không dám khẳng định.

Bởi vìnàng là cháu gái người làm vườn, cho nên đủ kém cỏi, bởi vì hắn muốn chống lạiquan niệm giai cấp của cha mẹ cho nên lựa chọn nàng…

Nhữnglời này đối với nàng mà nói, giống như một con dao sắc bén đem hết lòng tựtrọng của nàng phá thành mảnh vỡ, nàng như thế nào có thể tin tưởng đây làthật?

“Anhlàm ơn hãy buông tay, đừng làm cho tôi khó khăn. Trừ phi, anh muốn tôi chết?”

NgụyTuyển Triệt bị hai chữ chết của nàng làm cho sợ hãi.

Không,không thể chết được! Làm sao hắn có thể muốn nàng chết? Nàng đương nhiên khôngthể chết được?

Trời ạ,sự tình làm sao có thể trở thành như vậy? Hắn làm sao có thể tự tay đem sự tìnhtrở nên rối loạn?

Thấyhắn bất động dừng lại, Lương Tử Bái đờ đẫn rút tay lại xoay người rời đi.

Muốnhỏi nàng ở trong đêm khuya đi một mình trong vùng núi không một bóng người cóđáng sợ không?

Hừ! Cócái gì phải sợ? Một người không còn ai, có cái gì phải sợ đâu?

Nàngngước mặt lên nhìn ánh trăng ảm đạm trên bầu trời, thê lương nở nụ cười…

Nửatháng sau tại sân bay Charles de Gaulle ở Pháp.

LươngTử Bái đi ra khỏi đại sảnh sân bay, gió lạnh đột ngột thổi đến, nàng nhịn khôngđược kéo cao cổ áo khoác lên.

“Phù!”Nàng thổi một luồng khí ấm vào lòng bàn tay mình, nhanh chóng chà xát hai lòngbàn tay.

Nguyênlại mùa đông ở Pháp lạnh đến nỗi người ta ăn không vô!

Nànglẳng lặng nhìn đất nước xa lạ này…Về sau, nơi này chính là nhà của nàng.

Chungquy gia gia cả đời tích lũy tiền bạc từng chút một, tính cả tiền bảo hiểm đềuđể lại cho nàng.

Nàngvẫn không biết gia gia đã lập di chúc, cho đến khi luật sự tìm đến cửa, nàngmới hiểu được gia gia vốn sớm đoán được sẽ có một ngày khó khăn như vậy, chonên đã chuẩn bị trước.

Sau khidi chúc được đọc, mẹ kế quả nhiên thật sự tức giận, nhưng làm sao bây giờ?

Nếu lúctrước mẹ kế có thể biểu hiện kính trọng gia gia một chút, số tiền này, nàng cóthể không cần, chỉ tiếc là tối hôm đó, phụ thân cùng mẹ kế làm cho nàng thấtvọng rồi, cho nên ông càng muốn cho bọn họ một xu cũng không lấy được.

Vừa vặnnàng cần rời đi khỏi một đoạn cảm tình sai lầm, bởi vậy, nàng dùng số tiền giagia để lại, rời khỏi Đài Loan. Đi đến nước Pháp hoàn toàn xa lạ này.

Nàng sẽở đây học tiếng Pháp, nàng sẽ nhập học vào trường dạy điểm tâm ngọt tuyệt nhất,nàng sẽ tự chính mình trở thành nữ vương làm điểm tâm ngọt xuất sắc nhất.

Có lẽnàng sẽ cô độc, nhưng nàng nhất định sẽ dũng cảm….

Sau khixác định mục tiêu của chính mình, Lương Tử Bái một mình xách hành lý, đưa taygọi một tắc-xi, cầm trong tay tờ giấy ghi địa chỉ giao cho lái xe, sau đó đemvận mệnh giao cho tương lai.

Tin tứcNgụy Tuyển Triệt từ chức như một viên đạn liên tục gây kinh ngạc trong tập đoànNgụy Thị.

Ngườibên ngoài đều xem trọng ông chủ nhỏ tiếp nhận các doanh nghiệp này, cư nhiênlại không báo trước buông tha cho tất cả, điều này làm cho Trần thư kí đi theobên người hắn quả thực sợ hãi!

Giờphút này, Trần thư kí đang đứng ở góc văn phòng, không biết làm sao nhìn thủtrưởng “trước kia” hoàn thành đóng gói đồ, công tác chuyển giao ra bên ngoài,đi liền đi, không bao giờ trở về vị trí cũ…

“Phótổng…”

“Nha,Trần thư kí, tài liệu này phiền anh đưa đến cho chủ tịch lầu trên.”

“Dạ.”Trần thư kí nghiêm trọng đưa tay tiếp nhận, biểu tình ngũ vị tạp trần trên mặt.

“Đợichút….” Ngụy Tuyển Triệt gọi hắn lại.

“Còn cóviệc gì không phó tổng?”

“Trầnthư kí, anh cùng tôi đã từng là cộng sự, tôi lấy tư cách bằng hữu nhắc nhở anhmột sự kiện….”

“Mờiphó tổng nói.”

“Thulại biểu tình trên mặt sạch sẽ đi, một thư kí thành công phải học được cách chegiấu cảm xúc. Biểu tình của anh như cha mẹ bị chết, người chủ mới đến sẽ thíchsao?”

“Dạ,phó tổng.” Trần thư kí cũng muốn nhịn xuống a, nhưng cố tình trời sinh hắn là mộtnam nhân cảm tính thành thật.

Nhìnhắn như cũ vẫn hé cái mặt buồn bã, Ngụy Tuyển Triệt thật bất đắc dĩ, đành phảivẫy vẫy tay, thúc giục hắn mau tránh ra.

Trầnthư kí vừa mới xoay người, một mảnh giấy trắng từ trong tài liệu rớt ra…

Hắn lậptức khom người nhặt lên “….Biên lai hiệu cầm đồ bí mật?” Chậc, khi nào công tửhào môn lại không nên việc? Cư nhiên phải đi hiệu cầm đồ mới có thể duy trì bềngoài hào quang? Ai, thực đồng tình với phó tổng. “Phó tổng, đây là của ngàiđây.” Hắn cung kính giao tờ giấy trắng vào trong tay Ngụy Tuyển Triệt.

NgụyTuyển Triệt nhìn đến biên lai này, bỗng nhiên nhớ tới sự việc trải qua kì diệukhông lâu về trước…

“Đừngxem thường tôi, tôi là người chuyên thu thập bí mật

Chỉ cầnngười nguyện ý cầm một bí mật, tôi thực hiện một nguyện vọng của anh…”

Di? Nộidung sao không giống với trước kia? Như thế nào lần trước hắn không chú ý haihàng chữ kế tiếp…

“Nhưngmột khi đem chuyện hiệu cầm đồ bí mật nói ra, hậu quả anh cũng không thể nàogánh vác ….”

Chẳnglẽ, chính là bởi vì hắn không cẩn thận đem chuyện tình bí mật nói ra, cho nênmới làm cho hắn cùng Lương Tử Bái rơi vào kết cục như thế?

Hắncười khổ tiến gần đến máy cắt giấy. Cầm biên lai trong tay thả vào, không quánăm giây, biên lai dĩ nhiên trở thành một đống giấy vụn nhỏ.

Sau khi xử lí tốt sự tình, Ngụy Tuyển Triệt chậm rãi đi ra khỏi văn phòng phótổng, đến khu giữ xe về nhà.

“Thiếugia.” Giống như thường ngày quản gia đến mở cửa.

“Khôngcần, tự tôi làm được rồi.” Hắn khéo léo từ chối phục vụ của quản gia, chínhmình mang theo cặp tài liệu đi lên lầu, cầm lấy hành lý, đơn giản bỏ vài thứvào.

Lần nàyhành lý không cần quá rườm rà, bởi vì mang theo cái gì, không mang theo cái gìđối với hắn mà nói không quan trọng, quan trọng là hắn có thể tìm về cái gì?

Sau bữatối, hắn đi vào thư phòng của phụ thân.

Cốccốc!

“Ba, làcon.”

“Vàođi.”

Hắn mởcửa ra, đi vào thư phòng của phụ thân Ngụy Vĩ Quốc, còn lại là mẫu thân Ôn NhưMai ngồi ở góc sôfa, vẻ mặt tràn đầy nước mắt.

“Ba,mẹ, tha thứ cho sự tùy hứng của con, cảm ơn cha mẹ đã chiếu cố.” Hắn đã quyếtđịnh buông tha tất cả công tử hào môn, đi tìm người trong lòng kia.

Ôn NhưMai hoàn toàn khóc ra….

Bà vẫnnghĩ đến, chỉ cần bà kiên trì, chung quy con sẽ khuất phục, bà vạn lần khôngngờ, đứa nhỏ Ngụy Tuyển Triệt này cư nhiên nguyện ý vì Lương Tử Bái buông thacho tất cả hắn từ nhỏ đã có được?! So với tức giận trong lời nói, khổ sở tronglòng Ôn Như Mai thắng hết tất cả.

Tuyrằng không phải do bà mang thai 10 tháng sinh ra, tuy rằng không phải quan hệmẹ con thân thiết, nhưng dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, hỏi bà làm saokhông có cảm tình?

Để taylên ngực tự hỏi, Tuyển Triệt quả thật là một người con tuyệt vời, từ nhỏ khôngchịu thua kém lại không ngừng cố gắng, không giống với những nhà giàu khác cócon cái suốt ngày chỉ biết tận tình chơi đùa, vì muốn đạt nguyện vọng làm chamẹ bọn họ, hắn mỗi ngày cố gắng học tập, hơn nữa cũng bởi vì hắn vĩ đại mới làmcho cha mẹ bọn họ ra ngoài cực có mặt mũi….

Bà cũngchỉ hi vọng vì hắn tìm một cô gái môn đăng hộ đối a, lần này bà thật sự làm saisao?

Ai, đềudo thời điểm tranh chấp ngày đó, bà mất đi lý trí, nói rất vô tình, kết quả đãlàm thương tâm đứa nhỏ này, hiện tại nghĩ lại bà thật hối hận.

Ý thứcđược rằng đứa con duy nhất của chính mình ra đi, Ôn Như Mai thật sự rất khổ sở.

“Đềuquyết định tốt lắm?” Ngụy Vĩ Quốc trầm giọng hỏi.

Kìthật, đối với tiêu chuẩn chọn con dâu, ông không hề kiên trì thế nào cũng phảilà thiên kim danh viện môn đăng hộ đối, bởi vì môn đăng hộ đối không thể bảođảm hạnh phúc, lấy ông cùng thê tử mà nói, lúc trước tuy rằng là môn đăng hộđối thích hợp, nhưng hai mươi mấy năm qua đều cãi nhau, thế cho nên rất nhiềuchỗ đề sơ sót quên mất cảm thụ của đứa nhỏ này.

TuyểnTriệt mặc dù không phải là con ruột của ông, nhưng ông vẫn như cũ hi vọng hắncó thể có được hạnh phúc chính mình mong muốn, ông tôn trọng quyết định củahắn.

Đâykhông phải là lập trường của ba ba, đây cũng là lấy lập trường của nam nhân.

“Dạ,chuyến bay buổi sáng ngày mai.”

“Biếtnơi ở của nàng?”

“Vâng.”Ngụy Tuyển Triệt gật đầu.

Ướcchừng hắn bị Lí Thục Phân chửi bới một tháng, nàng mới nguyện ý nói cho hắn,Bái Bái rời khỏi Đài Loan đi đến nước Pháp, về phần địa chỉ ở nước Pháp đươngnhiên không phải do Lí Thục Phân cho, tình bạn nữ nhân đôi khi so với nam nhâncòn mạnh mẽ chắc chắn hơn. Là do chồng của Lí Thục Phân mềm lòng, mới giúp hắntrộm lấy, đây là hi vọng duy nhất của hắn.

“Đi đi.Nếu nàng thật sự đối với con rất quan trọng, phải đem nàng về đến đây. Một năm,hai năm…Chẳng sợ phải phí cả đời, là do con chính mình lựa chọn, phải làm thìcứ làm.” Ngụy Vĩ Quốc nói.

“Cảm ơnba.” Hắn nhìn hai mắt đẫm lệ của mẫu thân, cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống,“Mẹ, không cần cãi nhau cùng ba ba, đừng làm chuyện tình làm chính mình khôngvui.” Hắn đưa tay lau đi nước mắt mẫu thân.

“Conkhông cần đi được không? Mẹ nhận thua, mẹ với con xin lỗi được không? Con khôngthích Triệu Ngọc Phân, mẹ sẽ không bức con cưới nàng…”

“NhưMai, cho con đi đi, đó là quyết định của Tuyển Triệt.” Ngụy Vĩ Quốc ngăn cảnthê tử.

“Nhưngnó là con tôi!” Ôn Như Mai kích động lôi kéo Ngụy Tuyển Triệt “Con còn có thểtrở về sao? Con sẽ không cần mẹ nữa?”

“Mẹ,con nhất định phải tìm được nàng, nếu nàng nguyện ý, con sẽ dẫn nàng cùng nhautrở về, cha mẹ bảo trọng.”

Hắnkhông phải không cần cha mẹ, chính là một phần hắn phải đi để khôi phục cảmtình, bởi vì nếu không làm như vậy hắn đến chết đều hối hận.

Ôn NhưMai vén tóc lên, không ngừng lau đi nước mắt trên khuôn mặt.

NgụyTuyển Triệt đứng lên rời khỏi thư phòng.

Hômsau, hắn đáp máy bay đi nước Pháp sớm nhất, đi tìm nữ nhân hắn yêu chân thành.

“Saoanh lại tới đây?” Lương Tử Bái kinh ngạc hỏi.

Đầutiên thấy Ngụy Tuyển Triệt trước mắt, nàng còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Dùsao nơi này cũng không phải Đài Loan, mà là nước Pháp xa xôi.

“Em nóiđi?” Hắn ôn nhu hỏi lại.

“Tôikhông biết.” Nàng lắp bắp lắc đầu.

“Không,em biết, chính là em không muốn thừa nhận.”

Từ ngàyđó trở đi, Lương Tử Bái từ từ phát hiện Ngụy Tuyển Triệt giống như một âm hồnkhông tiêu tán đứng ở sau lưng, bất kì thời gian nào, địa điểm nào, chỉ cầnnàng nhớ tới, vài giây sau hắn liền xuất hiện.

“Anh cóthể hay không không cần đi theo tôi?” Một ngày nay, nàng rốt cuộc nhịn khôngđược nói ra.

“Cóthể, vậy chúng ta đi cùng nhau đi.” Hắn lộ ra bộ dạng tươi cười mê chết ngươikhông đền mạng.

Hừ! Aimuốn cùng nhau đi với hắn? Bọn họ đã không còn quan hệ gì.

“Anhđiên rồi sao?” Nàng quát to với hắn một tiếng, sau đó tốc độ nhanh hơn rời đi.

“Anhkhông điên, nhưng nếu em không khẳng định yêu anh, anh sợ mình sẽ thật sự điênmất, nếu không muốn đi cùng nhau, anh đây đành phải tiếp tục đi theo em.” Hắn ởphía sau nàng nói.

LươngTử Bái trở lại chỗ thuê, nhanh đóng cửa lại, hơn nữa nhanh chóng khóalại.

Nàngngồi dưới đất mồm to thở phì phò, đầu ngón tay run run sờ lên ngực đang kịchliệt nhảy….

Còn cóthể yêu sao? Còn có thể…thương hắn sao? Hắn đã từng làm cho nàng lâm vào hoàncảnh khó khăn như vậy, nàng còn có thể yêu sao? Nhưng nếu không thể, sao timlại đập dồn dập như thế này?

Mộtngày khác, nàng bước ra khỏi cửa siêu thị, tay hắn lập tức đưa tới.

“Anhgiúp em cầm.”

“Khôngcần.”

“Cáinày rất nặng, trở về tay đau như thế nào làm điểm tâm ngọt?” Hắn ôn nhu nói.

“Khôngcần anh lo!” Nàng không thể nhịn được rống lên với hắn.

Khôngcần đối với nàng ôn nhu như vậy, cũng không cần đối với nàng tàn nhẫn như vậy,nàng đã muốn chuẩn bị tốt mình cô độc, hắn còn đến trêu chọc lòng nàng như vậy.

Nàng,chung quy chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.

LươngTử Bái hoang mang lo sợ, bối rối không thôi, đầu óc lại lần nữa xuất hiện ýniệm muốn chạy đi trong đầu. Nàng vội vàng đi nhanh, bước chân bắt đầu nhanhhơn…

“BáiBái, đừng chạy! Sẽ ngã mất, em từ từ đi, Bái Bái!”

Độtnhiên, một chiếc xe chạy đến, nàng quay đầu sợ hãi nhìn, vài giây tiếp theo,một cỗ mạnh mẽ từ phía sau nhằm về phía nàng, đem nàng ngã xuống, đem nàng ômvào trong ngực, đem nàng bảo vệ ở dưới thân thể mình.

Đầunàng trống rỗng một hồi lâu, cho đến khi bên tai vang lên âm thanh, nàng mớibối rối nhìn hắn…

Trời ạ,hắn bị thương! Vì cứu nàng!

“TuyểnTriệt, Tuyển Triệt, Tuyển Triệt….”

Nàng hoảng sợ la hét tên của hắn, kêu trên đường đi vào phòng cấp cứu cảu bệnhviện.

Bóng magia gia đột nhiên qua đời, làm cho nàng không ngừng run rẩy trong quá trình chờđợi….

Giốngnhư qua một thế kỉ, cuối cùng nàng cũng nghe thấy bên tai vang lên tiếng nóicủa hắn.

“Đừngsợ, không có việc gì.” Cánh tay hắn đưa băng bó bằng vải theo hình tam giác,may mắn người cũng không có gì đáng ngại.

Nàngkiềm chế xúc động muốn khóc, biểu tình cố ý đờ đẫn nói: “Vốn không có việc gì,lãng phí thời gian.” Rồi sau đó nhanh chóng chạy lấy người.

NgụyTuyển Triệt vẫn như cũ ôn nhu đi phía sau nàng.

Tiểu nữnhân làm đau lòng người này, nàng nghĩ rằng hắn không phát hiện mắt nàng nhưmuốn cận kề biểu tình ướt át sao?

Bất quácũng bởi vì sự việc ngoài ý muốn này, nàng rốt cuộc cũng cho hắn đi vào chỗ ởcủa nàng.

“Phòngtắm ở bên kia, chính mình tự tắm rửa, miễn làm dơ sôfa của tôi.”

Hắnngoan ngoãn đi vào, vài giây sau lại đi ra “Có thể hay không giúp anh? Anhkhông cởi được.”

Nàngmuốn kháng cự nhưng thỉnh cầu của hắn cũng rất thành khẩn, nàng đành phải đivào phòng tắm, chịu đựng suy nghĩ mơ hồ đều nảy lên tăng vọt, ra vẻ bình tĩnhgiúp hắn cởi quần áo.

“Anhnhanh một chút trở về Đài Loan, không cần ngày nào cũng đem mạng của chính mìnhra đùa ở nước Pháp.”

“Vậycòn em?”

“Tôi?Tôi đương nhiên ở tại chỗ này, nơi này là nhà mới của tôi, tôi sẽ đi học ởtrường dạy điểm tâm ngọt, làm việc ở đây, cuộc sống cũng ở đây.” Nàng mạnh mẽtrả lời.

Nhưngchỉ có trong lòng nàng hiểu được, nàng nói chính là cho chính mình nghe, nóicho chính mình nghe dễ dàng như vậy không được dao động mềm lòng.

“Vậy ởlại đi! Anh cũng vậy. Anh làm công ở gần trường dạy điểm tâm ngọt, hi vọng sốtiền lương này có thể đủ cho anh nuôi dưỡng con mèo nhỏ.”

“Conmèo nhỏ?” Ba chữ này trúng lấy lòng của nàng, làm cho nàng nhịn không được nhớlại trước kia, nhưng mà rất nhanh nàng liền ngăn lại chính mình.

“Làmcông? Việc đó không thích hợp với thân phận của anh.” Nói xong, nàng đứng dậyrời đi.

Hắn cầm lấy tay nàng, pháthiện sợi dây trên tay nàng…

“Em cònđeo nó? Thực trùng hợp, dấu răng của anh cũng còn.”

Dườngnhư bị phát hiện bí mật, nàng có vẻ thập phần xấu hổ “Tôi chỉ là không rảnh đểý nó.”

“Anhkhông nghĩ như vậy.”

“NgụyTuyển Triệt, tôi cầu anh, anh nhanh chút trở về thế giới của anh đi được không?Đây không phải cuộc sống của một thiếu gia hào môn. Một ngày hai ngày thật mớimẻ, lâu ngày anh liền chán.” Bởi vì đấu tranh giữa yêu hay không yêu rất đaukhổ, nàng chịu không được kích động kêu to.

“Em làmsao biết trong lúc đó anh không chọn cuộc sống thiếu gia hào môn mà lại chọnem?” Hắn kéo khuôn mặt nàng lại gầm nhẹ.

“Anh….”

“Emkhông thể muốn tâm của anh, lại không chịu phụ trách anh, như vậy là không đạođức.” Hắn rõ ràng ôm lấy nàng, mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào, hắn cũng khôngbuông tay.

Từ ngàyđó trở đi, hắn liền giống da trâu đuổi hoài không đi, từng bước xâm nhập cuộcsống của nàng. Chén bát bàn chải đáng răng nhiều hơn, phòng tắm của nàng nhiềuhơn một chiếc khăn, nàng nấu đồ ăn nhiều hơn, trên giường của nàng cũng nhiềuhơn một người, sau đó người kia để lại trên người nàng một cái lại một cái hôn.

Một ngày, Lương Tử Báingồi trước máy tính viết thư cho Lí Thục Phân, sau khi viết xong, nàng có thóiquen đi trang web dạo Đài Loan , nhìn xem tin tức Đài Loan , trong đó tin tứcnổi bật nhất trên mạng hấp dẫn ánh mắt của nàng ……

“Hiệu cầm đồ? Đầu năm naycòn có hiệu cầm đồ a? Hơn nữa cư nhiên là cầm bí mật……” Nàng cảm thấy vô cùngngạc nhiên.

“Cái gì hiệu cầm đồ?” Đứngở phòng bếp chuẩn bị bữa tối Ngụy Tuyển Triệt hỏi.

Đúng vậy, thiếu gia hàomôn hiện tại đang giúp nàng nấu ăn dọn dẹp.

“Tin tức nói, Đài Loan gầnđây có lưu truyền một truyền thuyết về một hiệu cầm đồ bí mật , hiệu cầm đồ hứasẽ cho người đến giao dịch một nguyện vọng.Tin tức còn nói, hiệu cầm đồ này rấtthần bí, không có người biết vị trí chính xác của nó ở đâu, chỉ có người códuyên mới có thể phát hiện. Có vẻ ly kỳ là, chỉ cần là đem chuyện bí mật củahiệu cầm đồ nói ra cho người khác biết, sẽ bị trừng phạt, không chỉ nguyện vọngsẽ biến mất không thấy, còn có thể phát sinh một ít chuyện tình kỳ quái .”

Ngụy Tuyển Triệt cười khổ.

Kỳ quái thì không đến mức,nhưng bị giáo huấn thảm hại, thống khổ xác định vững chắc là có, bởi vì hắnchính là người có duyên từng bái phỏng qua hiệu cầm đồ bí mật.

Nàng quay đầu nhìn về phíahắn,“Anh nghĩ thử xem , có thể chỉ là trên mạng lời đồn hay không ?”

“Có lẽ, cũng nói khôngchừng hiệu cầm đồ bí mật là thật .” Mặc tạp dề, cầm oa sạn, biểu tình bày rangười đàn ông chu đáo thần bí cười cười, trả lời theo kiểu qua loa ba phải cáinào cũng được. Hắn thình lình ngắm nàng liếc mắt một cái,“Như thế nào? Thấy dángvẻ của em dường như rất hứng thú, không phải cũng muốn đi hành hương tìm kiếmthử chứ?”

“Đây là lần đầu tiênem mới nghe đến hiệu cầm đồ bí mật này, nếu em không phải đang ở Pháp, hơn nữatin tức trên mạng còn nói hiệu cầm đồ bí mật chỉ người có duyên mới có thể gặp,nếu không em cũng thực sự rất muốn đi hành hương a! Nhìn thử xem có thực sựthần kì giống như mọi người nói hay không,chỉ cần cầm một bí mật là có thể đổimột cái nguyện vọng a.” Trên mặt nàng tràn đầy vẻ khát khao.

“Trăm ngàn lần không nên!Vạn nhất nếu em không cẩn thận nói ra, không chỉ nguyện vọng sẽ biến mất, hậuquả cũng không phải em có thể gánh vác nổi……” Hắn chính là nạn nhân đã bị máuchảy đầm đìa đây.

“Xem anh kìa! Sao lại khẩntrương, em chỉ là nói mà thôi…… Di? Anh cũng tin tưởng a? Em nghĩ anh chắckhông tin mấy thứ này đâu.” Nàng nghiền ngẫm nhìn thấy hắn dường như hơi kíchđộng.

Ngụy Tuyển Triệt vội vãtỉnh táo lại, từ chối cho ý kiến cười cười.

Trước kia, hắn thật khôngtin mấy cái thứ quái lực loạn thần này đâu , luôn nghĩ đến nhân định thắngthiên, nhưng hiện tại hắn sẽ không dám nghĩ như thế nữa,dù sao hắn không cẩnthận thất hứa với hiệu cầm đồ kia,làm cho lão bà chạy là sự thật.

Hắn cũng không phủ địnhhiệu cầm đồ bí mật tồn tại. Đối với cuộc sống nhân sinh trên thế giới này,có lẽsự tồn tại của cửa hiệu cầm đồ này, sẽ là lực lượng giúp bọn họ bước tới, nhưngthành hay bại đó chính là bí mật của cửa hiệu kia, họ có giữ được hay không màthôi, đến lúc đó trách nhiệm chỉ sợ họ gánh vác không nổi.

Hắn là một thí dụ…….

Bái Bái rời đi kỳ thật hắnphải chịu trách nhiệm lớn nhất, hắn không đổ lỗi cho ai, là vì hắn không tốt,mới để cho nàng không thể lại tín nhiệm hắn. Cho nên, cho dù không có chuyệnhắn đã vi phạm bí mật đã ước hẹn kia, hắn nghĩ Bái Bái vẫn sẽ rời đi.

May mắn trải qua mấy ngàynay cố gắng, hắn rốt cục lại có thể cùng chú mèo con đáng yêu kia chia xẻ từnghạnh phúc nho nhỏ trong cuộc sống . Cho dù mỗi ngày phải làm nấu cơm, cho dùbên cạnh hắn chỉ còn một mình nàng, hắn cũng cam lòng.

Hắn không phủ định bí mậthiệu cầm đồ, vì hắn biết trong lòng mọi người ai cũng đang mang theo ao ướcđược một lần có duyên gặp gỡ cửa hiệu kia, nhưng thân là một người từng trải,hắn phải khách quan nói……

Hạnh phúc không thể hoàntoàn ỷ lại hiệu cầm đồ bí mật , hạnh phúclà nên dựa vào sự cố gắng chínhmình .

“Con mèo nhỏ mập mạp, tắtmáy tính, ăn bữa tối!”

“Tại sao lại chỉ có móntrứng chiên, rau luộc?” Lương Tử Bái nhìn lại , biểu tình cứng ngắc trừng mắtnhìn trên bàn chỉ mỗi một món thức ăn.

Ngụy Tuyển Triệt xấu hổgật đầu, chỉ kém không quỳ xuống đất khẩn cầu,“Anh không biết làm thứ khác….Nhưng anh cam đoan, chậm nhất cuối tuần này, anh nhất định sẽ học thêm món mới.Đừng đuổi anh mà…..”

“Hô. Được rồi, tạm chấpnhận anh vậy.”

“Cám ơn, ăn nhiều mộtchút, nhất định phải ăn no ăn no nha.” Hắn ân cần giúp nàng gắp thức ăn.

Lương Tử Bái nhịn ý cười ,cúi đầu ăn cơm.

Xemra, nàng vẫn chưa trở thành nữ vương của các món điểm tâm ngọt, nhưngthật ra biến thành nữ vương tình yêu trước