Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Chương 4



Sau một ngày cuối tuần mùađông, Ngụy Tuyển Triệt thu lại thân phận học sinh bắt đầu trở thành người thừakế đời thứ ba đỉnh cao của Ngụy gia cùng cha mẹ tham gia bữa ăn tối tổ chức từthiện của tập đoàn Ngụy Thị.

Tuy Ngụy Tuyển Triệt làmột học sinh mười tám tuổi nhưng khi mặc vào âu phục của danh sư thiết kế thủcông nổi tiếng thì một cỗ hồn nhiên trở thành một cỗ quý phái cùng trí tuệkhiến mọi người trong hội trường đều kinh sợ.

Cơ hồ từng người nhìn thấyNgụy Tuyển Triệt đều đầy miệng khích lệ hắn, hắn đi đến đâu đều tràn đầy tiếngkhen ngợi rối tinh rối mù từ bốn phía, chỉ còn chưa có khen ngợi ngón chân củahắn thôi, trình độ khoa trương đến mức độ hắn chẳng hề sợ vài giây tiếp theo sẽcó người quỳ gối trước cửa đưa môi hôn ngón chân hắn, hắn nhất định cũng khôngkinh ngạc.

Không được tự nhiên sao?Ngụy Tuyển Triệt nhất định sẽ không.

Phải nói rằng, đối vớinhững trường hợp xã giao như vậy hắn kì thật không hề xa lạ.

Khi còn nhỏ hắn đã đượchuấn luyện, sớm cũng đã biểu hiện thành thạo, cho dù nội dung khách quý có chánnản đi nữa, những lời ca ngợi hắn nghe lỗ tai sớm đã dài ra, hắn vẫn là có thểduy trì dáng người tao nhã của thiếu gia Ngụy gia, hắn vừa lộ vẻ tươi cườikhiêm tốn hướng đến mỗi quý khách quí cảm tạ, hắn cũng vừa sử dụng kĩ xảo đemđối phương trở thành tiêu điểm để thoả mãn hư vinh của đối phương.

Nhiều lắm là hắn cảm thấychính mình phiền chán mà thôi, bởi vì trường hợp bình thường loại này nhất địnhkhông thể không tránh gặp rất nhiều kẻ ngốc.

Hắn đột nhiên suy nghĩ nếuđem thời gian này chọc giận Lương Tử Bái, hắn có lẽ sẽ cảm thấy có chút ýnghĩa.

Hắn không phải có tài năngdiễn xuất trời cho hay sao? Có thể ở phía sau lưng phỉ báng người khác trên mặtbiểu tình lại thành khẩn chân thành tha thiết.

Đương nhiên, hắn có thểđem nhân vật thiếu gia Ngụy gia mười tám tuổi diễn xuất nhập thần như vậy tuyệtđối phải kể công chính là cha mẹ “môn đăng hộ đối” của hắn huấn luyện.

Hãy nhìn xem, ngày thườnghai người lúc nào cũng như nước với lửa khó hoà hợp, nhưng chỉ cần đứng trướcmặt người ngoài lập tức trở nên ân ái như một, trăm lần nùng tình, mặc kệ làtay trong tay hay ôm thắt lưng lẫn nhau vẫn là nói lời nhỏ nhẹ bên tai, haingười đều là bút viết thành văn, mười mấy năm qua ngai vàng vợ chồng vẫn bìnhyên, hình tượng ân ái không bao giờ phai, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp đếnđâu chỉ sợ là không kịp hành động cao siêu của cha mẹ hắn.

Hắn thật khó tưởng tượng,khi ra ngoài ban nãy hai người kia mới ở nhà làm một trần ầm ỹ.

Mẫu thân rúc vào bên cạnhphụ thân hướng hắn vẫy tay, Ngụy Tuyển Triệt hướng trước mặt khách quý tạ lỗisau đó bộ dạng thong dong hướng đến cha mẹ hắn.

“Tuyển Triệt, mau lêntiếng chào hỏi Triệu bá phụ cùng Triệu bá mẫu.”

Ngụy Tuyển Triệt đang nhìngương mặt của đối phương trong vòng ba giây ngắn ngủi, thói quen trong đầu hiệnlên tư liệu mới nhất ---

Vợ chồng Triệu PhongNguyên, chủ tịch tập đoàn Nguyên Đỉnh, duy nhất chỉ có một cô con gái, dựa vàophẩm bài đại công lập nghiệp, nhưng bởi vì thị trường khó khăn nên thu lợi gầnđây không được như mong muốn hơn nữa đầu tư bên ngoài một mảnh cũng không xemtrọng tình huống cho nên cổ phiếu công ty giảm mức độ không nhỏ...

“Chào Bá phụ, bá mẫu, cảmơn cô chú công việc bận rộn còn cố gắng thu xếp công việc tham dự bữa tiệc.”Hắn cúi đầu lễ phép ân cần hỏi.

“Tuyển Triệt, đã lâu khôngthấy cháu càng ngày càng có khí suất. Cô nghe nói Tuyển Triệt là đứa nhỏ kếthợp giữa thông minh cùng với suất khí, ở trong trường học có rất nhiều bạn họcnữ đều đem cháu trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng.” Câu cuối cùng của câudài kia kì thật chính là nói cho phụ mẫu Ngụy gia nghe.

“Nhã Quyên, đứa nhỏ nàynào có giống chị nói tốt như vậy, là chị không chê thôi, nhưng mà muốn nói bộdạng xinh đẹp phải nói đến Ngọc Phân nhà chị tiếng tăm lừng lẫy là mỹ nữ, mỗilần tham gia yến hội đều luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như em nói,hội trường ngày hôm nay có ai có thể so sánh được với Ngọc Phân nhà chị? Nếu màtình hình cứ như vậy đi xuống, chẳng bao lâu khẳng định sẽ có nam nhân muốn cầuthân đến nhà chị đạp phá cửa nhà.” Ôn Như Mai đưa lời ca ngợi đến Triệu gia nữnhi bảo bối.

“Ha ha ha ha...” Vợ chồngTriệu gia nghe được nữ nhi bảo bối được khen như vậy, cười đến cơ hồ toe toét.

Hãy nhìn xem, vừa nhắc tàotháo là tào tháo đến, Triệu Ngọc Phân mặc lễ phục hồng nhạt đi đến bên cạnh chamẹ, nũng nịu lôi kéo cánh tay mẹ giống như bộ dáng tiểu nữ nhi đang làm nũng.

Nàng vừa mới chào hỏi vợchồng Ngụy gia, còn về phần người đứng bên cạnh vợ chồng Ngụy gia - Ngụy TuyểnTriệt .... Ai nha, bộ dạng hắn vô cùng tuấn tú, làm cho nàng thẹn thùng khôngbiết đối mặt với hắn như thế nào.

“Ngọc Phân, tại sao lạikhông lễ phép như vậy, nhìn thấy Ngụy Tuyển Triệt cũng không chào hỏi mộttiếng?” Triệu Phong Nguyên nhắc nhở.

“Tuyển Triệt ca, đã lâukhông thấy.” Triệu Ngọc Phân vẻ mặt ửng đỏ, hai con mắt không dám nhìn NgụyTuyển Triệt, âm thanh thẹn thùng chỉ so với con muỗi lớn hơn một chút nói.

“Đã lâu không gặp.” NgụyTuyển Triệt lễ phép đáp lại.

Hắn cùng với Triệu NgọcPhân cùng học ở trường học quý tộc, bởi vì cuộc sống xa xỉ giống nhau, thườngthường chạm mặt nhau ở các trường hợp xã giao, nàng cùng hắn đều cùng mười támtuổi, nhưng bởi vì nàng sinh vào cuối năm cho nên nhỏ hơn hắn một tuổi.

Đối với khuôn mặt đỏ hồngcùng biểu tình thẹn thùng kia, hắn rất quen thuộc bởi vì trên mặt rất nhiều nữsinh hắn đều thấy qua cái kia chính là ái mộ.

Hắn không phải ngu ngốc,cuộc đối thoại của hai bên nhà khắp nơi đều đầy sơ hở, chủ ý hiển nhiên chínhlà đặt trên người hắn cùng Triệu Ngọc Phân, mà hắn chán ghét nhất chính là kiểuđó.

Hắn không hề nghĩ tới sẽgiả bộ say đối với trường hợp này, hắn đơn giản chỉ kiềm chế cảm xúc thanh sắcbất động, lẳng lặng nhìn kế hoạch trưởng bối hai nhà bày ra.

“Tuyển Triệt, con mangNgọc Phân đi ăn chút gì đi, các con là người trẻ tuổi có thể cùng nhau tángẫu.” Ôn Như Mai tích cực giựt dây.

“Đúng vậy, đi ăn một chútgì đi, đừng động đến chúng ta trưởng bối nhàm chán, giống như con gái của chúhay nói, chúng ta làm cha mẹ cảm thấy thật buồn, mỗi lần tụ hội chỉ tán gẫu sựnghiệp cổ phiếu với đám thanh thiếu niên của tụi con thật sự không thú vị. Nếuchú mà không nói với Ngọc Phân hôm nay có Tuyển Triệt tham gia, nó còn khôngnghĩ đến đi đâu.” Triệu Phong Nguyên cười hì hì.

Quả nhiên, thiên kim tiểuthư của Triệu gia lập tức hờn dỗi nhẹ nhàng dậm chân tỏ vẻ không thuận theo,giọng điệu ngọt ngào kêu “Ba, ba...”

“Ai, thật hâm mộ nhà anhcó một bảo bối nữ nhi như vậy, nhưng bởi vì nhà chúng tôi lại chỉ có nam hài tửlà Ngụy Tuyển Triệt. Vĩ Quốc thường la hét hâm mộ anh, hận không thể có một côcon gái mỗi ngày đều có thể làm nũng với mình .”

“Tôi mới hâm mộ chị cùngVĩ Quốc có thể sinh đứa con vĩ đại như vậy, sự nghiệp tương lai có thể giao chocon chuẩn bị, vợ chồng sau này có thể đi du sơn ngoạn thuỷ, trái lại tôi chỉ cómột đứa con gái là Ngọc Phân lại không có người nối nghiệp sau này không hẹn màvề hưu, hơn nữa nữ nhi lớn lên cũng không thể lưu lại được sớm sẽ có ngườitrong lòng khẳng định liền quên đi lão ba lão mẹ.”

“Ba ba, người ta mới mườitám tuổi nha...”

“Hiện tại con mới mười támtuổi, chờ đến khi có người trong lòng, sẽ lập tức ầm ỹ nói với ba là con đãmười tám tuổi rồi phải lập gia đình.”

“Ai da,...Ba, ba thậtlà...” Triệu Ngọc Phân vẻ mặt thẹn thùng nhấc tay đánh nhẹ vào cánh tay của baba, đoàn người lập tức cười thành một đoàn.

Ngụy Tuyển Triệt thật sựnghĩ không ra việc này có gì buồn cười, cách nói thô thiển như vậy nói thực ranhất định không hấp dẫn người khác, hắn thà đi chùa nghe phật đọc kinh còn hứngthú hơn xem bộ phim này.

“Em thấy Ngọc Phân không chỉnhu thuận bộ dáng lại xinh đẹp, về sau ai mà lấy được cháu kia thật sự lễ vậttừ trên trời rơi xuống, có đúng hay không Vĩ Quốc?” Ôn Như Mai hỏi lão công của mình.

“Đúng vậy, lời nói của lãobà chắc chắn là đúng.” Ngụy Vĩ Quốc một bộ dạng yêu vợ từ tốn nói.

“Anh thật chán ghét....”Ôn Như Mai cười đến loan mặt, xoay người thúc giục con “Tuyển Triệt, con cònthất thần làm gì? Mau dẫn Ngọc Phân đi ăn chút gì đi.”

“Dạ.”

Nhờ hai bên cha mẹ cố gắngcổ động, Ngụy Tuyển Triệt đành phải dẫn Ngọc Phân đến một bên dùng cơm.

Trên bàn dài của hộitrường đầy đủ các loại đồ ăn kiểu dáng sắp xếp tinh xảo tràn ngập hương vị,Triệu Ngọc Phân cầm đĩa đựng thức ăn, một bộ dáng khó xử, thật vất vả mới lấyđược vài món điểm tâm nhưng trên vẻ mặt lại xem như làm tội ác.

“Sao không lấy nhiều mộtchút?”

Hắn đưa mắt liếc nàng mộtcái, tâm tình mãnh liệt hoài nghi dạng điểm tâm này có thể cung cấp đủ nhiệtlượng cho thân thể, chẳng lẽ các cô gái đều thích tự ngược đãi?

“Không phải, sức ăn của emvốn không nhiều.”

Sau khi nghe câu này, NgụyTuyển Triệt thiếu chút nữa nhịn cười không được, chỉ là khi nãy hắn vừa thấynàng đối khối thịt bít tết lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi lại biểu tình nhẫn nhịn bóp cổtay, huống hồ cho dù là một đứa bé ba tuổi sức ăn cũng không ít như vậy, sức ăncủa nàng không tránh khỏi rất thái quá.

Nếu mà so sánh, hắn cảmthấy Lương Tử Bái còn thẳng thắn hơn một chút.

Sau khi gần đây cùng hắnquen nhau, Lương Tử Bái đều trực tiếp ở trước mặt hắn thưởng thức bữa sáng.

Nhưng mà đôi khi hắn khôngkhỏi cảm thấy buồn bực, nàng ăn nhiều như vậy, rốt cuộc thức ăn đều chạy đi đâurồi? Rõ ràng nàng đã muốn là tiểu cô nương mười lăm tuổi nhưng mà bộ dáng vẫngiống với tiểu nha đầu bị suy dinh dưỡng.

Vừa nghĩ đến nàng, tronglòng Ngụy Tuyển Triệt không khỏi thoáng bình phục một chút, khoé miệng không tựgiác giơ lên.

“Tuyển Triệt ca không ănsao?” Triệu Ngọc Phân nhìn hắn trong tay cầm ly sâm banh quan tâm hỏi.

“Không đói bụng.” Hắnkhông thích ở loại trường hợp này ăn cái gì, lộ vẻ mặt nạ khi ăn làm hắn khôngtiêu hoá được.

Hắn cùng nàng ngồi dùngbữa tối, lặng im uống sâm banh trong tay.

“Tuyển Triệt ca thành tíchcủa anh tốt như vậy, các phương diện đều biểu hiện kiệt xuất, sau khi tốtnghiệp trung học anh hẳn là ra nước ngoài du học đi?”

Ngụy Tuyển Triệt không cótrả lời chỉ là thản nhiên đưa mắt liếc nàng một cái từ chối cho ý kiến.

Trên thực tế, với hắn mànói, vĩ đại không có nghĩa là phải ra nước ngoài du học, không ra nước ngoài duhọc cũng không tương đương là không vĩ đại, hai chuyện này căn bản đều là cựckì khác xa nhau.

Triệu Ngọc Phân vô tìnhchính là thích loại cảm giác lạnh lùng trầm ngâm này của Ngụy Truyển Triệt, đốimặt với phản ứng không trả lời của hắn, nàng một chút cũng không buồn, còn khẩncấp mở miệng nói “Anh có biết không, con gái thì luôn có vẻ nhát gan một chút,thử nghĩ đến sau khi tốt nghiệp trung học liền đến sống một địa phương khôngngười quen, em sẽ cảm giác không an toàn nhưng mà ba em lúc nào cũng muốn đưaem ra đại học nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu .”

“Cho nên?” Ngụy TuyểnTriệt biết rõ tâm ý của Triệu Ngọc Phân liền giúp nàng đi vào đề tài trọng điểm, lòng thiện tâm biết rõ vấn đề, để cho nàng ta đi vào vấn đề chính nhanh mộtchút.

Nàng ngẩng đầu tràn ngậpnhu tình nhìn hắn “Cho nên em nghĩ....Nếu mà có thể, có thể nhờ Tuyển Triệt cahỗ trợ hay không , lúc em ra nước ngoài chiếu cố em một chút? Em nghĩ, nếu cuộcsống có người quen ở nước ngoài cùng nhau, em hẳn là có thể dễ dàng vượtqua nhát gan.”

Ám chỉ như vậy hẳn là đủrõ ràng đi? Triệu Ngọc Phân nói đến đây, cả người đều đã muốn thẹn thùng cúiđầu, không dám nhìn mặt đại soái ca trước mặt một cái.

“Nếu đã nhát gan thì khôngcần miễn cưỡng, ở trong nước vẫn có trường đại học có thể lựa chọn, tôi nghĩphụ thân của cô hẳn là cũng luyến tiếc con gái mình ở nước ngoài hãi hùng lolắng.”

Hắn cũng không phải bảomẫu càng không phải là quản lí làm sao lại đi chiếu cố nàng?

“Đúng là như vậy, nhưng baem nói, các trường đại học Đài Loan chính là đều dùng một chút tiền liền có thểtrao đổi được bằng tốt nghiệp trung học, căn bản là không có kiến thức gì, chonên ý tưởng muốn ra nước ngoài học đối với em có vẻ tốt hơn.”

Sau khi nghe được điềunày, Ngụy Tuyển Triệt không khỏi trong lòng hừ lạnh.

Nàng thật sự cho rằng cáctrường đại học Đài Loan đều dùng tiền để trao đổi bằng cấp, chẳng lẽ nàng muốnbằng cấp của trường đại học nước ngoài bằng cách sử dụng đầu của nàng?

Nếu thật sự là như vậy,hắn chỉ sợ việc kia hẳn là điều khó thực hiện nhất của thế kỉ.

Nếu bình tĩnh mà xem xét,bộ dạng của nàng cũng coi như là đoan trang, chính là đầu óc không được tốtlắm, Ngụy Tuyển Triệt hiểu rõ vấn đề trên người nàng thật ra thông minh haykhông không quan hệ, quan trọng nhất là chính mình phải tự hiểu lấy.

Thực đáng tiếc, Triệu NgọcPhân hiển nhiên không có được cái này.

Hắn cũng không vội vàngphá vỡ chỉ nhìn xem đồng hồ, trút hết tất cả suy nghĩ, im lặng nhấm nháp sâmbanh, tuỳ ý để Triệu Ngọc Phân một mình lải nhải kế hoạch ra học đại học nướcngoài để khẳng định sự giàu có của mình.

Ngụy Tuyển Triệt thầmnghĩ, nếu hôm nay không phải cuối tuần, giờ phút hắn hẳn là ở lớp học trở thànhmột cái học sinh đơn thuần dễ dàng mắc mưu, mà không phải lo ngại gì đến sứmệnh gia tộc, cũng không phải hi sinh thời gian cùng lỗ tai trên người một vịthiên kim tiểu thư nhàm chán có thể so với bài học còn chán hơn, vị Triệu tiểuthư này thật đúng là không đơn giản.

Hết thảy đều do cuối tuầnchết tiệt.

Đối với người từ nhỏ đãđược sắp xếp kế hoạch học tập mà nói, Ngụy Tuyển Triệt cho tới bây giờ cũngkhông cảm thấy cuối tuần có ý nghĩa đặc biệt như thế nào, nhiều nhất chính làkhông cần mặc đồng phục như ngày thường đến trường, không phải là thích cũngkhông phải là không thích, thời điểm mỗi khi đến thứ sáu, hắn nhìn thấy các họcsinh vì sắp đến ngày nghỉ mà nhảy nhót không ngừng, trong lòng hắn kì thậtkhông cảm thấy gì cả.

Nhưng là gần đây, hắn lạimãnh liệt chán ghét khi đến cuối tuần.

Lời này một chút cũngkhông khoa trương, hắn cùng Lương Tử Bái tuy rằng ở chung một mái nhà nhưng bởivì thân phận lẫn nhau không giống nhau, một người thì sống trong một biệt thựsang trọng xa hoa, một người thì cuộc sống sinh hoạt tại một đống phòng nhỏphía sau biệt thự vốn dĩ dùng để chồng chất dụng cụ, đừng nói đến cuộc sốnghàng ngày không gặp nhau, ngay cả khi hắn ở trong phòng mắt không chớp cũng khócùng nàng gặp nhau.

Nàng rất ít khi đến dinhthự, hơn nữa hắn lại có nhiều chương trình học tập lấp kín thời gian khoá biểu.Bởi vậy cơ hội duy nhất mà họ được ở chung cũng chỉ còn lại là quá trình ngắnngủn mười phút đi nhờ xe đến trường học.

Lương Tử Bái vốn là một côgái không có dã tâm, cá tính từ khi sinh đến nay đơn thuần đơn giản, thẳng thắncùng trong suốt, nhưng hắn lại không có, nguyên nhân vì hai người họ vốn khácnhau, khơi dậy hắn trong lòng chính là ý niệm muốn chêu trọc nàng trong đầu.

Chỉ cần nhìn thấy hai mácủa nàng phồng lên, bộ dáng hổn hển, hắn liền nhịn không được muốn cười, cũngchỉ khi ở bên người nàng, hắn mới không hề cố kị thả lỏng phòng bị tự tại trởthành chính mình.

Nhưng mà, một tuần dù saochỉ có bảy ngày, trừ ngày lễ cùng ngày nghỉ, ngày đi đến trường cũng còn lạinăm ngày, như thế xuống dưới đổi ra, hai người cùng nhau ở dưới một mái nhà cưnhiên thời gian một tuần chạm mặt của hai người cũng ít hơn hai giờ.

Nói như vậy cũng thậthuyền diệu, bạn học trong trường học mỗi ngày thời gian ở chung với hắn ít nhấtcũng được tám giờ, lại chưa bao giờ có ai dễ dàng đi vào trong lòng hắn, thế màLương Tử Bái có thể xuyên thấu qua lòng hắn chỉ cần thời gian mười phút mỗingày, tích luỹ ngày tháng nguyên bản khoảng cách xa lạ giữa hai người trong lúcđó từng giọt từng giọt biến mất thay thế thành quen thuộc.

Có lẽ tựa giống như Trầnthúc ngay từ đầu đã nói, bọn họ thật sự rất hợp duyên đi.

Kì quái, đồng dạng là nóichuyện, vì sao khi Lương Tử Bái nói chuyện lại là loại thoải mái còn khi ngheTriệu Ngọc Phân nói chuyện lại khiến cho người ta cảm thấy như bị tra tấn?

Hắn nghĩ rằng là bởi vìtrong thanh âm của Lương Tử Bái có một loại tiết tấu nhẹ nhàng, không dính cũngkhông ngấy, trong sáng mà sảng khoái, cho nên khi hắn nghe nàng nói chuyện mộtchút cũng không cảm thấy gánh nặng, so sánh với Triệu Ngọc Phân trước mắt cómột chút giống tiếng vo ve của con muỗi phá vỡ giấc ngủ, ở bên tai phát ratiếng ong ong, làm cho người ta rất muốn vươn tay hung hắn đập một cái.

Không biết hiện tại LươngTử Bái đang làm gì?

Nếu như giống như hắnđoán, nha đầu kia hiện tại khẳng định lủng lẳng cây kẹo mút vui đến nỗi quên cảtrời đất hưởng thụ cuối tuần của nàng.

Nếu hắn đoán được tínhtình này của nàng, hắn nhất định không cùng nàng đánh cược để cho nàng thắng,làm cho nàng dạt dào đắc ý đối với hắn đưa ra bài thi quốc văn được chín mươiba điểm, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là sờ sờ cái mũi đưa một tá kẹomút cho nàng.

“Coi chừng sâu răng nhe.”hắn cười lạnh đe doạ.

“Anh yên tâm, chỉ cầnthắng được kẹo mút, cho dù muốn tôi mạo hiểm bị sâu răng buổi tối mỗi ngày, tôiđều nguyện ý.”

Haizz, nghĩ đến bộ dángthích ý của nàng, hắn hình như đang ghen tị.

Ngụy Tuyển Triệt chán ghétnhững ngày cuối tuần, chán ghét bị mắc kẹt trong tiếng nói nhàm chán của TriệuNgọc Phân, thờ phụng ban thưởng của Triệu tiểu thư, hắn nhìn xuống đồng hồ ngắnngủn một phút cũng gần hai mươi lần xem kỉ lục thời gian trung bình, tầm mắtcủa hắn không tự giác hướng đến bên ngoài liếc mắt một cái.

Trong đầu duy nhất chỉhiện lên bốn chữ “đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than”

Sau khi bữa ăn tối từthiện kết thúc, Ngụy Tuyển Triệt cùng cha mẹ ngồi trên chiếc xe limo sang trọngtrở về nhà.

Một vài phút trước vẫn cònlà vợ chồng hai người ân ái, nhưng vừa lên xe ngay lập tức liền chia ra hai bêntrái phải mà ngồi, ngồi đối diện là Ngụy Tuyển Triệt chỉ nhìn thôi cũng cảmthấy châm chọc buồn cười.

“Tuyển Triệt, con cảm thấy Triệu Ngọc Phân như thếnào?” Ôn Như Mai hỏi.

“Là như thế nào? Mẹ hãyđem vấn đề làm rõ.”

“Đương nhiên là hỏi con cóthích người ta hay không nha? Mẹ cảm thấy bộ dáng của nàng xinh đẹp, tính tìnhcũng đơn thuần, gia thế bối cảnh của Triệu gia tuy không bằng nhà chúng ta,nhưng trong quá khứ quen biết nhau, nếu hai nhà đám hỏi cũng coi như là môn đănghộ đối.”

Ha, môn đăng hộ đối? NgụyTuyển Triệt thật đúng là không biết mẫu thân của hắn rốt cuộc là dùng ánh mắtnhư thế nào lại thấy hắn cùng Triệu Ngọc Phân được gọi là môn đăng hộ đối.

“Mẹ, con chỉ mới mười támtuổi, còn chưa có tốt nghiệp trung học mẹ lại nghĩ đến đại sự chung thân củacon? Hơn nữa trước đó không phải mẹ muốn con suy nghĩ đến ra nước ngoài học?”Hắn áp lực phản cảm trong lòng, tận dụng khả năng lý trí nói với mẫu thân.

“Mẹ cũng không muốn vộivàng như vậy, nhưng không vội thì không được! Tuyển Triệt, xã hội thượng lưuhiện nay vòng vòng luẩn quẩn chỉ có bấy nhiêu, đứa nhỏ cùng tuổi với con thậtra rất ít, hơn nữa số lượng đó cũng trích từ một nửa bạn nam cùng lứa tuổi, nóithực ra, người thích hợp cũng không đúng là nhiều lắm, nếu mẹ hiện tại khôngsớm giúp con xem xét chờ đến khi con đến tuổi kết hôn, con như thế nào có thểtìm một lão bà môn đăng hộ đối đây? Nghe mẹ nói, tiên hạ thủ vi cường.” Ôn NhưMai hoàn toàn đắm chìm trong chiếc xe limo màu đỏ riêng của họ, tự phục vụ nói.

“Mẹ người lo lắng quánhiều.”

“Mẹ đây chính là phòngngừa chu đáo.” Ôn Như Mai tự mãn cho tầm nhìn riêng của mình.

“Cho dù là phòng ngừa chuđáo, việc con muốn cưới lão bà hẳn là phải do con chính mình tự tìm lấy mớiđúng.”

“Mẹ chính là lo lắng consẽ không tìm được người thích hợp, không cần phải lãng phí thời gian, nhưng màmẹ trước tiên là nói trước, con không thế lấy một nữ nhân mà mẹ không thích làmlão bà, mẹ sẽ không đáp ứng.” Đối với khả năng khống chế của Ôn Như Mai, ởtrong xe hơi này hoàn toàn biểu hiện không thể nghi ngờ.

Kì quái, người lấy lão bàlà hắn, vì sao phải vừa lòng mẫu thân? Hẳn là muốn hắn cảm thấy vừa lòng mới làtrọng điểm? Dù sao hôn sự này cũng là của hắn, không phải sao?

“Đối với mẹ mà nói, dạngngười như thế nào là không thích hợp?” Ngụy Tuyển Triệt khó chịu hỏi.

“Mẹ không phải là muốn canthiệp hôn nhân của con, kì thật yêu cầu của mẹ cũng rất đơn giản chỉ cần haibên môn đăng hộ đối là được.” Ôn Như Mai cứ việc nói năng uyển chuyển nhưngtrong tai Ngụy Tuyển Triệt cũng không hoàn toàn là tất cả.

Từ đầu đến cuối, nói đinói lại vẫn là bốn chữ không rời “môn đăng hộ đối”, hắn nghe vào trong tai trừbỏ phản cảm còn có càng nhiều vô lực.

“Mẹ nói cái gì là khôngcan thiệp rõ ràng là can thiệp! Vì sao lúc nào cũng muốn môn đăng hộ đối? Bốnchữ này là quy tắc vàng của hạnh phúc hôn nhân hay sao? Mẹ cũng không cần cổ hủnhư vậy?” hắn nhịn không được chế nhạo hỏi.

“Đây không phải là cổ hủ,đây là truyền thống, con còn trẻ nên không biết, môn không lo hộ không đối hônnhân tuyệt đối không có khả năng hạnh phúc!” Ôn Như Mai không chút nghĩ ngợi bộdạng đương nhiên đáp.

“Nếu môn đăng hộ đối bảođảm hạnh phúc, vậy thì tại sao mẹ cùng ba ba mỗi ngày đều cãi nhau? Cha mẹ lúctrước kết hôn không phải là vì môn đăng hộ đối sao?” Ngụy Tuyển Triệt rốt cuộcnhịn không được đưa môi phản bác còn có ác ý cường điệu bốn chữ kia.

Lời này vừa nói ra, khôngkhí trong xe nháy mắt ngưng kết thành băng.

Ôn Như Mai có vẻ như bịngười khác tát một cái, biểu tình khó coi đến cực điểm, nhưng vô tình nàngkhông thể phản bác bởi vì nó là sự thật.

Ngụy Tuyển Triệt cũngkhông muốn làm điều này, nhưng hắn thật sự đã chịu đủ, từ khi có trí nhớ tớinay, hai ba ngày hắn lại nhìn thấy ba mẹ mình cãi nhau sống trong hoàn cảnh nhưvậy, hắn nhất định sẽ tốt hơn sao?

Nếu môn đăng hộ đối khôngthể bảo đảm cái gì, hắn không hiểu vì sao mẫu thân cứ tiếp tục ủng hộ bốn chữnày? Còn muốn đem hôn nhân tương lai của hắn trở thành cái gông xiềng trầmtrọng?

Ôn Như Mai căm giận xoayngười sang chỗ khác, không đếm xỉa nhìn đến trượng phu nãy giờ không nói gì“Ngụy Vĩ Quốc, ông là kẻ điếc sao?”

“Tôi cũng không nghĩ muốnlàm thân gia với Triệu Phong Nguyên, cổ phiếu của Triệu gia hiện nay đang xuốngdốc thảm hại, hắn muốn hai bên nhà kết hôn chính là hi vọng chúng ta có thể cứulấy hắn một phen. Tôi nghĩ rằng nữ nhi của Lí Vân Bang có vẻ phù hợp với TuyểnTriệt hơn.” Ngụy Vĩ Quốc ngắn gọn biểu hiện kế hoạch khác của mình.

“Ông có ý định chính làđối nghịch với tôi phải không?” Đều bị con trả đũa như vậy, trượng phu còn tiếptục làm trái lại với nàng, Ôn Như Mai quả thực tức giận đến muốn giết người.

“Tôi chỉ là ăn ngay nóithẳng, nữ nhi Triệu gia không phù hợp với Tuyển Triệt.”

“Chẳng lẽ nữ nhi của LíVân Bang lại phù hợp?”Nàng nghiến răng hỏi.

“Đương nhiên.”

“Ngụy Vĩ Quốc, ông tưởngtôi là kẻ ngốc sao? Ông nghĩ rằng tôi và ông không biết rằng thê tử Phùng KíMai của Lí Vân Bang là mối tình đầu của ông sao?” Ôn Như Mai phát hoả, khôngtiếc vạch trần bí mật của trượng phu.

Trên mặt Ngụy Vĩ Quốc hiệnlên một tia xấu hổ, nhưng vì duy trì mặt mũi của một người đứng đầu nhà, hắnvẫn ra vẻ thản nhiên nói “Thì đã sao? Tất cả đều là chuyện quá khứ.”

“Chuyện của quá khứ? Tôibiết ông cho đến bây giờ vốn không có quên nàng, nhưng bởi vì ông cùng nàngkhông có duyên phận, tại vì lúc trước Phùng Kí Mai chọn Lí Vân Bang nên ông mớitheo tôi kết hôn. Mà ông hiện tại muốn con của mình lấy nữ nhi của nàng, suynghĩ lại ông muốn Tuyển Triệt thay ông hoàn thành tiếc nuối cuối cùng của ôngđời này sao?”

“Bà vặn vẹo sự thật ....”

“Tôi vặn vẹo sự thật? Hừ,Ngụy Vĩ Quốc, ông cho rằng tôi mới ngày đầu tiên quen biết ông sao? Tôi nói choông biết, ông đừng mơ tưởng, chỉ cần tôi còn sống một ngày, con trai của Ôn NhưMai tôi tuyệt đối không có khả năng lấy nữ nhi của Phùng Kí Mai! Tôi sẽ chínhmình giúp con lựa chọn con dâu môn đăng hộ đối, không cần ông nhúng tay vào!Ông sớm đã chết tâm rồi.”

Không hề ngoài ý muốn, haingười vừa giương cung bạt kiếm ầm ỹ cãi nhau, hoàn toàn không hề quan tâm bọnđang ngồi trên xe lại càng không để ý đến đứa con duy nhất của bọn họ đang ởđây, cái mà họ muốn chính là hoàn toàn công kích đối phương lẫn nhau, cho đếnđối phương nhận thua cầu xin khoan dung.

Nhưng bởi vì bọn họ cũngkhông phải là người dễ dàng khuất phục, trận chiến này khẳng định sẽ không đìnhchỉ nhanh như vậy.

Ngụy Tuyển Triệt không thểnhịn được nữa đột nhiên quát lên một tiếng lớn.

“Đủ rồi! Ba mẹ yên lặngmột chút cũng không được sao? Hôn nhân của con chính mình con tự quyết định,không cần nói cái gì môn đăng hộ đối với con, cha mẹ tự quản lí chính mình đi.”Vừa dứt lời, hắn mở ra cửa xe cùng với cửa sổ nhỏ giữa người ngồi lái xe, đốivới người lái xe trầm giọng nói “Dừng xe.”

Người lái xe không dámchần chờ đem xe chạy nhanh ngừng lại ở ven đường.

Hắn lập tức mở cửa xe,hoàn toàn mặc kệ nơi này cách biệt thự Ngụy gia một đoạn lớn khoảng cách.

“Tuyển Triệt, con muốn điđâu? Nhanh lên xe!” Ôn Như Mai vội vàng kêu.

“Con chỉ muốn một mình imlặng về nhà, không cần đem con cuốn vào cuộc chiến tranh của hai người.”

Đóng sầm cửa xe, hắn khôngbao giờ nguyện ý ngồi vào chỗ ngồi tranh cãi không ngớt kia trong xe, mặc kệbên trong có bao nhiêu thoải mái, bao nhiêu xa hoa, hắn chỉ cần im lặng, cho dùphải đi bộ còn tốt hơn là chính mắt thấy tranh chấp ngu xuẩn của cha mẹ.

Ông chủ không nói chuyện,người lái xe cũng không dám tuỳ tiện rời đi.

“Còn thất thần làm gì? Maugọi điện thoại kêu lão Trần đến đón thiếu gia.”

“Dạ, phu nhân.”

Người lái xe lấy ra điệnthoại của mình gọi về biệt thự, khẩn cấp liên lạc lão Trần bình thường phụtrách đưa đón Ngụy Tuyển Triệt làm cho hắn lập tức lái xe đến đón thiếu gia.

Sau khi liên hệ thoả đáng,người lái xe mới nơm nớp lo sợ lái xe, nhanh chóng cho xe nổ mạnh, bắt đầu chạynhanh đem hai người còn sót lại bên trong an toàn trở về biệt thự Ngụy gia.