Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 167: Xung Thí Thần Công Của Trư Bát Giới (2)



Lúc này Đường Tăng lại phát hiện trời đất trước mắt mình đã thay đổi, dường như càng trở nên rõ ràng hơn. Hắn liếc mắt một cái là nhìn ra không gian bạc nhược chỗ nào, liếc mắt một cái có thể nhìn ngọn núi nào hợp với tu luyện.

Cảm giác ấy quá quái dị, cũng rất thần kỳ.

Lúc này hắn đã là Danh Sư bốn sao, về lý luận thì có thể chỉ điểm cho tất cả những kẻ dưới cấp bốn mươi.

Tuy Trư Bát Giới đã cấp bốn mươi ba, nhưng Đường Tăng lại phát hiện Trư Bát Giới có một khuyết điểm rất rõ.

- Phần đuôi của hắn như có ánh sáng, nếu ta nhìn không nhầm, hình như là kỹ năng thiên phú.

Đường Tăng thầm nghĩ:

- Đúng rồi. Kiếp trước lúc ta đọc qua câu chuyện về Trư Bát Giới, hắn quả thực có một kỹ năng thiên phú gọi là Xung Thí Thần Công!

- Ta hiểu rồi!

Đường Tăng bừng tỉnh, sau đó nhìn Trư Bát Giới, mỉm cười nói:

- Bát Giới, không phải con muốn sư phụ chỉ điểm sao? Đằng trước có một cái hồ, con tới hồ đó uống cạn sạch nước cho ta.

- Dạ?

Trư Bát Giới sửng sốt, quay sang nhìn hồ nước kia. Hồ nước này dài hơn một nghìn mét, rộng cũng phải mấy trăm mét:

- Uống cạn hồ nước? Sư phụ, con nghe không nhầm chứ?

- Ha ha ha... Bát Giới, mau đi uống hết nước hồ đi.

Tôn Ngộ Không cười to, nói.

- Sư phụ, con sai rồi.

Trư Bát Giới cho rằng Đường Tăng định chỉnh hắn.

- Đi, ngay cả lời của sư phụ mà cũng không nghe?

Đường Tăng ép:

- Ngộ Không, mang Bát Giới đi uống, uống không hết đừng có về.

- Sư phụ...

Sắc mặt Trư Bát Giới trở nên khó coi.

- Uống không hết đừng về?

Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời, lập tức cười to:

- Bát Giới, đi, đi uống nước nào.

- Không mà...

Trư Bát Giới kêu thảm thiết, lại bị Tôn Ngộ Không kéo đi.

Bọn họ nhanh chóng đi tới bờ hồ. Dưới sự ép buộc của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới tức lên thế là thân thể phóng to, trở thành một con trư yêu cao tới trăm mét.

- Uống thì uống, ngao...

Trư Bát Giới nổi giận gầm lên, miệng biến hoá. Sau đó một lực hút xuất hiện, bao trùm lên toàn bộ hồ nước. Rồi một lượng lớn nước hồ bị hút vào trong miệng.

Hồ nước vơi đi theo tốc độ mắt thường thấy được. Cá bị mắc cạn. Thậm chí có những con rắn nước to bằng thùng nước đang hoảng loạn bò đi.

Kết quả là Đường Tăng lại ném một Lôi Thần Chi Cầu vào.

Rầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, cá và các sinh vật trong hồ bị nổ chết rất nhiều. Số không bị nổ chết thì cũng bị điện giật chết.

Đường Tăng nhận được rất nhiều điểm kinh nghiệm, càng vui vẻ hơn.

- Nghiệp chướng mà...

Tiểu bạch long ở cách đó không xa thầm nói, không phải người xuất gia là phải từ bi sao? Từ bi của ngươi bị chó ăn rồi à?

- Ôi chao, khụ khụ khụ...

Trư Bát Giới bị sắc, bị ép ngừng uống nước. Lôi Thần Chi Cầu của Đường Tăng không thương tổn được hắn, nhưng lại khiến hắn giật mình.

- Ha ha ha...

Tôn Ngộ Không thấy thú vị, đứng đó cười to, nhảy lên nhảy xuống.

- Tiếp tục uống.

Đường Tăng quát.

- Con biết rồi, sư phụ.

Trư Bát Giới hoàn toàn không muốn, cho là Đường Tăng đang chỉnh hắn, biết vậy đừng nhắc tới cái chuyện đột phá nữa.

Trư Bát Giới tiếp tục uống. Tuy hắn đã to hơn rất nhiều, nhưng nước hồ lại nhiều, khiến bụng hắn phình lên.

Rốt cuộc nửa canh giờ sau, nước hồ bị uống cạn sạch, để lộ đáy hồ đầy bùn.

- Được rồi.

Đường Tăng nói:

- Ngộ Không, phong ấn pháp lực của bát giới lại.

- A??

Trư Bát Giới kêu lên. Bụng hắn nhiều nước như vậy, nếu không dùng pháp lực hoá giải, sợ là vỡ bụng mất.

- Vâng, sư phụ.

Tôn Ngộ Không đáp. Không cho Trư Bát Giới phản kháng, hắn thổi một hơi phong ấn pháp lực của Trư Bát Giới.

Nếu là lúc trước thì có lẽ Tôn Ngộ Không không làm được, nhưng nay hắn đã đột phá tới cấp năm sáu nên có thể làm được một cách dễ dàng.

- A... Sư phụ, Lão Trư sẽ chết đấy...

Trư Bát Giới kêu thảm thiết. Vì pháp lực bị giam lại, thân thể khổng lồ kia của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, sắp về nguyên hình.

- Oẹ... oẹ...

Thân thể thu nhỏ lại rất nhanh. Trư Bát Giới cảm thấy bụng muốn nổ tung, vội quỳ xuống đất nôn mửa hòng nôn hết nước trong bụng ra, nhưng rất là khó. Lỗ tai, lỗ mũi hắn ứa nước, thậm chí là nước cũng ngấm qua da, trông rất đáng sợ.

- Không sai biệt lắm rồi.

Đường Tăng lẩm nhẩm một tiếng, rồi thuấn di tới trước mặt Trư Bát Giới, vung Cửu Hoàn Tích Trượng nện lên mũi Trư Bát Giới một cái thật mạnh.

Bụp...

Mũi của Trư Bát Giới suýt thì bị nện bẹp.

Buồn bực và phẫn nộ xộc tới, khuôn mặt Trư Bát Giới sáng lên, mũi trư giật giật.

- A a a, Lão Trư tức chết mất!!!

Trư Bát Giới rống lên. Ngay sau đó, hắn cảm thấy không thích hợp, bởi vì có một nguồn năng lượng không cách gì hình dung đang tập trung vào phần mông đít.

Bùm...

Không chờ Trư Bát Giới phản ứng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Một mùi vô cùng thối phát ra từ mông hắn, hất ngược mấy ngọn núi lớn sau lưng.