Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 59: Người hiềm nghi



Đứng trong phòng ngủ của Đại hoàng tử lần nữa, Cao Hành nhìn trái nhìn phải, “Lần trước đã xem xét vô cùng cẩn thận rồi mà? Bây giờ còn xem làm gì?” Vừa chuyển đầu thì thấy A Tài ngồi ngẩn người bên cánh cửa.

Cao Hành giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, “Ngươi sững sờ cái gì?”

“Ta đang nghĩ, nếu ta là hung thủ, ta sẽ làm thế nào……” Ở hiện đại gọi là dựng lại tình tiết vụ án. A Tài đứng lên, vỗ vỗ quần, đi đến bên giường.

“Đêm hôm đó, Đại hoàng tử vì nguyên nhân nào đó, đi đến cửa, rồi mở cửa phòng.” A Tài đi vài bước qua, giả bộ mở cửa, không có cách, cửa bị hắn va chạm nên nát, bây giờ còn đang nằm bên ngoài, cho nên chỉ có thể giả bộ.

“Nhưng…… Sao hung thủ có thể dùng kim đâm vào ma huyệt sau cổ đại hoàng tử, rồi lại đâm một kiếm đằng trước?” Cái này không hợp lý, A Tài gãi gãi đầu.

“Đúng vậy…… Một trước một sau, trừ phi trong phòng còn có một người khác, nhưng điều đó không có khả năng ……” Cao Hành đứng bên cạnh A Tài, cũng bối rối gãi gãi đầu.

Cao Vấn ngẫm nghĩ vấn đề này, “Có thể đêm đó còn người khác ở trong phòng, chỉ là chúng ta không biết.”

“A? Đại ca, đây cũng chỉ là suy đoán.” Sức tưởng tượng càng ngày càng phong phú, nhưng bây giờ cần không cần thiên mã hành không mà cần căn cứ chính xác.

Hiện trường không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy, ngoại trừ Đại hoàng tử còn có sự tồn tại của người khác, A Tài nhìn chung quanh gian phòng, phải làm thế nào mới có thể đâm trúng ma huyệt phía sau lại đâm một kiếm trước ngực?

“A Hành, ngươi tới giả vờ là Đại hoàng tử đứng ở đây.” A Tài cảm thấy xây dựng lại vụ án thập phần cần thiết.

“Ta là hung thủ, đêm hôm đó, ta tới đây. Có hai khả năng, một là, ta và Đại hoàng tử quen biết, hoặc ta ngụy trang thành người nào đó khiến Đại hoàng tử không đủ cảnh giác, hai là, thân phận của ta khiến hắn yên tâm, cho nên Đại hoàng tử không hề phòng bị mà mở cửa.” Cao Hành lập tức vào chỗ, đi đến cạnh cửa.

“Ta không vào phòng mà có thể đâm trúng ma huyệt của Đại hoàng tử, trừ phi……”

“Ta xoay người?” Cao Hành nói.

“Không phải, bởi vì trên cánh cửa có dính rất nhiều máu, cái này cho thấy Đại hoàng tử trúng một kiếm lúc đứng đối diện cửa ra vào.”

“Không có khả năng.” Cao Hành nói như đinh đóng cột.

A Tài đột nhiên vươn tay chạm lên bả vai Cao Hành, trực tiếp ôm lấy, thân thể Cao Hành không được tự nhiên mà cứng ngắc. Cái này, quá bất ngờ.

“Như vậy có thể đâm trúng ma huyệt.” A Tài lui ra sau, nói.

“Sao, sao có thể, ý của ngươi là hung thủ ôm Đại hoàng tử, sau đó châm kim vào ma huyệt của Đại hoàng tử? Cái này càng không hợp lý.”

“Cũng có thể.” Cao Vấn nói, “Người này chắc chắn quen Đại hoàng tử, hơn nửa đêm tới tìm Đại hoàng tử, mà không khiến Đại hoàng tử cảm thấy kỳ quái, chắc chắn quan hệ của hai người không đơn giản. Hơn nữa, căn cứ vào lời khai của hộ vệ, đêm đó bọn họ không phát hiện ai ra vào bất thường. Vì nghĩ đến an toàn của sứ thần Triệu quốc, Hoàng thượng đặc biệt điều Thiết Hổ quân canh giữ bên ngoài, không bị phát giác mà có thể tiến vào dịch quán giết người, khinh công của hung thủ phải cực cao, hoặc hung thủ vốn là người trong dịch quán.”

“Muốn tìm người có khinh công cực cao, phạm vi quá rộng.” Lông mày của A Tài vặn thành chữ ‘xuyên (川)’

“Cái gọi là khinh công cực cao, tối thiểu nhất phải xếp hàng thứ ba trong giang hồ. Như vậy nghi phạm chỉ còn ba người. Xếp hạng thứ ba về khinh công trong giang hồ chính là Đạo thánh Hà Thủ Diệu……”

“Là Hà Thủ Diệu mỗi lần trộm bảo vật, đều làm một đồ dỏm trả về chủ nhân, đúng không?” Cao Hành hỏi.

“Đúng. Nhưng từ trước tới nay hắn chỉ trộm bảo vật, không đả thương người, càng không dính dáng đến quan phủ, cho nên có thể loại trừ hắn.”

“Xếp thứ nhì là ai?” Cao Hành hỏi.

“Xếp thứ nhì là bảo chủ Lôi Quân bảo Lôi Thiên Tứ, tương truyền hắn được hầu tử Tây Sơn nuôi lớn, hai tay dài hơn người thường mười cm, giống như con khỉ. Mười mấy tuổi được Lôi lão bảo chủ phát hiện mang về nhà, nghe nói hắn nhảy cao hơn mười trượng. Bởi vì Lôi lão bảo chủ không có con, cho nên hắn kế thừa Lôi gia bảo, quản lý sinh ý của tổ tiên. Nhưng nghe nói hắn làm người quái gở, rất ít ra khỏi bảo, người nhận thức hắn cũng không nhiều.”

“Người như vậy không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đến Thiên triều giết một đại hoàng tử Triệu quốc a.” Cao Hành nói.

“Người còn lại?” A Tài tiếp tục hỏi.

“Người có khinh công đệ nhất được giang hồ gọi là ‘Xích”, đứng đầu một tổ chức sát thủ, tổ chức này có bao nhiêu người, không ai biết, nhưng muốn ủy thác giết người, có thể đem tên người muốn giết và bảng giá ghi trên giấy, treo trên cây liễu bên hồ nước mười cách thành mười dặm, nếu hôm sau thấy tờ giấy đã không còn, tổ chức đã tiếp nhận ủy thác giết người.”

“A?” Kiêu ngạo như vậy, A Tài có chút giật mình, thật quá trắng trợn.

“Vậy có người ủy thác……” Cao Hành vội vàng nói.

“Sẽ không.” Cao Vấn trực tiếp phủ nhận suy đoán của hắn, “Vì tổ chức này có một quy định, không giết quan lại hoàng tộc.”

“Vậy ca nói nhiều làm gì, chẳng có ai là nghi phạm?” Cao Hành nhụt chí nói, hắn còn tưởng rằng ít nhất có thể tìm ra nghi phạm.

“Nhưng cái này chứng minh một điều, hung thủ là người trong dịch quán.” A Tài tiếp tục nói.

“Đúng.” Cao Vấn cười nói.

“Cái này dễ dàng hơn, ở dịch quán chỉ có sứ thần Triệu quốc, hung thủ là một trong số họ, bảo bọn họ tự tìm là được.” Cao Hành có chút ‘Khờ dại’ nói.

“Ngươi xem những hộ vệ kia là vật trang trí, không phải người sao.” Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt.

“……” Hắn bỗng chốc quên mất, Cao Hành gãi gãi đầu.

“Trừ phi chúng ta có thể tìm ra hung thủ, nếu không hai nước giao chiến là chuyện không thể tránh khỏi.” Cao Vấn nói.

Cao Hành nản lòng thở dài.

“Sẽ bắt được hung thủ, chúng ta tiếp tục……” A Tài khích lệ.