Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 3 - Chương 11



Giữa hai hàng lông mày của Phụ Vương vẫn còn mang theo một chút tức giận, khuôn mặt anh tuấn giống như được điêu khắc từ băng, đôi môi mỏng mím chặt không hề che giấu chút nào vẻ lo lắng.

Trán Mạn Duẫn ứa ra một lớp mồ hôi, mặt vì đau mà trắng như giấy.

“Đừng cố chống đỡ, đau thì cứ kêu, Phụ Vương sẽ không cười ngươi.” nhẹ nhàng vuốt ve trán Mạn Duẫn hòng cho nàng giảm bớt đau đớn.

Môi Mạn Duẫn khô nứt, “Phụ Vương, muốn uống nước.”

Tịch Mân Sầm đi tới bàn bên cạnh, rót một ly nước trắng. Mạn Duẫn đưa tay ra đón nhưng bị Tịch Mân Sầm ngăn lại, nâng cằm của nàng lên, kê ly lại gần miệng rót vào từng chút một.

“Phụ Vương, vừa rồi có chuyện gì?”

Mạn Duẫn cảm thấy không được tự nhiên, cứ như ngồi trên đống than, rất muốn đứng lên khỏi giường. Khi nàng đứng ngoài phòng ghé tai vào, nàng nghe rõ ràng rành mạch tiếng rên rỉ hài hòa bên trong. Cứ nghĩ đến việc đã có người làm chuyện đó ở trên giường này, Mạn Duẫn một khắc cũng không muốn nằm ở trên giường nữa.

Nhận ra sự ghét bỏ của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đè lại đầu vai nàng bắt nằm xuống, “Tạm chấp nhận một lát đã, chờ đại phu xem xong chân ngươi rồi chúng ta lại đổi phòng.”

Tịch Mân Sầm trước kia thường xuyên nghe người khác nói câu “Thương ở thân ngươi, đau ở lòng ta”, không ngờ lại có một ngày hắn sẽ tự mình cảm thận được ý nghĩa của câu này. Tịch Mân Sầm tự giễu nhếch nhẹ khóe môi, nhìn Mạn Duẫn toát mồ hôi đầm đìa vì đau mà thấy đao thương cắt mấy lần qua thân cũng không đau bằng, ước gì hắn có thể chịu nỗi đau này thay Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm lấy một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mạn Duẫn, “Ngô Lệnh Bằng rất âm hiểm, bổn Vương vẫn đề phòng hắn. Sau khi vào nha phủ, thấy Ngô Lệnh Bằng dẫn nữ nhi nhà mình đến giới thiệu là bổn Vương đã nghĩ hắn sẽ dùng đến chiêu này, nên đã sớm phân phó thị vệ đánh bất tỉnh Dư Lâm phòng đêm nay có khi cần đến. Vừa tiến vào gian phòng này, bổn Vương Cửu đã phát giác không thích hợp, nên nhảy cửa sổ ra ngoài.”

Bốn người tuy rằng âm thầm đến Tê thành, nhưng thật ra có một đám thị vệ trung thành đi theo phía sau. Chỉ cần không có phân phó của chủ tử, đám người kia sẽ không xuất hiện mà phân chia nhỏ ra núp trong Tê thành.

hắn vẫn tránh ở sau cửa sổ, lẳng lặng quan sát Ngô Y Y lặng lẽ vào cửa và lên giường mây mưa với Dư Lâm như thế nào.

nhẹ nhàng nhéo mũi Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm oán trách: “Ai bảo ngươi nóng lòng không chịu chờ, chưa gì đã chạy tới.”

Sau khi thấy sự việc đã phát triển đúng hướng, hắn vòng từ phía sau đến hành lang dài phía trước, đẩy cửa phòng Mạn Duẫn ra đi vào thì lập tức phát hiện bé con mất tích.

Lúc ấy trái tim của hắn sợ tới mức đập thình thịch rối loạn, rất lo rằng có kẻ nào đó bắt cóc Mạn Duẫn.

Nhưng khi thấy mạo ngao đang nằm trên giường ngủ khò khò, Tịch Mân Sầm liền phủ định phán đoán này. Mạo ngao mặc dù lười, cả ngày chỉ biết ăn và ngủ, nhưng lại cực kỳ bảo vệ chủ. Nếu có người xông vào phòng, mạo ngao không thể nào an tâm ngủ như vậy.

Với võ công của Mạn Duẫn cộng thêm tốc độ của mạo ngao, số người trong võ lâm có thể làm khó được bọn họ đếm không đủ một bàn tay.

“Việc này chờ mai lại xử lý, chân của ngươi mới là việc cấp bách.”

Tịch Mân Sầm ôm sát Mạn Duẫn, để cho nàng tựa vào trong lòng mình.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Phi nói: “Vương gia, đã mời đại phu tới.”

không thấy Vương gia đáp lại, Chu Phi không dám tự động đẩy cửa vào, đành lẳng lặng đứng ngoài cửa.

Chu Dương và Tề Hồng nhận được tin đều nháo nhào chạy về nha phủ. Vốn đang vui mừng vì nghe nói đã tìm được tiểu Quận chúa, nhưng vừa nghe nha dịch nói tiểu Quận chúa không khỏe thì sắc mặt hai người biến đen thui, vận khinh công, mặc kệ đám nha dịch còn phía sau mà vội vã chạy về nha phủ.

“Tiến vào.”

Vừa dứt lời, người đứng bên ngoài gấp gáp không chần chờ liền vọt vào.

Chu Dương đi đầu, “Tiểu Quận chúa sao vậy? Sao mà lại không khỏe?”

Vừa mới mất tích mấy giờ thôi, đáng lẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng chứ.

Đại phu chưa từng gặp một thế trận lớn như vậy nên chân hơi phát run.

Thấy ông lão còn sững sờ tại chỗ, Tịch Mân Sầm lạnh giọng mắng, “Còn không lại đây bắt mạch cho nữ nhi bổn Vương!”

Đại phu run run hai chân, di chuyển đến bên giường, nắm lấy cổ tay Mạn Duẫn.

Đại phu đã năm sáu mươi niên kỷ, mặc một bộ thanh sam đã bạc màu, là đại phu có y thuật cao minh nhất tại Tê thành.

Biết người có thể ở trong nha phủ đều là quan to quý nhân, đại phu tập trung hoàn toàn tinh thần, ngưng thần bắt mạch cho Mạn Duẫn. Liếc mắt nhìn hai chân Mạn Duẫn một cái, đại phu dường như hiểu ra cái gì, thu tay lại rồi đặt tay Mạn Duẫn vào trong chăn bông.

“Bệnh của cô nương này sợ là đã thành mãn tính. Mạch tượng của nàng cực kỳ hỗn loạn, xét trạng huống, bệnh này đã phạm phải ít nhất bảy tám năm.” Lão đại phu nhìn Mạn Duẫn đắp chăn bông, mặt ngần ngừ như có lời khó nói.

Thấy lão ngập ngừng, Tịch Mân Sầm lạnh lùng nói: “Có cái gì cứ nói, chỉ cần có thể mau chữa khỏi Duẫn nhi, bổn Vương không tiếc bất cứ giá nào.”

Tay Mạn Duẫn xoắn chặt vào nhau, đôi môi bị cắn tươm máu, đau đớn nóng rực đến không nói được lời nào.

Được Vương gia cho phép, lão đại phu nói: “Thứ lỗi lão phu y thuật nông cạn, không có biện pháp trị tận gốc bệnh này. Bất quá... có thể cho lão phu nhìn chân cô nương này không? Có lẽ có biện pháp giảm bớt đau đớn của nàng.”

Gương mặt tuyệt mỹ mang vẻ chịu đựng, rõ ràng đau đến trắng cả tóc mà cô gái lại không hề rên một tiếng.

Chu Phi Chu Dương đều thật tâm đối đãi với tiểu Quận chúa, thấy dáng vẻ nàng lúc này đều kềm không được mà toát mồ hôi thay nàng.

Tịch Mân Sầm xốc lên một góc chăn bông, vấn ống quần Mạn Duẫn lên đến đùi.

Mọi người vừa nhìn liền hoảng sợ, đầu gối của Mạn Duẫn đã xanh tím toàn bộ.

“Ôi...” Lão đại phu cũng giật mình, ngón tay như cành cây khô quắt nhẹ nhàng chạm vào nơi đó. Sắc mặt Mạn Duẫn biến đổi kịch liệt, răng cắn chặt xuống môi khiến cánh môi chảy ra máu tươi.

Tịch Mân Sầm đưa một tay đang ôm mặt nàng lên nhẹ nhàng lau vệt máu, ánh mắt nhìn đại phu như muốn ăn sống nuốt tươi.

“Bản Vương đã cho phép ngươi chạm vào đầu gối của nàng chưa?” Hai mắt lạnh lùng nheo lại, Tịch Mân Sầm vươn tay, đánh thẳng về phía lão đại phu.

không ai hoài nghi một khi Tịch Mân Sầm ra tay thì sẽ chắc chắn đoạt lấy tính mạng của lão đại phu.

Hai chân lão đại phu run run té lăn, mông quăng phịch xuống đất.

“Phụ... Phụ Vương!” Mạn Duẫn kéo ống tay áo của hắn lắc lắc đầu, rồi hỏi đại phu: “Có biện pháp bớt đau không?”

Cơn đau này tra tấn Mạn Duẫn đến nỗi nàng muốn lăn lộn trên đất cho đỡ đau, nếu Phụ Vương mà không ôm chặt nàng, nàng đã sớm đánh mất thể diện.

“Dược giảm đau đa số đều tổn thương đến cơ thể, lão phu đề nghị vẫn nên đừng uống dược này.” Giọng lão đại phu run run, hai mắt tràn ngập sợ hãi.

“Có bản Quận chúa ở đây, Phụ Vương sẽ không lấy tính mạng ngươi đâu. Khai dược đi.” Giọng Mạn Duẫn rất yếu, tay cầm ống tay áo của Phụ Vương đã hơi hơi phát run.

Nghe Mạn Duẫn cam kết như vậy, lão đại phu an tâm rất nhiều, mở hòm thuốc lục lọi tìm kiếm bình dược ở bên trong.

Tịch Mân Sầm quăng tay áo, thu hồi tay giữa không trung, lại ôm lấy thắt lưng Mạn Duẫn, không nhìn lão đại phu đang ngồi bẹp trên đất, hỏi: “Uống thuốc này có hại gì cho cơ thể?”

Nhìn Mạn Duẫn chịu nỗi tra tấn đến bậc này, hắn cũng thống hận sao mình không thể chia sẻ với nàng mà chỉ có thể đau khổ ngồi bên cạnh ôm nàng thôi.

Lão đại phu moi ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Tịch Mân Sầm ngồi trên giường, “Thuốc này dược tính rất mạnh, tổn thương đến can tỳ phế (gan, lá lách, phổi). Tuy có thể giảm đau nhưng lại mang đến tổn hại lớn cho thân thể. không thể uống nhiều. Nếu uống nhiều, về sau mỗi lần phát bệnh sẽ chỉ càng tăng thêm đau đớn.”

Tịch Mân Sầm còn đang cân nhắc có nên cho Mạn Duẫn uống thuốc này không thì Mạn Duẫn đã vươn tay bắt lấy thuốc kia, trút bên trong ra một viên thuốc nuốt vào miệng. không có nước đển làm trơn, viên thuốc kẹt trong cổ họng một chút mới mềm ra tuột xuống bụng.

Mắt Tịch Mân Sầm tối xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Mạn Duẫn, mong giảm đau đớn của nàng.

“Nghe lời Phụ Vương, về sau ít uống thuốc này.”

Đầu Mạn Duẫn túa mồ hôi ròng ròng, cố gắng rướn người nhích lại gần hắn, người mệt nhũn ra không muốn nói chuyện, chỉ hơi gật đầu một cái. Nếu không vì đau đớn đến không chịu nổi, nàng cũng không muốn uống thuốc này.

Cách một lúc lâu, cảm giác đau đớn mới dần dần giảm đi, Mạn Duẫn kiệt sức dựa vào người hắn.

Lão đại phu thấy tiểu Quận chúa dịu xuống mới nói: “Tiểu Quận chúa không chịu nổi giá rét, nếu muốn nghỉ ngơi thì nên đốt lò lửa, như vậy chân sẽ dễ chịu một ít.”

Lò lửa...

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy quá buồn cười. Lúc này vẫn còn đang mùa hạ, mọi người đều muốn được mát mẻ hơn một chút, ban đêm có gió lạnh phất phơ qua cửa sổ thì khỏi nói thư thái đến bậc nào. Thế mà từ giờ trở đi phòng của tiểu Quận chúa phải đốt lò than? Thế thì chẳng khác nào chịu tội!

Chu Phi không dám chậm trễ chút nào, ngoắc hai nha dịch bảo họ nhanh chóng đi mang lò than tới.

Nếu hắn không đoán sai, lần này tiểu Quận chúa phát bệnh chắc chắn có liên quan đến lần rơi xuống nước lúc ở Nam Trụ quốc kia. Lần đó ngự y cũng nói y như vậy, tiểu Quận chúa chịu không nổi giá rét. không ngờ đã tám năm qua rồi, bệnh này vẫn phát tác lại.

Tề Hồng khá mơ hồ nên tò mò hỏi: “Tiểu Quận chúa bị bệnh gì thế? không có biện pháp trị sao? Lúc phát bệnh sao đáng sợ vậy?” Với quyền thế của Cửu Vương gia, chẳng lẽ ngay cả nàng ốm đau cũng không có biện pháp để trị dứt sao?

Trong thiên hạ người tài ba dị thế rất nhiều, lẽ nào không tìm thấy một vị thần y?

Tịch Mân Sầm đặt cằm lên trán nàng, “Bổn Vương đã tìm rất nhiều danh y, tất cả đều nói không thuốc nào trị được. Nhưng bổn Vương... sẽ không buông tay, nhất định có một ngày sẽ làm cho Mạn Duẫn không đau không bệnh.”

Tề Hồng đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình hỏi: “Cửu Vương gia, ngài muốn cái kia...”

không nói lời nào, Tịch Mân Sầm quay đầu lạnh lùng nhìn Tề Hồng, ánh mắt kia giống như đang cảnh cáo ‘nếu ngươi dám nói ra, cẩn thận bổn Vương lấy mạng của ngươi’.

Nửa câu còn lại nghẹn trong cổ họng, Tề Hồng nuốt khan nước bọt, không thốt thêm chữ nào.

Uống xong thuốc, Mạn Duẫn bắt đầu mệt rã rời, mơ mơ màng màng nằm ở trong lòng Phụ Vương rồi từ từ ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ, mặt mày của nàng vẫn nhíu chặt, giấc ngủ không hề yên ổn.

Tịch Mân Sầm im lặng khoát tay, ý bảo mọi người có thể rời đi.

Ngô Lệnh Bằng lúc nãy cũng theo vào, thấy Cửu Vương gia tức giận thì tứ chi hoảng sợ tới phát run bần bật, không biết mũ quan trên đầu còn đội vững được nữa không?

Chu Phi làm một tư thế mời, Ngô Lệnh Bằng lúc này mới hoàn hồn, theo mọi người rời khỏi phòng.

Chu Dương vẫn còn lo lắng, cứ hai ba bước lại quay đầu lại không muốn đi, cuối cùng bị Chu Phi lôi cổ áo mới miễn cưỡng đi ra ngoài.

“Tiểu Quận chúa sao lại mắc bệnh này? Chẳng phải Cửu Vương gia xưa này đều nâng niu nàng trong lòng bàn tay sao?” Tề Hồng vừa bước ra cửa đã xoắn lấy Chu Phi mà bắt đầu hỏi.

Cửu Vương gia trời sinh vô tình, ngoại trừ ôn nhu với tiểu Quận chúa thì chẳng quan tâm ai khác. Cửu Vương gia nâng niu tôn sùng tiểu Quận chúa như chí bảo, không muốn để nàng chịu một chút khổ mệt nào, nên khi nghe tiểu Quận chúa bị bệnh nặng mãn tính, hắn còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.

Chu Dương gấp gáp đến dậm chân bình bịch tại chỗ.

Chu Phi thở dài: “Việc này nói ra dài lắm.”

“Vậy tóm gọn lại.” Tề Hồng khoanh tay trước ngực, tựa vào cột hành lang.

“Lúc Tiểu Quận chúa tám tuổi mới gặp được Vương gia chứ trước đó thì chỉ ở trong tiểu viện. Ngày ngày cơm ăn không đủ no áo mặc không đủ ấm, dần dà, xương cốt trở nên rất yếu. Khi đi sứ Nam Trụ quốc, vì một sự việc ngoài ý muốn mà rơi xuống sông, thế là bắt đầu phát ra bệnh này. Xét đến cùng, bệnh này có mầm mống lâu dài từ lúc còn bé.”

Nếu tiểu Quận chúa từ lúc sinh ra đã được nuôi dưỡng bên người Vương gia, chắc chắn cơ thể đã phát triển tốt, sẽ không vì một lần rơi xuống nước mà mắc phải một bệnh khó trị như vậy.