Đường Giao Nhau

Chương 5



【 tác giả có lời muốn nói: 】

Liên quan đến cốt truyện.

Sau khi thi cấp ba, đâm người rồi vào tù.

Bắt nạt người khác phải sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

—– vô truyện —–

Sở Hành tỉnh dậy, xoay người định ngủ tiếp, bỗng cảm thấy có ai đó nhìn mình chằm chằm.

Anh mở to mắt, thấy Chu Diệc Thần đang ngồi một bên, vừa cười vừa nhìn anh:

“Anh tỉnh rồi à?”

Anh vội vàng bước xuống giường, tiếng xích ở mắt cá chân va vào nhau, Sở Hành cảnh giác nhìn Chu Diệc Thần.

Áo ngủ lỏng lẻo từ trên vai trượt xuống, lộ hơn nửa bả vai, trên đầu vai nõn nà là một dấu răng.

Anh nhớ tới những chuyện xảy ra trước khi ngủ, mặt đỏ bừng.

Bỗng nhiên ngửi được hương thơm lành lạnh thoang thoảng, Sở Hành lấy lại tinh thần, nhìn lên bộ tóc xoăn của Chu Diệc Thần, hai bên tai là đôi khuyên màu đen, lông mi dày chớp chớp, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đang mím vào nhau.

Quần áo, cúc áo đều rất gọn gàng chỉnh tề.

“Ăn chút gì đi.” Hắn nói.

Anh không trả lời, theo Chu Diệc Thần đến bàn ăn.

“Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?” Sở Hành nói.

“Hỏi đi.” Giọng nói Chu Diệc Thần rất ôn nhu.

Anh nhạy bén nhận ra, thái độ của hắn đối với anh tốt lên rất nhiều.

“Hồi trước cậu gọi tôi là tiền bối.” Sở Hành im lặng một chút rồi hỏi tiếp, “Tại sao lại gọi vậy?”

“Anh thật sự quên rồi sao?” Chu Diệc Thần nói, buông đũa trong tay xuống, “Không phải không thể kể cho anh, nhưng mà…” Hắn chỉ tay vào miệng mình.

“…” Sở Hành như nhận ra điều gì đó, thay đổi sắc mắt, hơi hơi do dự.

Dù sao, làm cũng đã làm rồi, chút động chạm này thì sợ cái gì?

Anh đứng dậy, nhanh chóng hôn lên khóe môi hắn, sau đó không nói lời nào bắt đầu ăn cơm.

Chu Diệc Thần nhìn anh cúi đầu ăn cháo, ngón tay chạm lên chỗ Sở Hành vừa hôn.

Chuyện xảy ra hồi anh vẫn đang đi học.

Thời còn học cấp ba, Sở Hành là trùm trường, không sợ trời không sợ đất, ngày nào cũng mang theo một đám đàn em đi đánh nhau ngoài khuôn viên trường, mục đích là muốn trường của mình đứng đầu trong bảng xếp hạng những trường đánh nhau giỏi nhất.

Một ngày nọ anh nằm lướt mạng cả đêm, định hôm sau đến trường ngủ bù, đi trên đường mắt nhắm mắt mở, không cẩn thận đụng vào người khác.

“Đệch…” Sở Hành cố gắng mở mắt, nhìn về phía người vừa bị anh đụng đến mức đi đứng lảo đảo, sắc mặt không tốt lắm.

Ánh mắt hoảng sợ của cậu nhóc khiến anh bực bội, bắt nạt kiểu người này khác gì bắt nạt một con thỏ?

Sở Hành suy nghĩ, quyết định không so đo nữa.

Nhưng chuyện này đã bị đám đàn em nhìn thấy, có một người ngoan ngoãn bước lên, tát vào mặt cậu nhóc: “Đứng đơ ra đấy làm gì? Không mau xin lỗi đại ca đi.”

“Em… Xin lỗi.” Cậu nhóc nhìn như học sinh tiểu học lắp bắp mở miệng.

“Anh Sở, anh không phải lo, bọn em sẽ xử lý thằng nhóc này.” Một người nói.

Sở Hành nhìn vào mắt cậu nhóc, không nói gì rời đi.

Anh không biết hành động này là đang ngầm đồng ý với đám đàn em, cậu nhóc kia bị bắt nạt, bạo lực học đường tận đến lúc tốt nghiệp cấp ba.

“Sau đó, em gọi mấy người kia tới, dùng dao đâm từng đứa một.” Chu Diệc Thần nói, cầm thìa quấy cà phê. “Một tên chạy, hai tên trọng thương, bởi vì bọn họ từng có tiền án, mà em là con ngoan trò giỏi, nên chỉ bị kết án ba năm.”

“Trong thời gian bị giam, em làm quen với mấy người bạn là xã hội đen, nghiêm túc lao động cải tạo với bọn họ, hai năm sau đã được thả ra.”

“Sau đó em được đưa vào giới, từ một tên côn đồ vô danh không ai biết đến, cho tới địa vị như ngày hôm nay.” Chu Diệc Thần nói, “Tất cả những việc này đều phải cảm ơn anh.”

“Vậy nên… cậu vẫn luôn nhớ tôi?” Sở Hành hỏi.

“Ừm, không nghĩ rằng anh lại trở thành cảnh sát.” Hắn cười, “Em rất bất ngờ.”

Hóa ra, ngay từ lúc bắt đầu, mọi chuyện đã kết thúc.

Sở Hành bỏ thìa xuống, cảm thấy có chút nản lòng.

Những gì Chu Diệc Thần vừa kể, anh không còn nhớ nữa. Chỉ nhớ rằng, hồi đó, bởi vì không tham gia thi tốt nghiệp cấp ba, bị mọi người trong nhà thuyết giáo một trận, động tay động chân, khiến anh phải ở lại trường học thêm một năm.

Có một số chuyện Chu Diệc Thần không nói với anh, thật ra, hắn không hận Sở Hành.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ, bởi vì mấy tên đàn em của anh tâm trạng không tốt, tan học kéo hắn đến một rừng cây nhỏ, đột nhiên Sở Hành xuất hiện, đeo một chiếc mặt nạ hình con thỏ.

Người nọ giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, không nói lời nào, đánh mấy tên bắt nạt Chu Diệc Thần nằm rạp xuống đất, sau đó kéo hắn ra khỏi rừng cây tối tăm mờ mịt.

Lúc đó Sở Hành tạm thời nghỉ học, ở nhà nghe ba mẹ thuyết giáo, thuyết giáo không được, lại bị bắt dẫn trẻ ra ngoài chơi, mặt nạ cũng là em họ mua cho, khó lắm mới có một kỳ nghỉ mà bị lãng phí như vậy, tâm trạng anh không tốt, nhìn thấy học sinh cùng trường bị người khác kéo vào “thánh địa giao chiến”, thuận tay nhờ cô bán trà sữa trông em giúp, cầm mặt nạ chạy qua.

“Cậu nhát gan, không dám phản kháng?” Sở Hành nói, tháo mặt nạ ném qua một bên, “Không phản kháng chỉ có thể bị bắt nạt, mãi mãi không ngẩng đầu lên được.”

Anh nói xong rồi rời đi, không thèm nhìn cậu nhóc anh vừa cứu.

Vào ngày diễn ra kì thi, Chu Diệc Thần chung địa điểm thi với Sở Hành, lúc lên cầu thang đi lướt qua nhau, đây cũng là lần cuối hắn nhìn thấy anh.

Những năm sau đó, hắn không bao giờ quên anh.

“Hôm nay em có việc phải đi.” Chu Diệc Thần nói, “Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em.”

“Ừm.” Tâm trạng Sở Hành có chút phức tạp, nhìn hắn mở cửa bước ra khỏi phòng, ngập ngừng gọi lại.

“Sao vậy?” Chu Diệc Thần quay đầu, ôn nhu tràn đầy trong ánh mắt.

“Không được quên thả người.” Anh nói.

Nụ cười ban nãy liền biến mất, thay vào đó là giọng nói lãnh đạm: “Em đã hứa, chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

Cửa bị đóng sập lại, Chu Diệc Thần đi xuống tầng, gọi điện thoại.

“Ông chủ có gì phân phó?”

“Thả một tên tù nhân ra ngoài.” Hắn nói, “Đánh gãy một chân.”

Đôi lời editor: Mọi người nghĩ nên dùng câu “đánh gãy một chân” hay là “phế một chân” thì ok hơn? Phế một chân nghe hay hơn nhưng QT quá.