Dương Gian Phán Quan

Chương 331: Đứng đắn một chút



Mấy chục người đang sống sờ sờ bị cắt thành từng khúc, máu xương da thịt nội tạng bầy nhầy đầy đất, tất nhiên khi nhìn sẽ có cảm giác khác biệt hoàn toàn so với khi tiêu diệt vong linh quái vật.

Tóm lại là không khiến Cao Cường phải hỗ trợ, các nàng xem xong liền tập thể lăn đùng ra “ngủ”.

Cô nàng Geri Halliwell ban nãy to mồm ta đây từng chứng kiến nhiều thảm cảnh nghe có vẻ trải đời lắm. Vậy mà hiện giờ đã hôn mê thật là sâu, dưới chân còn có vũng nước bốc lên mùi khai lòm.

Ngay đến Veronica là thú nhân mà cũng hoảng hốt như tận thế tới nơi, nhóm Cao Cường lên xe liền không biết nói gì cho phải, đành hối thúc Lex Wilson tăng nhanh tốc độ chạy trở về lâu đài. 

Nói chung xe vừa dừng đỗ tại sân lâu đài Lufina là Cao Cường mở cửa đánh bài chuồn, chứ để các nàng khi tỉnh dậy trông thấy hắn liền xấu hổ ôm mặt khóc lóc ăn vạ thì có mà đau đầu muốn chết.

Hắn cũng không có ngay lập tức trở về phòng, mà là lên tháp canh lẳng lặng đứng chờ.

Chưa tới mười phút sau, lão hiệp sĩ George Fenwick từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn.

Đưa cho lão một xấp Truy Tung Phù ghim tóc hai gã thú nhân, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Cứ ném lên không trung là có hiệu quả, nhưng chưa chắc sẽ tìm hiểu được gì. Hơn nữa bọn chúng năng lực không phải dạng vừa đâu, khi trở về hãy đốc thúc tăng cường hệ thống phòng ngự”

“Đa tạ” – George Fenwick cảm kích đáp lại hắn, xong là ngay lập tức phóng lên không trung rời khỏi.

Nhìn chung nhóm vừa bị Cao Cường tiêu diệt đã đủ tuổi ngồi cùng mâm với các thế lực gia tộc lớn.

Một nhóm chưa làm nên mùa xuân, nhưng mười nhóm gộp lại là dư sức để hành gia tộc Windor sứt đầu mẻ trán. Cho nên lão George Fenwick phải gấp gáp chạy đi truy lùng cũng là điều rất dễ hiểu.

Không lâu lắm sau khi lão hiệp sĩ George Fenwick rời khỏi.

Veronica thay đổi y phục xong là theo lời dặn dò một mình đi lên tháp canh gặp hắn.

Thực ra Veronica đã phần nào hiểu được lý do hắn yêu cầu gặp riêng, vừa lên tới liền chủ động nói:

“Khi trước Jacob nhiều lần nhắc nhở ta phải cẩn thận với tổ chức Dòng Dõi Thủy Tổ quái đản nào đó. Hắn không giải thích rõ nguyên nhân, nhưng có cho ta biết đám này lâu nay luôn âm thầm chống đối chính quyền. Nếu ta đoán không lầm thì Jacob đã gặp chuyện không may?”

Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, Cao Cường phất tay thả thi thể Jacob Wolver xuống sàn tháp canh.

Cơ mà Veronica nhìn thi thể Jacob xong cũng không đau khổ nước mắt rơi lã chã như hắn tưởng tượng. Chỉ thấy nàng ta chép miệng thở dài gọi là có chút thương cảm thế rồi thôi.

Liếc nhìn Jacob Wolver nay đã là cỗ thi thể nát bươm, Cao Cường âm thầm thở dài.

Người anh em này đến lúc chết cũng không đả động nổi tấm lòng mỹ nhân, thật sự là đáng thương.

Veronica đã chẳng thèm đau xót, Cao Cường hơi đâu tiếp tục khách khí? Vài tấm Hỏa Cầu Phù được hắn ném ra, chốc lát Jacob Wolver liền là đống tro bụi theo làn gió bay xa.

Đã giúp người anh em Ma Sói được hỏa táng sạch sẽ, Cao Cường hướng Veronica dặn dò:

“Giải thích kỹ càng chưa chắc ngươi hiểu, tóm lại vận mệnh của Marie và gia tộc Windor luôn gắn liền. Cho nên còn biết điều gì liên quan tới tổ chức Thủy Tổ thì hãy nói hết với Catherine. Có gia tộc Windor làm suy yếu lực lượng bọn chúng, sau này Marie sẽ bớt phải chịu khổ cực”

Không chút đắn đo suy nghĩ, Veronica gật đầu cái rụp.

Thấy vậy Cao Cường liền mỉm cười phất tay ra hiệu để nàng ta trở về nghỉ ngơi.

Thực ra mục đích đúng là để Marie bớt khổ, nhưng bởi Cao Cường lo xa nên lấy vận mệnh ra chém gió bừa bãi. Chứ nàng không thể trở thành hiệp sĩ thì còn gắn liền cái gì nữa?

Với lại khi trước chẳng thấy đỉnh đầu Jacob Wolver lơ lửng mây đen, chứng tỏ gã mới chỉ được mời chào gia nhập. Những điều đã kể với Veronica chưa chắc sẽ có giá trị sử dụng.

Còn tại sao Cao Cường không trực tiếp hỏi cũng như can dự vào ư?

Bởi vì hắn lười, và bởi vì đánh chết đám huyết mạch thú nhân này chẳng thu được cái quần gì.

Chẳng hiểu bọn chúng óc chó đến trình độ nào mà thề độc quá thể quá đáng. Nói chung chỉ cần thân thể báo hỏng là linh hồn liền như bị axit ăn mòn bằng tốc độ nhanh chóng mặt. 

Muốn kiếm một chút cơm canh nuôi lớn Mirranda cũng không được.

Đã như vậy hắn còn nhúng mũi để làm gì? Thà ngốc trong lâu đài Lufina ngắm gái cho sướng.

Veronica vừa khuất bóng tại cầu thang, cũng là lúc Mộc Vân từ trong góc tối đi ra. Chỉ sau vài bước chân liền đã tại trước mặt hắn chắp hai tay, cúi đầu kính cẩn nói:

“Tiền bối, xin cho phép ta được đôi lời giải thích”

Mộc Vân lúc nãy đã bỏ đi lớp dịch dung ngụy trang, để lộ diện mạo có phần trẻ trung hơn tuổi.

Khi nhìn vào rất dễ lầm tưởng Mộc Vân là một cô nàng khoảng 24 25 tuổi. Khẳng định sẽ chẳng kẻ nào thèm tin khi nghe nói nàng đã U50 giống như Sophie Lufina.

Chậc, chắc là dựa vào giữ gìn bảo dưỡng tốt, nàng ta nhìn non tơ hơn cả Tiêu Diễm Phượng.

Mà với cái kiểu mắt một mí lại còn to tròn thế này thì Mộc Vân 100% xuất thân từ Dương Quốc.

Một vương quốc nhỏ bé nằm ở phía Đông Bắc đại lục, nhưng có nền kinh tế thịnh vượng đứng thứ hai trên thế giới, chỉ xếp dưới mỗi vương quốc Hoa Mỹ mà thôi.

Là người Dương Quốc thì không khó để đoán ra lý do tại vì sao Mộc Vân chạy tới phương Tây.

Căn bản vương quốc này nổi tiếng với tư tưởng quá mức trọng nam khinh nữ.

Khả năng Mộc Vân điên máu lên cắt súng gã nào đó xong rồi bỏ trốn.

Nếu đúng là vậy thì.. Cao Cường chợt thấy giữa háng mát lạnh..

Mau chóng gạt bỏ suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, Cao Cường xua tay nói:

“Ta nhìn ra ngươi với Geri không phải hạng người xấu, khỏi cần giải thích. Với lại phương Tây rất nhanh sẽ hòa hợp với tu hành giới, Đông Tây liền không còn là rào cản. Nếu quá khứ chưa từng làm ra việc gì đến mức phải trốn tránh, vậy thì dùng diện mạo thật đi thôi”

Thực ra chỉ cần bộ đôi Mộc Vân với Geri không liên quan tới tổ chức Thủy Tổ quái đản kia là được.

Còn bọn họ là người tốt hay kẻ xấu, cái này đối với Cao Cường không quan trọng.

Có bản lĩnh thì cứ việc lừa gạt Marine Lufina đi thôi, hắn sẽ không can thiệp.

Nói dứt lời Cao Cường vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Mộc Vân, sau đó trong nháy mắt liền biến mất. Bởi vì Hỏa Hồ vừa công kích cấm chế để báo hiệu cho hắn.

Mang theo to lớn hào hứng mở cửa xông vào tầng hầm, để rồi Cao Cường ngay lập tức hóa đá.

Marie đúng là đã tỉnh lại như hắn vừa phán đoán trước đó, hiện giờ còn mở mắt nhìn hắn đây.

Vấn đề là bộ quần áo nàng vẫn mặc với cả chiếc giường thế quỷ nào lại bị thiêu thành tro?

Thấy nàng trần như nhộng nằm dưới sàn, ánh mắt nhìn mình kiểu nghiền ngẫm. Cao Cường phẫn nộ quay phắt sang hướng Hỏa Hồ, mười phần buồn bực quát:

“Nàng đang nghi ngờ ta bệnh hoạn đây này, ngươi mau kể lại tình huống gì đã xảy ra đi”

Không chút chậm chễ, Hỏa Hồ liền chạy tới nói với Marie:

“Ta có thể làm chứng hắn chưa khi nào đụng chạm hay làm gì quá đáng đâu. Là ngươi tự mình không ngừng tuôn trào hỏa diễm đem đốt cháy giường với y phục”

Marie vậy mà phun ra hỏa diễm? Hắn lại cứ tưởng là Hỏa Hồ bày trò nghịch ngợm đấy.

Cao Cường vội chạy tới nhổ sạch đống kim châm, cẩn thận dùng thần thức xâm nhập kiểm tra một phen, xác địch Marie không có gì khác thường mới khẽ thở phào.

Không còn kim châm cố định cơ thể, Marie chống tay mau chóng ngồi dậy. Ngay sau đó hai tay liền chống nạnh, cười mà không phải cười hướng hắn khẽ hỏi: 

“Sư phụ định nhìn trộm ta đến khi nào đây? Là người đứng đắn thì lấy thứ gì cho ta che lại đã chứ?”

Còn đang mải tấm tắc kỳ lạ vụ Marie nằm hơn tuần mà cử động không gặp chút khó khăn, những lời này vừa lọt vào tai, Cao Cường có xúc động muốn xin quỳ lạy.

Ngươi không tự mình dùng tay che đậy chỗ yếu hại thì thôi, lại còn đổ lỗi ta đây thích nhìn trộm?

Cơ mà thức tỉnh tiên căn xong cặp hung khí của Marie bành trướng thế lực hơn trước thì phải?

Bày ra dáng vẻ thản nhiên giống như đang đối diện bức tường, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Ngồi đó chờ chút đi, ta chạy đi lấy cho ngươi y phục”

Trong trữ vật giới có một núi hàng hiệu nhóm Marine vừa mua chiều tối nay, nhưng ai bảo Marie nghĩ xấu bản quan hả? Để mặc nàng mát lạnh thêm một lúc nữa đi.

Dứt lời hắn liền đứng dậy nhanh chân rời khỏi.

Không biết sư phụ tâm tư hắc ám, Marie quay sang hiếu kỳ dò hỏi Hỏa Hồ:

“Quái lạ, sao ta có thể nghe hiểu ngươi nói nhỉ? Tu sĩ có thể nghe hiểu động vật nói chuyện ư?”

Hỏa Hồ lại gần ngồi xuống trước mặt Marie, cái chi nhỏ vỗ lên trán và nói:

“Là nhờ hắn cho ngươi dùng ngọc giản học tập ngôn ngữ tại tu hành giới. Còn ta là yêu tu thuộc bộ tộc Tuyệt Diễm Yêu Hồ, từ giờ sẽ là bạn đồng hành của ngươi”

Marie nằm bệt cả tuần, nào đã nhận được bài giáo dục nào đâu.

Nói chung yêu tu yêu hồ này nọ là một khái niệm vô cùng mới mẻ.

Nghe đầu “cáo lửa” nhỏ nhỏ xinh xinh này tự nhận là bạn đồng hành của mình. Trải qua giây lát suy nghĩ, Marie liền vươn tay ôm nó vào lòng rồi ngồi đó cưng nựng.

Cao Cường lấy xong y phục quay trở lại, đập vào mắt là cảnh Marie ngồi vần Hỏa Hồ như vần cún con, khốn nạn Hỏa Hồ đỏng đảnh phi thường phối hợp mới sợ?

Cảm giác sống mũi cay cay, Cao Cường hiểm ác nói với Marie:

“Cái tên Milu có vẻ phù hợp với nó, gọi là Milu nghe cũng rất xuôi tai”

Hỏa Hồ nghe vậy cái đầu nhỏ khẽ lúc lắc, vênh mặt tự hào nói:

“Ngày ta chào đời, trên bầu trời vầng trăng đỏ rực, cha mẹ liền gọi ta là Diễm Nguyệt”

Thánh họ nhà nó bị phản damage, Cao Cường đã cay càng thêm cay. Định chê bai cái tên Diễm Nguyệt quê mùa, mà thấy làm vậy quá vô duyên nên đành từ bỏ.

Giả bộ không biết Marie đang cười đểu mình, Cao Cường đưa tới bộ quần áo và nói:

“Mau mặc vào rồi về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ tìm ngươi hỏi chuyện sau”

Dứt lời Cao Cường lần nữa nhanh chân rời khỏi, hắn là đi để bắt tay nấu vài món cho Marie tẩm bổ. Nàng hơn tuần nuốt dược cầm hơi, hiện giờ quá suy yếu.

Quan trọng là còn đứng đấy sẽ bị nói là ham hố ngắm nhìn cơ thể nàng.

Bản quan hiện đã lên chức sư phụ rồi nhé, phải đứng đắn một chút mới được.

Hắn vừa rời khỏi cũng là lúc Hỏa Hồ Diễm Nguyệt thực hiện dự định để Marie là người đầu tiên nhìn nó biến hóa nhân hình. May mà Cao Cường đã sớm đi mất, chứ còn nán lại để xem thì chắc chắn là sẽ choáng váng lăn đùng ngã ngửa luôn đấy.

Bởi vì Hỏa Hồ hóa thành đứa bé gái sáu tuổi, như này làm sao mặc được hàng hiệu Marine mua về?