Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 105: Hình như không có đáng ghét như vậy



Không đợi được Vũ Văn Dụ trở về, ngược lại đợi được Hoằng Kỳ trở về.

Hoằng Kỳ cả người quần áo rách nát, mặt mày nhếch nhác đi vào: “Vương phi, ân nhân của người đều đã sắp xếp ổn ở biệt viện cho người rồi, có điều, trong đó có một ân nhân, sống chết muốn đi theo thuộc hạ, thuộc hạ bất đắc sĩ, chỉ đành dẫn nó trở về.”

Nguyên Chiêu Lâm tò mò nhìn ra, rốt cuộc là ai sống chết muốn đi theo?

Bèn thấy Từ Quá dắt một con chó đen đuôi ngắn vai vểnh đi vào, chính là con chó khiến Nguyên Chiêu Lâm chạy thoát được, hiện nay ngồi trên đất, đôi tai ngắn dựng lên, miệng há ra thè cái lưỡi có đốm nhỏ nhìn cô.

Toàn thân nó rất bẩn, có vết thương, lông đều dính máu, dấu roi rải rác toàn thân, roi quất vào thịt, có chỗ mất cả lông da, lộ ra thịt nhầy nhụa máu, nhìn rất là ghê người.

Nhưng nó hiện nay ngồi trên đất, toàn thân đã không còn sát khí và sự hung dữ trước đó, hai mắt rất long lanh, cứ nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu Lâm.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Nguyên Chiêu Lâm rảo bước đi tới, nó toàn thân trên dưới, chỉ còn lại cái đầu là hoàn hảo, cô đưa tay, vuốt ve đầu của nó: “Nhóc ngoan.”

“Ư ư ư!” Con chó đen gọi cô, cái đuôi vẫy vẫy, trong mắt vậy mà như ẩn chứa nước mắt.

Hoằng Kỳ đi tới, Nguyên Chiêu Lâm quay người nói: “Chuẩn bị thuốc bột, nước nóng.”

Chó rất ngoan, tắm sạch bộ lông, xử lý vết thương, không kêu một tiếng, để mặc Nguyên Chiêu Lâm sát trùng, bôi thuốc cho nó.

Hoằng Kỳ và Từ Quá muốn đi tới giúp, Nguyên Chiêu Lâm đều không cần, cho hai người ra ngoài.

Xử lý xong xuôi tất cả, Nguyên Chiêu Lâm xoa đầu của nó: “Sau này ngươi đi theo ta, trong cung có một con tên là Phúc Bảo, ngươi tên Đa Bảo, được không?”

“Gâu gâu gâu!” Đa Bảo sủa ba tiếng, xem như đáp ứng.

Vừa rồi câu đầu tiên khi gặp mặt, Đa Bảo nói bị cô hại thảm rồi, tất cả số chó đều bị đánh rất thảm.

Nguyên Chiêu Lâm nghe hiểu được lời của Đa Bảo, rất là xót xa đối với những gì các chú chó phải chịu.

Cô đi ra ngoài, bảo Hoằng Kỳ chăm sóc tốt những chú chó này, Hoằng Kỳ nói: “Đương nhiên, chúng nếu đều là ân nhân của Vương phi, thuộc hạ nhất định sẽ đối đãi tốt với chúng nó.”

“Đa Bảo sau này đi theo ta, làm phiền Từ thị vệ giúp nó dựng một chuồng chó, xây ở ngoài sân là được, phải rộng rãi một chút.”

“Cần tìm cho nó một con chó cái sao?” Từ Quá ngây ngốc hỏi, Vương phi với con chó này sao có duyên như vậy?

“Không cần.” Nguyên Chiêu Lâm lườm hắn, lại nhìn Hoằng Kỳ: “Hoằng đại nhân sao lại thành như này? Mau đi tắm rửa thay quần áo đi.”

“Được, đa tạ Vương phi quan tâm.” Hai người lui xuống.

Đa Bảo ngoan ngoãn nằm phục bên chân Nguyên Chiêu Lâm, chó rất thông minh, biết làm vui lòng chủ nhân, tuy toàn thân đều là vết thương, nhưng lại khá kiêu ngạo.

Vũ Văn Dụ tới ngày mai mới trở về, khi vào phủ, Lục Nguyệt đã nói cho Nguyên Chiêu Lâm rồi, Nguyên Chiêu Lâm trở mình cả buổi tối đều không ngủ ngon, nghe thấy hắn trở về thì vội vàng phi ra.

Vũ Văn Dụ thấy cô quần áo cũng không có mặc chỉnh tề, không khỏi sa sầm mặt mày: “Sao lại như vậy mà chạy ra ngoài rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm lúc này mới nhìn thấy Vũ Văn Dụ không phải là một mình trở về, còn có Mục Như công công và hai người không quen, nhìn dáng vẻ giống như đầu bếp.

Cô vội vàng cụp mi, mặt mày nhăn nhăn nói: “Vương gia tối qua không ở đây, ta sợ.”

Phù hợp với khí chất của một người bị hại.

Mục Như công công rất là thương xót, nói: “Vương phi vừa lịch kiếp quay về, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện bình thường, Vương gia không cần trách mắng.”

“Tạ Mục Như công công.” Đáy mắt Nguyên Chiêu Lâm chan chứa nước mắt.

Mục Như công công mỉm cười nói: “Hoàng thượng biết Vương phi bị thương, đặc biệt lệnh hai vị đầu bếp trong cung tới phủ chuyên làm đồ ăn cho Vương phi, giúp Vương phi dưỡng thương, Vương phi muốn ăn gì cứ việc nói với bọn họ là được.”

“Làm phiền công công thay ta đa tạ phụ hoàng!” Nguyên Chiêu Lâm được sủng mà đâm ra lo sợ nói.

“Chúng ta là phụng mệnh tới thăm Vương phi, Vương phi thương thế như nào rồi?”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Ngự y ở một bên sớm đã bị mời đi ra, nói: “Công công, thương thế của Vương phi thật ra rất nặng, bị thương ở phần đầu, chảy quá nhiều máu, vốn không dễ gì mới xuống được giường, nhưng Vương phi chịu kinh sợ quá độ, đêm không thể an giấc, nghe thấy Vương gia trở về, lúc này mới chạy ngay ra, lần chạy này Vương phi có cảm thấy choáng không?”

“Choáng, choáng!” Nguyên Chiêu Lâm vội vàng vịn vào Vũ Văn Dụ: “Vừa rồi không cảm thấy, giờ dừng lại thì thấy rất choáng.”

“Người đâu, đỡ Vương phi về phòng.” Vũ Văn Dụ hạ lệnh.

Lục Nguyệt vội vàng đi tới đỡ Nguyên Chiêu Lâm, Nguyên Chiêu Lâm yếu ớt dựa vào Lục Nguyệt so với cô còn thấp hơn nửa cái đầu, chầm chậm trở về.

Mục Như công công thương xót lắc đầu: “Đáng thương, mới có mấy ngày không gặp Vương phi, cả người đã gầy đi một vòng rồi.”

Trong lòng Vũ Văn Dụ cười lạnh, đáng thương? Thật không cảm thấy, chỉ thấy rất đáng ghét.

Sau khi tiễn Mục Như công công đi thì Vũ Văn Dụ trực tiếp tới Phượng Nghi Các.

Vừa bước vào cửa, bèn thấy một con chó đen to chồm ra, cản đường đi, hung dữ sủa hắn, ám ảnh sợ chó lại bao trùm, bụng chân đều mềm nhũn.

Nguyên Chiêu Lâm dựa vào mép cửa, nói: “Đa Bảo, đừng hung dữ, người quen, cha ngươi.”

“Ngươi mới là cha nó.” Vũ Văn Dụ nhíu mày tức giận nói: “Ai mang nó tới? Mau nhốt lại.”

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Đa Bảo, đi chơi đi.”

Đa Bảo nghe lời, quẫy quẫy cái đuôi rời đi.

“Đa Bảo? Còn có tên?” Vũ Văn Dụ tức giận nói.

“Ngươi tức giận với chó làm cái gì?” Nguyên Chiêu Lâm nói.

“Vương phủ không được nuôi chó, có nó không có bản vương.” Vũ Văn Dụ đi tới, hằn học cho cô một ánh mắt cảnh cáo.

Nguyên Chiêu Lâm cùng hắn đi vào, chuyển chủ đề: “Sự việc như nào rồi?”

Vũ Văn Dụ ngồi xuống, gương mặt đẹp trai phủ hàn băng: “Phụ hoàng thẩm vấn trong đêm, hắn ta mới đầu không thừa nhận, nói không biết ngươi là Vương phi, vốn phụ hoàng muốn truyền ngươi vào cung, nhưng cuối cùng Chử Thủ Phụ đích thân thẩm vấn, hắn ta thừa nhận rồi.”

“Thừa nhận rồi? Vậy sẽ xử lý như thế nào?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Đã nhốt vào đại lao, còn xử lý như nào, không phải là việc bản vương có thể can dự, nhưng phụ hoàng lần này nổi giận lôi đình, cộng thêm sự ngang ngược hống hách của hắn ta trước kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.”

Nguyên Chiêu Lâm có hơi nghi hoặc: “Chử Thủ Phụ tại sao muốn hắn ta thừa nhận?”

Một khi thừa nhận thì không có đường biện bạch nữa rồi.

“Phụ hoàng muốn truyền người, có thể thấy là tin lời của bản vương, khẩu cung ngươi cho Chử Thủ Phụ nhất định có thể đoán được, sớm muộn là phải thừa nhận, nhân lúc còn sớm thừa nhận còn có cơ hội cầu tình, nếu để phụ hoàng nhìn thấy bộ dạng đáng thương cả người đầy vết thương của ngươi, bèn sẽ nghĩ tới ngươi là làm sao chịu được sự đánh đập tàn nhẫn của Huệ Đỉnh Hầu, phụ hoàng chỉ sợ sẽ giết Huệ Đỉnh Hầu ngay tại chỗ, ngươi chung quy là con dâu của hoàng gia, lần này Huệ Đỉnh Hầu là vả mặt phụ hoàng.

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Giết hắn ta cũng xem là hời cho hắn ta rồi.”

Vũ Văn Dụ nhìn cô: “Vụ này tuy phụ hoàng hạ lệnh bí mật xử lý, nhưng miệng của người Chử gia không bịt kín được, ngươi từng nghĩ sau này bản thân phải đối diện với ánh nhìn gì chưa?”

“Chưa từng nghĩ.” Nguyên Chiêu Lâm không hề để tâm mà nói.

“Đừng giả bộ quá thoải mái, không có ai sẽ không để ý.” Vũ Văn Dụ ánh mắt sắc bén nói.

“Có để ý hay không, cuộc sống đều phải tiếp tục, ta thoát chết ở Hầu phủ, nhặt về một mạng, có thể sống một lần nữa, đã là sự ban ơn cực lớn đối với ta, ta sao lại để ý người khác nói mấy lời vớ vẩn mà khó chịu chứ?”

Vũ Văn Dụ nhìn cô, không thể không thừa nhận: “Ngươi quả thật đã thay đổi rất nhiều.”

Nguyên Chiêu Lâm đã mỉm cười: “Thay đổi không tốt sao?”

Thay đổi trở nên tốt hơn, không có đáng ghét như vậy nữa.

“Trở nên càng đáng ghét.” Vũ Văn Dụ nhíu mày nói.

“Tim nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.” Nguyên Chiêu Lâm một ánh mắt liền nhận ra, cười nói.

Vũ Văn Dụ đanh mặt, chắp tay, giống như lão đầu nghiêm nghị đi ra ngoài.