Đuổi Theo Gió

Chương 22



Sau khi nhắn xong, Tùy An thở dài một hơi, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, suýt nữa thì chết ngay tại chỗ.

Cô gửi sai người rồi?!

Tùy An cuống hết lên, tí thì ném luôn điện thoại đi.

Vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lúc định thu hồi tin nhắn thì đã quá thời gian mất rồi.

Dưới sự hoảng loạn, Tùy An nhớ tới lần trước xem một video, chỉ cần cô nhắn thật nhiều thì Giang Hằng sẽ không thấy tin tỏ tình của cô nữa!

Nghĩ vậy, Tùy An mở gói biểu tượng cảm xúc ra, nhắn liên tục cho Giang Hằng, sau khi gửi hết mấy gói biểu tượng cảm xúc rồi, Tùy An mới dừng lại.

Cô sờ mặt mình, cực kỳ nóng, Tùy An thở dài, định đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt cho bớt nóng.

Nhưng lúc này, Giang Hằng lại gửi tin nhắn cho cô.

Giang Hằng: ?

Suýt nữa Tùy An ngã ra đất, nỗi thẹn thùng vừa tan biến lại xuất hiện, mấy phút sau, Tùy An mới làm như không có việc gì, trả lời tin nhắn của Giang Hằng.

Tùy An: Cháu gửi nhầm, xin lỗi chú Giang.

Tin nhắn của Tùy An khiến sắc mặt Giang Hằng trầm xuống.

Gửi nhầm?

Cho nên tin tỏ tình vừa rồi không phải gửi cho anh à?

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hằng rất phẫn nộ, giống như thẹn quá hóa giận.

Vậy tin đó nhắn cho ai?

Sau khi ý thức điều này, Giang Hằng dùng sức gõ chữ.

Giang Hằng: Không được yêu sớm.

Tùy An:…

Giang Hằng: ?

Tùy rằng không hiểu ý Giang Hằng lắm, nhưng Tùy An vẫn cảm thấy thất bại.

Vài giây sau, cô trả lời cháu biết rồi ạ.

Nhưng mà Tùy An mất mát được một lát thì nhận ra, Giang Hằng đang trả lời tin nhắn của mình.

Sau khi lấy lại tinh thần, Tùy An nhắn tin hỏi Giang Hằng có phải công việc bận rộn lắm không, dặn anh chú ý sức khỏe.

Giang Hằng đang ở bệnh viện dưỡng thương thấy cô nhắn vậy, vẻ mặt bất giác trở nên dịu dàng, làm trợ lý đặc biệt Lâm và giám đốc Tôn ở bên cạnh phải tò mò.

Sau khi trả lời tin nhắn của Tùy An, Giang Hằng bỏ điện thoại xuống, nhìn hai người họ cười như không cười.

Trợ lý đặc biệt Lâm và giám đốc Tôn nào dám hóng hớt tiếp, nghiêm túc báo cáo tình hình công ty cho Giang Hằng, và việc điều tra vụ tai nạn vừa rồi.

Trợ lý đặc biệt Lâm ngồi trên xe lắn, nghe giám đốc Tôn báo cáo thì nhờ hộ lý đẩy mình đến gần giường bênh.

Giám đốc Tôn nói, “Sếp Giang, người của chúng ta đã âm thầm điều tra, phát hiện dạo này thường xuyên qua lại với nhau, mẹ kế của anh hình như cô ý muốn cô Hồ làm vợ của anh.”

Trợ lý đặc biệt Lâm tiếp lời, “Đúng vậy ông chủ, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn vớ vẩn, nói cuối tháng này hai người sẽ định hôn, đúng là buồn cười mà.”

“Sếp Giang, anh có muốn xử lý chuyện này không?” Giám đốc Tôn hỏi.

Giang Hằng suy nghĩ một lát, lắc đầu nói, “Không cần đâu?”

Trợ lý đặc biệt Lâm vô thức nói, “Vì sao lại không xử lý ạ? Chuyện này chẳng khác nào hắt nước bẩn lên ông chủ cả!”

Ánh mắt Giang Hằng vô cùng lạnh lẽo, anh cười châm biếm, “Bây giờ, người mẹ kế tốt này của tôi muốn trở mặt, bà ta và người nhà họ Hồ cùng một giuộc, chúng ta phải mượn gió bẻ măng.”

Nghe Giang Hằng nói vậy, trợ lý đặc biệt Lâm thấy rất có ý, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, “Nhưng mà ông chủ, lỡ như có ai tin thì phải làm sao bây giờ?”

Giang Hằng liếc nhìn trợ lý đặc biệt Lâm, anh mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh, nhưng chả khó coi chút nào, ngược lại còn mang vẻ cấm dục.

“Hầu hết mấy người tin lời đồn đó đều bị hỏng não, không cần lo lắng.

Trợ lý đặc biệt Lâm và giám đốc Tôn bị hỏng não chết lặng.

Được rồi, ông chủ lớn nhất, nghe ông chủ.



Vừa rồi nhắn tin khiến lá gan Tùy An lớn hơn, cô hỏi Giang Hằng mấy chuyện xảy ra gần đây.

Tùy An: Chú Giang, chú thật sự muốn đính hôn với cô Hồ ạ?”

Mãi một lúc sau Giang Hằng mới trả lời.

Mà câu trả lời của Giang Hằng khiến tim Tùy An trống rỗng.

Giang Hằng: Nói không chừng.

Cô sửng sốt một lúc mới bừng tỉnh, vội hỏi lại Giang Hằng.

Nhưng Giang Hằng không nói gì, chỉ bảo cô yên tâm, đừng suy nghĩ lung tung.

Suy nghĩ lung tung.

Bốn chữ này khiến viền mắt Tùy An cay xè, cô cắn môi dưới, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Cô nhẹ nhàng gõ chữ, hỏi Giang Hằng.

Tùy An: Chú Giang, sau khi cuộc thi nghệ thuật kết thúc, chú có về đón cháu không?

Giang Hằng nhìn về phía giám Tôn đang bận rộn bên cạnh, hỏi, “Đã thu thập xong chứng cứ chưa?”

Giám đốc Tôn nghe vậy, cười khổ lắc đầu, “Đâu có nhanh vậy ạ?”

Anh ta than thở, “Đám người kia đã chuẩn bị trước, tài xế xe tải nói mình uống say, không thừa nhận lấy tiền giết người, mấy người luật sư Uông đang xuống tay từ vợ con gã, xem có thể tìm được dấu vết gì không.”

Giang Hằng nhíu chặt mày, giám đốc Tôn tưởng anh vì chuyện này mà không vui, sợ bị anh trách mắng, vội ra khỏi phòng bệnh, không quên đây trợ lý đặc biệt Lâm đi cùng.

Chỉ trong vòng vài phút, phòng bệnh chỉ còn một mình Giang Hằng.

Lát sau, Giang Hằng thầm thở dài.

Ngón tay anh ấn nhẹ lên màn hình, từ chối yêu cầu của Tùy An.

Không cần nghĩ, anh cũng biết cô gái nhỏ khó chịu, cuộc thi nghệ thuật là một chuyện lớn.

Các thí sinh khác đều có ba mẹ làm bạn, mà anh là người giám hộ của cô gái nhỏ lại vì một vài chuyện mà không cách nào đi gặp cô, đúng là bực mình mà.

Giang Hằng không muốn liên lụy Tùy An, nếu người nhà họ Hồ có thể làm ra chuyện này, có lẽ cũng sẽ ra tay với người bên cạnh anh.

Cho dù là một phần vạn khả năng, Giang Hằng cũng không muốn đánh cược.

Chỉ “một” thôi cũng đủ khiến anh khóc không nổi rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Hằng vẫn hạ quyết tâm từ chối Tùy An.

Giang Hằng: Chú cho người đi đón cháu.

Tùy An: Chú Giang, chú không tới ạ?

Giang Hằng: Ừm, chú rất bận.

Sau khi gửi câu chú rất bận, một lúc lâu sau, Tùy An ở đầu kia mới nhắn lại.

Tùy An: Chú cứ bận đi, cháu tự đi được ạ.

Giang Hằng vừa nhìn đã biết Tùy An tức giận.

Đuôi lông mày anh để lộ ý cười, khuôn mặt gầy càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.

Hộ lý nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

Từ khi cô tới đây chăm sóc bệnh nhân này, anh vẫn luồn rầu rĩ không vui.

Cô còn tưởng anh bị làm sao, thì ra cũng biết cười.

Hộ lý nhìn thoáng qua, cười vui vẻ như vậy chắc là đang nói chuyện với đối tượng nhỉ.

Giang Hằng ở phòng VIP, khu này rất yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.

Giang Hằng vốn đã quen với bầu không khí yên tĩnh, nhưng sau khi nói chuyện phiếm với Tùy An lại vô cớ cảm thấy cô đơn.

Nhận ra suy nghĩ của mình, anh cười khẽ, cầm điện thoại bắt đầu xử lý tài liệu.



Bóng đêm buông xuống, trong Thính Tuyết Lâu vô cùng yên lặng.

Hồ Hoàn vẫn chưa đi, cô ta ở lại ăn tôi, bảo mẫu rất vui, nói Hồ Hoàn ở lại.

Tuy đầu bếp và bảo maaxi là họ hàng, nhưng không giống bảo mẫu, ý vào tuổi tác coi mình như chủ nhà.

Giang Hằng không ở đây, Tùy An còn nhỏ không hiểu, nhưng đầu bếp hiểu, cho nên lúc bảo mẫu nhiệt tĩnh giữ Hồ Hoàn lại, đầu bếp bỗng nói, “Cậu chủ không thích người ngoài ngủ lại, bà không quên đấy chứ?”

Sắc mặt bảo mẫu vô cùng khó coi, bà liếc bảo mẫu, nói, “Cô nói linh tinh gì thế, cậu chủ là do tôi nuôi lớn, chẳng lẽ tôi không hiểu tính tình cậu chủ à?”

Đầu bếp không nói gì, chỉ nhìn bảo mẫu.

Bảo mẫu bị mất mặt, Hồ Hoàn thấy vậy, cô ta vỗ tay bảo mẫu, ngọt ngào nói, “Bỏ đi bà, chờ con và Giang Hằng đính hôn rồi, con sẽ ở lại với bà.”

Bảo mẫu lập tức tươi cười, khen Hồ Hoàn biết săn sóc.

Đầu bếp bĩu môi đi vào bếp, mắt không thấy tâm không phiền.

Tùy An không xuống ăn cơm, cô không muốn ăn chung với Hồ Hoàn.

Bảo mẫu đưa Hồ Hoàn ra ngoài, đầu bếp bưng khay đồ ăn lên cho Tùy An.

Lúc đầu bếp gõ cửa, Tùy An đang vẽ tranh, nghe vậy thì buông cọ xuống mở cửa.

“Người phụ nữ kia đi rồi, An An đừng chấp nhặt với bảo mẫu.” Đầu bếp để khay đồ ăn xuống, nắm tay Tùy An, nói, “Bà ấy chăm cậu chủ lớn lên, vì vậy mới cậy già lên mắt, nếu bà ấy còn nói gì cháu nữa, cháu cứ gọi điện tố cáo với cậu chủ.”

Tùy An ngoan ngoãn đồng ý.

Đầu bếp thật sự đau lòng thay Tùy An, nhìn đôi mắt trong veo của Tùy An, tim cô ấy càng mềm mại hơn.

Cô ấy năm chắt tay Tùy An, ánh mắt lộ vẻ xót xa, một lát sau, cô ấy vội buồng tay ra để Tùy An ăn cơm.

Lúc ăn cơm, tóc của Tùy An rũ xuống, đầu bếp vươn tay vén ra sau tai giúp Tùy An.

Đầu bếp nói, “An An, cậu chủ là người tốt, cũng là một người chồng tốt, nhưng mà…

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tùy An, đau lòng nói, “Trước khi cậu chủ hiểu ra, cháu đừng vội vàng quá, dì sợ cháu sẽ bị tổn thường.”

Tùy An biết đầu bếp thương mình, cô cười, nói, “Cháu hiểu ạ, cháu sẽ không để bản thân bị tổn thương.”

Đầu bếp cũng cười, “Cậu có thể hiểu là tốt, được rồi, mau ăn đi, dì cố ý hầm canh gà cho cháu bồi bổ đấy.”

Tùy An vừa ăn vừa khen không dứt lời, đầu bếp nhìn Tùy An cười, không nói gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày kết thúc cuộc thi nghệ thuật, đầu bếp đưa Tùy An ra ngoài ăn một bữa thật no, chúc mừng cho Tùy An.

Từ ngày Hồ Hoàn tời, bảo mẫu dường như thay đổi thành người khác, lúc nào cũng nhìn Tùy An đề phòng, như thể cô là ăn trộm vậy.

Tùy An và đầu bếp yên lặng cách xa bảo mẫu.

Đầu bếp vốn định tố cáo với Giang Hằng nhưng không hiểu sao lại không gọi được cho anh.

Cô ấy bảo Tùy An nói chuyện này với Giang Hằng, Tùy An cũng thấy bảo mẫu quá đáng, trong một lần nói chuyện phiếm, cô đã nhắc đến chuyện này.

Hôm sau, Giang Hằng sai người tới thông báo với bảo mẫu, để bà về quê dưỡng lỗi.

Lúc này, bảo mẫu biến sắc, nhìn Tùy An như kẻ thù, dường như việc bà rời khỏi Thính Tuyết Lâu là vì Tùy An.

Tùy An rũ mắt đi lên lầu.

Giang Hằng nể tình bà chăm sóc mình, không đuổi tân giết tận, nếu không, dựa vào “việc tốt” mà bà làm thì đến cục cảnh sát cũng chả có gì quá đáng.

Hôm đó, sau khi Tùy An nói cho Giang Hằng biết chuyện, anh đã cho người điều tra bảo mẫu.

Sau đó phát hiện, bảo mẫu thường lén lút bán đồ trong Thính Tuyết Lâu.

Tùy không nhiều lắm nhưng toàn là đồ cổ, giá cả không rẻ, nếu truy cứu trách nhiệm thì 90% bảo mẫu sẽ vào tù.

Giang Hằng để bảo mẫu đi coi như trả ơn bà đã chăm sóc mình.

Nhưng anh không biết, có vài người không đáng được tha thứ.