Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 398



Max cau mày. Rõ ràng là nàng đang hỏi về chuyện tình cảm của chàng, nhưng làm sao mà mũi tên lại hướng về phía nàng? Nàng nói thẳng, nghi ngờ rằng có phải chàng đang cố tình chuyển chủ đề hay không.

"Em thì… em đã cố gắng tránh gặp gỡ mọi người càng nhiều càng tốt. Cho đến khi em trưởng thành, em dành phần lớn thời gian của mình trong khu nhà phụ… Nếu em cần phải xuất hiện trước mặt khách... em sẽ chỉ lộ diện trong chốc lát và rồi rời đi. So với những người ở lứa tuổi của em… thì em chưa bao giờ nói chuyện với đàn ông trẻ tuổi... Sao, sao em có thể có ai trong trái tim mình."

"Có những lúc nàng phải lòng một người mà nàng thậm chí còn chưa nói chuyện một cách tử tế."

Riftan phản bác bằng một giọng điệu thẳng thừng, sau đó quay đầu trở lại lò lửa. Sau đó, với một con dao nhỏ, chàng cạo bỏ lớp vỏ của hạt dẻ bị cháy đen và nói thêm.

"Nàng có thể bị mê hoặc chỉ bằng cách nhìn từ xa."

Max nhìn phía sau đầu của chàng một cách sắc bén.

"Đó, đó là… kinh nghiệm của bản thân chàng sao?”

Ngay lúc đó, không thể tin được, gáy và vành tai nàng nóng ran lên. Bất giác nàng nghẹn ngào vì ghen tị. Nàng nhận thức rõ rằng, thông thường các hiệp sĩ trẻ nổi tiếng hay tán tỉnh, và cũng yêu mến những tiểu thư quý tộc có địa vị cao. Điều đó cũng xảy ra với chàng sao?

Đôi mắt trở nên nóng hổi khi nàng hình dung ra cảnh tượng một Riftan 18 tuổi, người vừa được phong tước hiệp sĩ, yêu một tiểu thư xinh đẹp và trưởng thành ngay từ cái nhìn đầu tiên. Max, không thể vượt qua những cảm xúc nhức nhối, bắn ra như thể chỉ trích chàng.

“Em xin lỗi, nhưng em không phải là một người phụ nữ nhẹ dạ, dễ dàng phải lòng một người mà em không biết rõ. Em, em thậm chí còn không biết anh ta là ai, thì làm sao em thích anh ta được…”

Nàng đột nhiên ngậm miệng lại. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của chàng.

Mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng hẳn là ‘đối tượng đã đánh cắp trái tim chàng’. Chàng đã từng thú nhận rằng chàng đã giữ nàng trong tim từ lâu lắm rồi. Đột nhiên cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, Max vội thay đổi lời nói của mình.

“Nhưng, nhưng… Nhìn thấy Riftan đến thăm Lâu đài Croix... Mmm, đã có lúc em nghĩ chàng thật ngầu.”

Riftan khịt mũi lạnh lùng khi ném vỏ hạt dẻ vào ngọn lửa.

"Nàng vui tính thật đấy."

“Em nói thật mà! Em đã nói trước đây rồi. Em tránh chàng vì em sợ vẻ mặt cộc cằn của chàng... Ý em là, em nghĩ chàng rất ấn tượng.”



"Ta đoán nàng hay tránh mặt những người mà nàng cho là rất ấn tượng như một loại bệnh dịch?"

"Điều đó…”

Nàng đảo mắt vì xấu hổ và thở dài một hơi. Thành thật mà nói, khi lần đầu tiên nhìn thấy chàng, nàng không hề có chút thiện cảm với chàng. Thái độ kiêu ngạo và đường hoàng của chàng kích thích cảm giác tự ti của nàng, vẻ ngoài tuấn tú quá mức của chàng cũng dấy lên một nỗi oán hận lạ kỳ trong nàng. Nàng cũng cảm thấy rất khó chịu khi thấy phụ nữ từ khắp nơi trong thành phố tán tỉnh chàng.

Nhưng bất chấp thái độ thù địch và sợ hãi kỳ lạ của mình, Max sẽ theo dõi Riftan bất cứ khi nào có cơ hội. Có lẽ nàng chỉ tránh chàng vì nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai như vậy không thể có hứng thú với người phụ nữ tầm thường như nàng.

Max quàng tay qua gáy chàng và thẳng thắn thú nhận.

“Đứng trước mặt chàng… Không hiểu sao em thấy mình rất tầm thường, nên em đã tránh mặt chàng.”

"Ta không thể tin được."

Riftan cau mày và nhìn lại nàng.

“Nàng xấu hổ trước mặt ta sao? Ta thậm chí còn tôn thờ con đường mà nàng đã đi! Nếu nàng nhìn ta và mỉm cười dù chỉ một lần, ta sẽ quỳ trước mặt nàng ngay lập tức. Ta đã làm đủ mọi trò lố bịch để thu hút sự chú ý của nàng…”

“Chà, làm sao em biết được điều đó? Chàng lúc nào cũng có vẻ mặt như muốn đâm ai đó vậy!”

Riftan không tìm được gì để nói, và im lặng. Max nhìn chàng với vẻ tò mò.

"Thật sự… Chàng đã muốn thu hút sự chú ý của em sao?”

“… Ăn cái này đi.”

Chàng nhét hạt dẻ vào miệng nàng với vẻ mặt cộc lốc. Max lẩm nhẩm những hạt dẻ chín, và kiên trì chọc chàng.

"Kể từ khi nào? Kể từ khi nào vậy?"

Riftan nhìn nàng với ánh mắt khó chịu. Nhưng bởi vì đôi má đỏ bừng và nóng hổi, chàng trông không hề đe dọa, thay vào đó chàng như một cậu bé dễ thương đang gặp rắc rối. Max kiên trì tìm câu trả lời.

"Em muốn biết. Nói cho em biết đi."

Cuối cùng, Riftan thở dài và thú nhận.

"Kể từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng."

Max mở to mắt.

"Nhưng chàng đã có vẻ mặt đó ngay khi thấy em!"

"Ta khi nào…!”

Chàng thốt lên với khuôn mặt đẫm nước mắt, rồi thở dài một hơi như thể nhớ ra điều gì đó.

“… Ta không có gì để bào chữa cho cơ mặt chết bầm của mình.”



Rồi như thể không muốn vật lộn nữa, chàng tiếp tục bóc hạt dẻ trong im lặng. Max nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ. Nàng không thể hiểu được lý do quái gì mà người đàn ông này lại bị thu hút mạnh mẽ bởi nàng như vậy.

Sau khi thoát khỏi sự mặc cảm, nàng nhận ra rằng ngoại hình của mình cũng có sức hấp dẫn riêng, nhưng nàng nhận thức rõ rằng mình không phải là một phụ nữ xinh đẹp mà tất cả đàn ông đều để mắt đến.

Nhưng trong mắt người này, nàng dường như là một mỹ nhân. Nàng mỉm cười ngọt ngào và dùng ngón tay xoắn mái tóc ngắn của chàng.

“Chàng có thích tóc đỏ không?"

“… Ta đoán vậy."

Chàng gật đầu và nhét thêm một hạt dẻ nữa vào miệng nàng. Chàng thật đáng yêu khi chàng ngượng ngùng, và điều đó khiến nàng bật cười thành tiếng. Max tiếp tục quấy rối khi nàng nằm trên giường và ăn hạt dẻ.

"Vậy… Nếu em tóc vàng, chàng thậm chí sẽ không nhìn em."

"Cũng có thể."

Nàng vỗ vào vai chàng. Riftan bật ra một tiếng cười nhỏ, chàng dường như hài lòng với việc trả thù vợ mình - người chỉ biết hỏi những câu khiến chàng khó chịu. Rồi chàng hôn nhẹ lên gò má sưng tấy của nàng và thì thầm bằng một giọng tràn đầy yêu thương.

"Ngay cả khi nàng tóc bạc, ta chắc rằng ta vẫn sẽ đổ gục trước nàng."

Max chợt thấy cổ họng mình thắt lại. Những lời chàng thốt ra như một trò đùa đã tạo ra một bức tranh vô cùng mê đắm trong tâm trí nàng. Nàng mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến cảnh tượng cả hai người, với mái tóc bạc phơ, ngồi cạnh nhau. . Truyện Quan Trường

"Đó cũng là một lời tán tỉnh đấy."

Riftan lắc đầu trước những lời khoa trương không dứt của nàng. Max cười khúc khích và nghịch ngợm xoa má vào gáy chàng, sau đó ăn thêm vài hạt dẻ và mẩu bánh mì nhỏ mà chàng đưa. Sau khi thư giãn vài giờ, nàng thay bộ quần áo mới sạch sẽ và rời phòng để kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Tuyết rơi đêm qua đang nhuộm trắng những con phố vốn đầy tro tàn và xác chết.

"Đừng làm việc quá sức."

Riftan, choàng chiếc áo khoác qua vai nàng, nói với vẻ mặt lo lắng. Max cười rạng rỡ.

"Chàng đừng lo."

Khi chàng định nói gì đó, thì họ nghe thấy giọng nói của Uslyn gọi chàng và chàng quay đầu lại. Max nhận ra chàng đã gác lại công việc để dành thời gian cho nàng, và đẩy lưng chàng.

“Em ổn mà, chàng đi đi.”

"Hẹn gặp nàng vào buổi tối."

Chàng khẽ thở dài và sải bước về phía nơi các hiệp sĩ đang tập trung. Max nhìn chàng một lúc, sau đó xoay người đi vào nhà nguyện, nơi một bức tường đã bị dỡ bỏ.

Hàng trăm thương binh đang xếp hàng dài bên trong bệnh xá tạm thời được bố trí một cách hối hả vào đêm qua. Nàng đi vào nơi trong cùng của tòa nhà, kiểm tra xem có ai trở nặng vào đêm qua hay không. Nàng đến gần Ruth, người đang theo dõi tình trạng của một người lính, và nói.

“Ta xin lỗi vì đến muộn, Ruth. Từ bây giờ ta sẽ chăm sóc bệnh nhân… Hãy nghỉ ngơi một chút đi.”

“Phu nhân không có gì phải xin lỗi cả. Tôi cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”



Anh ta vừa nói vừa xoa xoa gáy như thể bị đau.

“Không có gì để phu nhân làm vào lúc này. Hãy nghỉ ngơi thật nhiều và quay lại nếu cần thiết. Khi rời Midna, người sẽ không có thời gian để thư giãn như thế này đâu.”

"Chúng, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi à?"

“Chúng ta sẽ đi ngay khi nguồn tiếp tế đến. Không thể lãng phí thời gian được.”

Max nhìn quanh phòng khám với vẻ bất an.

"Còn tất cả những bệnh nhân này thì sao?"

"Một phần quân đội của Công quốc đã quyết định ở lại đây để chăm sóc thương binh."

"Vậy… Quân đội Công tước không gia nhập Lực lượng Đồng minh sao?"

"Không thể để Midna không phòng thủ được."

Ruth trả lời như thể đó không phải là vấn đề to tác. Max cau mày. Hầu hết những người bị thương là thuộc về công quốc, nhưng cũng có một số thuộc Lực lượng Đồng minh. Nàng hỏi với giọng lo lắng khi đếm số binh sĩ còn lại.

“Với số quân còn lại, liệu chúng ta có thể băng qua biên giới mà không gặp bất kỳ trở ngại nào và thành công chiếm lại Lâu đài Besmore không?”

“Nếu vượt qua Dristan, chúng ta sẽ có thể gia nhập với Công chúa Agnes, vì vậy quân số sẽ không thiếu. Vấn đề cấp bách lúc này là nguồn tiếp tế.”

Ruth thở dài thườn thượt.

“Chúng ta vẫn có đủ thức ăn, nhưng hạt và thức ăn gia súc cho ngựa đang dần cạn. Tuyết rơi dày đặc, rất khó để tìm đồng cỏ, do đó nguồn cung bắt buộc phải đến trong vòng một tuần.”

Max nhìn anh ta, mặt nàng tái xanh.

"Bởi vì cha của ta… Cậu có nghĩ nhiều khả năng họ sẽ không gửi hàng tiếp tế không? "