Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 360





Max cau mày khi nhìn những chiếc váy rực rỡ sắc màu. Tất cả trang phục Sidina mang đến đều rất sang trọng mà chỉ có thể được mặc bởi hoàng tộc.

"Mấy cái này... Cậu đã lấy tất cả chúng từ đâu vậy? Tớ hy vọng cậu không tự tiện nhận những món đồ đắt tiền như vậy từ Ngài Aren, phải không?"

"Ôi trời, tại sao Phu nhân của trang viên thịnh vượng nhất phương Nam lại rút lui rồi?"

Sidina khịt mũi khi cậu ấy mở một chiếc váy lụa cổ sâu ra và nhìn quanh nó. Max cao giọng.

"Sidina! Cậu có điên không? Đ-Đây không chỉ là lòng tốt thôi! Hàng trăm quý tộc và hoàng gia hiện đang tập trung tại Đại điện. Tớ sẽ bị gièm pha như thế nào sau khi nhận món quà thái quá như vậy từ một người đàn ông quý tộc đến từ đất nước khác...!"

"Cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đây không phải là quà từ Ngài Aren."

Sidina nhếch mép và đặt chiếc váy đang cầm xuống, rồi nhặt lên một chiếc váy khác. Max mở to mắt.

Nếu không phải là Sejour Aren, thì người nào lại tử tế một cách không cần thiết như vậy đối với nàng? Có lẽ Riftan đã gửi chúng? Nàng nhìn xuống đống quần áo trên giường với sự mong đợi ánh lên trong mắt. Nhưng những lời phát ra từ miệng Sidina khiến nàng không ngờ tới.

"Món quà này là từ Vua của Whedon."

"Bệ, Bệ hạ sao?"

Max cau mày và đảo mắt.

"Tại... Tại sao Bệ hạ lại làm vậy?"

"Max còn không biết điều đó thì làm sao tớ biết?"

Sidina nhìn nàng một cách kỳ lạ.

"Tối qua tớ đã tham dự bữa tiệc với Elena, và một người hầu của Vua Ruben đã tiếp cận chúng tớ và nói rằng nhà vua muốn gửi một món quà cho Max, xem như lời tạ lỗi. Nên tớ chỉ nói rằng tớ sẽ đưa nó cho cậu. Vì Max không xuất hiện nhiều, có vẻ như ông ta buộc phải tìm ai đó giúp đỡ.”

"Tạ lỗi... ý cậu là sao?"

Max trông bối rối. Sidina nhún vai.

"Anh ta không nói chi tiết. Nhưng anh ta đã truyền đạt lời của Nhà Vua rằng ông ta luôn cảm thấy tiếc cho phu nhân."

"Cậu đã làm cái quái gì để ông ta gửi cho cậu tất cả những món quà này?"

Annette, người đang nhìn vào đống đồ hào nhoàng với khuôn mặt mệt mỏi, xoay sang nàng và hỏi. Max trông bối rối vì nàng cũng không thể đoán được nguyên nhân.

Tất cả những gì nàng đã làm là trao đổi một vài từ với vua Ruben ở Lâu đài của Bá tước Robern. Sau đó, nàng có gặp ông ta vài lần tại Hội đồng Bảy Vương quốc, nhưng ông ta chưa bao giờ thể hiện bất kỳ sự quan tâm nào đối với nàng trong thời gian đó, vì vậy những món quà thái quá mà ông ta gửi có vẻ đáng ngờ.

'Có lẽ... là vì cha mình đã đề cập đến việc mình sảy thai vào ba năm trước?'

Khi nàng liếc xuống món quà đắt tiền với ánh mắt đầy suy tư, Sidina, người đã xem xét những chiếc váy, vội vã thúc giục nàng.

"Cậu nghĩ sao? Cậu vẫn chưa có bộ cánh nào cho bữa tiệc, nên dù sao đây cũng là điều tốt. Bây giờ, đừng trì hoãn nữa và thử nó đi. Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Cậu sẽ trễ đấy, nếu cậu không chuẩn bị nhanh lên."

Max hít một hơi thật sâu.

"Tớ không có ý định tham dự bữa tiệc..."

"Đừng có ồn ào nữa!"

Sidina ném quần áo cậu đang cầm và nhìn nàng bằng ánh mắt khó chịu. Max cứng lại trong bất ngờ. Cậu ấy giơ ngón trỏ lên và bắt đầu tuôn trào những lời khuyên vĩ đại.

“Tớ rất mệt mỏi khi nhìn thấy Max cứ trườn bò trườn bò như một con ốc sên u ám đột nhiên xuất hiện trong mùa mưa! Có gì khác biệt nếu cậu thở dài với khuôn mặt chán nản đó? Nếu cậu tự nhốt mình trong phòng ngủ và ngắm mặt trời lặn, thì mọi chuyện có tốt hơn không?”

Mặt Max đỏ bừng lên.

"Si, Sidina, cậu biết gì chứ? Tớ, tớ...!"

"Hãy im lặng mà nghe tớ này! Đây là lúc tớ phải nói ra."

Sidina tung ra những kỹ năng mạnh mẽ mà cậu ấy sử dụng để dồn đối thủ của mình trong cuộc tranh luận.

“Với tất cả các kiến thức mà tớ đã mài giũa trong khi phục vụ với tư cách là chủ tịch của Câu lạc bộ tiểu thuyết lãng mạn Nornui, và cả kinh nghiệm vào thời thơ ấu dữ dội của tớ với một người cha thích sự huyên náo, tớ có thể nói cho cậu biết rằng, nếu cậu chỉ đợi người khác hành động mà không làm gì cả, thì cuối cùng, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cậu có biết cậu nên làm gì nếu không có chuyện gì xảy ra không? Hoặc là từ bỏ, hoặc là tự mình hành động!”

"Amen."

Annette lầm bầm một lời cung kính trước bài phát biểu ấn tượng của Sidina. Max cao giọng lên, mặt nàng ửng đỏ.

"Cậu, cậu nghĩ tớ chưa từng thử sao? Tớ đã cố gắng mở cửa trái tim của Riftan bao lâu rồi?!"

"Cậu không khôn ngoan bởi vì cậu cứ đuổi theo anh ta một cách hấp tấp. Những gì Max cần là sự điêu luyện đấy, sự điêu luyện! Nếu cậu không thể đẩy, thì cậu phải kéo." =]]]] rất hay
chapter content



Sidina khịt mũi như thể lời của nàng không đáng để nghe, và bắt đầu lục lọi đống quần áo một lần nữa. Max hoảng hốt.

"Tham, tham dự bữa tiệc... thì có liên quan gì đến việc đó chứ?"

"Cậu thử nghĩ xem. Tất cả những gì Max đã từng cho Ngài Calypse thấy là chiếc áo choàng pháp sư buồn tẻ và trông thật u sầu, hoặc là nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt tức giận. Với điều đó thì cậu làm sao có thể giành được trái tim của một người đàn ông?"

Max co vai lại trước lời nhận xét đau đớn. Sidina vung ngón trỏ của cậu ấy trước mũi nàng như thể thôi miên nàng.

"Bây giờ chúng ta cần một cách tiếp cận khác. Các biện pháp đặc biệt cần được thực hiện."

“T-tớ… tớ nên làm gì đây?”

Max, bị thuyết phục một nửa bởi bài hùng biện hào hùng của Sidina, bỏ qua niềm kiêu hãnh của mình và xin lời khuyên của cậu ấy với giọng nói khúm núm. Như thể đang chờ đợi nàng, Sidina nhặt một trong những chiếc váy và vẫy nó.

"Tối nay, cậu sẽ đến bữa tiệc và ăn diện đẹp hơn bất cứ ai khác. Cùng với một người đàn ông hấp dẫn đến nỗi Ngài Calypse phải trợn tròn mắt vì ghen tuông!"

Max cau mày hoài nghi, lần lượt nhìn vào chiếc váy và khuôn mặt đắc thắng của Sidina.

"Phải làm sao nếu chúng tớ trở nên xa cách hơn sau khi làm điều như thế? Đã có lúc chúng tớ cãi vã nghiêm trọng vì tớ gần gũi với một người đàn ông khác..."

"Đó là lý do tại sao chúng ta phải đưa hành động này vào thực tiễn! Max muốn Ngài Calypse mất kiểm soát và bộc lộ cảm xúc chân thật của anh ta với cậu. Ngài Calypse dường như là một người rất ghen tuông, nên tớ chắc chắn việc này sẽ thành công."

Thái độ tự tin của Sidina đã hoàn toàn lấn áp nàng. Nàng chấp nhận chiếc váy với sự quyết tâm.

"Đ-được rồi. Tớ muốn tham dự bữa tiệc."

"Vậy cậu hãy thay đồ đi. Chúng ta phải tìm ra bộ váy phù hợp."

Max đi ra sau tấm bình phong và ném đi chiếc áo choàng màu xám tẻ nhạt và chiếc áo len của Tháp Thế giới. Sau đó, nàng thử từng chiếc váy mà Sidina lần lượt đưa cho nàng. Tất cả trang phục được gửi bởi Ruben quá chật với nàng, và tay áo và váy thì quá dài.

Nàng nhăn trán. Không lẽ người hầu của Vua Reuben tin rằng, trên thế giới này chỉ tồn tại những người phụ nữ có chân tay thon dài và mảnh mai như những con nai sao?

Nàng mang vẻ nhục nhã khi nhìn xuống bộ ngực căng ra của nàng như thể nó sắp nổ tung. Nàng cảm thấy như một thanh xúc xích bị nhồi quá nhiều thịt vậy.

"Tôi nghĩ tất cả đều hơi nhỏ..."

Annette gãi má và lẩm bẩm khi thấy nàng thay đến chiếc váy thứ sáu. Max đỏ mặt vì xấu hổ. Hầu hết trang phục đều không vừa, nhưng cái cuối cùng là tồi tệ nhất.

Ngực của nàng như sắp bật ra khỏi đường viền cổ xẻ sâu hình vuông, và hông thì quá chật. Max kéo gấu váy của mình và ủ rũ nói.

"Tớ, tớ không thể làm điều này vì không có bộ nào phù hợp với tớ cả. Lần sau..."

"Cậu nói gì vậy? Nó rất hợp với cậu mà!"

Sidina nhìn nàng và há to miệng rồi thốt lên một cách hăng hái.

"Việc ăn mặc như thế này thời nay đang rất thịnh đấy. Có rất nhiều người trong phòng tiệc mặc áo xẻ sâu hơn như vậy nữa."

Max nhìn cậu ấy một cách hoài nghi.

"Trong một bữa tiệc được tổ chức bởi Giáo hội... C-có bao nhiêu người sẽ ăn diện như thế chứ?"

"Bữa tiệc mừng chiến thắng không phải do Giáo hội tổ chức, mà là Hội đồng Bảy Vương quốc. Đó là lý do tại sao nó được tổ chức trong cung điện cũ của Roem, cách xa nhà nguyện."

Sidina nhẹ nhàng nói với giọng tâng bốc.

"Và có gì với trang phục đó? Nó trông rất tuyệt trên người cậu mà."

Max nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương một cách ngờ vực. Sau khi nghe lời khen của Sidina, nàng thấy mình cũng không lạ lắm. Mặc dù đường viền cổ trông khá táo bạo, nhưng như Sidina nói, rất nhiều phụ nữ mặc trang phục khoét sâu hơn thế này.

Max quay đi quay lại trong gương và nhìn sang Annette và hỏi.

"Annette nghĩ sao? Trông tớ…thực sự ổn không?"

"Chà... cũng không tệ."

Annette lẩm bẩm một cách mơ hồ. Tuy nhiên, phản ứng vô lý của cậu ấy đã bị vùi lấp bởi sự ầm ĩ của Sidina.

"Không tệ một chút nào! Mọi người thật không biết gì cả."

Sidina càu nhàu, nhặt chiếc lược lên và bắt đầu chải tóc của nàng một cách khéo léo.

Max lạ lẫm nhìn vào bản thân mình, người đã trở nên gợi cảm trong phút chốc. Nàng không thể không cảm thấy lúng túng hơn với chiếc váy lụa màu ngọc trai bám vào cơ thể, và mái tóc lượn sóng xõa dài sau lưng.

Nàng đã từng mặc trang phục sang trọng nhiều lần trong quá khứ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy mình diện một bộ váy khiêu khích như thế này trước đây, vì vậy nàng cảm thấy khá khó chịu. Nàng chạm vào cổ mình bằng đầu ngón tay, sau đó đột nhiên quay sang Sidina và hỏi.

“Chúng, chúng ta nên nhờ ai làm người hộ tống đây?”

"Tại sao cậu không hỏi Hiệp sĩ Yulysion?"

Annette vô tư nói.

"Cậu ta là hiệp sĩ hăng hái nhất của cậu. Nếu Max yêu cầu cậu ta cùng đến phòng tiệc, không phải cậu ta sẽ vẫy đuôi và vui vẻ đi theo sao?"

"Người đó không thể."

Sidina lắc đầu một cách kiên quyết trước khi Max có thể nói bất cứ điều gì.

"Ngài Lovar là một người ủng hộ trung thành của Ngài Calypse trước khi cậu ta là người hộ tống Max. Cậu ta sẽ không làm bất cứ điều gì khiến chủ nhân của mình ghen tị hoặc hay bị xúc phạm."

"Chà... Tớ không nghĩ cậu ta sẽ nhận thức được việc đó, nên cứ làm thôi..."

Annette lẩm bẩm một cách nghiêm khắc. Max có biểu hiện như thể việc đó thật lố bịch.

"Yu-Yulysion sẽ không bao giờ cư xử không phù hợp. Tớ cũng không có ý định gây náo loạn trong đội Hiệp sĩ."

"Vậy, tất cả các Hiệp sĩ Remdragon nên được loại trừ."

Sidina nói một cách vui vẻ. Max tối sầm mặt. Ngoại trừ các Hiệp sĩ Remdragon, nàng không còn ai để nhờ hộ tống cả.

'Mình có nên hỏi một pháp sư từ Tháp thế giới không?'

Khi nàng nhăn mặt vì nhớ lại những pháp sư, hoặc gầy một cách đáng thương, hoặc có thân hình mũm mĩm, thì Sidina lại thốt ra những lời kinh hoàng.

"Ngài Leon thì sao? Xét về ngoại hình và khả năng, anh ta là người duy nhất có thể sánh ngang với Ngài Calypse."

"Không, thật là nực cười! Người đó là một linh mục!"

"Có biết bao nhiêu linh mục có người yêu thích bí mật chứ? Thậm chí có những tin đồn rằng Giáo hoàng hiện tại là con trai bất hợp pháp của cựu Giáo hoàng."

Sidina nói thô tục mà không chớp mắt. Max không thể tin rằng những thứ vô đạo đức như vậy lại rất phổ biến trên thế giới này. Nàng kêu lên một cách kiên quyết.

"K-Không đời nào! Không đời nào người đó sẽ chấp nhận một yêu cầu như vậy. Tớ chắc chắn tớ sẽ chỉ nhận được một cái nhìn khinh miệt thôi!" =]]]]]]]

"Thật vậy."

Sidina mím môi trong thất vọng. Max bắt đầu hối hận khi làm kế hoạch của cậu ấy.

"Vậy thì chỉ còn lại một ứng cử viên."

"A-ai vậy?"

"Cậu sẽ biết khi chúng ta đến đó."

Sidina choàng áo choàng lên vai nàng và bước ra khỏi cửa. Max, bị tay cậu ấy kéo đi, nhìn qua vai mình và cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng Annette chỉ cho nàng một lời chào tạm biệt, và đóng cửa mà không do dự.

Max cảm thấy như thể mình bị cuốn đi theo một cơn lũ. Sidina phóng qua những khu vườn xa xỉ ngay lập tức, thậm chí không cho Max lấy lại sự điềm tĩnh, và dừng lại trước tòa nhà hùng vĩ của các quý tộc phương Tây. Nàng rên rỉ trong sự xấu hổ khi nhìn lên lối vào tòa nhà, nơi đèn đã được thắp sáng.

"Si-Sidina, cậu sẽ hỏi Ngài Aren..."

"Xin chào, Phu nhân Calypse."

Ngay khi nàng nói, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu nàng. Max nhìn lên anh ta trong hoảng loạn.

Sejour Aren, trong một chiếc áo chẽn màu đỏ và áo khoác lông lộng lẫy, vừa ra khỏi tòa nhà và đi xuống cầu thang. Anh ta ra hiệu cho những hiệp sĩ đang theo sau như thể bảo họ hãy đi trước, sau đó tiến đến chỗ nàng.

"Người đang làm gì ở đây? Nơi nghỉ của Riftan nằm ở phía Đông..."

Vị hiệp sĩ đột nhiên ngừng lại. Max nhìn anh ta với vẻ bối rối. Vị hiệp sĩ, người đã có biểu hiện hơi kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh của mình và, như mọi khi, nở một nụ cười dịu dàng.

"Phu nhân luôn đáng yêu, nhưng hôm nay người thật lộng lẫy. Tôi đã không thể nói nên lời trong giây lát."

Trước sự hào phóng của vị hiệp sĩ, Max mỉm cười e thẹn, cảm thấy ít lo lắng hơn một chút.

"C-cảm ơn ngài. Hôm nay Lãnh chúa cũng... rất tuyệt."

"...Tôi không biết phải làm sao với lời khen ngợi của phu nhân đây. Ngay khi tôi quay lại, tôi sẽ thưởng cho thợ may của mình một phần thưởng hào phóng."

Vị hiệp sĩ cười toe toét và khoe chiếc áo choàng nhung của mình, dùng ngón tay cầm nó lên và vẫy vẫy. Max, người đang bật cười trước cử chỉ vui nhộn, đột nhiên có cảm thấy bồn chồn. Nàng nhận thấy rằng anh ta không nhìn thẳng vào mắt nàng, mà nhìn chằm chằm vào vai nàng.

Trang phục của nàng kỳ quặc lắm sao? Nàng nhìn lại Sidina, người đang nghiêng về phía hiệp sĩ và hét lên một cách nhiệt thành.

"Ngài quả thật có một thợ may rất giỏi! Như mọi khi, hôm nay ngài trông thật tuyệt vời. Ngài đang trên đường đến vũ hội sao?"

"Đúng vậy. Như cô có thể thấy, tôi đang trên đường đến vũ hội."

Hiệp sĩ lùi lại và nói. Sidina giả vờ không để ý, và thể hiện sự phấn khích của mình.

"Ôi trời ơi, thật tốt quá! Tôi vẫn đang tìm một người đàn ông tử tế để hộ tống người phụ nữ này."

Rồi cậy ấy đẩy Max về phía trước, người đang co vai sau lưng cậu ấy.

"Thật đáng buồn, tối nay tôi và các pháp sư khác đều có việc khẩn cấp, nên Max là người duy nhất sẽ tham gia buổi tiệc. Không phải thực sự rất đáng tiếc khi cậu ấy phải vào sảnh tiệc một mình sao?"

Khuôn mặt của Max đỏ bừng vì ngượng. Nàng không thể ngẩng đầu lên trong một tình huống khi nàng phải cầu xin một người ngoài để hộ tống mình. Nàng thậm chí còn xấu hổ hơn khi Sejour dường như không sẵn lòng lắm.

Khi nàng cắm mắt xuống mặt đất, bất lực, một tiếng cười pha lẫn tiếng thở dài vang lên từ trên đầu nàng.

"Có vẻ như người đến đây để ban cho tôi một chuyến phiêu lưu tuyệt vời."

Max cảm thấy sức nóng dâng lên đến tận mang tai. Sejour dường như nhận ra ngay những dự định của nàng. Max, người không còn thể diện để giữ nữa, vứt bỏ sự xấu hổ của mình và ngước nhìn anh ta với ánh mắt tha thiết.

"Tôi, tôi xin ngài. Xin hãy là người hộ tống của tôi chỉ một đêm thôi. Nếu ngài giúp tôi, tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của ngài."

Vị hiệp sĩ, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt vọng của nàng, rên một tiếng trầm thấp và nhìn lên bầu trời xa xăm (ổng coi coi nào ổng chết á). Một tiếng thở dài nổ ra từ miệng anh.

"Tôi không nghĩ đây có thể là một trò đùa..."

Nàng không thể hiểu chính xác những gì anh ta nói, nhưng rõ ràng là anh ta đang gặp rắc rối. Max chùng vai xuống với lời từ chối có thể đoán trước. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói vui tươi thường thấy lại phát ra từ miệng anh ta.

"Được rồi. Liều mạng vì một phụ nữ xinh đẹp là đặc ân quý giá nhất mà một người hiệp sĩ có thể có." (ủa anh ơi hộ tống phu nhân của em mà liều mạng là sao anh ơi????)

Sejour Aren vui vẻ thốt lên và đưa bàn tay về phía nàng.

"Vậy, chúng ta đi chứ? Tối nay, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để phục vụ người."

Max cầm tay anh ta với vẻ nhẹ nhõm.