Được Nuôi Dưỡng Bởi Những Kẻ Phản Diện

Chương 2



Khi tôi đến thư viện, cánh cửa đã mở sẵn.

Nó thật lạ. Nơi đây hầu như không có người đến nên luôn bị bỏ hoang với lớp bụi trắng xóa.

‘Hở…?’

Tôi chắc chắn mình đã đóng cửa vài ngày trước rồi mà?

Vừa bước vào thư viện với vẻ mặt ngơ ngác, tôi thấy một người lạ đang nhìn quanh giá sách.

"…Đó là ai?’

Thực tế là anh ta có mái tóc đen, vậy có nghĩa anh ta hoặc là người từ nhánh gia tộc hoặc chính thất.

“Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta.”

Phụ lục này có thể được sử dụng bởi bất kỳ ai, cả từ nhánh và chính thất.

Tuy nhiên, chính thất không cần phải sử dụng gian nhà phụ. Thư viện trong biệt thự của họ tốt hơn nhiều, phòng ốc và cơ sở vật chất không thể so sánh được.

Người đàn ông từ từ quay đầu lại như cảm nhận được ánh mắt của tôi.
Anh ta cũng hơi nghiêng đầu, như thể đang cố nhận diện tôi.

“Ngươi có biết mấy cuốn sách về ma thuật thần thánh ở đâu không?”

Đó là một giọng nói ngọt ngào và dịu dàng. Nụ cười trên khóe miệng dường như khá thân thiện.

Tôi thậm chí còn bị mê hoặc trong giây lát.

Thấy tôi cứng họng không trả lời được, anh vội dửng dưng quay đi như mất hứng.

Ôi!

Tôi nên cho anh ta một câu trả lời chứ.

“Bên kia, nó được đặt trên kệ thứ hai của giá sách ở dãy đầu tiên ạ,” tôi muộn màng định thần lại và trả lời.

Ánh mắt anh ta lại hướng về phía tôi, nhưng tôi phải quay về nhanh chóng trước khi Myla quay lại, nên quyết định đi hướng của mình.

Đột nhiên, một số câu trong cuốn tiểu thuyết sượt qua tâm trí tôi.

Anh ta là một người đẹp đến mức sẽ không ngoa khi nói anh ta được tạo ra bởi chính Chúa trên trời với những vật liệu tốt nhất. Tuy nhiên, không ai tiếp cận anh ta một cách liều lĩnh cả.

“Cứ nghĩ đi, ngươi tưởng sẽ được nhẹ nhàng ư? Ta biết ngươi thích nên ta sẽ đặc biệt đâm lên khắp người ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích."

Một nụ cười thân thiện với giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta khó có thể biết được anh ta có tức giận hay không, là đặc điểm nổi bật của nhân vật phản diện, ‘Erno Etam’, ứng cử viên thừa kế cuối cùng của gia tộc Etam.>

Khi tôi đến điểm đó, mắt tôi mở to rồi dừng bước.

Erno Etam!

Anh ta được cho là thiên tài hiếm có trong gia tộc Etam dù là em út. Là một trong những nhân vật phản diện trong gia đình Etam, và được coi là ứng cử viên thừa kế khả dĩ nhất.
Thành thật mà nói, còn một lý do khác tại sao anh ta nổi tiếng.


Ngoại lệ duy nhất của anh ta là hai đứa con trai.

Mặt xấu của Erno Etam là bất cứ khi nào anh ta chán chơi với bất cứ thứ gì mình có, anh ta sẽ phá hủy nó để không ai khác sở hữu được.

Thế giới từng cho rằng anh ta hay thay đổi và độc ác vì được sinh ra với dòng máu rồng thuần khiết nhất.>

Thoạt nhìn trong tiểu thuyết, "Nhận nuôi", anh ta trông hiền lành nhất. Nhưng thực tế, anh ta lại là kẻ tâm thần hay thay đổi và độc ác nhất.

Và vì dòng máu của anh ta là thuần khiết nhất nên phải chịu căn bệnh kinh niên của gia tộc Etam nhiều nhất, "mania".

Đến mức anh ta phải đeo nhiều phụ kiện để triệt tiêu sức mạnh ma thuật của mình.

"Chà, nó chả quan trọng gì với mình.’

Tôi không biết tại sao anh ta lại lặn lội đến đây, nhưng dù sao thì ngày mai tôi cũng sẽ bị đuổi đi.

Tôi lần ngón tay xuống danh sách các trại trẻ mồ côi.

‘A, tìm thấy rồi!’

Khoảnh khắc mắt tôi lấp lánh, đột nhiên nhìn thấy bóng dài phía trên cuốn sách.

“Ngươi đang đọc gì vậy?”

Chính là của Erno Etam.

Anh ta có hai cuốn sách bên hông, trông như thể đã tìm thấy thứ mà anh ta đang cần.

Tôi nuốt nước bọt trong sự căng thẳng cao độ.

“Nó… là sách.”

Tôi lắp bắp trả lời, nên đến lượt tôi, tôi cười thật tươi để tỏ ra không sợ hãi.

Bởi vì anh ta ghét nhất những người run rẩy trước mặt.

Đôi mắt của Erno Etam từ từ nheo lại như đang tìm kiếm con mồi.

“Danh sách trại trẻ mồ côi?”

Trước câu hỏi chính đáng và ánh mắt đầy nghi ngờ của anh ta, tôi vội lắc đầu.

“"T-trại trẻ mồ côi" là gì vậy...? Tôi chỉ đang luyện chữ cái thôi!”

Đầu tiên, hãy thực hiện kế hoạch giả vờ không biết gì. Vì tôi đang dò dẫm khi chỉ tay vào các chữ cái, nên sẽ không có gì là vô lý.

“Là vậy sao? Nhờ ngươi, ta đã có thể tìm thấy cuốn sách một cách dễ dàng. Mặc dù thư viện khá rộng rãi, nhưng ngươi có vẻ quen thuộc nơi này."

“Tôi đến đây thường xuyên.”

“Là vậy sao?”

May mắn thay, anh ta không kéo dài thêm nữa.

"Anh ta có lẽ không quan tâm đến mình.’

Nếu không có hứng thú với ai, anh ta cũng chẳng cứu họ, ngay cả khi họ chết ngay trước mặt.

“Vâng, tôi đến đây thường xuyên.”

Trước câu trả lời nhàm chán của tôi, anh ta cười như búp bê rồi quay đi, như thể anh ta đã mất hứng thú.

Cạch.

Nghe tiếng đóng cửa, tôi vùi mặt vào cuốn sách.

“Ahhh…”

Tôi đoán mình đã rất căng thẳng.

Cảm giác như thể trái tim này đã rơi xuống.

Tôi xé tờ giấy ghi địa chỉ của trại trẻ mồ côi thành từng mảnh với một tiếng thở dài và bỏ vào túi. Sau đó, tôi gập cuốn sách lại.

Tên của trại trẻ mồ côi là

‘Trại trẻ mồ côi Blossom’.

…Đó là một cái tên dường như khiến tay chân co quắp lại.

Khi nhìn vào tên của trại trẻ mồ côi, thông tin về nơi này xuất hiện trong tâm trí.

"Bây giờ nghĩ về nó, có phải trại trẻ mồ côi đã giữ chủ nhân tương lai của tòa tháp ma thuật lại...?"

Và chủ nhân của tòa tháp ma thuật tương lai đó là một đứa trẻ lưu lạc từ một gia đình quý tộc nào đó.

“Ai vậy nhỉ…?”

Hừm, tôi không biết.

Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến hoàn cảnh của người khác trong tình huống mà tôi có thể bị đứt cổ vào ngày mai.

Tôi sắp rời khỏi thư viện sau khi sắp xếp sách.

Cạch-!

Lăn lăn.

Đó là một chiếc nhẫn được chạm khắc sang trọng và đính một viên đá quý nhỏ màu đỏ. Điều này có nghĩa là nó không hề rẻ chút nào..

"Đây là…"

Đột nhiên, khuôn mặt của Erno Etam, người vừa mới ở đây một lúc trước, xuất hiện trong tâm trí tôi.

‘Có lẽ đây là…’

Chiếc nhẫn ngăn chặn mania?

Người ta nói anh ta đã đeo một số phụ kiện, bao gồm cả hoa tai, để ngăn chặn mania.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng tôi.

‘Đây không phải là… hơi nguy hiểm sao?’

Tôi nhanh chóng chộp lấy chiếc nhẫn và rời khỏi thư viện. May mắn thay, anh ta đang đi với tốc độ chậm, nên mới không đi quá xa.

“Xin lỗi, đây…”

Sợ anh ta nổi điên, tôi vội vàng chạy đến đưa chiếc nhẫn cho anh.

“Ồ, ta đang tìm nó.”

“Nó ở dưới bàn ạ.”

“Là vậy sao?”

Erno Etam mỉm cười và đưa tay về phía tôi.

Tôi cẩn thận đặt chiếc nhẫn xuống để không chạm vào đầu ngón tay anh rồi rút tay lại.

Điều này là do anh ta có tính khí thất thường và chứng sợ thần kinh đáng kể. Anh ta cảm thấy rất khó chịu khi bị chạm vào mà không được phép.

Anh nhẹ nhàng nắm chặt chiếc nhẫn và dừng lại mà không quay lại. Đột nhiên, anh cau mày và trừng mắt nhìn chiếc nhẫn tôi đã đưa.

‘N-Nó bẩn thế sao…?’

Tôi lau nó bằng gấu quần áo để không còn dấu vân tay…

“Giờ tôi phải về rồi …Chúc một ngày tốt lành…”

Tôi cúi đầu nhìn anh ta, người đang im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, và từ từ rời đi.

“Ha ha, thật thú vị.”

Tôi nghe thấy một tiếng cười the thé phát ra từ phía sau ngay lúc tôi tưởng rằng mình đã ở rất xa anh ta.

Tôi thực sự phải nghiến răng trong hành lang để không chạy ra ngoài.

‘Nếu mình chạy trốn khỏi con thú, nó sẽ đuổi theo mình…’

‘Nếu mình chạy trốn khỏi con thú, nó sẽ đuổi theo mình…’

‘Nếu mình chạy trốn khỏi con thú, nó sẽ đuổi theo mình…’

Tôi nghiến răng đến nỗi khi về đến phòng, răng tôi như bị kim châm.

Và ngày hôm sau, buổi họp mặt đón năm mới được chờ đợi từ lâu đã đến.

* * *

"Tôi buồn ngủ…"

Tôi dụi mắt từ sáng bằng mu bàn tay.

Vì thức cả đêm nên tôi đã chớp mắt liên tục.

Tôi bận rộn suốt đêm để tìm kiếm những thứ có thể giúp tôi kiếm tiền, cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của người giúp việc khi tôi lang thang quanh khu nhà phụ.

Mặc dù nó là khu nhà phụ nhưng không khó để tìm thấy thứ gì đó đáng tiền.

“Tuy nhiên, đây là sự chuẩn bị là hoàn hảo.”

Ngay cả khi mọi thứ diễn ra theo cốt truyện, tất cả các mô phỏng đã được hoàn thành.

Như tôi đã nói trước đây, tôi là một con thú thằn lằn vẫn còn trẻ.

Một con thú thằn lằn non thường trở nên mất nhân tính hơn khi cảm xúc của chúng tăng lên.

Nó không được mô tả chi tiết ngay cả trong tiểu thuyết vì chỉ là nhân vật phụ. Nhưng cuốn tiểu thuyết nói rằng tôi sẽ trở lại hình dạng ban đầu của mình ở đây.

Dù sao, tôi đã có kế hoạch cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Kế hoạch thứ nhất, điều tốt nhất, là tôi sẽ không trở lại hình dạng ban đầu của mình, do đó cho phép tôi sống cuộc sống của mình.

Kế hoạch thứ hai là trong trường hợp tôi trở lại hình dạng ban đầu, phải tìm một lối thoát trước và chỉ cần chạy. Đóng gói đồ đạc của tôi và chạy trốn khỏi ngôi nhà này.

Kế hoạch thứ ba, trực tiếp nói với họ rằng tôi sẽ tự đi và xin họ cho tôi một ngày.

Kế hoạch thứ nhất là tốt nhất, nhưng thứ hai và thứ ba cũng không tệ.

“Bé cưng à, chúng ta đi chứ?”

“Vâng…!”

Tôi đi theo Myla và hướng đến sảnh lớn mà tôi đã thấy trong dinh thự chính.

Khi đến trước cửa sảnh, cô ấy ngồi xổm xuống ngang tầm mắt tôi.

“Bé cưng à, chị không thể vào đây. Đi đến chỗ ngồi có tên của em trên đó, ngồi xuống, làm những gì em được bảo và em sẽ có thể rời đi. Chị đã dạy em cách chào hỏi rồi, phải không?"

“Vâng.”

“Được rồi, chị sẽ đợi em. Tiểu thư của chị, xin hãy cẩn thận trở về an toàn.”

“Hẹn gặp lại, Myla!”

Nếu tôi vẫn có thể.

Với sự hỗ trợ của Myla, tôi nắm chặt tay và đi vào trong.

Một khi bước vào bên trong, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại.