Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 59



Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Người đàn ông thấp giọng cười, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt.

Phần lưng cứng ngắc của Thẩm Loan dần dần thả lỏng, giờ cô mới phát hiện ra, cả bàn tay mình đều xuất hiện mồ hôi lạnh.

“Nếu lo lắng, tại sao không gọi điện thoại cho anh?”

“Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.”

“Điện thoại dùng có tốt không?” Dừng một chút, lại bổ sung, “Là chiếc anh đưa cho em.”

Da đầu của Thẩm Loan căng thẳng, theo bản năng cảnh giác.

“Sao em lại không nói gì?”

“Xin lỗi. Điện thoại,.... hư rồi.”

“Sao lại hư rồi?”

Thẩm Loan không trả lời.

Giọng nói bên kia bỗng trầm xuống: “Em đang nói dối!’

“Em không có nói dối, nếu như anh thật sự muốn biết, vậy anh có thể trực tiếp đi hỏi Thẩm Yên.” Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.

Thẩm Khiêm nhất thời kinh ngạc, giọng nói này của cô..... Đây là, cô ấy khóc rồi?
Đột nhiên trong lòng Thẩm Khiêm cảm thấy bực bội.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên dáng vẻ ủy khuất rưng rưng của cô gái, ở lòng ngực giống như bị thứ gì đó đâm vào một chút, trong nháy mắt cảm thấy đau đớn.

Ngày hôm sau, anh ta mới từ trong miệng Thẩm Yên biết được chuyện gì đã xảy ra.

“Là em ném đó thì làm sao? Ai bảo anh mua điện thoại cho cô ta chứ. Anh à, anh không phát hiện ra mình quá mức nhiệt tình đối với Thẩm Loan hay sao?”

Thẩm Khiêm cúp máy, tâm trạng cũng cực kỳ kém.

Buổi chiều, Thẩm Khiêm chủ động gọi điện cho Thẩm Loan.

“Em gái, anh.....” Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi ‘em gái’ ra khỏi miệng, nhưng đáng tiếc.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.....”

Buổi tối, trở lại khách sạn, anh đã gọi thêm một lần nữa, nhưng cũng bị trả lời tương tự.
Thẩm Khiêm cười khổ, đây là đem hắn kéo vào danh sách đen sao?

“Giúp tôi đặt vé máy bay vào ngày mai về Ninh Thành...”

Sau khi mưa to liên tục, cuối cùng Ninh Thành cũng chào đón một ngày nắng.

Thẩm Loan đem cây xương rồng đã sống từ lâu về lại trên bệ cửa sổ, lại sửa sang lại bùn đất cằn cỗi bên ngoài.

Trên bàn ăn, cả gia đình đang dùng bữa sáng.

“A Như.” Thẩm Xuân Giang đột nhiên nói chuyện, “Con xem khi nào rảnh, đưa Loan Loan đến công ty làm quen một chút.”

Động tác nhai của Thẩm Như hơi dừng lại, cầm khăn giấy lau lau khóe miệng không tồn tại vết dính.

“Chắc còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, trợ lý hiện tại của con còn đang theo dõi dự án, nhanh nhất cũng phải chờ hợp đồng hoàn tất, mới có thể bàn giao công việc, nhường chỗ cho.”

“Ừm, con xem rồi sắp xếp đi.”
Thẩm Như gật đầu, liếc mắt Nhìn Thẩm Loan: “Em không ngại chờ thêm một chút thời gian nữa đúng không?”

Thẩm Loan mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, ngoan ngoãn đến mức không mang theo dù chỉ là chút công kích nào, “Đều nghe chị gái.”

“Tính cách này của Loan Loan, đúng là rất tốt.” Không rõ là khen ngợi hay là đang châm biếm.

Ăn sáng xong, Thẩm Tông Minh và Thẩm Như đến công ty, Thẩm Yên ở kí túc xá của trường nên tối hôm qua không ở nhà, Dương Lam thì ăn mặc nhặt nhạnh ra ngoài gặp bạn.

Rất nhanh, trong nhà cũng chỉ có một người nhàn rỗi là Thẩm Loan.

Cô xoay người đi ra ngoài, gặp phải quản gia Chu.

“Cô ba.”

Vốn ông nghĩ rằng hai người chỉ lướt qua, nhưng không nghĩ tới Thẩm Loan lại đột nhiên mở miệng, “Quản gia Chu, xin dừng bước.”

“Cô ba có gì dặn dò?” Chu Khánh Phúc hơi hơi khom người tỏ vẻ tôn trọng, mí mắt cũng khép nép vừa phải, bày tỏ bổn phận của một người hầu hết mức.

Thẩm Loan cười khẽ: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, bình thường chị cả và chị hai sẽ làm gì để gϊếŧ thời gian?”

“Hầu như thời gian nghỉ ngơi của cô cả đều dùng cho công việc, rất ít khi rảnh rỗi. Cô hai thì khá là tự do, thỉnh thoảng sẽ đi gặp bạn bè hoặc mời bạn bè đến nhà mở party, đôi khi lại hẹn mấy thiên kim thế gia có quan hệ tốt ra ngoài dạo phố.”

Chu Khánh Phúc nói đến một nửa, chợt im lặng, mở mắt vừa lúc thấy được hai mắt thất thần của Thẩm Loan.

“Sao lại không nói nữa?” Cô gái hơi hơi mỉm cười.

Đồng cảm với cô, vì không ai có thể cùng cô hẹn ra ngoài chơi, hay là âm thầm cảm thán, cô là tiểu thư Thẩm gia nhưng ngay cả vòng xã giao cơ bản nhất cũng không có.

Mà nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này, là vì cho đến bây giờ, cô vẫn chưa được Thẩm gia chính thức công khai với bên ngoài.

Nói cách khác, hôm nay Thẩm Loan mặc dù ở Thẩm gia, nhưng sự tồn tại của cô so với trong nhà có nhiều hơn một mèo cũng không có gì khác nhau, người làm trong nhà có thể gọi cô một tiếng “cô ba”, nhưng nói đến vòng xã giao của giới hào môn trong toàn bộ Ninh Thành xem, có ai lại biết cô chứ?

“Nếu cô cảm thấy chán, có thể cho tài xế lái xe đưa cô ra ngoài hóng gió một chút.” Chu Khánh Phúc thu lại cảm xúc, đề nghị nói.

“Không cần đâu, tôi có chỗ đi rồi.” Trên khuôn mặt mỉm cười của cô, nhìn không ra nửa điểm bị thiệt thòi hay bị bạc đãi.

Nói xong, cô xoay người đi về phía vườn hoa.

Chu Khánh Phúc đứng tại chỗ, xa xa nhìn cô chào hỏi Đinh bá, trên khuôn mặt không có tỏ ra vẻ miễn cưỡng dù chỉ một chút, mà trên khuôn mặt cô có chút vui mừng.

Thật lâu sau, ông thở dài một hơi.

Nếu muốn có chỗ đứng ở trong cái nhà này, ba phần xem may mắn, bảy phần xem thủ đoạn.

Chỉ mong, cô là người có thủ đoạn.

Hơn mười giờ sáng, Thẩm Khiêm về đến nhà.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, anh thấy bóng dáng mảnh mai của cô gái ở phía xa xa.

“Cậu cả?”

“Chu quản gia, làm phiền ông cầm hành lý lên trước giúp tôi.”

“Vâng.”

Thẩm Khiêm cũng không biết vì sao cả người mình mệt mỏi mà vẫn còn chưa về phòng nghỉ ngơi, ngược lại đi về phía vườn hoa.

“Chú Đinh, hình dạng của cây xương rồng này thật kì lạ, giống như đóa hoa.”

“Chuyên môn cắt tỉa thành như vậy, cô ba thích à?”

“Ừm.”

“Thích thì cầm nuôi chơi đi.”

Thẩm Loan đang chuẩn bị nói, nhưng bất thình lình truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Không phải đã có một chậu, còn muốn chậu thứ hai?”

Thân hình của Thẩm Loan cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt đang mỉm cười của người đàn ông đập vào mắt, dịu dàng sạch sẽ.

Cô ấy không nói gì cả

Thẩm Khiêm cũng chỉ cười nhạt.

Chú Đinh thức thời rời đi, trong chốc lát, trong vườn lớn như vậy chỉ còn hai người, bình tĩnh đối diện nhau.

------ ngoài lề ------

Vậy nên đáp án chương trước là C nha.

--------

*Mn thấy để tam tiểu thư hay hơn hay là cô ba hay hơn? Để đại thiếu gia hay hơn hay là cậu cả hay hơn comment để lại ý kiến nhé mn