Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 3



Căn tin bắt đầu sôi nổi, bắt đầu từ khi Mễ Mễ chất vấn, ai nấy cũng đều chờ Hoắc Kiêu trả lời, bóng dáng buồn bã của Lệ Nhã Ly cũng xuất hiện phía sau Mễ Mễ, màn hậu cung tranh đấu của trường đại học chính thức mở màn, mọi người đều đang chờ xem câu trả lời của Hoắc Kiêu là gì, có thật là hắn đang dùng Cố Nhược Yên làm lâ chắn không?

"Nói đi chứ Hoắc Kiêu, có phải cậu vì chuyện Nhã Ly được tỏ tình nên cố ý thân mật với Cố Nhược Yên không? Cậu cũng biết Nhã Ly chưa trả lời đàn anh đó mà, sao cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy?"

Mễ Mễ hùng hổ đập bàn quát.

Đối với câu hỏi của Mễ Mễ, Hoắc Kiêu im lặng chưa vội trả lời, hắn muốn để Cố Nhược Yên yên ổn ăn xong bữa sáng rồi mới nói, nhưng mà Mễ Mễ hình như không muốn cho hắn cơ hội này rồi.

Hoắc Kiêu vừa định mở miệng, Cố Nhược Yên ở bên cạnh đã buông đũa, tỉ mỉ dùng giấy ăn lau miệng sau đó đứng lên cầm ly nước lọc tạt thẳng vào mặt Mễ Mễ.

"Tỉnh chưa? Suốt ngày ảo tưởng anh Kiêu và cô ta là một đôi trước mặt chính thất như tôi không thấy xấu hổ à? Bây giờ anh Kiêu cùng tôi ăn sáng cũng phải giải thích với người không danh không phận hả? Tôi là hôn thê của anh Kiêu, được nhà họ Hoắc công nhận, cô ta có danh phận gì lại đến đây hỏi tội tôi?"

Cố Nhược Yên cay nghiệt hỏi.

Bất chấp việc Hoắc Kiêu đang ở bên cạnh, Cố Nhược Yên không ngần ngại ra tay với Mễ Mễ, đây là chuyện cô muốn làm từ lâu rồi, cứ nhẫn nhịn mãi họ sẽ xem cô là mèo hello kitty dễ bị bắt nạt.

"Nhã Ly và Hoắc Kiêu yêu nhau, tuy chưa có danh phận nhưng có tình cảm, trong tình yêu, người nào không được yêu mới là kẻ thứ ba!"

Mễ Mễ gân cổ cãi lại.

Cố Nhược Yên tạt thêm vào mặt Mễ Mễ một ly nước nữa, lý lẽ của kẻ thứ ba lúc nào cũng hợp lý quá nhỉ?

"Cô luôn miệng nói bạn của cô và anh Kiêu yêu nhau, vậy đã tỏ tình chưa? Có ai xác nhận không? Đừng nói với tôi cái câu mọi người ai cũng nghĩ vậy nhé? Mọi người tự suy nghĩ và tận tai tận mắt chứng kiến hoàn toàn khác nhau đấy nhé!"

"Cái đó... Nhã Ly, cậu nói đi, Hoắc Kiêu có từng bày tỏ riêng với cậu không?"



Mễ Mễ túng quẫn trước sự chất vấn của Cố Nhược Yên nên đành hỏi câu hỏi ngu ngốc với Lệ Nhã Ly, hỏi xong, cô ta mới biết mình vừa nói điều ngu dốt gì. Nếu Hoắc Kiêu từng nói riêng với Lệ Nhã Ly hắn yêu cô ta thì đã không có chuyện Lệ Nhã Ly nói hai người chỉ là bạn bè thân thiết.

Không chỉ Cố Nhược Yên, tất cả học sinh đang có mặt cũng chờ đợi câu trả lời của Lệ Nhã Ly, lâu nay nghe nói cô ta và Hoắc Kiêu có tình cảm nhưng chưa bao giờ họ thấy hai người này có biểu hiện là tình nhân với người ngoài, cùng lắm chỉ là bann bè thân thiết hơn bình thường thôi.

Hoắc Kiêu cũng muốn nghe thử lời xảo biện của Lệ Nhã Ly.

Đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, Lệ Nhã Ly rất muốn tát Mễ Mễ một cái, cô ta nhìn Cố Nhược Yên, rồi nhìn bạn học, sau đó lại nhìn sang Hoắc Kiêu đang thờ ơ lạnh lùng, cô ta cắn môi không dám trả lời bậy bạ.

Nếu như không có Hoắc Kiêu ở đây, cô ta có thể trả lời bóng gió, nhưng mà trước mặt hắn, Lệ Nhãy không dám nói bừa, càng không biết bây giờ trong đầu Hoắc Kiêu đang nghĩ gì, lỡ như cô ta thừa nhận, hắn phủ nhận, lúc đó cô ta sẽ mất mặt lắm.

"Nhã Ly, cậu mau nói đi."

Mễ Mễ nôn nóng thúc giục.

"Mình... và Kiêu... chỉ là bạn thôi... mình có tình cảm với cậu ấy nhưng không biết cậu ấy... có ý gì với mình không."

Lệ Nhã Ly cúi mặt lí nhí đáp.

Câu trả lời này xem như cô ta cho Hoắc Kiêu tín hiệu, hắn có vì câu trả lời này mà giúp cô ta không? Cô ta đã nói có tình cảm với hắn, dựa vào quan hệ từ trước đến giờ, Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ không làm cô ta thất vọng đâu.

"Nghe chưa, cậu ấy đã nói là cậu ấy có tình cảm với Hoắc Kiêu, chứng tỏ cậu ấy không chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh, Hoắc Kiêu, cậu đừng hiểu lầm nữa."

Mễ Mễ vui sướng nói.

Lần này đến lượt Cố Nhược Yên sợ hãi, cô siết chặt tay thành nắm đấm, Lệ Nhã Ly không màn mặt mũi tỏ tình trước, liệu Hoắc Kiêu có...



Đột nhiên Hoắc Kiêu nắm nhẹ bàn tay đang siết chặt của Cố Nhược Yên ý định trấn an, sau đó hắn đứng lên, trước mặt tất cả mọi người ôm hôn Cố Nhược Yên.

Hành động này giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt Lệ Nhã Ly.

"Mọi người thấy rõ rồi chứ? Tôi chỉ yêu hôn thê của tôi, lúc trước là tôi cố tình để cô ấy theo sau tôi, tôi muốn tận hưởng cảm giác được theo đuổi, bây giờ tôi hưởng thụ xong rồi nên đến lượt tôi theo đuổi lại cô ấy. Còn về bạn học Lệ, ngoài tình bạn ra thì tôi không có ý gì khác, có lẽ do chúng tôi quá thân nên làm mọi người hiểu lầm, từ nay tôi sẽ cố gắng duy trì khoảng cách tránh những lời đồn vô căn cứ lan truyền đến tai hôn thê của tôi. Tôi cảm ơn lời tỏ tình của bạn học Lệ nhưng mà tôi đã có chủ rồi, hy vọng bạn học Lệ nên sớm quên đi tình cảm này với tôi."

Hoắc Kiêu nhẹ giọng giải thích.

Lời này trở thành cái tát thứ hai đối với Lệ Nhã Ly, vốn dĩ cô ta là nữ chính trong tiểu thuyết học đường với Hoắc Kiêu, lúc này lại trở thành nữ phụ ảo tưởng, cô ta không thể ngờ có ngày Hoắc Kiêu lại đối xử với mình như vậy. Biết sớm, cô ta đã chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh, bản thân cũng sẽ không mất mặt như vậy.

Tâm trạng vừa mới chùn xuống của Cố Nhược Yên được vực dậy, cô nghe rất rõ lời của Hoắc Kiêu nói, hắn thừa nhận cô là hôn thê còn nói yêu cô trước mặt mọi người, hạnh phúc này đối với Cố Nhược Yên là không gì có thể diễn tả được.

Căn tin phút chốc bùng nổ, tiếng cười trêu chọc Lệ Nhã Ly vang lên khắp nơi, những người ghét cô ta có dịp mỉa mai, có người còn quay lại video câu nói của Hoắc Kiêu đăng lên diễn đàn của trường học.

Gia thế của Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên ngang nhau, rất đúng với câu gió tầng nào gặp mây tầng đó. "Cô bé lọ lem" Lệ Nhã Ly luôn thích viết chuyện cổ tích về cô gái nghèo và hoàng tử chắc tỉnh mộng rồi, dù cô ta có tốt đẹp đến mấy, nhưng với xuất thân từ đây xã hội làm sao có cơ hội bước chân vào nhà giàu, để còn xảy ra kịch bản mẹ của Hoắc Kiêu ném cọc tiền vào mặt cô ta, ép cô ta chia tay với hắn như trong mấy câu chuyện ngôn tình máu chó chứ?

Tiếng cười làm cho Lệ Nhã Ly cảm thấy nhục nhã, cô ta vội vàng rời khỏi căn tin, Mễ Mễ và nhóm bạn vội vàng chạy theo an ủi.

"Anh Kiêu, vừa rồi anh nói có thật không?"

Cố Nhược Yên e dè hỏi khi đám đông đã giải tán.

Hôm nay cô chiến thắng rồi nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

"Anh biết em sẽ không tin, như anh đã nói, anh sẽ dùng thời gian chứng minh tình cảm của mình với em. Hãy cho anh cơ hội đó nhé?"