Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 45: Thời gian đang trôi



Tiếng xe pha tan không gian tĩnh lặng ở khu biệt thự hạng sang. Hai chiếc xe Audi sang trọng tiến về phía cổng biệt thự. Từng tốp người đi xuống. Ai cũng vest chỉnh tề. Súng dắt thắt lưng.

Tất cả lui về sau. Một dáng người trong bộ áo váy sang trọng bước xuống. Bà ta đội chiếc mũ che kín mắt. Dáng đi yểu điệu, quyền quý.

Bọn họ tiến vào trong. Trong nhà không một bóng người. Tất cả vệ sĩ hai bên vô cùng cảnh giác, cẩn thận bảo vệ cho người phụ nữ đi giữa. Một lúc sau khi lục soát hết tầng một, tốp người liền nhanh chóng tiến lên tầng hai. Bọn họ mở tất cả cửa của các phòng. Phòng ngủ chính, phòng ngủ cho trẻ con, mấy phòng ngủ cho khách và phòng tranh. Tất cả đều đã được kiểm tra, chỉ còn một căn phòng ở dãy cuối cùng.

Đoàn vệ sĩ tiến lên trước. Một người đi đầu đứng trước cửa. Ai cũng lôi súng ra chuẩn bị hết. Họ ra ám hiệu, gật đầu rồi mở cửa tiến vào. Căn phòng bên trong tối đen như mực, ánh sáng duy nhất phát ra từ cánh cửa bọn họ mở.

Cửa sổ sát đất, kéo hết rèm nằm ở giữa. Hai bên là hai giá sách. Giữa phòng là một bàn làm việc bằng gỗ được cham trổ đẹp vô cùng. Đằng sau là một chiếc ghế ngồi sang trọng. Một thân ảnh nữ đang ngồi trong bóng tối trên chiếc ghế. Cô ta cầm ly rượu thưởng thức như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ai cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh đến rét run phát ra từ người con gái đó.

Diệp Mi bất động ngồi nhìn tốp người vẫn đang đứng ở cửa. Cô liếc nhanh mắt về phía sau, nhìn thẳng về phía người phụ nữ kia. Dáng người bà ta trông rất quen nhưng cô cũng không nhớ ra là ai. Diệp Mi liền gạt bỏ suy nghĩ ấy ra.

"Người đâu?"

Một tên áo đen hỏi. Giọng hắn mang chút cáu gắt và mất bình tĩnh.

"Đi theo tôi."

Diệp Mi buông li rượu rồi đứng lên. Cô lách qua người bọn họ rồi bước về phía phòng ngủ. Ở bên trong chẳng hề có ai. Tên áo đen liền dấn tới. Khuôn mặt hắn ta tức giận đến đỏ ửng. Người phụ nữ đằng sau liền để tay lên vai hắn chặn lại.

Diệp Mi thong thả tiến lên. Cô dơ nhẹ tay lên không trung. Bàn tay cô chạm vào một chiếc kính trong suốt gần như không nhìn thấy. Một dòng điện xanh lướt qua tay cô rồi tắt.

Trong mấy giây, chiếc kính tách làm đôi. Một căn phòng khác bên trong. Trên giường, một người đàn ông đang nằm bất động. Cơ thể rắn rỏi không mảnh vải nằm trong chăn.

Tên áo đen bước lên, hắn để tay trên mạch ở cổ. Hắn đứng dậy rồi nhìn về phía người phụ nữ kia.

"Chết rồi."

Bà ta gật đầu rồi nhìn về phía Diệp Mi. Gã áo đen tiến về phía Diệp Mi. Hắn ta không nhanh không chậm vén cổ áo cô ra. Một dấu tím xuất hiện ngay dưới chiếc cổ trắng ngần. Tên này còn dâm dê mà lùi tay xuống dưới, chạm lướt qua bầu ngực căng tròn. Diệp Mi nghiến răng, khuôn mặt không biến sắc.

"Mỹ nhân kế sao. Thảo nào hắn ta lại mất cảnh giác như vậy. Nữ nhân xinh đẹp như em đây, quả thực chẳng cần tốn công sức dùng súng ống gì. Chỉ cần lăn lộn trên giường một chút là thu phục được đàn ông."

Hắn ta đưa tay, chạm lấy bờ môi của Diệp Mi. Cô vẫn đứng yên bất động, không phản kháng. Nếu giờ mà cô manh động, rất dễ liên luỵ đến Dục Nam đang hôn mê.

"Nếu em chưa biết, tôi là Quang Ngữ. Rất vui được quen biết em. Nghe danh đã lâu."

Quang Ngữ chào hỏi cô với một nự cười đểu. Hắn ta đưa tay xuống dưới, xoa nắn bờ mông tròn trịa của cô.

Mặt Diệp Mi vẫn im lìm như pho tượng. Cô phải nhẫn nhịn để chờ bọn họ bỏ đi. Liều thuốc kia chỉ có tác dụng trong 3 tiếng thôi. Nếu theo ước tính của cô, Dục Nam sẽ tỉnh lại sau 20 phút nữa.

"Các ngươi có thể về chưa? Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Theo hợp đồng, tôi sẽ hết nghĩa vụ với tổ chức sau nhiệm vụ này. Bây giờ nhiệm vụ cũng đã xong. Chúng ta không còn bất kì mối liên hệ nào nữa."