Dục Tiên Đồ

Chương 105: Chỗ dựa



Giọng nói nam tử trong sáng tựa ngọc nhưng vương chút lạnh lẽo, khiến mọi người bứt mình khỏi trạng thái kinh hãi.

Hắn dễ dàng hóa giải chiêu thức của Lâm Thành Tử và còn kêu đối phương là “A Thành”.

Trên đời chỉ có một người đủ khả năng làm thế.

“…Côn Luân lão tổ!” Lý Phúc cực kỳ kích động, ông túm Lư Thường Xuân mà lắc lấy lắc để. “Là Côn Luân lão tổ!”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám đông tức khắc bùng nổ.

Côn Luân lão tổ sống ẩn dật tại gò Côn Luân – nơi lơ lửng ở vị trí không cố định – suốt mấy trăm năm; hắn chính là sự tồn tại thần bí lẫn hùng mạnh nhất.

Phù Quang Giới nào có ai chưa nghe danh Côn Luân lão tổ? Mọi người biết tu vi hắn thuộc hàng đỉnh cao, hắn còn tinh thông bùa chú với trận pháp nữa. Nhưng ai ngờ hắn tuấn tú nhường này.

Hồi nãy vô số nữ tu ở đây trộm ngó Nam Cung Hiên, bây giờ có đối tượng để so sánh thì họ lập tức thấy Nam Cung Hiên nhạt nhòa.

Lâm Thành Tử kinh ngạc, “Côn Luân? Sao ngươi lại tới đây?”

Mấy trăm năm trước, Côn Luân bảo mình sắp bế quan nhằm nghiên cứu kiếp vạn năm của Phù Quang Giới.

Nhạn Thiên Sơn đáp, “A Thành, ngươi không thể giết nàng.”

Sắc mặt Lâm Thành Tử hơi thay đổi, hắn bối rối hỏi lại, “Ý ngươi là sao?”

Nam Cung Lương đang ngập tràn hận thù, ông ta kêu the thé, “Tiền bối! Ả là yêu nữ ma cung! Sao lại không thể giết? Chẳng lẽ…”

Ông ta chưa nói xong thì đã bị Nhạn Thiên Sơn lạnh lùng lườm. Nam Cung Lương cứng đờ người, dường như có một bàn tay vô hình bóp cổ ông ta.

Nhan Thiên Sơn tuyên bố, “Ta nói không thể là không thể!”

Mọi người nín thở, chả ai dám cãi lời.

Côn Luân lão tổ quyết che chở yêu nữ thì ai dám ngăn cản? Ai đủ sức ngăn chứ?

Ba giác quan của Sở Nhược Đình bị phong ấn; nàng không nghe, không thấy, không ngửi được bất kỳ thứ gì. Nhưng sao nàng có thể không biết chuyện gì đang diễn ra lúc cảm nhận được bông tuyết mát lạnh trên má?

“Nhạn tiền bối…”

Nhạn Thiên Sơn nói sẽ tuyệt đối không rời gò Côn Luân nửa bước khi chưa thấu hiểu kiếp số. Thế mà nàng vừa kích hoạt lá bùa kia thì hắn đã xuất hiện ngay.

Mũi Sở Nhược Đình cay cay, khóe mắt nàng ngấn nước.

Nhạn Thiên Sơn quay đầu rồi nâng bút vẽ hình tròn, lối vào gò Côn Luân hiện hình giữa không trung.

A Trúc thò cái đầu nhỏ ra khỏi gò Côn Luân, cậu ngoắc tay với Sở Nhược Đình, “Ngươi đứng thất thần chi vậy? Mau về nhà thôi!”

Sở Nhược Đình không nghe thấy.

Nhạn Thiên Sơn dặn Du Nguyệt Minh, “Mau đưa nàng đi, nơi này đã có ta lo.”

“A?” Du Nguyệt Minh hoàn hồn. “Vâng ạ…tiền bối.”

Hắn thoáng nhìn phụ mẫu rồi cúi đầu chào hai người. Tay trái thanh niên cầm Thanh Thanh, tay phải dắt Sở Nhược Đình, hắn nhanh chân bước vô gò Côn Luân.

Đám đông chăm chú theo dõi, Sở Nhược Đình náo loạn Bách Hoa Thịnh Hội nhưng lại bình yên rời đi.

Có điều Nhạn Thiên Sơn ở đây thì ai dám ý kiến ý cò.

Lửa giận âm ỉ trong Lâm Thành Tử, hắn chất vấn, “Côn Luân, tại sao ngươi bao che ả yêu nữ?”

Nhạn Thiên Sơn là người kiệm lời và chẳng bận tâm đi giải thích bất cứ điều gì.

Hắn lãnh đạm hỏi lại, “Ngươi còn nhớ lời hẹn tỷ thí năm năm không?”

Lâm Thành Tử nhanh chóng hiểu ra chỉ với những lời đó.

“Sở Nhược Đình là người kế thừa ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi…” Lâm Thành Tử thô bạo vung tay áo. “Hồ đồ!”

Phù Quang Giới sở hữu hàng trăm ngàn tu sĩ, sao hắn lại cố tình chọn một yêu nữ dính líu đến lão yêu ma Hách Liên.

Nhạn Thiên Sơn khẽ thở dài, “Hà tất phải tự làm khổ mình vì nỗi vinh nhục thăng trầm, đời người có mấy khi được hồ đồ.”

Đôi tay chắp trong tay áo của Lâm Thành Tử siết lại, gân xanh nổi cồm cộm trên mu bàn tay hắn. Mặt Lâm Thành Tử xanh mét, hắn nặng nề nhận xét, “Coi bộ ngươi sẽ không đổi ý.”

Nhạn Thiên Sơn nhìn thấu ý định của hắn, “Ngươi muốn đánh với ta?”

Lâm Thành Tử đáp, “Phải.”

Ngoại trừ lão yêu ma Hách Liên thì chỉ còn hắn với Nhạn Thiên Sơn có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Hai người hiếm lắm mới gặp mặt trong mấy trăm năm qua, đây là dịp tốt để phân định xem đôi bên mạnh ngang ngửa hay người cao kẻ thấp.

Lâm Thành Tử chủ động đề nghị, “Nếu ta thua thì sẽ tha tội chết cho Sở Nhược Đình, còn ngươi thua thì ta chắc chắn băm vằm ả thành muôn mảnh!”

Nhạn Thiên Sơn chần chừ giây lát rồi nhẹ nhàng gật đầu, “Đổi chỗ đi.”

Bọn họ mà đánh nhau ở đây thì thành Vân Thăng sẽ bị xóa sổ, phân nửa Bắc Lộc cũng thành bình địa. Hai người đứng đầu giới tu chân đang trò chuyện nên không ai cả gan xía vào. Sau khi họ lần lượt hóa thành cầu vồng rồi bay mất, những người ở lại hoang mang nhìn cảnh tượng đổ nát.

Chỗ này khiến Nam Cung Lương lẫn Nam Cung Hiên khó chịu, bọn họ tạm biệt Du Hạc Niên với bộ mặt đen sì.

Nam Cung Hiên nhìn Kiều Kiều, “Kiều nhi về Nam Cung gia cùng ta không?”

Kiều Kiều lắc đầu, “Ta chờ Thành ca ca.”

Tất nhiên Lâm Tiêu Phong cũng nán lại đợi Lâm Thành Tử.

Hồi lâu sau, Hà Cạnh dè dặt hỏi Du Hạc Niên với Hà Oánh, “Ca ca, tẩu tẩu, chúng ta tổ chức tiếp Bách Hoa Thịnh Hội chứ?”

Du Hạc Niên trừng mắt nhìn ông, “Nhà sụp rồi thì tổ chức cái khỉ gì!”

Hà Oánh bị thương nên Hà Cạnh dìu bà rời khỏi nơi thị phi. Du Hạc Niên nhức đầu lắm nhưng vẫn phải ra mặt xử lý rắc rối và trấn an các môn phái đồng đạo.

Thập Cửu quét tước sạch sẽ một vùng đất trống để Từ Viện đẩy xe lăn của Tuân Từ vào đó.

Nàng ấy hỏi, “Đại sư huynh, chúng ta về Thanh Kiếm Tông nhé?”

Tuân Từ nhìn bầu trời xanh thẳm, bóng hình đỏ rực đã sớm mất tăm mất tích.

Mới nãy hắn còn lo lắng khôn nguôi, nhưng nhìn Du thiếu chủ và Côn Luân lão tổ dốc lòng che chở Sở Nhược Đình thì hắn vừa chua xót vừa yên tâm.

Tuân Từ lắc đầu, “Xem tình hình thế nào đã.”

Nhỡ đâu…nhỡ đâu Sở Nhược Đình quay lại thì sao?

Có thể âm thầm nhìn nàng nhiều hơn là chuyện tốt.

Mọi người chờ đến chiều tối. Trong khoảng thời gian đó, vài môn phái lắt nhắt rời đi nhưng đa số ngưỡng cổ dõi theo phía chân trời; bọn họ muốn biết Côn Luân lão tổ và Lâm lão tổ ai thắng ai thua.

Khi vầng trăng khuyết mọc, Lâm Thành Tử đơn độc trở về.

Sắc mặt hắn u ám với con ngươi chứa đựng lửa giận dữ dội, miệng vết thương trên cánh tay hắn đen ngòm như mấy vết mực loang lổ.

Trong những năm tháng Lâm Thành Tử không để ý, tu vi Nhạn Thiên Sơn đã sâu tới mức khó lường và hiện giờ hắn là người đứng đầu tam đại Độ Kiếp.

Tinh thần cạnh tranh bùng phát mãnh liệt từ đáy lòng Lâm Thành Tử, khiến cả người hắn căng tựa dây đàn.

Đúng lúc ấy, Kiều Kiều nhanh nhảu lại hỏi thăm, “Thành ca ca! Huynh không sao chứ? Huynh lợi hại vậy thì chắc chắn không sao!”

Kiều Kiều đặt hết niềm tin vào Lâm Thành Tử.

Hắn là người đàn ông lợi hại nhất dưới cái nhìn của nàng ta.

Kiều Kiều hỏi, “Thành ca ca, bao giờ huynh đi giết Sở Nhược Đình?”

“Không đi.”

Nhạn Thiên Sơn đánh bại hắn nên hắn phải giữ lời hứa tha chết cho Sở Nhược Đình.

“Nhưng…nhưng nàng ta giết sư phụ muội! Còn hại gân cốt Cù Như vỡ vụn, làm chàng nằm liệt trên giường. Huynh đã hứa sẽ giúp muội báo thù!”

Lâm Thành Tử đang lo nghĩ đủ thứ nên đâu rảnh bàn mấy chuyện này với nàng ta, “Ngươi đừng quậy phá.”



Kiều Kiều nài nỉ, “Thành ca ca không muốn báo thù thay muội thì dạy muội công pháp Lâm thị đi, muội sẽ tự mình báo thù!”

Lâm Thành Tử cự tuyệt mà không cần suy nghĩ, “Ta đã bảo rồi, công pháp Lâm thị chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ!”

Lâm Dật Phù và Lâm Tích Dung đều là đích nữ Lâm thị song còn chẳng được phép sờ vào công pháp nhập môn, nói gì đến Kiều Kiều.

Dù thiên phú cao cỡ nào thì nàng ta vẫn là con gái.

Nước mắt Kiều Kiều lã chã rơi, nàng ta túm tay áo Lâm Thành Tử rồi nũng nịu lắc giống mọi lần. Thiếu nữ cắn môi hỏi, “Thành ca ca! Huynh không yêu muội ư? Có yêu muội không? Có thật lòng yêu muội không?”

Lâm Thành Tử mất mặt cùng cực khi người xung quanh nhìn về phía hắn.

Đường đường là lão tổ Lâm thị mà bị phụ nữ túm tay để thảo luận tình yêu trước bàn dân thiên hạ, thế này quả là tự hạ thấp mình.

“Kiều nhi, ngươi điên à?” Lâm Thành Tử mất kiên nhẫn đẩy Kiều Kiều, vẻ mặt hắn hết sức khó coi. “Ta muốn thương nghị đại hội phạt ma với các môn phái chính đạo thì sao có thể cho tình cảm sướt mướt ảnh hưởng khí phách anh hùng! Tránh ra!”

Hắn hơi nặng tay, thân mình Kiều Kiều mềm mại nên vướng chân một cái là vòng eo nhỏ đập vào vách tường; nàng ta đau tới độ mãi chẳng đứng dậy nổi.

Bóng hình Lâm Thành Tử hóa nhòe nhoẹt qua đôi mắt đẫm lệ của Kiều Kiều, nàng ta quỳ trên mặt đất và che mặt khóc thút thít.

Nước mắt rỉ qua kẽ ngón tay, Kiều Kiều vừa khóc vừa cười, “Hay cho khí phách anh hùng, tình cảm sướt mướt…”

Cuộc đời nàng ta khuất phục trước dục vọng nên điều nàng ta khao khát đúng là tình yêu, nhưng hắn còn chả thèm bố thí.

Lẽ nào nàng ta thật sự chỉ là “lô đỉnh”?

Kiều Kiều nghĩ đến Sở Nhược Đình.

Thiếu chủ Du thị tình nguyện từ bỏ tất cả vì nàng, Côn Luân lão tổ sống ẩn dật mà cũng ra mặt che chở. Thậm chí vì nàng, cả Tạ Tố Tinh với Tuân Từ nguyện ý nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Sư phụ đã chết, Cù Như sống ngắc ngoải.

Nếu hôm nay bọn họ có mặt thì sao nỡ trơ mắt nhìn nàng ta than khóc?

Kiều Kiều càng nghĩ càng khổ sở, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìn bóng lưng Lâm Thành Tử. Nàng ta cắn môi rồi xoay người chạy.

Lâm Thành Tử chau mày khi dùng thần thức quét kiểm tra.

Rốt cuộc Kiều Kiều vẫn quá trẻ con, cứ kệ nàng ta vậy.

Oo———oOo———oΟ

Kiều Kiều thẳng tiến chùa Minh Bồ, cuối cùng lại đứng do dự ở cổng.

Nàng ta chẳng biết tại sao mình đến đây nhưng có một giọng nói thầm kín bảo rằng: nếu nàng ta không đến thì không thể trở nên hùng mạnh.

Hùng mạnh mới đủ sức đi tìm Sở Nhược Đình báo thù.

Nam Cung Hiên quá yếu, Lâm Thành Tử luôn lải nhải chỉ truyền công pháp cho nam chứ không truyền cho nữ. Bọn họ không đáng để nàng ta gửi gắm y như lời Tịch Huyễn, cả đám đó đều chả đáng tin cậy!

Kiều Kiều cũng muốn đứng trên cao giống Sở Nhược Đình, và nắm trong tay quyền sinh sát lẫn sự sống cái chết của kẻ khác.

Trong lúc nàng ta chần chừ thì khung cảnh trước mặt bất chợt biến đổi, Kiều Kiều nhanh chóng được dịch chuyển từ cổng chùa Minh Bồ tới điện thờ tăm tối kín mít.

“Thí chủ đã đến.” Tịch Huyễn ngồi trên đài sen cao cao, một tay vê tràng hạt, một tay chắp trước ngực. Y trang nghiêm chào, “Bần tăng luôn chờ đợi Kiều thí chủ.”

Kiều Kiều thấy y là kinh hãi.

Nàng ta nhút nhát lùi về sau mấy bước, “Sao…sao ngươi lại chờ ta?”

“Vì trước sau gì cũng đến ngày Kiều thí chủ hiểu điều mình theo đuổi.”

Kiều Kiều trầm mặc cúi đầu.

Đúng vậy, nàng ta đã hiểu đừng nên kỳ vọng vô tình yêu của đàn ông.

Muốn báo thù thì phải dựa vào bản thân.

Tịch Huyễn đến bên nàng ta, y cởi áo cà sa màu đỏ và phơi bày phần lưng trần cường tráng. Gương mặt phụ nữ xinh đẹp ma quái chậm rãi hiện trên lưng y.

“Bé ngoan, ta vô cùng vui mừng khi ngươi nghĩ thông suốt.”

Một cánh tay vươn ra từ sống lưng Tịch Huyễn để thong thả vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của Kiều Kiều, ả đàn bà cười chói tai, “…Thật mịn, thật thơm.”

Con cưng của Thiên Đạo, đứa con của số phận… Ôi, ả muốn nuốt trọn quá.

Kiều Kiều nghiêng mặt vì không thích bị ả đụng chạm. Nàng ta bặm môi, các đốt ngón tay siết chặt trắng như phấn, “Các ngươi từng bảo sẽ dạy ta công pháp giúp trở nên mạnh mẽ… Là công pháp gì? Sao giúp ta mạnh hơn được?”

Ả đàn bà buông những lời đầu độc, “Là loại công pháp song tu với đàn ông để tăng tu vi.”

Kiều Kiều trợn trừng đôi mắt hạnh ướt át, “Trên đời có đường tắt kỳ diệu thế ư?”

“Đương nhiên!” Ngón tay ả móc bím tóc Kiều Kiều. “Ngươi nghĩ Sở Nhược Đình tu luyện kiểu gì? Là công pháp song tu đấy. Đầu tiên là lợi dụng dương v*t đàn ông để bò lên trên, sau đấy đạp chúng dưới chân mình! Đàn ông…đàn ông là cái thá gì? Bọn chúng chỉ xứng làm hòn đá lót đường trên hành trình xé rách hư không và phi thăng Đại Đạo của chúng ta!”

“Tỷ tỷ,” Tịch Huyễn lạnh nhạt cắt ngang, “quá khích rồi.”

Ả đàn bà che miệng cười khẽ, giọng ả êm ái lẫn quyến rũ, “Bé ngoan, ta không làm ngươi sợ đấy chứ? Ta nhớ lá gan ngươi hơi nhỏ.”

Kiều Kiều rất sợ.

Đồng thời cũng cực kỳ dao động.

Hóa ra tu vi Sở Nhược Đình tăng tiến nhờ song tu cùng người khác. Vậy nàng ta sẽ học công pháp tương tự, với thân phận con cưng của Thiên Đạo thì đảm bảo nàng ta lợi hại gấp bội Sở Nhược Đình!

“Bắt đầu tu luyện thế nào? Bí kíp công pháp ở đâu?”

Kiều Kiều định cầm công pháp rồi đi ngay.

Điện thờ Phật u ám này quá ngột ngạt và khủng khiếp.

“Đừng nóng vội.” Ả đàn bà vươn tay. “Nào, bé ngoan, nắm tay ta. Từ nay về sau, ta sẽ trợ giúp ngươi thành đệ nhất thiên hạ!”

Đệ nhất thiên hạ…

Quả là một cụm từ đầy cám dỗ.

Ma đưa lối quỷ dẫn đường cho Kiều Kiều chìa tay ra.

Tịch Huyễn cầm tay nàng ta, y giữ nguyên nụ cười ôn hòa trên môi.

Hai tay y tỏa ra luồng khí đen đặc.

“Các ngươi định làm gì?” Kiều Kiều hoảng sợ vùng vẫy nhưng tay Tịch Huyễn giống hệt cái kìm, làm nàng ta không động đậy nổi.

Nàng ta chẳng tài nào tránh né hay chạy trốn.

Tịch Huyễn cười tủm tỉm, “Đừng sợ, bần tăng sẽ tự truyền công cho thí chủ.”

Kiều Kiều trợn tròn mắt, ả đàn bà trên lưng Tịch Huyễn trồi lên rồi xé toạc lớp da y nhằm thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

Những khối thịt nát đỏ tươi rớt xuống từ cơ thể ả, chúng lít nha lít nhít như một rừng đỉa đẫm máu. Khuỷu tay xương xẩu trắng hếu chống mặt đất và chậm chạp bò tới chỗ Kiều Kiều.

“Không! Ta không luyện nữa!” Cảnh tượng trên khiến Kiều Kiều hãi hùng, nàng ta điên cuồng lắc đầu trong lúc nước mắt chảy đầm đìa. “Ta không tu luyện công pháp của các ngươi!”

Sắc mặt Tịch Huyễn sa sầm, “Đã đồng ý thì không được nuốt lời. Nói dối và tạo khẩu nghiệp là phá ngũ giới[1], bần tăng sẽ giận đấy.”

Kiều Kiều đâu dám nhìn ả đàn bà khủng khiếp kia, nàng ta run lẩy bẩy, “Ta không học nữa…”

“Đừng sợ,” Tịch Huyễn khẽ thở dài, “tỷ tỷ của bần tăng sẽ đối đãi thí chủ tử tế.”

Trời sinh y là sự kết hợp giữa hai đứa trẻ sinh đôi, nhưng không kẻ dị dạng nào đủ khả năng bước lên đỉnh cao tại giới tu chân. Vì thế một ngày nọ vào trăm năm trước, Tịch Huyễn lấy dao gọt bỏ từng chút một người chị trên lưng mình.

Tịch Huyễn nào ngờ tỷ tỷ là nữ giới song tài giỏi hơn hẳn y.

Tỷ tỷ chẳng những sống sót mà còn thành thứ nghiệp chướng bất tử, một thứ nghiệp chướng sẽ sống và chết đi cùng người nó ký sinh.

Những tảng thịt nát của Nghiệp Chướng bò dọc cẳng chân Kiều Kiều rồi chui vô cơ thể nàng ta, sau đó biến mất tăm.

Kiều Kiều thấy đùi mình lạnh thấu xương.

Thời gian cứ thế trôi cho tới lúc nàng ta đánh bạo mở mắt.

Điện thờ tối tăm giá rét, ánh trăng thảm đạm ngoài cửa sổ chiếu trên lùm cỏ dại và tạo ra những cái bóng lay động.

Tịch Huyễn buông tay Kiều Kiều rồi chắp tay trước ngực, y cười từ bi, “A Di Đà Phật, chúc mừng Kiều thí chủ. Chẳng bao lâu nữa, thí chủ sẽ có một vị trí nhỏ trong hội những kẻ mạnh Phù Quang Giới thôi.”



Kiều Kiều nhìn khắp nơi, ả đàn bà gợi cảm đã mất tăm mất tích.

Nàng ta đang tính hỏi thì chợt thấy gáy mình lạnh toát.

Kiều Kiều sợ run người.

Tay phải nàng ta vén từng lớp tóc ở gáy để chứng thực suy đoán của bản thân, các ngón tay chạm vô cái mũi nhô cao cùng bờ môi mềm lạnh băng…

“A–”

Tiếng hét thảm thiết nhuốm màu tuyệt vọng từ Kiều Kiều chọc thủng bầu trời đêm.

Nàng ta ngã uỵch xuống đất, vừa sợ hãi ôm đầu vừa moi móc phần da trên đó, “Ra mau! Ngươi ra mau!”

“Bé ngoan, đừng sợ.” Ả đàn bà vươn tay từ phía sau rồi trấn an bằng cách sờ vành tai Kiều Kiều. “Ta sẽ giúp ngươi trở nên mạnh hơn.”

Kiều Kiều ôm đôi vai gầy mà khóc thật lâu.

Sau khi chấp nhận thực tế, nàng ta đứng lên và nức nở hỏi, “Ta…ta phải làm sao mới trở nên mạnh hơn?”

Ả đàn bà đáp, “Chúng ta hãy làm bước đầu tiên.”

“Bước gì?”

“Sát phu chứng đạo.”[2]

Oo———oOo———oΟ

Cù Như đã thành kẻ tàn phế.

Sở Nhược Đình dùng bùa chú đả thương nguyên thần của hắn, gân cốt còn tan nát hết cả. Hắn có ăn bao nhiêu đan dược cũng chẳng thể hồi phục như cũ.

Bán yêu thượng cổ giờ nằm hấp hối trên giường và sống lay lắt qua ngày.

Cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.

Cù Như liếc một cái thì thấy Kiều Kiều bước vô.

“Kiều nhi về rồi à.” Cù Như muốn cười với nàng ta nhưng hắn cười chả nổi. “Hôm nay Nam Cung Hiên dẫn nàng đi dự Bách Hoa Thịnh Hội nhỉ, nàng chơi có vui không?”

Kiều Kiều như người mất hồn.

Hồi lâu sau, nàng ta hoàn hồn và nhìn Cù Như bằng ánh mắt đờ đẫn.

“Cù Như, chàng yêu ta chứ?”

Cù Như đáp, “Dĩ nhiên rồi.”

Hắn đã yêu Kiều Kiều ngay từ khoảnh khắc gặp gỡ nàng tại bí cảnh.

Chỉ yêu mình nàng.

Kiều Kiều chậm chạp đến mép giường rồi ngồi xuống.

“Phải, chàng yêu ta. Mỗi mình chàng…chung thủy yêu ta.”

“Kiều nhi, nàng sao thế?”

Cù Như cảm giác hôm nay Kiều Kiều là lạ.

“Nam Cung Hiên bắt nạt nàng hả? Ta sẽ giúp nàng đánh hắn!”

Mới nói xong là hắn đã thấy chật vật.

Hiện tại hắn chỉ biết nằm bất động; đừng nói trút giận thay Kiều Kiều, hắn còn chẳng đủ sức làm những việc nhỏ nhặt.

Nước mắt Kiều Kiều tuôn rơi như mưa.

Nghiệp Chướng thúc giục nàng ta trong thức hải, “Mau lên! Sử dụng công pháp ta truyền thụ cho ngươi và giết một gã đàn ông ngươi yêu, để củng cố đạo tâm[3] của ngươi!”

Cù Như lo lắng khôn xiết, “Kiều nhi?”

Kiều Kiều lau nước mắt, “Cù Như, chàng hận Sở Nhược Đình đúng không?”

Cù Như vừa nghe tên Sở Nhược Đình là gân xanh trên trán giật giật, “Ta thèm khát róc thịt uống máu ả! Rút gân cốt cho ả nằm quằn quại trên giường như bãi thịt nát!”

“Được!”

Kiều Kiều nhắm mắt và hạ quyết tâm, “Được! Ta sẽ làm thay chàng! Ta nhất định sẽ thành công!”

Dứt lời, nàng ta kích hoạt công pháp do Nghiệp Chướng chỉ dạy rồi cởi quần Cù Như, dương v*t mềm oặt của hắn hiện ra trước mắt nàng ta.

Khuôn mặt Cù Như đầy vẻ kinh ngạc lẫn khốn khổ, “Kiều nhi, ta… Bây giờ ta không làm được! Ta…”

Hắn chưa nói hết câu thì Kiều Kiều đã nâng tay phải, những luồng khí đen lần lượt tràn ra từ lòng bàn tay nàng ta. Khí đen xâm nhập cơ thể Cù Như và bắt hắn cương cứng. Kiều Kiều dạng chân ngồi lên dương v*t, miệng lẩm nhẩm công pháp. Thiếu nữ cảm nhận được âm đ*o đang liên tục hấp thu sinh khí cuồn cuộn, dòng khí lấp đầy đan điền nàng ta.

Cù Như giãy giụa một cách mất kiểm soát.

Đây mà là tình dục sao?

Không!

Đây là tra tấn.

Hắn bắn liên miên nhưng thứ bắn ra là máu, là thịt, là toàn bộ tu vi Xuất Khiếu kỳ của hắn!

Mắt Cù Như sung huyết, cơn đau làm hắn phản kháng kịch liệt.

Kiều Kiều đè trên người Cù Như, tay nàng ta bóp chặt cổ hắn. Đôi mắt cô gái đỏ như máu khi điên loạn gào thét, “Ngươi yêu ta còn gì? Nếu yêu ta thì hãy chết vì ta!”

“Đằng nào ngươi cũng sắp chết, đừng lãng phí tu vi… Hãy cho ta hết thảy!”

“Chính các ngươi nhấn chìm ta vào bể dục! Chính các ngươi hại ta thê thảm!”

“Ta sẽ không để các ngươi khống chế nữa! Ta không cần các ngươi bảo vệ!”

Toàn thân Cù Như co giật, mạch máu lẫn gân xanh nổi hết lên cổ. Hắn duỗi thẳng bàn chân và mười ngón tay cào cấu loạn xạ vô mép giường bằng gỗ, đồng tử hắn bắt đầu giãn ra.

Bộ dạng thê lương này quá đáng sợ, nó đánh thức Kiều Kiều khỏi cơn mê.

Nàng ta cuống cuồng buông tay để che miệng, “Cù Như? Chàng sao vậy, Cù Như?”

Nghiệp Chướng không cho nàng ta dừng lại.

Thân thể Kiều Kiều thèm thuồng hút máu thịt Cù Như.

“Dừng tay! Dừng tay! Đừng giết Cù Như của ta!”

Kiều Kiều hối hận.

Nhưng Nghiệp Chướng điều khiển nàng ta ngẩng đầu nhìn màn giường đỏ thắm. Ả đàn bà cúi đầu ngậm môi Cù Như, thè lưỡi vô họng, ruột rồi đến nội tạng của hắn. Nghiệp Chướng chuẩn xác cuốn lấy yêu đan và nuốt chửng nó.

Kiều Kiều không biết mình đang làm gì.

Nàng ta quá khiếp sợ nên chỉ có thể gào khóc.

Không biết qua bao lâu thì Cù Như dưới thân nàng ta biến thành tấm da khô quắt queo.

Kiều Kiều sợ sệt co rúm ở góc giường, cả người run bần bật.

Nghiệp Chướng dịu dàng an ủi, “Bé ngoan, đừng sợ. Xem kìa…ngươi thành công rồi.”

Kiều Kiều nhận thấy tu vi lẫn linh khí tràn khắp cơ thể mình, lấp kín thức hải cùng đan điền.

Nàng ta giơ hai tay ra trước đôi mắt đẫm lệ, chúng dần dần ngừng run rẩy.

Nghiệp Chướng cười duyên dáng sau đầu nàng ta, “Lâm Thành Tử là cái thá gì? Ta mới là chỗ dựa sau này của ngươi.”Chú thích

[1] Ngũ giới là năm mệnh lệnh đạo đức trong Phật giáo.

[2] Là giết chồng để chứng minh đạo của mình.

[3] Đạo tâm là ý chí/đường lối của người tu luyện.