Đức Phật Và Nàng

Chương 52: End



LữQuang dâng hương, lễ phật, rồi đưa mắt quan sát đại diện. Theo lệnh của ông ta,tất cả sư sãi trong chùa đều đã được tập hợp đông đủ, cả một biển người đứngchen nhau trong đại điện, ngay cả các ngóc ngách cũng đã chật kín. Ông ta gậtđầu tỏ ý hài lòng, gọi Pusyseda tới.

Tôitrùm khăn che mặt đứng sang một bên cùng đám đông gia quyến. Có người muốn bắtchuyện nhưng tôi vờ như không hiểu tiếng Tochari ậm ừ đáp lễ. Rajiva ở vị trídẫn đầu, vầng trán tuy thoáng tiều tụy, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, tự tại.

LữQuang đằng hắng vài tiếng, đại điện lập tức yên lặng.

- Taphụng mệnh Thiên Vương Đại Tần, chinh phạt vua Khâu Từ - Bạch Thuần tàn bạo,cũng là thuận theo ý muốn dân. Lữ Quang ta được trời giúp sức, lại nhờ uy danhcủa Thiên Vương, đã dẹp tan quân giặc. Thiên Vương Đại Tần phong cho ta làm Tầnkị thường thị, tướng quân An Tây, Hiệu úy Tây vực, giao cho ta trọng tráchthống nhất Tây vực. Vì muốn cảm tạ ơn vua, hôm nay, ta đến chùa Cakra này dânghương lễ phật, cầu cho Khâu Từ quanh năm được mùa màng bội thu, quốc thái dânan. Cầu chúc Thiên Vương thiên thu vạn tuế!

LữQuang ngừng lại, quay sang nói với Pusyseda:

- Xinquốc sư hãy chuyển dịch những lời của ta sang tiếng Tochari.

Pusyseday lệnh.

LữQuang tiếp tục cất giọng oang oang:

- Ta vàothành đã được gần hai tháng. Đến nay Khâu Từ đã yên ổn trở lại, thực là điềumay mắn! Tân vương Bạch Chấn không quản gian khổ, ngày đêm nhọc lòng, công laoto lớn.

Ông tahướng về Bạch Chấn, khiêm cung một cách giả tạo, Bạch Chấn vội vã đáp lễ.

- ĐếnKhâu Từ, ta còn nhận được một vinh dự lớn lao. Đó là được nghe vị hòa thượngdanh chấn Tây vực, thông tự, từ bi – pháp sư Kumarajiva giảng kinh thuyết pháp,ta như kẻ mê muội được ngài vén mây đen cho thấy ánh sáng mặt trời. Ta bội phầncảm phục, muốn tỏ lòng biết ơn, thế nhưng pháp sư kiên quyết không nhận bạcvàng, không màng quan tước, khiến ta vô cùng khó nghĩ.

LữQuang ngừng lại, cho Pusyseda dịch hết, mới tiếp tục:

- Danhtiếng của pháp sư lan truyền khắp nơi, tuổi ngài còn trẻ mà đã đạt đến trình độtu hành thật đáng nể trọng. Ta thành tâm muốn trợ giúp công việc truyền đạo củangài, nên đã dâng mỹ nữ tặng ngài. Pháp sư quả nhiên là bậc cao nhân, ngàikhông thấy điều đó có gì đáng ngại, đã hoan hỉ đón nhận.

Vẻ mặtPysyseda hoàn toàn biến sắc, cậu ta quắc mắt, ném cái nhìn giận dữ về phía LữQuang. Những người nghe hiểu tiếng Hán trong đám đông sư tăng đã chụm đầu lạibàn tán xôn xao. Tôi liếc nhìn Rajiva, mắt chàng khép hờ, nét mặt bình thản.Vẫn là phong thái trầm tĩnh, điềm nhiên, thoát tục ấy, nổi bật giữa muôn người.Thái độ ấy của chàng như muốn tuyên bố rằng, dù Lữ Quang có nói gì, chàng cũngsẽ ứng đối bằng sự bình tĩnh và ôn hòa.

- Nhữnglời vừa rồi của Lữ tướng quân có nhiều chỗ không đúng.

Pusysedagằn giọng giận dữ:

- Pháp sưphá giới là do tướng quân ép buộc. Ngài đã ép pháp sư uống rượu và giam pháp sưtrong mật thất.

LữQuang nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Rajava với tất cả vẻ ngang ngược:

- Thếnhưng một tháng trời ngài đã cùng mỹ nữ tận hưởng vinh hoa phú quý trong cung,không hề bước chân ra khỏi cửa. Đó là ý nguyện của pháp sư, đâu phải do ta épbuộc.

- Đó làvì tướng quân giam lỏng…

- Pusyseda!

Rajava lêntiếng ngắt lời Pusyseda, tuy nét mặt chàng thoáng chút nhợt nhạt, nhưng giọngnói vẫn điềm đạm, từ tốn:

- Ta đãphá giới, đó là sự thật không cần che giấu.

Chàngquay lại đối diện với tất cả mọi người, đôi mắt trong suốt nhìn khắp lượt chúngtăng, những tiếng ồn ào lập tức biến mất, đại điện trở nên yên ắng lạ thường.Ai nấy đều ngước nhìn chàng với vẻ nghi hoặc. Rajiva mệt mỏi khép mắt, nỗi biai dâng lên khi chàng chậm rãi cất tiếng bằng ngôn ngữ Tochari:

- Sự thậtlà ta đã phá tửu giới và sắc giới.

Đạiđiện bỗng chốc trở nên ồn ào, náo loạn, ái nấy đều nhìn chàng bằng ánh mắt khótin xen lẫn nỗi kinh ngạc và cả sự thất vọng. Có người cao giọng bức xúc:

- Thưathầy, vì sao lại có chuyện như vậy?

Cóngười bật khóc rưng rức. Bị kích động quá mức, một hòa thượng trẻ tuổi đã chỉthẳng tay vào Rajiva, gào lên:

- Uổngcông ta tôn ông làm thầy! Bậc cao tăng như ông lại gây ra những chuyện như vậy,chốn Phật môn sao có thể chấp nhận người như ông!

Từ lâu,đại pháp sư danh tiếng lẫy lừng Tây vực - Kumarajiva đã trở thành người chatinh thần của các nhà sư trẻ này. Giờ đây, hình tượng cao quý, thánh khiết ấyđã nhuốm một vết nhơ chẳng thể tẩy xóa được, thần tượng trong lòng họ bỗng chốcsụp đổ. Tôi có thể thấu hiểu nỗi bàng hoàng và tâm trạng khó chấp nhận sự thựcnày của họ, nhưng, họ đâu biết, phải thừa nhận điều ấy trước mặt chúng tăng nhưvậy, Rajiva đã phải gắng gượng và chịu đựng nhường nào! Tôi đau đớn nhìn chàng,nhưng nét mặt bình thản của chàng không hề biến đổi. Tôi cảm nhận được ánh mắt chànglướt nhẹ về phía mình, chàng khẽ chạm vào cánh tay trái, mảnh vải hiện ra dướilớp áo cà sa.

Chàngđang an ủi tôi! Chiếc khăn Atala quấn trên cánh tay trái của chàng là cáchchàng muốn truyền tin đến tôi, khích lệ tôi. Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ đưa cánhtay lên vờ vuốt nhẹ mái tóc, để lộ chuỗi hạt mã não dưới tay áo. Chàng nhậnđược tín hiệu từ phía tôi, khóe miệng dường như thấp thoáng một nụ cười, nhưngđã khép lại rất nhanh.

- Pháp sưdũng cảm thừa nhận, thật đáng khen ngợi!

LữQuang vỗ tay bôm bốp, cười ha hả nhìn đám đông, vẻ hài lòng.

- Ta vốnđịnh đưa cô gái ngày đêm quấn quýt bên pháp sư suốt một tháng trời đến chầu lễPhật cúng, nhưng không biết pháp sư làm cách nào khiến cô gái bỏ trốn mất dạng.

Đâychắc chắn là âm mưu của Lữ Quang, ông ta muốn Rajiva không thể ngẩng đầu trướccác hòa thượng. Rajiva địa vị cao quý ngày nào, giờ đây sẽ chẳng thể thuyếtphục được ai tin theo. Tôi giận run người, ông ta còn muốn lợi dụng tôi làmbằng chứng để vạch tội phá giới của Rajiva! Nếu không bỏ trốn, lúc này có thểtôi sẽ bị bêu ra trước đám đông, điều đó sẽ khiến Rajiva đau đớn biết bao! Phảichăng linh cảm được việc này sẽ xảy ra, nên Rajiva mới kiên quyết ép tôi ra đi,thậm chí bằng cả những lời tuyệt tình lạnh lùng nhất ấy. Còn tôi, chỉ nghĩ đếnnhững tổn thương cá nhân và xúc cảm hẹp hòi của phụ nữ, mà không biết rằng nỗidằn vặt, lo lắng chất chứa trong lòng chàng còn nặng nề hơn tôi gấp bội.

Rajivađã đúng, chàng không thể bỏ trốn! không phải vì tôi và chàng chẳng thể nào thayđổi được lịch sử, mà quan trọng hơn là vì, Lữ Quang rất muốn Rajiva bỏ trốn.Nếu thế, ông ta sẽ có cớ để phá hoại danh dự của chàng một cách triệt để, khiếnchàng không còn chốn dung thân trên cõi đời này nữa. Tôi không muốn phải chứngkiến cảnh Rajiva bị hạ nhục, nhưng tôi chỉ biết suy xét sự việc bằng cách nghĩcủa con người hiện đại. Trong trường hợp cấp bách, tôi vẫn còn công cụ để tựbảo vệ, mặc áo chống phóng xạ, khởi động đồng hồ vượt thời gian, chỉ trong tíchtắc là có thể bình an trở về thế kỉ XXI tươi đẹp của tôi. Nhưng còn chàng thìsao? Chàng không thể xa rời thời đại của mình, nhưng chàng sẽ phải tồn tại rasao giữa đám đông đang lăm le những mũi nhọn chỉ trích về phía chàng? Tôi chưatừng nghĩ tới điều này. Tôi luôn cho rằng mình nhiều tri thức hơn con ngườithời cổ đại, nhưng sự thực tôi đã đánh giá bản thân quá cao. Những tri thức đókhông phải do tôi sáng tạo ra mà do thời đại trang bị cho tôi. Khi phải đốidiện với thực tế khó khăn, tối vẫn chỉ là một cô gái suy nghĩ còn nông cạn.

Tôingước nhìn chàng, đứng giữa hàng trăm con người, chàng vẫn lẻ loi, đơn độc.Lòng bỗng ngậm ngùi, chua xót: Xin lỗi Rajiva! Em sẽ không nông nổi, không íchkỉ như trước đây nữa. Em sẽ thay đổi lối suy nghĩ hẹp hòi của con người hiệnđại trong em, sẽ đứng trên lập trường của chàng để nhận định và đánh giá sựviệc. Tình yêu của chàng giúp em trưởng thành hơn, bao dung và thấu hiểu hơn.Cảm ơn chàng!

Các nhàsư hiểu tiếng Hán đang quay sang người bên cạnh thì thào, có lẽ là đang dịchcho người kia hiểu lời Lữ Quang vừa nói. Nỗi giận dữ của Pusyseda đã bùng phátthành một chuỗi dài những âm thanh sang sảng, rõ ràng từng tiếng một, khôngphải ngôn ngữ Tochara mà là tiếng Phạn. Chúng tăng bỗng nhiên trở nên thảngthốt, bàng hoàng, những tiếng bàn tán lại rộn lên không ngớt. Không khí nặngnề, bi phẫn lúc trước dần tan biến. Vẻ điềm tĩnh của Rajiva vẫn không hề thayđổi, nhưng ánh mắt chàng lặng lẽ đưa sang phía Pusyseda một chút cảm kích xenlẫn một chút trách móc.

- Quốc sưđang nói gì vậy? Sao không nói bằng tiếng Hán để ta cùng nghe.

Khẩukhí của Lữ Quang cho thấy ông ta không hề vui vẻ gì.

- Tôiphụng mệnh tướng quân, giúp ngài phiên dịch thôi mà.

Pusysedathản nhiên nghiêng mình trước Lữ Quang:

- Nhântiện, cũng cho các vị hòa thượng ở đây được biết, cô gái ấy có thân phận caoquý ra sao. Đó chính là tiên nữ do Phật tổ cử đến để cứu pháp sư khỏi kiếp nạnvừa qua.

LữQuang sa sầm mặt mày, cười hiểm ác:

- Khôngngờ quốc sư lại suy nghĩ nông cạn như vậy! Vì muốn bảo vệ anh trai mình, dámbịa đặt những chuyện hoang đường như thế giữa chốn cửa Phật. Khi quốc sư đưa côgái đến gặp ta, sao ngài không cho ta biết về xuất thân của cô ta?

- Cô gáiấy đột nhiên xuất hiện, khi đó, một giọng nói chợt vang lên bên tai tôi, nóirằng hãy mau đưa cô gái này đến cứu pháp sư. Tôi nào dám đoán bừa chỉ ý Phậttổ. Nhưng, nếu tướng quân cho rằng tôi dựng chuyện, thì…

Pusysedađưa mắt đảo quanh một lượt đám đông phía trước, rồi mới quay lại nhìn Lữ Quang,ánh mắt sắc lạnh, không chút sợ sệt:

- Xintướng quân giải thích, vì sao một cô gái chânyếu tay mềm, không một tấc sắt trong tay lại có thể đột nhiên biến mất giữachốn hoàng cung vốn được canh giữ cẩn mật như vậy?

- Chuyệnnày…

LữQuang cứng họng, không biết nói gì, đành quay lại trừng mắt trút giận lên LữSoạn, khiến hắn sợ hãi cúi đầu.

Tiếngbàn tán ngày càng trở nên náo động trong đại điện khiến Lữ Quang nổi giận, điềuđó cho thấy, những lời của Pusyseda đã phát huy hiệu quả. Đôi mắt tà dâm gianxảo của Lữ Quang đảo liên hồi, ông ta ngẩng đầu, hẳn là lại vừa nghĩ ra một âm mưumới, ông ta cười nhạt:

- Pháp sưphá giới tức là vẫn còn lưu luyến hồng trần. Nếu vậy, hãy để ta giúp pháp sưsắp xếp việc hôn sự. Ý ngài thế nào?

Các hòathượng hiểu tiếng Hán thảng thốt gật đầu, tiếp theo đó lại là những lời bàn tánrầm rộ.

- Vì saotướng quân nhất thiết phải gây khó dễ cho ta? Chuyện này tuyệt đối không thểđược!

Giọngnói sắc lạnh của Rajiva cho thấy chàng chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa.

- Pháp sưkhông nên khiêm tốn. Cha của ngài, cũng hoàn tục, thành thân, sinh hạ ngài và quốcsư đấy thôi!

LữQuang suy nghĩ một lát, gật gù nói tiếp:

- Thế nàyđi, thân phụ ngài cưới công chúa Khâu Từ, pháp sư cũng là bậc danh sư đức caovọng trọng, ta sẽ không khiên pháp sư phải chịu thiệt thòi.

LữQuang quay sang đức vua Bạch Chấn, nãy giờ chẳng dám ho he một tiếng, hỏi:

- Chẳnghay nhà vua có vị còn vị công chúa nào chưa thành thân không?

- Ta…

Bị bấtnhờ với câu hỏi đột ngột của Lữ Quang, Bạch Chấn ấp úng đáp:

- Các vịcông chúa của ta đều đã thành thân.

Ánh mắtmờ đục của nhà vua có ý né tránh, phải gắng gượng lắm mới thốt lên lời khuyêncan:

- Xintướng quân đừng o ép pháp sư nữa.

- Hả?Nghe nói vẫn còn một vị công chúa kia mà, tên là Aksayamati, lẽ nào đức vuakhông muốn gả cô ấy cho pháp sư?

LữQuang cất tiếng cười nham hiểm, đưa mắt quét nhanh một lượt đám mỹ nữ Khâu Từcủa ông ta:

- Nếuthế, ta đành chọn trong đám thị nữ một người bất kì để gả cho Pháp sư vậy!

Pusysedamặt mày biến sắc, cúi xuống nhỏ to với Bạch Chấn, sau đó quay sang cao giọngvới Lữ Quang:

- Lữtướng quân nhắc tôi mới nhớ, đức vua của chúng tôi vẫn còn một cô công chúachưa gả chồng, tên gọi Akieyemoti.

- Thế thìtốt quá!

LữQuang cất tiếng cười hoan hỉ hỏi:

- Vậycông chúa đang ở đâu?

BạchChấn hoảng sợ, định đứng lên phân bua, nhưng Pusyseda đã kịp giữ lại và ra hiệucho nhà vua không nên lo lắng, rồi quay sang đáp lời Lữ Quang:

- Côngchúa đang ở thành Khâu Từ.

- Vậy hãymau đi đón, hôm nay đi ngày mai về. Tốt lắm, ngày kia, ta đích thân tổ chức mộthôn lễ thật long trọng cho pháp sư tại chùa Cakra này.

LữQuang đưa mắt quan sát khắp lượt chúng tăng, cười đắc ý:

- Trướcnay chưa từng có chuyện hôn lễ được cử hành trong đền chùa, đúng không? Pháp sưlà người đầu tiên phá lệ. Hôm đó, các nhà sư hãy đến tham gia hôm lễ của sư phụcác vị, hôn lễ phải tổ chức thật náo nhiệt mới được!

- Xin thứlỗi, tôi không thể theo ý Lữ tướng quân.

Rajivamặt mày tái xanh, hai tay chắp lại, gắng gượng kìm nén nỗi tức giận:

- Tôixuất gia từ nhỏ, đã nguyện cả đời phụng sự Đức Phật, không thể đắc tội với côngchúa.

- Pháp sưsai rồi!

LữQuang cười thâm độc:

- Tìnhyêu nam nữ là niềm vui lớn nhất trong đời. Phụ thân ngài có thể hoàn tục lấyvợ, pháp sư cũng có thể học theo cha, việc gì phải lần nữa khước từ như thế?

- Xintướng quân đừng nhọc lòng, tôi quyết không chấp nhận chuyện này. Nếu tướng quânvẫn cố ép buộc, kể từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu tuyệt thực, cho đến khi nhắm mắtxuôi tay.

Bấtchấp nộ khí hiểm hiện trên gương mặt của Lữ Quang, Rajiva dõng dạc tuyên bốquyết tâm của mình, sau đó hướng về chúng tăng, truyền đạt lại một lượt bằngtiếng Tochari rồi ngồi xuống, nhắm mắt tụng kinh trong tư thế thiền.

Tất cảcác nhà sư đều tỏ ra bất bình, họ đồng loạt ngồi xuống thiền định, khắp trongvà ngoài điện lúc này đã không còn dù chỉ một chỗ trống. Một lát sau, tiếngtụng niệm lan dần và lớn dần, bắt đầu từ Rajiva truyền đến khắp đại điện rộnglớn. Tiếng tụng niệm càng lúc càng đều đặn, nhịp nhàng và vang rộng, khiến LữQuang gần như mất hết thể diện.

LữQuang trừng mắt nhìn Rajiva dầy hằn học, tia nhìn hung hiểm. Tôi lặng lẽ lênchốt chiếc súng gây mê giấu trong tay áo, khoảng cách vừa đủ để thuốc phát huytác dụng. Nếu ông ta gây bất lợi cho Rajiva, tôi sẽ hạ gục ông ta rồi tínhtiếp.

Gươngmặt Lữ Soạn trở nên bí hiểm, hắn thì thầm vào tai cha vài câu gì đó. Lữ Quanggật đầu. Lữ Soạn hô một tiếng, vài tên thuộc hạ lập tức rời khỏi vị trí. Tôiđang băn khoăn không biết Lữ Quang có âm mưu gì, thì thấy ông ta cười mỉa, nóivới Rajiva đang miệt mài tụng niệm:

- Pháp sưnhất quyết không thuận theo ý của ta, vậy đừng trách ta vô tình.

Đangchuẩn bị rút súng gây mê, chợt nghe thấy những tiếng đổ vỡ ầm ầm phía sau. Quaylại, tôi thấy Lữ Soạn và bọn thuộc hạ đang ra sức đập phá bức tượng Phật tuyệtđẹp trên đại điện. Tượng Phật bị xê dịch khỏi bệ đỡ, đổ rầm rầm xuống đất,những mảnh vỡ vương vãi trên nền gạch.

- Phậttổ!

Các sưtăng gào khóc thảm thiết, những cánh tay bất lực chìa về phía tượng Phật, họphủ phục trên mặt đất, tiếng khóc than vang đông đại điện.

- Lữtướng quân, phá hủy tượng Phật sẽ bị quả báo, tạo nghiệt sẽ bị đẩy xuống địangục! Xin tướng quân suy xét!

Rajivara sức kìm chế giọng nói đã có phần run rẩy, bão tố xoay vần trên gương mặtchàng.

- Thế ư?

LữQuang nghếch mặt lên tỏ vẻ khinh miệt, giọng đầy mỉa mai:

- Tachẳng tin gì mấy thứ chuyện nghiệp báo. Nếu quả thật Đức Phật của các ngườihiển linh, hãy giáng tội xuống cho ta xem thử.

Đức vuaBạch Chấn mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, cất giọng run rẩy, khuyên can:

- Lữtướng quân, đây là nơi cửa Phật, xin ngài hãy ngừng tay!

- Đừngkhuyên can ta, nhà vua đi mà khuyên can cháu của ngài ấy. Chỉ cần pháp sư gậtđầu, ta sẽ lập tức ngừng tay.

LữQuang ra hiệu cho Lữ Soạn, để hắn cùng mấy đứa cháu khác cùa Lữ Quang là LữLong, Lữ Siêu tiếp tục khiêu khích, chúng hả hê nhảy từ hương án này sang hươngán khác. Một bức tượng Phật A Di Đà và Phật Dược Sư nữa đã bị kéo đổ, những đámbụi đất bay mù mịt khắp đại điện. Lữ Quang xấc xược cười giữa tiếng kêu khócthảm thiết của các sư tăng:

- Ta muốnxem xem, ta phá tượng Phật, các người dám làm gì được ta!

Rajivakìm nén sự phẫn nộ, cất giọng sang sảng nói với chúng tăng bằng tiếng Phạn,tiếng khóc tắt dần. Các nhà sư tiếp tục ngồi thiền tụng kinh. Làn sóng tụngniệm ngày một dâng cao mạnh mẽ, vang động đến mọi ngóc ngách trong đại điện. Âmthanh tụng niệm ấy quả là có sức mạnh an ủi tâm linh rất lớn, đó là cách riêngcủa người nhà Phật để chống lại cái ác và thể hiện lòng kiên trì. Đó cũng nhưmột cách tuyên bố với Lữ Quang: Ông ta có thể phá hủy tượng Phật nhưng khôngthể phá hủy tinh thần nhà Phật.

- Đượclắm, cứ tụng kinh đi, để ta xem các người chống cự được đến khi nào!

Bị kíchđộng, Lữ Quang gào lên:

- Bayđâu, phá hủy phiến đã ngọc có dấu chân Phật tổ cho ta!

Gươngmặt Rajiva vẫn điềm nhiên bất biến, vẻ kiên định trong ánh mắt cho thấy, khôngcó gì có thể lay động được ý chí của chàng. Chàng chậm rãi, dõng dạc cất lêntừng tiếng một:

- Lữtướng quân, tượng Phật bị hủy có thể xây đắp lại, ngọc thạch bị hủy có thể tiếptục tìm kiếm. Thậm chí, nếu ngài dỡ bỏ cả chùa Cakra, tôi sẽ đi nhặt từng viêngạch, xếp từng viên ngói mang về dựng lại chùa. Lòng hướng Phật của tôi vữngnhư bàn thạch, không gì có thể lay chuyển được.

- Ngươiđúng là tên hòa thượng cứng đầu!

LữQuang nổi trận lôi đình:

- Ngươicó thể xây lại chùa, nhưng liệu ngươi có thể khiến người chết sống lại đượckhông?

LữQuang đưa tay túm một hòa thượng đứng gần y nhất, sau đó vung tay ra sau rútkiếm, kề vào cổ vị hòa thượng đang run lên bần bật.

- Hôm nayta sẽ đấu với ngươi đến cùng. Nếu ngươi không chịu thành thân, cứ nửa canh giờta sẽ giết một hòa thượng. Để xem số hòa thượng trong chùa này nhiều đến mứcnào.

- Ngài…

Rajivabật dậy, ánh mắt nổi song, hai nắm tay run lên, tôi chưa từng thấy chàng tứcgiận như vậy bao giờ:

- Tínhmạng con người là thứ quý giá nhất trên đời. Ngài phạm tội sát nhân, sẽ bị đàyxuống địa ngục Vô Gián vĩnh viễn, chẳng thể đầu thai làm người!

LữQuang nhổ nước bọt lên bức tượng Phật đã nứt vỡ:

- Tínhmạng con người là cái thá gì! không được đầu thai thì đã sao! Ta đã giết khôngbiết bao nhiêu người, thêm mất tên đầu trọc có xá gì!

- LữQuang, ngài ức hiếp người Khâu Từ chúng tôi quá đáng!

Pusysedaánh mắt rục lửa, thanh gươm dài đã được rút ra, chực xông tới, nhưng đã bị concả của Lữ Quang là Lữ Thiệu và thủ hạ đắc lực của ông ta là Đỗ Tiến chặn lại.Tất cả bọn họ dều đã rút kiếm khỏi bao, tình thế vô cùng căng thẳng.

- Pusyseda,bỏ kiếm xuống!

Đó làBạch Chấn, vị vua nhu nhược, lúc này đang run rẩy, sợ hãi, giọng nói không cònđược liền mạch. Nhà vua quay sang Lữ Quang, nghẹn ngào:

- Lữtướng quân, xin đừng làm vậy!

LữQuang vẫn giữ chặt vị hòa thượng kia, xoay người lại nói với Rajiva:

- Pháp sưmau quyết định đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Ta sẽ đếm đến ba, một, hai, …

- Khoanđã!

LữQuang ngừng tay lại, cả đại điện bỗng nhiên im phăng phắc, không khí căng nhưdây đàn. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chàng. Khóe môi chàng rung động, đôi mắt ngấnnước hướng về phía tôi, ánh mắt ai oán ấy muốn truyền đi ngàn vạn lợi. Khônggian như lắng đọng, thời gian quên trôi chảy, chỉ còn lại tôi và chàng, bấtđộng, nhìn sâu vào mắt nhau…

Cánhtay tôi đã đặt vào nút gạt, nhưng không sao cử động nổi. Việc tôi có thể làmchỉ là khiên Lữ Quang bất tỉnh một ngày. Sau khi ông ta tỉnh lại thì sao? Lạithêm nhiều sự đày đọa, sỉ nhục nữa? Thậm chí có thể là chiến tranh. Tay châncủa ông ta đông đảo là thế, chỉ quật ngã một mình Lữ Quang cũng đâu có ích gì.Tôi không thể ích kỉ, khiến Khâu Từ xảy ra chiến tranh được. Nước mắt lã chã,mắt tôi không rời mắt chàng, tôi khẽ gật đầu.

Chàngquay đầu lại, khóe môi càng thêm run rẩy. Chàng ngước mắt lên trời hít một hơithật sâu, rồi cất giọng thê lương:

- Ta chấpthuận.

- Thầyơi!

Tất cảcác sư tăng đều sụp xuống quỳ lạy, tiếng khóc thương thảm thiết vang động cảchùa Cakra.

Chànglại đưa mắt nhìn về phía tôi, nỗi bi thương chẳng thể hóa giải nổi dâng lêntrong mắt. Tôi lặng lẽ gạt nước mắt, gượng gạo nở nụ cười ngây ngô với chàng.Tuy trùm khăn che mặt nhưng tôi chắc chắn chàng sẽ nhận ra. Ánh mắt tôi vẫnchẳng thể rời khỏi chàng, thêm một lần nữa thôi, để hình ảnh chàng khắc sâutrong tâm trí tôi, từng nét một, không bao giờ phai nhòa. Vậy là tôi sẽ phải rađi. Bánh xe số phận mới thật nghiệt ngã làm sao, những vòng quay vô tình vẫnthản nhiên xoay vần. Rốt cuộc em vẫn chỉ là một lữ khách đi qua cuộc đời chàng.Nhưng, Rajiva ơi, chàng đã lựa chọn đúng. Lịch sử cuộc đời chàng từ nay khôngcòn cần đến em nữa. Vì vậy, em sẽ ra đi…