Đứa Trẻ Hư

Chương 67: Định bỏ rơi tôi lần nữa sao? Anh nằm mơ đi.



Năm năm trước, lúc mới đến thành phố S, Nguyễn Tri Mộ đã từng có một điều ước.

Hi vọng một ngày nào đó có thể tổ chức sinh nhật ở một khách sạn quốc tế sang trọng nhất thành phố S, nơi các doanh nhân và người nổi tiếng tụ tập trò chuyện và ngắm cảnh sông.

Năm năm sau...

Tại căn nhà thuê nhỏ chật ních bạn bè đến chia tay anh, trên bàn là bánh kem cùng các món ăn dân dã.

Mấy năm lăn lộn ở thành phố S, Nguyễn Tri Mộ đã tiết kiệm được kha khá tiền nhưng vẫn không đủ để mua được một căn nhà tại đây, niềm an ủi duy nhất là kết giao được nhiều người bạn tốt.

Có đồng nghiệp cùng công ty, có người trong ngành làm quen lúc đi dẫn, cũng có một số MC nhỏ như anh đang phải vật lộn để tồn tại.

Miêu Miêu khóc thút thít: "Anh, anh đi rồi em phải làm sao..."

Nhược Nhược quay xe một cách triệt để, chửi bới: "Cái tên Đông Lan kia chẳng ra gì, phí công trước kia em thích anh ta đến vậy, phá hoại công việc của người khác khi mọi việc không như ý mình, lương tâm bị chó ăn rồi!"

Đến một người trước nay cũng không có lương tâm như Hoàng Đức Lượng cũng thở dài thườn thượt, vỗ vai Nguyễn Tri Mộ, nói: "Số cả rồi, nghĩ thoáng lên."

Nguyễn Tri Mộ thực ra lại nghĩ rất thoáng: "Thực ra em không có ý định làm ở đây lâu dài. Cho dù không bị sa thải thì với mức lương hiện tại, nếu không ăn không uống trong năm năm mới có thể mua nhà ở đây."

"Em vốn định làm ở đây mười mấy năm, kiếm tiền về quê mua một căn hộ ba phòng ngủ, quá là thoải mái."

"Thành phố S không chứa được em, vậy đến thành phố H. Thương mại điện tử ở đó phát triển hơn, mức lương cũng không kém thành phố S."

Tuy rằng Đông Lan không đủ sức để chặn đường sống của anh ở thành phố S nhưng giới giải trí ở đây to như thế, thể nào cũng bắt gặp nhau. Nếu anh muốn tiếp tục kiếm sống trong giới này thì chắc chắn sẽ gặp ít nhiều phiền phức. Hơn nữa Đông Lan có thể còn ngấm ngầm hoặc công khai gây khó dễ cho anh.

Sau khi Nguyễn Tri Mộ tức giận thì chỉ cảm thấy hoang đường, nực cười, không ngờ lúc đầu nhìn nhầm người.

Vốn chỉ tưởng Đông Lan có chút trẻ con, bản chất không xấu, ai ngờ tính cách lại xấu xa như thế.

Trong mắt Đông Lan, có lẽ anh chỉ là một món đồ chơi tuỳ ý chơi đùa, không thích có thể trực tiếp huỷ hoại.

Kiểu yêu thương như vậy, anh thực sự không chịu nổi.

Sau khi tức giận, anh cũng bình tĩnh trở lại.

Coi như phải trả một cái giá đắt để nhìn rõ một ai đó.

Trời không tuyệt lòng người, có tay có chân sẽ không bao giờ chết đói, cùng lắm thì đi dẫn đám cưới như ngày trước, đây cũng là sở trường của anh.

Huống hồ...

Hôm nay anh tổ chức "tiệc chia tay", thực ra không phải để uống rượu.

Ngoài mặt là chia tay mọi người nhưng thực chất cố phô trương thanh thế, cũng mời cả Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên nói hôm nay phải đi thi, không đến được.

Nghiêm Việt không chịu nhận điện thoại của anh, không chịu gặp anh, anh chỉ đành dùng cách này để cược một ván.

Anh muốn nói rõ sự thật năm ấy.

Muốn nói với hắn, anh hối hận vì đã rời đi.

Muốn nói với hắn, anh yêu hắn, chưa từng thay đổi.

Kể từ lúc gặp lại nhau, anh luôn dằn vặt, do dự, không biết nên nói ra sự thật năm đó không hay tiếp tục giả vờ thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến lúc anh tận mắt thấy Nghiêm Việt đau khổ, tận mắt thấy vết rạn nứt ngày càng lớn.

Trái tim như bị đập nát, từng chút từng chút một vỡ tan, từng chút từng chút một mục nát.

Ngày đó ở trong xe, anh không kiềm chế được mà hôn trộm hắn, cuối cùng cũng nhìn rõ trái tim mình.

Anh luôn cho rằng mình là người trưởng thành, trầm ổn, lý trí, giờ mới phát hiện, tất cả chỉ là ảo giác của bản thân.

Đối mặt với người mình thích, người có lý trí như thế nào cũng trở nên bối rối, mất chừng mực, không còn tỉnh táo.

Lần ốm đó không khiến anh mệt mỏi mà giúp anh nhận thức rõ ràng hơn.

Anh chợt nhận ra mình đã gần ba mươi tuổi, không còn là chàng trai trẻ nhiệt huyết, tăng ca ngày đêm nữa.

Anh sẽ đổ bệnh, sẽ đau đớn, sẽ tiều tuỵ, nói không chừng ngày nào đó còn đột tử vì làm việc quá lao lực.

Nghĩ đến cái chết, anh cảm nhận được nỗi khiếp sợ lạnh thấu xương.

Điều anh sợ không phải là cái chết, mà nghĩ rằng... Nghiêm Việt sẽ hận anh cả đời.

Nghiêm Việt sẽ cho rằng năm đó anh không chút do dự mà vứt bỏ hắn, cho rằng sau khi gặp lại, anh vô tâm không có chút tình cảm nào với hắn.

Nghĩ đến đây, anh không thể ngủ được.

Cuối cùng cũng không thể đánh lừa bản thân, không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cho nên anh lập ra ván bài này, ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi, chờ hắn đến.

Cho dù Nghiêm Việt có mắng anh, ghét bỏ anh trước mặt mọi người, cũng không sao.

Anh chỉ muốn... gặp hắn lần nữa.

Muốn có dũng khí, giãi bày tất cả sự thật trước mặt hắn.

——

Nguyễn Tri Mộ thất thần chờ đến 8 giờ tối.

Bánh kem ăn rồi, canh gà uống rồi, chân gà cánh gà đùi gà cũng ngặm rồi, cũng đã hát chúc mừng sinh nhật, cũng đã nhận quà...

Nhưng vẫn không thấy Nghiêm Việt.

Nguyễn Tri Mộ hơi nản lòng, cũng ngại đi hỏi Bạch Xuyên, chỉ đành giả vờ cười nói, tiếp tục ăn uống với bạn bè, thẫn thờ chờ đợi.

Cuối cùng bạn bè cũng đã ăn uống no say, từng người từng người chuẩn bị ra về, lau nước mắt nói chia tay với anh.

Miêu Miêu lại khóc: "Anh, anh tìm được việc mới phải nói với em, nếu không em sẽ lo lắng."

Nhược Nhược giơ nắm đấm: "Lần sau Đông Lan dám đến livestream, xem em có hạ thuốc trong cà phê của anh ta không!"

Hoàng Đức Lượng trừng mắt nhìn: "Cô nói gì cơ?"

Nhược Nhược rụt cổ: "... Nói bừa thôi mà."

Hoàng Đức Lượng thở dài một hơi, vỗ vai Nguyễn Tri Mộ, cuối cùng an ủi anh một câu: "Tiểu Nguyễn à, cậu rất có năng lực làm việc, nhất định đừng nản chí, còn trẻ mà, chỉ cần dám xông pha, sẽ còn cơ hội!"

Nguyễn Tri Mộ biết chỉ là lời khách sáo nhưng vẫn cười: "Cảm ơn sếp, em sẽ cố gắng."

Sau khi tiễn mọi người đến trước cửa nhà, Nguyễn Tri Mộ đặt tay trên nắm cửa, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa nhanh và mạnh như chứa đầy sự oán hận.

Tim Nguyễn Tri Mộ đập loạn xạ.

Nghiêm Việt.

Chắc chắn là Nghiêm Việt.

Anh rướn người lên trước, không chờ được nữa mà xoay tay nắm cửa.

Đợi khi nhìn rõ dáng vẻ người đứng ngoài cửa, mọi người đều sửng sốt, hít sâu một hơi.

... Vậy mà lại là Đông Lan!

Nguyễn Tri Mộ cũng chết lặng.

Tình huống gì thế này, thế giới bị làm sao vậy, sao lại là Đông Lan?

Đông Lan mặc áo màu kaki, quần đen, sắc mặt khó coi, nắm lấy cổ tay anh.

"Nguyễn Tri Mộ, có phải anh bị ngốc không."

"Tôi bảo người sa thải anh, anh bỏ chạy thật à? Dũng khí lúc đầu nói chuyện với mẹ tôi đâu? Không phải anh không sợ trời không sợ đất, không bao giờ chịu để người khác ức hiếp sao?"

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "... Anh thậm chí, còn không chịu hỏi tôi một câu."

Tất cả mọi người đều câm nín.

Thường nói người từ fan chuyển thành anti-fan thì sự oán ghét còn lớn hơn người bình thường.

Nhược Nhược thấy vậy liền xông tới đứng trước mặt Nguyễn Tri Mộ, run giọng nói với Đông Lan: "Không... không cho phép anh bắt nạt anh Nguyễn!"

Miêu Miêu vốn nhút nhát nhưng thấy Nhược Nhược anh dũng như vậy, cũng lấy hết can đảm bước ra: "Anh làm anh Nguyễn mất việc, còn đến đây làm gì, xem trò cười à. Còn không đi thì chúng tôi đuổi đấy!"

Hoàng Đức Lượng vội hoà giải: "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, nếu anh Đông đã được mời đến thì chắc chắn có quan hệ rất tốt với Tiểu Nguyễn, mấy người nhiều lời làm gì? Chuyện của họ để họ giải quyết..."

Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không mời cậu ta."

Tất cả mọi người: "..."

Căn phòng chìm trong sự im lặng.

Sắc mặt Đông Lan càng khó coi hơn: "Đương nhiên tôi biết anh không mời tôi... Tôi đến, chỉ muốn hỏi, anh còn muốn công việc không?"

Nguyễn Tri Mộ trầm mặc một lúc, bình tĩnh đáp: "Đương nhiên. Tôi phấn đấu năm năm nay, khó khăn lắm mới được như hiện tại."

Đông Lan gật đầu, nói từng chữ: "Vậy được, vậy anh yêu đương với tôi, đồng ý công khai, tôi lập tức trả lại cho anh tất cả."

Cả căn phòng rộ lên.

Miêu Miêu, Nhược Nhược, Hoàng Đức Lượng, hàng xóm của Nguyễn Tri Mộ, bạn cũ, bạn đánh bài... tất cả mọi người đều sững sờ.

Chuyện gì thế này...

Tin đồn là thật sao!

Đông Lan với Nguyễn Tri Mộ có điều mờ ám!

Đông Lan không hề để ý mình đang bị mọi người nhìn: "Tôi nói với anh rồi, tôi sẽ trưởng thành, sẽ có đủ sức mạnh và tự tin để ở bên anh."

"Hiện giờ tôi làm được rồi, tự mình mở công ty, tự mình làm quản lý, mẹ tôi cũng không thể nhúng tay được nữa."

"Làm anh mất việc, tôi rất xin lỗi nhưng thực sự lúc đó tôi rất tức giận, giận anh từ chối tôi."

"Bây giờ, chỉ cần anh gật đầu. Gật đầu, tất cả mọi thứ sẽ trở lại."

Nguyễn Tri Mộ cố rút tay lại, không thể hiểu nổi: "Lần trước tôi đã nói rõ rồi mà? Tôi không thích cậu..."

Đông Lan tựa hồ không hiểu được suy nghĩ của anh: "Tôi trẻ con, không đủ độc lập nên anh không thích tôi. Giờ tôi đã thay đổi, anh dựa vào đâu mà không thích tôi?"

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Hôm nay cuối cùng anh cũng thấy được một đứa trẻ bướng bỉnh thực sự là như thế nào.

So với Đông Lan, những đứa trẻ khác anh gặp quả thật ngây thơ, đáng yêu.

Nguyễn Tri Mộ đỡ trán: "Đã vậy tôi không ngại giải thích cho cậu thêm lần nữa..."

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cầu thang truyền vào.

Bước chân lần này nặng hơn, loạn hơn.

Lúc Nghiêm Việt xuất hiện góc cửa, mọi người lại càng bối rối.

Một Đông Lan còn chưa đủ sao mà còn thêm Nghiêm Việt?!

Tối nay có chuyện gì vậy, người đại diện mở hội sao, hay xung quanh có camera giấu kín, lén lút quay để chơi khăm?

Nghiêm Việt mặc áo len màu ghi cao cổ, áo gió đen và quần dài đen, trông rất lạnh lùng, nghiêm nghị, bước nhanh như gió.

Hắn lạnh mặt bước đến, không đếm xỉa đến Đông Lan.

Còn không để tâm đến Hoàng Đức Lượng, Nhược Nhược, Miêu Miêu... tất cả mọi người ở đó.

Ánh mắt hắn dường như chỉ có thể thấy Nguyễn Tri Mộ mặc áo len màu xanh nhạt.

Hắn ngước mắt, nhìn Nguyễn Tri Mộ, sau đó đè anh vào tường, cúi đầu mạnh mẽ cắn môi anh.

"Định bỏ rơi tôi lần nữa sao? Anh nằm mơ đi."

Hết chương 67.