Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 139: Thực lực tăng cao



Vô Danh vừa mới đem ra một đầu trăm trượng cực phẩm tiên linh mạch thì linh khí xung quanh cơ thể hắn liền trở nên nồng nặc, toàn bộ linh khí ở một khoảng phạm vi nhất định bên trong thế giới hỗn độn đều bị đầu linh mạch này hút tới. Chẳng những linh khí nồng đậm, đầu trăm trượng cực phẩm tiên linh mạch này còn toát ra tiên khí cực kỳ tinh khiết, khiến cho Vô Danh cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Sau khi đầu cực phẩm tiên linh mạch này được cắm xuống, Vô Danh rõ ràng cảm thấy tu vi của hắn giống như nới lỏng ra, hắn có thể cảm thấy tu vi của mình đang tăng lên với tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần.

Hồng Mông ở bên cạnh tu luyện cũng được thơm lây, nhờ tiên khí nồng đậm toát ra từ đầu trăm trượng cực phẩm tiên linh mạch này mà tu vi của nhóc cũng đang tăng lên một cách nhanh chóng, đồng thời linh khí nồng đậm xung quanh cũng có công lao không nhỏ.

Chỉ nửa năm sau tu vi của Hồng Mông đã tăng tới Trúc Cơ viên mãn, chỉ một chút xíu nữa là nhóc có thể phá tan gông cùm xiềng xích của Trúc Cơ viên mãn mà tiến vào Kim Đan kỳ.

Hồng Mông đình chỉ tu luyện bên trong thế giới hỗn độn, nhóc bây giờ cần phải đi ra bên ngoài độ lôi kiếp Kim Đan của nhóc. Mặc dù Hồng Mông có thể ở bên trong thế giới hỗn độn tu luyện tới Kim Đan rồi mới đi ra ngoài độ kiếp, thế nhưng nhóc không có lựa chọn cách làm như vậy.

Quá trình độ lôi kiếp tăng cấp là một quá trình hết sức quan trọng, cho lên nó phải đồng thời diễn ra trong lúc bản thân chuẩn bị tiến một đại cảnh giới, chỉ có như vậy thì mới khiến cho căn cơ của bản thân vững chắc lên được, mà không những thế còn có thể nhờ lôi kiếp nới lỏng tu vi để có thể trong thời gian lôi kiếp đang đánh xuống tăng lên mấy cái cấp độ.

Nhưng quan trọng hơn đó chính là nếu như Hồng Mông lựa chọn tu luyện tới Kim Đan kỳ sau đó mới ra độ kiếp thì có lẽ đại đạo của nhóc liền có vấn đề. Nếu như lựa chọn tu luyện một cách an toàn như vậy thì thà không tu luyện còn hơn, điều đó chỉ khiến cho tâm cảnh của nhóc càng ngày càng rớt xuống. Tu tiên có biết bao nhiêu rủi ro xảy ra, nếu như không dám đối mặt với chút ấy nguy hiểm thì ngươi sớm muộn cũng bị Thiên Đạo đào thải mà thôi. Nếu như không có một viên “cường giả chi tâm” thì có lẽ đừng mong có thể tiến xa được.

Hồng Mông lập tức đi ra bên ngoài sau đó tìm kiếm một chỗ thích hợp độ kiếp. Ngay khi nhóc vừa ra tới nơi thì trên đầu nhóc đã xuất hiện mây đen kìn kịt rồi, Hồng Mông tìm một chỗ đáp xuống sau đó liền tế ra một cái trận bàn cấp ba, tiếp theo nhóc liền rải ba vạn linh thạch thượng phẩm ra xung quanh chỗ ngồi của mình.

Trận bàn cấp ba kia chính là một cái tụ linh trận pháp mà Vô Danh luyện chế cho nhóc, trình độ của Vô Danh bây giờ cũng chỉ có thể luyện được trận bàn cấp ba mà thôi, bởi vì Vô Danh không có được một ngọn lửa tốt cho nên trình độ luyện khí cũng không được tốt cho lắm. Bởi vì muốn luyện chế được trận bàn thì cũng yêu cầu một trận pháp sư phải có trình độ luyện khí cao, nếu không dù trình độ trận đao có cao tới đâu mà trình độ luyện khí dở tệ thì cũng chỉ có thể luyện chế ra được một chút trận bàn kém cỏi mà thôi.

Nguyên liệu dùng để luyện khí thì Vô Danh cũng không có quá nhiều cho nên hắn không thể thường xuyên luyện tập được, nhưng quan trọng là hắn vẫn thiếu khuyết một ngọn lửa, dù là trong luyện khí hay luyện đan thì việc có một ngọn lửa tốt là điều hết sức quan trọng.

Hồng Mông vận chuyển Hồng Mông Tạo Hóa quyết sau đó cũng đồng dạng kéo tới lốc xoáy linh khí, mà linh thạch xung quanh cũng vang lên những tiếng răng rắc vỡ vụn.

Hồng Mông Tạo Hóa quyết của Hồng Mông cũng chỉ kém Vô Cực quyết của Vô Danh một chút mà thôi, cho nên khi tu luyện thì thể nội của Hồng Mông cũng giống như một cái cối xoay vậy, bao nhiêu linh khí tràn vào cũng đều không thấm vào đâu.

Chỉ sau một phần tư canh giờ, Hồng Mông liền cảm nhận được bức tường ngăn cách tới Kim Đan, mà đúng lúc đó thì lôi kiếp cũng đã giáng xuống.

Rầm rầm rầm….

Đợt lôi kiếp đầu tiên của Hồng Mông chính là chín tia sét màu đen, nó rất nhanh hướng tới cơ thể của Hồng Mông đánh xuống.

…………

Sau khi tu luyện một năm bên trong thế giới hỗn độn mà không có sự trợ giúp của cực phẩm tiên linh mạch thì tu vi của Vô Danh đã tăng tới Kim Đan tầng năm trùng kỳ.

Về sau nhờ có sự trợ giúp của đầu trăm trượng cực phẩm tiên linh mạch kia thì Vô Danh chỉ cần dùng một tháng rưỡi liền tiến vào Kim Đan tầng sáu sơ kỳ.

Sau đó Vô Danh phải mất ba tháng nữa mới có thể từ Kim Đan tầng sáu sơ kỳ trùng kích vào Kim Đan tầng thứ bảy. Bởi vì giữa Kim Đan trung kỳ và Kim Đan hậu kỳ có một khoảng cách lớn cho lên Vô Danh phải tốn nhiều thời gian hơn thì mới có thể tiến vào được Kim Đan tầng bảy.

Sau đó Vô Danh lại dùng hết một tháng rưỡi nữa để từ Kim Đan tầng bảy sơ kỳ tiến vào Kim Đan tầng bảy trung kỳ. Vô Danh đoán rằng với tiến độ này thì có lẽ hắn chỉ cần dùng chưa tới một tháng nữa thì liền có thể tiến vào Kim Đan tầng bảy hậu kỳ rồi.

Mà cũng quả nhiên giống như Vô Danh dự đoán, hắn chưa cần tới một tháng liền tiến vào Kim Đan tầng bảy hậu kỳ. Hắn vậy mà phải cần dùng tới bảy tháng mới có thể từ Kim Đan tầng năm trung kỳ tiến vào Kim Đan tầng bảy hậu kỳ.

Đấy là Vô Danh còn cần tới sự hỗ trợ của đầu trăm trượng cực phẩm tiên linh mạch cùng với Hàn Tủy Vạn Niên, nếu không hắn Kim Đan tầng bảy cũng không tới.

Nhưng mà Vô Danh cũng chỉ thất vọng vì hắn tu luyện chậm một chút mà thôi, còn trên thực tế thì tu vi của hắn xa xa mạnh hơn những kẻ cùng giai, trong tu vi Kim Đan có lẽ không có người nào có thể là đối thủ của hắn.

Mặc dù tốc độ tu luyện của hắn chậm nhưng ngược lại chân nguyên của hắn cực kỳ cô đọng, mà đồng thời thần thức của hắn cũng cô đọng không kém.

Trong suốt một năm bảy tháng này hắn liên tục hấp thu Hàn Tủy Vạn Niên bên trong Hàn Tủy Vạn Niên Châu cho nên thần thức của hắn trong khoảng thời gian này liên tục được cô đọng, mà thức hai của hắn cũng cực kỳ sạch sẽ. Vô Danh cảm thấy rằng thức hải của mình rộng ra không biết bao nhiêu lần.

Vô Danh đoán rằng trong khoảng thời gian này thần thức của hắn đã tăng liền mấy cái cấp độ cũng lên, thậm chí còn cho hắn cảm giác tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không thể nào có được thần thức mạnh như hắn.

Nhưng để cho Vô Danh có một chút tiếc nuối đó chính là Hàn Tủy Vạn Niên này càng dùng nhiều về sau thì hiệu quả càng kém đi, sau một năm đầu tiên hấp thu Hàn Tủy Vạn Niên thì về sau hiệu quả đã không còn được như lúc trước nữa rồi, nhưng dù sao thì Vô Danh cũng cảm thấy khá hài lòng rồi.

Vô Danh không tiếp tục tu luyện nữa, thời gian mà Chiến Trường Cổ mở ra có lẽ sắp đến rồi, hắn phải chuẩn bị một chút trước khi Chiến Trường Cổ được mở ra. Với trình độ của bản thân bây giờ hắn cũng có thể hài lòng được rồi, thần thức tăng mạnh là điều khiến cho hắn cảm thấy vui mừng nhất bây giờ, chỉ cần có thần thức mạnh mẽ thì những thứ khác liền trở nên dễ dàng hơn.

Vô Danh hơi lắc đầu một chút, hắn vẫn là quá đãng trí, nếu như không phải hắn quên mất rằng chính mình có cực phẩm tiên linh mạch thì có lẽ bây giờ hắn cũng chuẩn bị độ kiếp Nguyên Anh kỳ đến nơi cũng nên. Nếu như hắn thăng cấp tới Nguyên Anh kỳ thì có lẽ đi vào Chiến Trường Cổ cũng có thể tung hoành ngang dọc mà không có chút cấm kị nào, nếu như gặp đối thủ mạnh một chút thì chạy cũng không phải là không có cách.

Mà điều khiến cho hắn cảm thấy bực mình vì bản thân hơn đó chính là trước khi Mộc Thanh Kiều đi hắn không có để lại cho nàng Hàn Tủy Vạn Niên. Nếu như hắn đưa cho Mộc Thanh Kiều “Hàn Tủy Vạn Niên” thì cũng có thể trợ giúp được cho nàng rất nhiều. Hắn cũng không phải người ích kỷ, chẳng qua là bởi vì bản thân không kìm nén được cảm xúc, liền cùng Thanh Kiều triền miên suốt một ngày, khiến cho hắn cái gì cũng không nhớ.

Vô Danh tự tát cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, hai cái bạt tai này chính là để cho hắn tỉnh táo lại, đồng thời cũng chính là tự mình cảnh tỉnh, nhất định lần sau phải khống chế lại dục vọng của chính bản thân.

Vô Danh hít sâu một hơi sau đó lại thở ra, lúc này hắn mới đem ra hai chiếc nhẫn trữ vật, hai chiếc nhẫn này chính là của Phùng La cùng với Hạ Đào.

Vô Danh đầu tiên cầm lên một chiếc nhẫn sau đó liền phóng thần thức vào, ngay khi hắn vừa mới đưa thần thức tới thì liền gặp phải cấm chế ngăn cản, nhưng mà cấm chế trên chiếc nhẫn này cũng thuộc loại cùi bắp. Bởi vì trình độ trận đạo của Vô Danh đã là Đại Sư trận pháp cấp năm rồi cho nên chỉ với loại cấm chế cấp thấp này thì cũng không thể nào ngăn lại ánh mắt của hắn.

Vô Danh thần niệm bây giờ cũng đã không thể đem so với lúc trước, thần niệm của hắn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần rồi cho nên liền dễ dàng xuyên qua cấm chế trên chiếc nhẫn trữ vật này.

Ngay khi Vô Danh vừa mới đưa thần thức vào bên trong thì hắn liền nhìn thấy hơn năm mươi gốc linh thảo cấp hai và cấp ba, sau đó hắn liền nhìn thấy một đống linh thạch nhỏ. Vô Danh sau khi thần thức đảo qua thì liền đếm được trong đó có khoảng hơn hai vạn thượng phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch thì có năm mươi vạn, không có hạ phẩm linh thạch. Ngoài chỗ đó ra thì hắn chỉ phát hiện thêm vài lọ đan dược khôi phục chân nguyên với chữa thương mà thôi, nói chung chiếc nhẫn trữ vật này xa xa không thể đem so sánh với nhẫn trữ vật của hắn.

Vô Danh không chút do dự phá tan cấm chế trên chiếc nhẫn trữ vật tiếp theo sau đó quét vào trong. Ngay khi vừa quét vào bên trong thì hắn liền phát hiện một viên yêu đan cấp năm, Vô Danh đoán rằng đây có lẽ chính là yêu đan của con Băng Xà cấp năm kia. Mà chiếc nhẫn trữ vật này có yêu đan của Băng Xà thì cũng chứng tỏ đây là nhẫn trữ vật của Hạ Đào.

Bảo sao vừa nãy khi Vô Danh quét vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật lúc trước thì chỉ phát hiện có một chút linh thạch, còn lại chẳng có gì đáng giá, bởi vì đó chính là nhẫn trữ vật của Phùng La. Vô Danh âm thầm lắc đầu, cái kia Phùng La cũng là quá nghèo một chút, mang tiếng là đệ tử của tông môn năm sao nhưng cuối cùng so ra còn kém hắn xa xa a, hắn thế nhưng cũng chỉ là một cái tán tu mà thôi. Vô Danh hy vọng nhẫn trữ vật của Hạ Đào sẽ không khiến cho hắn thất vọng.