Dụ Trúc Mã

Chương 17



Lư Hiểu Khê hơi lui về sau,rõ ràng cô đã biết trước đáp án nhưng nghe tận tai thì lại là cảm giác khác.Cô biết bây giờ tuổi của cô chưa đủ lớn để nói đến vấn đề yêu đương.

Anh không từ chối thẳng mà cho cô một bậc thang leo xuống.Cô không biết nên mở lời ra sao,cô sẽ mỉm cười ngọt ngào như mọi khi hay là vừa cất lời liền trực trào nước mắt.

Giữa hai người liền có một khoảng cách nhỏ.Quý Trạch Viễn không lên tiếng mà trầm mặt nhìn thiếu nữ trước mắt mình.Lòng bàn tay liền cấu chặt lấy,ngay tức khắc giọng nói từ phía sau vọng lại.

- Hiểu Hiểu sao còn chưa vào nhà.

- Ba…

Cô vội vàng thu lại dáng vẻ buồn tủi kia,nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt anh.Lư Hiểu Khê xoay người chạy vào trong nhà mình.

Lư Dực nhìn Quý Trạch Viễn rồi thu lại ánh mắt nghiền ngẫm.Ông liền đi theo con gái vào bên trong nhà.Không đặng được mà hỏi.

- Hai đứa cãi nhau sao?

- Dạ không ạ,con chỉ hỏi anh ấy vài vấn đề học tập thôi.

- Không có gì là tốt rồi.Tiểu Trạch ấy à,từ nhỏ đến lớn đều bảo vệ con.Con đừng có mà giở tính bắt nạt nó nhé.

- Vâng ạ.

Ngày hôm qua không về đón sinh nhật được con gái trong lòng ông canh cánh mãi.Đến hôm nay xong việc liền dứt khoác chạy về.Nào ngờ về đến nhà lại chẳng thấy tăm hơi hai đứa con đâu.

Bây giờ nhìn thấy người rồi ông cũng chẳng hỏi thêm.Móc từ trong túi áo khoác ra hai tờ 500 tệ.

- Con cầm lấy tiền,thích gì thì mua nhé.Tiền tiêu vặt baba chuyển riêng vào tài khoản của con rồi đấy.



Công việc bác sĩ bận rộn cũng kiếm được kha khá tiền,gia đình cha con bọn họ cũng xem như là có của dư.Vấn đề tiền bạc ông không hề keo kiệt với con cái.Mỗi lần đều phóng khoáng mà cho nhiều hơn.

Lư Hiểu Khê không từ chối,cô đưa tay nhận tiền rồi nhào vào lòng cha.Số tiền này cô đều tích góp lại xem như là cất tiền hộ cha mình.

- Khi nào baba lại đi làm tiếp ạ.

Ông nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô,khuôn mặt già đi vài phần nhăn lại.Áy náy mà nhỏ giọng.

- Sáng mai baba đi sớm,hai chị em ở nhà cửa nẻo cẩn thận nhé.Vài ngày tới baba có thuê giúp việc đến đây ở luôn,con không cần phải bận rộn đưa đón em trai đâu.

- Vâng..ạ.

Vốn ông đã thuê giúp việc từ lâu nhưng mỗi lần đều gặp những người có tâm tư xấu.Con gái lại ngoan hiền luôn trúng kế doạ nạt của đám người đó.

Bây giờ cô cũng đã lớn rồi,có thể nhận thức được.Lần này ông yên tâm về người giúp việc kia.Là một người phụ nữ trung niên hiền lành,trước đó bà làm dọn vệ sinh ở bệnh viện.Ông thấy thương cho bà khổ sở làm nặng nên dứt khoác ngỏ lời thuê đến đây nấu cơm nước cho hai đứa nhỏ trong nhà.

——————

Quý Trạch Viễn vẫn chưa cất bước vào nhà,anh đứng ngoài trời một hồi lâu.Áo khoác lông màu đen cổ cao che gần nửa khuôn mặt thanh tú.Chỉ hiện rõ đôi mắt không có chút tia sáng nào.

Chỉ khi nhớ đến bóng hình nhỏ nhắn của Lư Hiểu Khê thì sẽ hiện lên chút ý cười.

- Trạch Viễn.

Anh quay sang nhìn người đang gọi tên mình.Vừa trông thấy thì ánh mắt cũng thu lại chút ánh sáng ít ỏi kia.Anh không đáp lại mà đi ngang qua người Nhược Đan tiến vào bên trong cổng lớn.

Nhược Đan đã dần quen với thái độ này của Quý Trạch Viễn.Lại nghĩ đến bệnh kia của anh thì liền thở dài một hơi.Không trách anh,đến lúc anh khỏi bệnh thì sẽ đối xử tốt với cô thôi.



Vừa vào đến bên trong nhà liền nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng khách.Ông nội Quý trông thấy anh thì liền gằn giọng không vui.

- Hôm nay tái khám mà con còn chạy đi đâu.Để bác sĩ Hà đến tận nhà,xem mình thành tướng luôn rồi sao.

Quý Trạch Viễn nhìn người đàn ông trung niên ngồi gần đó.Phong thái ôn nhu điềm đạm,gọng kính vàng càng tôn lên vẻ tri thức của ông.Anh liền gật đầu chào hỏi rồi đáp lại ông nội.

- Hôm nay không khám thì ngày mai khám cũng được.Ông nội đừng vì mấy việc nhỏ nhặt mà tức giận chứ.

- Thằng này,còn nói được nữa hả.Bây giờ bệnh quan trọng hay việc vui chơi ngoài kia quan trọng.

Bà nội Quý vội đẩy cháu trai lên phòng tiện ra hiệu cho bác sĩ Hà lên cùng.Xong lại quay sang dỗ dành chồng mình.

- Ông nạt thằng bé làm gì,nó cũng có hay ra ngoài chơi đâu.

- Bà còn bênh nó à.

“….”

Quý Trạch Viễn đi thẳng lên lầu,trong đầu anh vẫn quanh quẩn câu nói ban nãy của ông nội.Đáp án của anh vẫn chỉ có một thôi.Hiểu Hiểu là quan trọng nhất,sinh nhật của cô thì sao anh có thể vắng mặt được.

Lúc này Nhược Đan cũng đi theo hai người vào phòng.Từ nhỏ cô đã luôn đi theo cha mình,ở bên cạnh quan sát cũng xem như học hỏi.

Quý Trạch Viễn từ khi 10 tuổi liền phát hiện mắc bệnh rối loạn cảm xúc.Đều đặn mỗi tháng sẽ tiến thành kiểm tra tâm lý.Nếu bệnh ngày càng nặng sẽ có thể dẫn đến tình trạng tự sát.

Mấy năm gần đây bệnh của anh đã dần có chuyển biến tốt.Vấn đề này cũng chỉ có ông bà nội,bác sĩ riêng và người cuối cùng là Nhược Đan con gái của bác sĩ là biết.Họ không truyền ra ngoài vì một vài lí do.Trong đó lý do lớn nhất là.Nhiều người biết đến bệnh tình của anh thì sẽ khiến bệnh nhân tạo nên cảm giác lo âu bất an.Điều đó sẽ khiến bệnh càng nghiêm trọng hơn thôi.

Đối với một người hoàn hảo về mọi mặt như Quý Trạch Viễn,khi bị lộ yếu điểm thì sẽ có bao nhiêu người chạy đến tìm niềm vui đây.Lòng người sâu không thấy đáy,chính vì vậy bọn họ mới phải giấu kĩ đến thế.