Dụ Tội

Chương 260



Hình Liệt hôn y, y không cự tuyệt.

“Ta với biểu muội của ta kỳ thật không phải yêu nhau như ngươi nghĩ đâu. Ta đối với nàng không có hứng thú, nếu ta thật sự thích nàng, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới chạm vào nàng.” Hình Liệt không thích nói chuyện yêu đương, cũng không thích Mĩ Mi, nhưng hắn đúng là đã cùng nữ nhân kia xảy ra quan hệ. Hắn biết Hạ Vân Phong mất hứng nhưng lúc trước hắn cũng bất mãn Hạ Vân Phong.

Hắn muốn chọc giận Hạ Vân Phong.

Lần thứ nhất hắn ôm Mĩ Mi là vì nữ nhân kia hạ dược hắn (con tiện nhân xấu xa cào đất), lúc ấy hắn thực gấp, Hạ Vân Phong lại không có ở đó, hắn lại không thể tìm nữ nhân ở Bắc đường giải quyết, hơn nữa biểu muội hắn lại yêu thương nhung nhớ.

Sau Hạ Vân Phong cũng không hỏi hắn, còn đối với hắn hờ hững, hắn liền rõ ràng gọi nữ nhân kia là “Lão bà”. Hắn không thích xưng hô như vậy bất quá khi nhìn thấy Hạ Vân Phong bởi vì xưng hô này mà nhíu mày, hắn biết thực hữu dụng.

Bình thường Hạ Vân Phong ở Bắc đường đều chỉ đến xem vết thương của hắn, còn thời gian khác đều bồi mấy huynh đệ khác của hắn, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong thực không coi trọng đứa con trai là hắn đây.

Nhưng mỗi lần Mĩ Mi đến đây, Hạ Vân Phong đều đã có chút mất hứng, còn tới phòng hắn bảo hắn nhỏ tiếng chút, hắn biết Hạ Vân Phong thực để ý, nhưng lại không nói.

Hắn muốn bức Hạ Vân Phong nói nhưng nam nhân này tựa hồ sợ hãi bị hắn ghét bỏ, thủy chung cũng không nói. Chính hắn phóng hỏa thiêu sòng bạc, làm bộ bị thương, hắn muốn nhìn phản ứng Hạ Vân Phong một chút.

Hắn nghĩ rằng Hạ Vân Phong sẽ không quá để ý, vì nam nhân này lúc trước không nói một tiếng cứ như vậy biến mất một năm, lại như thế nào sẽ quan tâm hắn sống hay chết. Hắn đối với một năm Hạ Vân Phong biến mất kia tâm tồn oán niệm, thiêu sòng bạc coi như là cho hả giận.

Lúc trước hắn lừa Hạ Vân Phong nói là muốn cùng Hạ Vân Phong gặp mặt, muốn tham gia làm cổ đông với sản nghiệp Hạ Vân Phong như vậy, hắn chỉ muốn lấy được tín nhiệm của Hạ Vân Phong mới làm như vậy.

Nhưng có một số việc hắn không có lừa Hạ Vân Phong, hắn tham gia xây công viên không phải vì Mĩ Mi, cũng không phải vì cấp cho nhi tử sau này, hắn không có tính cùng nữ nhân sinh đứa nhỏ.

Cũng không tính kết hôn.

Hắn đốt sòng bạc hoàn toàn là muốn trừng phạt Hạ Vân Phong, hơn nữa đoạn thời gian kia người của Nam khu Hán đường cũng thường xuyên đến quấy rối, nên hắn rõ ràng phóng một ngọn lửa thiêu luôn sòng bạc, lại có thể trả thù Hạ Vân Phong, lại có thể giáo huấn Ngao Dương một chút, Hắn biết Ngao Dương cùng người của Hán đường rất thân cận, Hạ Vân Phong khẳng định sẽ hoài nghi Ngao Dương, hắn làm bộ bị thương là không muốn để cho Hạ Vân Phong hoài nghi.

Lúc trước hắn nghĩ rằng Hạ Vân Phong không thích hắn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong quần áo đơn bạc đứng ở cửa chờ hắn, hắn mới lần đầu tiên cảm giác được Hạ Vân Phong thật để ý sự sống chết của hắn, nhưng ••••••

Hạ Vân Phong đối với hắn cũng chưa tỏ vẻ gì, vẫn là vì tiện mới cùng hắn một lần, điều này lại làm cho Hình Liệt cảm thấy nam nhân này thực tùy tiện, hơn nữa rất khó lý giải.

Cho nên thời điểm Mĩ Mi tới, Hình Liệt cũng không vội đuổi Mĩ Mi đi, hắn muốn nhìn một chút Hạ Vân Phong có thể chịu đựng tới khi nào, chẳng lẽ đối với Hạ Vân Phong mà nói, nói vài câu lại khó như vậy sao••••••

Buổi tối hôm đó Hạ Vân Phong vào phòng ngăn cản hắn, những lời mà Hạ Vân Phong nói với hắn kia, đã cho hắn biết nam nhân này cũng không phải là không cần hắn, cũng không phải là không thích hắn.

Mà là sợ hãi mình bị hắn ghét bỏ ••••••

Đúng vậy.

Hạ Vân Phong sợ hãi bị Hình Liệt ghét bỏ, cũng sợ hãi bị người phỉ nhổ.

Là người ngoài thì không sao cả, y có thể xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng nếu lời này là từ nhi tử Hạ Vân Phong mà ra, thì giống như đang quất vào tim y.

Hình Liệt cũng biết Hạ Vân Phong đang sợ hãi, chẳng qua hắn thật không ngờ khi Hạ Vân Phong biết được sòng bạc bị thiêu sau, chẳng những không có trách cứ hắn quản lý không tốt, cũng không có hoài nghi Ngao Dương.

Còn bảo người của Bắc đường không cần tiếp tục tra xét chuyện này, hắn cảm thấy khả năng Hạ Vân Phong đã biết chút gì đó, nhưng Hạ Vân Phong cũng chưa từng mở miệng hỏi hắn chi tiết vụ cháy.

Chuyện này liền giống như bị bỏ qua.

Trong lòng Hình Liệt rất rõ, nhưng cũng không biết giải thích với Hạ Vân Phong như thế nào, hắn chỉ ngắn gọn nói với Hạ Vân Phong: “Ta cùng biểu muội là không có kết quả.”

Hạ Vân Phong chỉ im lặng nhìn Hình Liệt: “Nàng không phải lão bà ngươi sao?” Tay y để ở ngực Hình Liệt, tựa hồ không quá muốn Hình Liệt dựa vào y gần như vậy.

Hình Liệt đúng lý hợp tình hỏi lại y: “Ta còn chưa kết hôn, về sau cũng không tính kết hôn, ta không có lão bà.” Hắn cúi đầu dựa rất gần vào Hạ Vân Phong ••••••

Hạ Vân Phong hiểu được ý tứ Hình Liệt, y còn thật chăm chú nhìn hai mắt Hình Liệt: “Thật sự?” Y muốn xác nhận.

“ Ừ.” Hình Liệt gật đầu.

Ánh mắt Hình Liệt rất nghiêm túc, Hạ Vân Phong nhìn hắn nửa ngày mới miễn cưỡng chớp mắt một cái: “Biểu muội ngươi thực thích ngươi.” Cho dù Hình Liệt không muốn, nữ nhân kia khẳng định sẽ bám riết.

Nam nhân sợ nhất là bị nữ nhân bám dai.

“Qua một thời gian nữa nàng sẽ kết hôn rồi, bất quá chú rể không phải ta, dưỡng phụ ta cũng sẽ không đồng ý giao nàng cho ta, hơn nữa ta cũng sẽ không cưới nàng.” Hình Liệt nói là sự thật, bởi vì dưỡng phụ Hình Liệt biết bọn họ là hắc đạo thế gia (= nhà thuộc dòng dõi danh giá, quyền thế/ ở đây ý là nhà có dòng dõi xã hội đen em à =.=), một quan chức lớn của chính phủ, làm sao có thể để cho con gái gả vào loại nhà này, trước đó hắn nói đều là lừa Hạ Vân Phong.

“Trước đó vì sao muốn gạt ta?” Hạ Vân Phong không có giận, đầu ngón tay chạm vào thân thể Hình Liệt của y đang dần dần nóng lên, “Trước kia ngươi chưa bao giờ gạt ta.”

Y cảm giác được hơi thở cùng độ ấm trong ngực Hình Liệt ••••••

Thực ấm áp.

Thực thoải mái.

“Ngươi bức ta.” Hình Liệt bắt Hạ Vân Phong nhìn hắn, hiện tại hắn đang hỏi Hạ Vân Phong, hắn muốn Hạ Vân Phong thật lòng với hắn, “Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước ngươi đi đến đảo, nói rất nhanh sẽ trở về.”

Hạ Vân Phong trầm mặc.

“Nhưng ngươi vừa đi liền đi lâu như vậy, mỗi ngày ta đều ở nhà chờ ngươi, nhưng ngươi lại biến mất.” Hình Liệt nhớ tới đoạn ngày kia, hắn thật sự oán Hạ Vân Phong, “Nếu thời điểm kia ta không đi công viên, chúng ta cũng đã không tái ngộ, nhưng khi đó ngươi cứ như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, còn ôm một đứa nhỏ, ngươi có ý tứ gì?”

“••••••”

“Muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ?”

“••••••”

“Ta thực không hiểu lắm.” Hình Liệt cũng là người thông minh, nhưng lại bị Hạ Vân Phong làm cho hồ đồ.

Hạ Vân Phong không có biện pháp quá nhiệt tình, bởi vì y lo lắng sự nhiệt tình sẽ bị nước lạnh dập tắt, hơn nữa y cũng không xác định được ý của Hình Liệt, y thấp giọng tỏ vẻ: “Chuyện trôi qua trước kia thì không cần nói ra nữa.”

Lần này đổi lại Hình Liệt trầm mặc.

“Quan trọng là sau này.” Hạ Vân Phong hiện tại đã biết tâm ý của Hình Liệt, y thật cao hứng bởi vì bọn họ đều thực để ý đối phương, “Làm người chỉ nên nhìn về phía trước, không cần luẩn quẩn với những chuyện trong lòng.”

Ánh mắt Hình Liệt theo hai mắt y nhìn về phía môi y, hắn thong thả cúi đầu cắn đôi môi hé mở của Hạ Vân Phong: “Ta chỉ muốn nhìn ngươi.” Không muốn nhìn nơi nào khác ••••••

Hạ Vân Phong hiểu được ý của Hình Liệt, đêm nay Hình Liệt hướng y thổ lộ, y từng nghĩ giữa y cùng Hình Liệt vĩnh viễn không thể vượt qua, nhưng đêm đó lúc gặp phải bọn cướp, y đã thấy Hình Liệt có thể dùng chính mệnh mình để bảo vệ lão ba y đây.

Y thực cảm động.

Buổi tối hôm đó, trong mộng của Hạ Vân Phong, đều là hình ảnh Hình Liệt bảo hộ y ••••••

&&&

Ngăn cách giữa Hạ Vân Phong và Hình Liệt rốt cục bị tiêu trừ, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm nhi tử. Giờ đã có tin tức Hạ Đông, nhưng Hoằng Dạ cùng Tần Diễm lại còn chưa có tin tức gì.

Chạng vạng hôm nay, Hạ Vân Phong ngồi ở trong vườn trúc dưới lầu, cùng đợi người con rể kia mang theo Hạ Đông trở về, Hình Liệt đứng ở cách đó không xa đang lắp đạn vào súng.

Thỉnh thoảng ngó nhìn Hạ Vân Phong, an ủi Hạ Vân Phong hai câu: “Yên tâm đi, cát nhân đều có thiên tướng, phúc khí của chúng ta tốt như vậy thì phúc khí các huynh đệ của ta cũng không kém gì đâu.” Hắn cầm súng ngắm ngắm, lại điều chỉnh súng một chút. Hắn điều chỉnh rất chuyên nghiệp, tháo súng ra, lại một lần nữa lắp súng đạn vào ••••••

Hạ Vân Phong đứng lên đi đến bên cạnh Hình Liệt, nhìn Hình Liệt đảo súng trên tay: “Bọn cướp nơi này tuy rằng vũ khí lạc hậu, bất quá hỏa lực vẫn đủ mạnh.” Cho nên rất nguy hiểm.

“Mấy tên mà chúng ta gặp đều chỉ là tôm tép mà thôi, chưa tính là cái gì. Bọn cướp nơi này sống thực đầy đủ, đều là lực lượng vũ trang, cũng có rất nhiều kẻ buôn bán vũ khí.”

“Cho nên ta mới nói ngươi đừng đi loạn khắp nơi.” Hạ Vân Phong cũng dặn dò hắn kỹ càng, bên này là biên cảnh giao giới của ba quốc gia, có rất nhiều loại người, hơn nữa là khu vực trống của chính phủ ba nước, hoàn toàn không ai có thể can thiệp hết những hành vi phạm pháp nơi này, cho nên nơi này thành nơi buôn lậu vũ khí, trồng thuốc phiện lớn nhất.

Sau khi đêm xuống.

Hạ Đông được người con rể mang về đến đây, bất quá không cần dùng đến tiền chuộc, mà là dùng biện pháp trốn trở về, trên người Hạ Đông trừ bỏ có hơi bẩn ra, không có thương tổn.

Hạ Vân Phong kiểm tra cho hắn một chút, xác nhận không có thương tổn sau mới yên tâm: “Hoằng Dạ và Tần Diễm sao không cùng với ngươi một chỗ?” Y thực lo lắng hai người bọn họ.

“Chia nhau đi.” Hạ Đông tựa hồ thật lâu chưa uống nước, hắn ngồi xuống liền một mạch uống mấy cốc. Hắn nói với Hạ Vân Phong, bọn họ đàm xong việc đang trên đường quay về thì gặp phải bọn cướp địa phương, cho nên tách nhau ra.

Trong phòng.

Hạ Vân Phong cầm khăn mặt tự lau mặt cho Hạ Đông, Hạ Đông vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện đã xảy ra nơi này, trên người hắn không có vũ khí, đối phương hỏa lực rất mạnh nên hắn bị túm đi làm việc.

“Nơi này rất thiếu nam nhân, chỉ cần là nam nhân có khí lực, đều sẽ bị bắt đi làm việc.” Hạ Đông nói đơn giản một ít tình hình nơi này, khu này có một tên cầm đầu.

Hình Liệt bưng nước cùng khăn mặt đến cho Hạ Đông, hắn buông bồn nước sau liền đem súng trên bàn cất đi: “Không phải là bị người ta chộp tới chỉ để làm ruộng chứ?” Làm ruộng thì quá lãng phí rồi.

“Nơi này chỉ có anh túc (= cây thuốc phiện), cũng không phải làm ruộng.” Hạ Đông nói xong, Hạ Vân Phong và Hình Liệt cũng không hỏi nữa, bởi vì bộ dạng Hạ Đông thực mỏi mệt, Hạ Vân Phong thay hắn lau khô rồi bảo Hạ Đông đi nghỉ ngơi.

Hạ Đông ở trong này ước chừng ngủ ba ngày ba đêm ••••••

Đêm thứ ba.

Bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe jeep quân dụng lái đến đây, hơn nữa liền ngừng ở bên ngoài sân, Hạ Vân Phong và Hình Liệt đem Hạ Đông còn đang ngủ ôm đến nơi khác trốn, nhưng lại nge thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ••••••

“Có người không?”

Giọng nói kia rất từ tính ••••••

Hình Liệt lập tức đem Hạ Vân Phong ôm xuống dưới lâu.

Hạ Vân Phong mới vừa tiến vào sân liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng ở cửa, một thanh niên có chút phong trần mệt mỏi đang đứng ở nơi đó, thực hiển nhiên là một đường bôn ba lái xe mà đến ••••••

Đối phương nhìn thấy Hạ Vân Phong sau cũng khá kinh ngạc cùng khiếp sợ, trong đôi mắt mê người kia lóe ra quang mang kinh ngạc, có vẻ khó có thể tin cùng bàng hoàng ••••••

“Hoằng Dạ ••••••” Hạ Vân Phong nhìn thấy nhi tử mình dĩ nhiên là vạn phần cao hứng, y ôm Hoằng Dạ, phát hiện cánh tay Hoằng Dạ bị thương, y nhíu mày.

“Thực xin lỗi.” Hoằng Dạ biết Hạ Vân Phong khẳng định là lo lắng, mới đến địa phương nguy hiểm như vậy tìm hắn, “Ta không có chiếu cố tốt đệ đệ, đã cùng bọn họ tách ra rồi.”

Hoằng Dạ đem sự tình nói lại với y một lần ••••••

“Ta đều biết, ngươi cũng không cần tự trách nữa, đã tìm được Hạ Đông rồi, hiện tại đang ở trên lầu nghỉ ngơi, quan trọng hơn là ngươi không có việc gì.” Cái gì cũng không quan trọng, sinh mệnh quan trọng nhất.

“Ta không biết Tần Diễm ở nơi nào.” Hoằng Dạ nói với Hạ Vân Phong, hắn chuẩn bị ở trong này nghỉ chân sau lại tiếp tục tìm kiếm Tần Diễm cùng Hạ Đông, hiện tại tìm được Hạ Đông rồi ••••••

Nhưng lại không hề có tin tức Tần Diễm ••••••

“Ta một đường lại đây hỏi rất nhiều dân bản xứ, nhưng cũng chưa có người gặp qua Tần Diễm.” Hoằng Dạ đem tình huống trên đường đều nói với bọn họ, nhưng cũng không có tin tức của Tần Diễm.

“Ngày mai ta với ngươi đi ra tìm thử xem.” Hình Liệt cảm thấy mình cũng có thể xuất ra một phần sức lực, giúp huynh đệ mình.

Hạ Vân Phong nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái, cảm thấy hôm nay Hình Liệt rất hiểu chuyện.

Hoằng Dạ nhìn hắn: “Ngươi xác định?”

Hình Liệt tự nhiên gật đầu, tỏ vẻ xác định không thể nghi ngờ.

“Để Hình Liệt cùng đi với ngươi, các ngươi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Lần này Hạ Vân Phong không có phản đối yêu cầu mà Hình Liệt chủ động đưa ra, tuy rằng chính y cũng rất muốn đi ••••••

Nhưng y đi chỉ có thêm phiền toái cho nhi tử.

Có vẻ chân y không tiện.

Lúc Hình Liệt cầm súng lên lầu, liếc mắt nhìn Hạ Vân Phong.

Sau đó.

Hạ Vân Phong mơ hồ nghe được từ miệng Hình Liệt như có như không phiêu ra hai câu: “Chúng ta là người một nhà, hẳn là nên giúp đỡ nhau.” âm thanh kia có chút mơ hồ không rõ.

Hạ Vân Phong cũng không xác định Hình Liệt rốt cuộc có nói hay không, nhưng y lại cảm thấy mình mơ hồ nghe được.

Hạ Vân Phong hơi hơi sững sờ ••••••

Ánh mắt y dừng ở bóng dáng lên lầu kia của Hình Liệt, mặc kệ thế nào y cũng cảm thấy Hình Liệt đã trưởng thành ••••••

Cũng rất hiểu chuyện ••••••

&&&

Vào ban đêm.

Trong phòng.

Ánh đèn dầu rất tối.

Trên chiếc giường gỗ lớn được phủ một lớp nệm bông dày, chiếc giường gỗ rắn chắc bị tấm màn hờ khép, mông mông lung lung mơ hồ nghe được bên trong truyền đến tiếng thở dốc cúi đầu.

Hạ Vân Phong thân thể xích lõa bị Hoằng Dạ ôm vào trong ngực, Hình Liệt quỳ gối trước người Hạ Vân Phong, hai tay dùng sức tách chân Hạ Vân Phong ra, bắt Hạ Vân Phong cho bọn hắn xem ••••••

Vì sao lại diễn biến thành tình huống như vậy, vừa rồi Hạ Vân Phong rõ ràng là đang thoa thuốc lên người cho hai nhi tử, bởi vì Hoằng Dạ và Hình Liệt đều vừa tắm xong.

Nằm ở trên giường y ••••••

Cho nên y liền quan tâm thoa thuốc cho nhi tử, nhưng tình huống hiện tại trở nên có chút làm cho y khó có thể khống chế, y cũng không biết thoa thoa như thế nào mà bây giờ quần áo đã không còn••••••

Hơn nữa, bình thuốc kia, hiện tại rơi vào trong tay Hoằng Dạ ••••••

Hai tay Hoằng Dạ dính đầy rượu thuốc, rượu thuốc này là cư dân địa phương tự mình ủ, hiệu quả rất rõ rệt, hai tay Hoằng Dạ đang nhu chân Hạ Vân Phong.

Cảm giác nóng rát kia lan đến hai chân Hạ Vân Phong, rượu thuốc này thực nóng khiến cho hơi thở Hạ Vân Phong cũng biến nóng, biến trầm, mà hai tay dính đầy rượu thuốc của Hình Liệt theo ngực Hạ Vân Phong, một đường nhu xuống, đụng đến bụng Hạ Vân Phong ••••••

Thân thể Hạ Vân Phong mềm dẻo, hơn nữa dưới tác dụng của rượu thuốc thân thể y đang không ngừng nóng lên, bị hai nhi tử dùng ánh mắt trần trụi nhìn chăm chú ••••••

Nhiệt độ thân thể y nóng cháy dị thường ••••••

Hạ Vân Phong nghiêng đầu tựa vào Hoằng Dạ, mũi y nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Hoằng Dạ, y rũ mâu quang theo làn da bị thoa một lớp rượu thuốc màu mật kia nhìn về phía tay của hai nhi tử ••••••

Hai tay Hoằng Dạ nhu, niết chân y, tách hai chân y ra khoác lên trên cổ tay, hơn nữa hai tay Hình Liệt đã muốn theo bụng y đi lên, đụng đến vú y.

Mạnh mẽ chà xát, nhu lộng ••••••

Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hai nhi tử: “Ta không có bị thương, làm cái gì thoa rượu thuốc cho ta ••••••”

ĐaM: sắp có màn 3P, chuẩn bị tiếp máu nhá

Trangki: Đùa, anh hóng 3p nhất đấy, còn muốn 6p cơ, tiếc là trời……. à nhầm tác giả không chiều lòng người:’( chỉ mong có cảnh song long nhập động thôi hí hí