Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 88: Kế phản gián hử? Mỹ nhân kế!



Triệu Phổ và Công Tôn thương lượng kế sách, ngày hôm sau sẽ chuẩn bị thực thi.

Chẳng qua hiện tại có một vấn đề tương đối nghiêm trọng, chính là ai giả trang thành hoàng đế thì thích hợp nhất!

Dựa theo trù tính trước đó của bọn họ thì tốt nhất là tìm một người công phu giỏi, bởi vì phải thừa dịp hỗn loạn, để người của yêu giáo bắt ‘hoàng thượng’ đi, như vậy có thể lẫn vào nội bộ của Yêu quốc, biết được ý đồ của bọn chúng đến tột cùng là gì.

Nhưng vấn đề là tìm người ở chỗ nào, then chốt là người này chưa từng trò chuyện hay tiếp xúc với Tống Thanh Minh, phù hợp với điều kiện như vậy cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường.

Sau khi Tống Thanh Minh đến thì Bạch Ngọc Đường cũng có đi ra nhìn thoáng qua, nhưng đêm đó rất hỗn loạn, Tống Thanh Minh có lẽ cũng không chú ý tới hắn.

Triệu Phổ cho rằng người thích hợp nhất để chọn cũng là Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn cũng thấy tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng Bạch Ngọc Đường quả thật là người có điều kiện phù hợp nhất.

.

Hai người đem kế hoạch nói cho Bạch Ngọc Đường, hỏi ý kiến của hắn.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Giả trang thành hoàng đế, thâm nhập Yêu quốc thì cũng không có gì, chỉ là… ta sợ giả trang không giống, sau đó lại làm lộ.”

Triệu Phổ cười cười, nói, “Ngươi ngồi trong loan giá cho có là được, không cần lộ mặt, chỉ cần chờ người khác tới bắt cóc thôi!”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, gật đầu, “Chuyện này chắc cũng không khó.”

“Vậy cứ quyết định như thế đi!” Triệu Phổ liền phái người đi chuẩn bị, loan giá đương nhiên không thể dùng đồ thật, nếu không sẽ là đại nghịch bất đạo.

.

Triệu Phổ bảo ảnh vệ kể lại cho Triệu Trinh nghe sơ lược về kế sách, Triệu Trinh nghe xong cảm thấy rất thú vị, rồi thực sự bảo người đem loan giá tới, có điều hắn đưa chính là loan giá nhỏ sử dụng khi xuất hành, khá kín đáo không để lộ cho người khác biết, không quá khoa trương nhưng cũng dễ nhận rõ, dùng để gạt đám báo rừng yêu giáo kia phỏng chừng đã quá đủ. Bên trong loan giá còn đặt một bộ hoa phục, khi hoàng thượng xuất hành sẽ mặc, Triệu Trinh cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ thế nào, đưa đến một bộ màu trắng… Phỏng chừng là nghe nói Bạch Ngọc Đường chỉ có thói quen mặc đồ trắng.

Đương nhiên, tất cả những việc này đều tiến hành trong âm thầm, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, tới nơi trước tiên chính là nhân mã của Bàng Dục và Vương Biện.

Mấy vị công tử ca mang theo tùy tùng và vũ khí săn bắt, cùng nhau đi đến bãi săn ở Loan Thúy Thập Tam Phong.

Bàng Dục trong ngực bồn chồn, hắn đã nghe nói qua chuyện của yêu giáo, có điều chắc chắn Triệu Phổ sẽ che chở hắn, điểm này trong lòng hắn hiểu rõ.

Đồng thời, Triệu Phổ phái một chi đội nhỏ, nâng loan giá giả vờ đi từ Khai Phong đến đây, để càng thêm chân thực, Triệu Phổ còn điều một tiểu thái giám từ trong phủ tới hỗ trợ.

Bạch Ngọc Đường mặc một thân bạch sắc cẩm bào hoa lệ, ngồi ngáp trong loan giá, sau khi loan giá tới đại doanh, tất cả mọi người đều đến hành lễ.

Bạch Ngọc Đường cũng không lên tiếng, đều là tiểu thái giám kia cất giọng bảo bình thân… Nói chung làm rất giống.

Hoàng đế dù sao cũng là thân phận tôn quý, Triệu Phổ chuẩn bị riêng cho một đại trướng, phụ trách thủ vệ cũng đều là tùy tùng của Triệu Trinh, không cho bất kỳ ai tới gần. Triệu Phổ tự mình tiếp ‘hoàng thượng’ đến trướng bồng, Tống Thanh Minh cũng chỉ thấy được từ xa, chỉ là nghe các lão binh trong quân nói, đó là hoàng đế Triệu Trinh.

.

Sau khi vào đại trướng, Triệu Phổ hạ màn xuống, mọi người bấy giờ mới thả lỏng, bắt đầu thương nghị bước tiếp theo của đối sách.

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn bé, nhướng mi, “Sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử mặt hồng hồng ôm Thạch Đầu trốn sang một bên, khiến cho Bạch Ngọc Đường ù ù cạc cạc.

Triển Chiêu ở một bên cười tủm tỉm hỏi, “Khẳng định đây là kế phản gián sao?”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn, Triển Chiêu cười mà không nói, vỗ vỗ vai hắn, “Bạch huynh, vất vả rồi.”

Bạch Ngọc Đường vốn muốn nói, chuyện này cũng không có gì vất vả, nhưng thấy Triển Chiêu mang vẻ mặt bỡn cợt, hắn cảm thấy mí mắt phải nháy nháy.

“Bàng Dục bên kia có thể gặp nguy hiểm hay không?” Công Tôn hỏi.

“Ta phái ảnh vệ đi hỗ trợ rồi.” Triệu Phổ nói, “Có lẽ sẽ không gặp chuyện không may nào đâu.”

“Tiếp theo làm gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Hm… Dựa theo kế hoạch hành động đi. Để ta dẫn nhân mã đến bãi săn cứu đám người của Bàng Dục, cho Tống Thanh Minh cơ hội tới đây kích động hoàng thượng đến bãi săn.” Triệu Phổ trả lời.

“Ta sợ nói tới nói lui, sẽ bị hoài nghi.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Điều này không cần lo.” Triệu Phổ khoát khoát tay, cười nói, “Có tiểu thái giám giúp đỡ mà, ta chuẩn bị sẵn cho ngươi hết rồi, ngươi nói ít ít thôi là được.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Triệu Phổ và các ảnh vệ chạy tới bãi săn.

Công Tôn lần này cũng theo, cùng Triệu Phổ ngồi trên lưng Hắc Kiêu lên đường.

Công Tôn giơ tay nắm tay áo của Triệu Phổ, không nhẹ không nặng, Triệu Phổ đành phải nghiêng người, cảm giác có chút không được tự nhiên, cưỡi ngựa được nửa đường, cái cổ tê rần, ngay cả Hắc Kiêu cũng cảm thấy khó chịu, giậm chân liên tục.

Chạy sắp tới chân núi, Triệu Phổ đã chịu hết nổi, nói, “Thư ngốc, ta mỏi quá!”

Công Tôn vẻ mặt mờ mịt cộng thêm khó hiểu nhìn hắn, hỏi, “Sao ngươi cứ nghiêng thân hoài vậy?”

“Ta sợ ngươi ngã xuống.” Triệu Phổ trừng y, “Ngươi không thể ôm sát chút nữa sao?”

Công Tôn nhíu mày, có chút ngại ngùng, Triệu Phổ nhìn y hỏi, “Còn chưa chịu ôm chặt ta?”

Công Tôn nghĩ nghĩ rồi vươn tay ôm thắt lưng của Triệu Phổ.

“Chặt thêm chút nữa đi.” Triệu Phổ nhìn y.

“Ngô.” Công Tôn ngoan ngoãn ôm sát.

Triệu Phổ cảm thấy khá vững mới dám ngồi thẳng dậy, phóng ngựa phi như bay.

Rất nhanh, đoàn người tới gần bãi săn trong Loan Thúy Thập Tam Phong, chỉ thấy bên trong đã là một màn rối ren ầm ĩ.

Bàng Dục cũng không phải ngọn đèn không dầu, tuy so với đám người Triệu Phổ thì hắn cũng không là gì, nhưng chơi cùng với lũ người ăn chơi trác táng kia, hắn vẫn có chút ranh ma. Hơn nữa lần này Triệu Phổ phái nhiều ảnh vệ lợi hại tới giúp hắn, cho nên hoàn toàn áp chế đám người Vương Biện. Bàng Dục thấy mình thắng, nhất thời chí đắc ý mãn, còn chế nhạo bọn người Vương Biện, chơi đến cao hứng.

Triệu Phổ và Công Tôn lặng lẽ dẫn binh mã đến gần bãi săn, vẫn chưa xuất hiện, chỉ mai phục tại một nơi bí mật.

Bỏ sang một bên hai người mai phục tạm thời không đề cập, lại nói đến Bạch Ngọc Đường đang giả làm hoàng đế.

.

Triệu Phổ chuẩn bị riêng cho Bạch Ngọc Đường một quân trướng, cố ý che chắn phía trước bằng một tấm bình phong lớn, Bạch Ngọc Đường ngồi phía sau bình phong, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được đường viền, tiểu thái giám đứng bên cạnh bình phong hầu hạ, giúp bưng trà rót nước lặt vặt.

Bạch Ngọc Đường chờ đợi có chút buồn chán, may mà có Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ở một bên chơi cờ năm quân, Thạch Đầu ở bên cạnh hắn cọ tới cọ lui, còn có thể giải buồn một chút. Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ, làm hoàng đế thực sự là một chuyện cực khổ, dù sao, mệt mỏi không nhất thiết sẽ chết, nhưng buồn thì có thể khiến người buồn chết.

Đang chán nản, chỉ thấy rèm cửa khẽ động, Triển Chiêu vèo một cái lủi đến, chui vào phía sau bình phong, nói với hắn, “Tới.”

“Tống Thanh Minh?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chứ ai nữa.” Triển Chiêu hạ giọng nói, “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi! Coi chừng lộ.”

“Ta sẽ cố gắng hết sức…” Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã mỉm cười nhìn hắn, “Không phải ta, là trẫm.”

“…” Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, nghĩ không bằng giả vờ câm điếc thì hay hơn, tương đối tự nhiên một chút.

Đang suy nghĩ, thì có một tiểu giáo tiến đến bẩm báo, nói có một vị đạo sĩ tự xưng là Tống Thanh Minh muốn cầu kiến hoàng thượng.

Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhìn sang Triển Chiêu bên cạnh, Triển Chiêu cười tủm tỉm với hắn, làm mặt quỷ, ý như muốn nói —— Ngươi tự cầu phúc đi! Sau đó liền xoay người, kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang chơi đùa rời đi.

Thạch Đầu lúc này thật vất vả bò lên được ghế của Bạch Ngọc Đường, tựa vào bên cạnh hắn, cằm gác trên đùi hắn, Bạch Ngọc Đường chống cằm nhẹ nhàng vuốt lớp lông mịn màng trên lưng nó.

Thạch Đầu vô cùng hưởng thụ, mỹ nam sờ nó kìa, làm sao còn chịu đi a, nằm sấp thoải mái rên hừ hừ.

Triển Chiêu cũng đành chịu, dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi trước, lưu lại Thạch Đầu làm bạn với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói với tiểu thái giám kia, “Cho hắn vào đi.”

Tiểu thái giám gật đầu, âm tha

nh the thé hô vọng ra bên ngoài, “Tuyên.”

Không bao lâu, Bạch Ngọc Đường thấy bên kia bình phong, Tống Thanh Minh cúi đầu đi đến, quỳ xuống, miệng hô vạn tuế hành lễ với hắn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Tống Thanh Minh hắn gặp lúc trước luôn tỏ ra ngạo mạn vô lễ, lúc này lại mang vẻ mặt khiêm tốn kính cẩn ngoan ngoãn, thật sự nhìn không ưa mắt, bèn lười nhác nói một câu, “Đứng lên đi.”

Thanh âm của Bạch Ngọc Đường vốn thản nhiên không mang theo quá nhiều ngữ điệu, bây giờ lại có chút biếng nhác, Tống Thanh Minh nghe được, liền cảm thấy có chút tôn quý, quả nhiên quý khí do trời sinh sao? Lén nhìn lên một chút, cách một lớp bình phong tuy nhìn không rõ lắm, nhưng đường nét khái quát vẫn có thể mơ hồ phân rõ, Triệu Trinh tựa hồ không mập, thân hình cũng thon gầy rắn rỏi, không hiểu sao, cảm giác vẻ ngoài rất không tồi…

Tống Thanh Minh trầm tư một chút, nghĩ cũng phải, Triệu Phổ và hắn dù sao cũng là thúc chất (chú cháu), vậy thì Triệu Trinh có lẽ cũng không khó coi.

“Bần đạo Tống Thanh Minh, tham kiến hoàng thượng.” Tống Thanh Minh hành lễ, một bên cân nhắc nên nói như thế nào.

Bạch Ngọc Đường hiện tại có hai điều nghi hoặc trong lòng, đó cũng là điều mà Công Tôn và Triệu Phổ muốn hắn thăm dò từ miệng Tống Thanh Minh, Tống Thanh Minh này, rốt cuộc bản thân là người của Yêu quốc, hay là… hắn làm việc cho Yêu quốc? Chẳng qua từ lời nói hành động của hắn và chuyện gửi bồ câu đưa tin tối qua, nếu như nói hắn và Yêu quốc không có chút quan hệ nào, phỏng chừng không ai dám tin.

Tống Thanh Minh thấy hoàng thượng không nói lời nào, thì nghĩ, hoàng thượng hẳn là đang đánh giá mình… Bạch Ngọc Đường quả thật đang đánh giá hắn, có điều là vì đang nghĩ kế sách.

Bạch Ngọc Đường cân nhắc một chút, cũng chỉ nói, “Chuyện của Tống đạo trưởng… nghe Công Tôn tiên sinh đề cập qua.”

Tống Thanh Minh trong nhất thời có chút vui vẻ, không ngờ Công Tôn thực sự nhắc đến mình trước mặt hoàng thượng, thư sinh này nhất định là loại ngu ngốc.

Trong lòng coi thường, nhưng trên mặt lại lập tức bày ra biểu tình kinh sợ, hành lễ với Bạch Ngọc Đường, “Tiện danh có gì đáng nhắc đến.”

“Tiên sinh nói đạo trưởng rất tài giỏi.” Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười, nâng chung trà lên uống, trong lòng… Thạch Đầu nhân cơ hội ngửa mặt lên trời muốn Bạch Ngọc Đường xoa xoa bụng cho nó.

“Công Tôn tiên sinh lại càng tài giỏi hơn, là tiên sinh đã quá khen.” Tống Thanh Minh cười nói.

“Vậy đạo trưởng am hiểu nhất là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tống Thanh Minh vừa nghe, thì nghĩ có cơ hội, liền vội nói, “Nga… Bần đạo am hiểu nhất là đoán chữ xem bói.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Vậy không bằng đạo trưởng giúp… trẫm tính một quẻ?”

Bạch Ngọc Đường may mà không cắn nhầm đầu lưỡi, vừa nãy suýt chút nữa thốt ra chữ ‘ta’, may mà phản ứng nhanh.

Bên ngoài trướng bồng, Triển Chiêu nghe được thì không chịu nổi mà che miệng nhịn cười.

“Hoàng thượng không chê, bần đạo đương nhiên vô cùng vinh hạnh, nhưng không biết hoàng thượng muốn đoán chữ hay là đoán mệnh?”

“Đoán chữ đi, đơn giản chút.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đúng rồi, làm thế nào đoán được?”

“Rất đơn giản.” Tống Thanh Minh mỉm cười, nói, “Hoàng thượng tùy tiện nói một chữ, bần đạo có thể đoán.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Vậy đoán một chữ ‘cửu’ đi.”

“Cửu?” Tống Thanh Minh suy tư một chút, nói, “Hm… Chữ cửu là chữ số đại cát đại lợi a.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường nắm tay chống cằm, có chút buồn chán dùng ngón tay thon dài chọt chọt cái bụng Thạch Đầu, Thạch Đầu hưởng thụ cọ tới cọ lui trên người hắn, “Ngươi tỉ mỉ nói nghe thử xem.”

“Cửu là số lớn nhất, không có số nào có thể sánh bằng.” Tống Thanh Minh cười nói, “Cửu ngụ ý Cửu Châu (chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ cả Trung Quốc), chính là chữ có khí phách nhất, còn nữa, âm của ‘cửu’ trong con số (số 9) đồng với ‘cửu’ trong lâu dài, mang ý nghĩ vô cùng bền lâu.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong thì nhịn cười, Tống Thanh Minh này rõ ràng đang cố ý ly gián, điều này nếu để Triệu Trinh nghe được, chẳng phải sẽ muốn cùng Triệu Phổ trở mặt thành thù sao?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường gật đầu, không nóng không lạnh nói, “Quả thực là một chữ tốt.”

Tống Thanh Minh thấy đã gần đạt được mục đích, khóe miệng khẽ nhếch.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi tới, có chuyện gì?”

“Hồi bẩm hoàng thượng.” Tống Thanh Minh nói, “Bần đạo vốn muốn tìm Cửu Vương Gia.”

“Nga.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hoàng thúc đi thị sát quân tình rồi.”

“Thị sát?” Tống Thanh Minh hơi khó hiểu hỏi, “Không phải nói đi tróc nã nghịch tặc sao?”

“Nghịch tặc?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nghịch tặc nào?”

“Ách… Ta vừa nói chuyện với vài ảnh vệ, nghe họ nói cái gì mà nghịch tặc, giết chết không tha gì đó.” Tống Thanh Minh nói, “Còn tưởng có hành động gì nữa chứ.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một chút, hỏi, “Bọn họ đi đâu?”

“Chuyện này ta cũng không được biết, loáng thoáng nghe nhắc đến săn thú gì đó.” Tống Thanh Minh giả ngu, “Gần đây có nơi nào săn thú sao?”

Bạch Ngọc Đường lại trầm mặc, sau đó nói, “Ngươi lui xuống đi, trẫm đã biết.”

Tống Thanh Minh gật đầu, liền lui xuống.

Bạch Ngọc Đường thở phào, nhìn nhìn Thạch Đầu đã bốn chân hướng lên trời ngất ngưởng vẻ mặt say mê trong lòng, lắc đầu, véo nhẹ tai nó.

Thạch Đầu có chút e lệ híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lông mi thật dài chớp chớp, dáng vẻ này, khiến Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà rùng mình một cái. (Đồ mập mê zai này = =lll)

“Không tệ a.” Triển Chiêu từ phía sau đi vào, nói với Bạch Ngọc Đường, “Hoàng đế giả này giống như khuôn đúc.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, hỏi, “Tiểu Tứ tử bọn nhỏ đâu rồi?”

“Giao cho các nàng Phi Ảnh rồi, chúng ta hành động chưa?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu đưa qua cho hắn một chiếc túi hương, Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Nhăn mặt nhíu mày làm cái gì a, Công Tôn tiên sinh làm đó, bên trong đều là dược thảo, có thể trừ khí độc.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải vươn tay tiếp nhận, may là không có mùi gì khó ngửi, bèn cất vào.

Lúc này, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh ló đầu vào, “Ngũ gia, loan giá đã chuẩn bị xong, ngài khởi giá chưa?”

Triển Chiêu cười thầm, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, đem Thạch Đầu xách lên nhét vào trong lòng Triển Chiêu, đi ra phía sau, lặng lẽ lên loan giá.

Một đội binh sĩ theo bảo hộ, loan giá rời khỏi cửa sau của quân doanh, đi đến bãi săn ở Loan Thúy Thập Tam Phong.

.

Bên kia, Triệu Phổ nhận được tin tức do ảnh vệ truyền tới, Tống thanh Minh quả nhiên đã kích động được ‘hoàng thượng’, mà ‘hoàng thượng’ cũng thành công bị khích, đi đến nơi này.

Triệu Phổ gật đầu nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, bước tiếp theo làm gì?”

Công Tôn cười, nói, “Lúc này yêu giáo chắc chắn sẽ chia làm hai đường hành sự, chúng ta cũng chia binh làm hai đường.”

“Là sao?” Triệu Phổ hỏi y.

“Yêu giáo tất nhiên sẽ tập kích bọn Bàng Dục, vì vậy chúng ta chú ý bảo hộ, không rảnh bận tâm bên kia, chủ lực của bọn họ sẽ nhân cơ hội bắt hoàng thượng. Công Tôn nói, “Chúng ta tương kế tựu kế!”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, gật đầu, “Bạch Ngọc Đường nơi đó, Triển Chiêu có lẽ cũng sẽ theo, còn có ảnh vệ. Âu Dương Thiếu Chinh đã dẫn người mai phục xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lên núi, chúng ta chờ bọn hắn động thủ!”

Công Tôn gật đầu, “Đúng!”

Ngay khi hai người vừa quyết định, đột nhiên… Chợt nghe được tiếng gió rít quen thuộc thổi đến, hai người ngẩng đầu, trong lòng hiểu rõ, yêu giáo này thực sự không có sáng kiến gì mới mẻ, lại dùng chiêu chiêu hồn vân kia.

Mà lúc này, Bàng Dục đã sớm bị dọa sợ, một đám người chạy trối chết, Bàng Dục được các ảnh vệ kéo vào trong rừng trốn thì mới thấy được nhóm Triệu Phổ, “Vương Gia, đó là…”

“Suỵt.” Triệu Phổ và Công Tôn ra hiệu hắn cứ yên tâm chớ nóng nảy.

Quả nhiên, mây đen đuổi theo đám Vương Biện chạy một đường, đồng thời trên núi ào ra một đám bạch y nhân.

Triệu Phổ đối trái phải khoát khoát tay, chúng tướng đồng loạt xông ra, bắt gọn bạch y nhân.

Đám mây đen kia, Công Tôn cũng đã sớm chuẩn bị phương thuốc gồm máu chó mực pha rượu mà Tống Thanh Minh từng dùng, lấy lửa hóa giải.

“Vậy cũng được rồi!” Triệu Phổ kéo Công Tôn, nói, “Thư ngốc, lên núi hội hợp với nhóm Âu Dương đi, yêu giáo này phỏng chừng đã động thủ!”

“Ân!” Công Tôn vừa ừ xong, Triệu Phổ đã ôm lấy y chạy lên núi.

“Ngươi làm gì vậy?” Công Tôn kinh hãi, ngước mắt nhìn hắn.

“Vậy thì nhanh hơn a!” Triệu Phổ nhìn y, “Ôm chặt, nếu lỡ bị rơi ta mặc kệ đó nha.”

Công Tôn nghĩ nghĩ, cảm thấy bị té thì không đẹp mặt tí nào, vươn hai tay ôm cổ Triệu Phổ.

Triệu Phổ cảm thấy mỹ mãn, điên cuồng lao lên núi.

.

Lại nói đến Bạch Ngọc Đường ngồi trong loan giá, sau khi đi ngang qua một khe núi chật hẹp trong Loan Thúy Thập Tam Phong, thì nghe được một trận gió mạnh thổi qua trên núi, trong lòng khẽ động… Tới.

Chỉ chốc lát sau… Hắn ngửi thấy một vị ngọt cổ quái, Bạch Ngọc Đường nhíu mày… Thả khói mê sao? Vội vàng bế khí, có điều hắn không bế khí cũng không hề gì, bởi vì túi hương mà Công Tôn cho hắn có công hiệu hóa giải độc khí.

Không bao lâu, Bạch Ngọc Đường bèn cảm giác cỗ kiệu này khẽ động…

“Chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường ngồi bên trong hỏi… Bên ngoài cũng không có người trả lời. Sau đó, cỗ kiệu chuyển hướng, đi lên trên núi.

Bạch Ngọc Đường khe khẽ thở dài, quả nhiên trúng chiêu.

Cỗ kiệu bị nâng đi một đường, Bạch Ngọc Đường bên trong bị xóc nảy khó chịu, đường núi xác thực không dễ đi, chẳng qua nếu để hắn dùng khinh công thì thoáng cái đã bay lên đỉnh núi, chỉ tiếc đang ngồi trong kiệu, trên dưới dày vò, làm cho hắn cảm thấy những thứ trong dạ dày xóc lên lộn xuống.

Cuối cùng, cỗ kiệu rốt cuộc cũng ngừng lại, Bạch Ngọc Đường hổn hển thở dốc, cuối cùng cũng tới rồi.

Xuyên qua khe hở bên sườn kiệu, hắn thấy được kiến trúc cổ quái bên cạnh, ở đây có lẽ là thôn xóm của Yêu quốc.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến ngôn ngữ cổ quái, những người đó huyên thuyên, không biết đang nói cái gì.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghe không hiểu, có điều hắn cảm giác được… Có người tới gần.

Một lát sau, chợt nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của một người trẻ tuổi, “Tộc trưởng Ô Vu tộc Long Bá Minh, cung thỉnh Đại Tống hoàng đế bệ hạ.”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy lời nói kỳ quái, trầm mặc một hồi, hỏi, “Ô Vu tộc?”

“Ha hả, hôm nay mạo muội thỉnh hoàng thượng đến, thật sự bởi vì có một chuyện, muốn trao đổi với hoàng thượng.” Lời đang nói thì có một người đi tới gần, vươn tay nhẹ nhàng vén lên kiệu liêm, cười nói, “Đắc tội.”

Kiệu liêm xốc lên.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vén lên kiệu liêm là một nam tử cao lớn gần ba mươi tuổi, ưng mi chuẩn mục*, tướng mạo mạnh mẽ ác liệt, thiếu một phần khí phách và anh tuấn của Triệu Phổ, so ra mang theo vài phần tà khí.

*(phần lông mày gồ như ưng, mắt sắc như diều hâu, hao hao Lôi Chấn Tử trong phim Đát Kỷ Trụ Vương ấy)

Người nọ mặc trường bào màu xám, bên hông đeo đai lưng với những đường vân cổ quái, sau khi hắn vén lên kiệu liêm, vừa nhìn vào bên trong thì rõ ràng đã ngây ngẩn cả người.

Bạch Ngọc Đường trong ngực bồn chồn… Sẽ không bị lộ chứ?

Nhưng qua một lúc lâu, chỉ thấy ánh mắt của Long Bá Minh trở nên sắc bén, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười đầy bí hiểm, nói, “Quả thật là chân long thiên tử, thực sự khiến người bất ngờ.”

Bạch Ngọc Đường không rõ ràng hàm ý của hắn, chẳng qua hình như may là còn chưa bị phát hiện, vở kịch này còn có thể tiếp tục diễn, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng Triệu Phổ bọn họ đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn, không thể bị mình phá hư.

“Hoàng thượng, thỉnh…” Nói, Long Bá Minh vươn tay, muốn nâng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đời này ghét nhất người xa lạ tới gần, người nọ không quá khách khí vươn tay nắm cổ tay hắn… Nếu là ngày thường, phỏng chừng ngón tay của Long Bá Minh đã gãy cả rồi.

Chẳng qua hôm nay Bạch Ngọc Đường giả trang làm Triệu Trinh không có võ nghệ, cho nên đành phải nhịn xuống, nhưng vẫn trở tay… hất tay hắn ra, ngước mắt lạnh lùng liếc hắn một cái.

Long Bá Minh liền cảm thấy trong lòng rùng lên, thật không hổ là đế vương, rất tôn quý, đồng thời, hắn cũng giật mình không ngớt, nguyên bản nghe nói Triệu Trinh ám nhược vô năng (ngu muội yếu đuối vô dụng), nhưng không ngờ, đường đường là hoàng đế của Đại Tống, vậy mà có dung mạo như thế, hảo cho một mỹ nam tử hiếm có trên thế gian này. (câu này quá chuẩn!! xD)

Triển Chiêu mai phục trong bóng tối, không có cách nào đến quá gần, đương nhiên nhìn không thấy tình huống trong kiệu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc của thủ lĩnh Ô Vu tộc kia, nhịn không được lắc đầu, “Ai nha, tạo nghiệt tạo nghiệt.”

Hắc Ảnh Bạch Ảnh theo tới có chút khó hiểu, hỏi, “Triển đại nhân, tạo cái gì nghiệt a?”

“Vốn định dùng chiêu tương kế tựu kế.” Triển Chiêu lắc đầu, “Không ngờ biến thành mỹ nhân kế rồi.” Nói xong chắp tay, “Ông trời phù hộ thủ lĩnh Ô Vu tộc kia không nên mê mỹ sắc gan to tày trời đi trêu ghẹo hoàng đế Đại Tống triều, nói cách khác… có thể có trò hay để xem!”