Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 52: Đản đối đản, đản vô hư phát



Công Tôn thấy Triệu Phổ quàng vai mình nghênh ngang đi đến chỗ Gia Luật Minh thì thấp giọng hỏi, “Uy, ngươi muốn làm gì?”

Triệu Phổ cười cười, nói, “Trút giận cho ngươi, ngươi bị ném mấy quả trứng gà?”

“Cũng không ném trúng ta, ngươi đừng làm chuyện quái gở.” Công Tôn có chút khẩn trương, Triệu Phổ người này làm việc luôn rất tùy hứng, mong rằng lát nữa đừng làm gì xằng bậy.

Gia Luật Minh xa xa nhìn thấy Triệu Phổ và Công Tôn đi tới, cũng có chút ngoài ý muốn… Triệu Phổ trước đây thấy mình liền tránh, hôm nay là lần đầu tiên chủ động đi tới, cũng liền cười cười, tiến lên nghênh đón.

“Cửu Vương gia.” Gia Luật Minh cười chào hỏi, “Trùng hợp như vậy sao? Ta đang định đi ăn, có muốn cùng đi hay không?”

Tiểu Tứ Tử liếc mắt thấy Gia Luật Minh, lập tức ôm cổ Công Tôn, nhìn hắn chòng chọc, Gia Luật Minh cảm thấy dáng vẻ hung hãn nhìn mình của vật nhỏ này thật thú vị, liền cười nói, “Tiểu Tứ Tử, lại gặp mặt.” Rồi sờ sờ cằm, hỏi, “Hình như béo chút nha?”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe, lập tức càng thêm càng thêm mất hứng, dẩu mỏ ôm sát Công Tôn, bé ghét nhất bị người khác gọi là bé mập!

Công Tôn còn nhân cơ hội ngắt cái mông của Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, úp mặt vào hõm vai Công Tôn, xoay lưng ra ngoài, nằm lì không chịu gặp người.

Triệu Phổ cười nói, “Không cần.” Nói xong, kéo Công Tôn muốn đi, Gia Luật Minh nói, “Ai, Vương gia, bữa ăn lần trước là ngươi mời, có qua có lại, lần này phải là ta mời, bằng không, chẳng phải ta nợ ngươi một bữa cơm sao?”

Triệu Phổ nhìn hắn một chút, nhếch mép cười, nói với Công Tôn, “Thư ngốc, nếu tứ hoàng tử đã khách khí như vậy, chúng ta cứ đi ăn nhờ một bữa đi?”

Công Tôn đương nhiên không muốn đi, bất quá Triệu Phổ tựa hồ có tính toán, mặt khác, tiện thể xem có thể thăm dò ra một ít đầu mối nào hay không, liền gật đầu.

.

Sau đó, mọi người đến Thái Bạch Cư, Tiểu Tứ Tử tựa vào đầu vai Công Tôn mất hứng, còn không bằng cùng Miêu Miêu Bạch Bạch ăn cơm.

Công Tôn thấy bé không vui, liền nhéo cái bụng của bé, Tiểu Tứ Tử xoa xoa, nhột nha, liền khanh khách cười liếc nhìn Công Tôn. Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, Gia Luật Minh cười nói, “Tiên sinh và nhi tử cảm tình rất tốt, thực sự là khiến người ta ước ao.”

Công Tôn ngước mắt nhìn Gia Luật Minh một chút, thấy hắn mang vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, trong lòng có chút không được tự nhiên, kẻ này không biết lại muốn làm cái quỷ gì đây.

Lúc này, tiểu nhị bắt đầu dâng trà lên chờ gọi món ăn, Gia Luật Minh nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, nói, “Nhị vị muốn ăn cái gì?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói với tiểu nhị, “Đến một toàn đản yến.”

“Toàn đản yến?” Không chỉ Gia Luật Minh, bọn Công Tôn cũng có chút giật mình.

Triệu Phổ thong thả gọi tên món ăn, nói, “Trứng cuộn thập cẩm, canh trứng tôm mướp, trứng xào chao, nhất phẩm trứng trúc sanh, trứng viên lưu ly, bánh bao trứng hành, rau thơm trứng muối, trứng trộn vi cá, thịt chưng trứng, tôm hùm trứng đút lò, trứng xào đậu hũ, trứng hầm kim long, trứng tráng mặn, trứng cuộn rau, trứng gà ngũ vị hương, thịt thăn xào trứng gừng, trứng muối và tiêu xanh, thịt bằm chiên trứng, hương lạt trứng chưng cua, bào ngư khô chiên trứng, cà rốt xào trứng, khổ qua xào trứng, trứng bung tử long, trứng hấp, trứng chiên, trứng luộc nước trà, trứng kho mặn, canh trứng gà tảo tía, chân giò hun khói trứng gà, các bạc trứng cách thủy, trứng đánh rượu gạo, quế ngư hầm trứng, trứng chiên nấm đông cô, trứng hầm tứ bảo, hương lạt trứng bồ câu, canh trứng gạo tây, tổ yến đánh trứng, rượu ngọt trứng gà, cơm chiên trứng.”



Triệu Phổ vừa gọi món xong, tất cả mọi người cũng ngây ngẩn, tiểu nhị há mồm nhìn Triệu Phổ, tư thế đó là đang nói… Gia, gọi lại lần nữa được không?

“Oa.” Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nho nhỏ nói, “Cửu Cửu thật là lợi hại.”

Triệu Phổ nhoẻn khóe miệng cười, nói, “Gần đây trứng gà chọc ta, ta thấy trứng thì ăn trứng!”

Tiểu nhị cười gượng gật đầu, tâm nói, may mà không phải người chọc hắn, nếu không chắc sẽ ăn tiệc thịt người a… Vội vàng xoay người đi nói cho đầu bếp, có chút lo lắng, liệu có thể tìm được nhiều trứng gà như vậy không đây?

Công Tôn nhịn cười, cúi đầu uống trà không nói, Gia Luật Minh thì có chút xấu hổ, cười nói, “Vương gia… cách gọi thức ăn như vậy thật lạ lùng, ta chưa từng thấy qua.”

“A, vô phương.” Triệu Phổ cười nói, “Biết đó là trứng gà thì tốt rồi.” Nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới gì đó, gọi với theo tiểu nhị đang đi xuống lầu, “Lại thêm năm trăm cái trứng luộc…”

“Rầm” một tiếng… Tiểu nhị chân yếu, đạp hụt khoảng không, từ trên bậc thang trực tiếp lăn xuống dưới.

Công Tôn ho khan, nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn nhiều trứng gà như vậy làm gì?

Triệu Phổ nhướng mi, bóc vỏ hoa quả khô cho Tiểu Tứ Tử ăn, Gia Luật Minh có chút khó hiểu, thấy Triệu Phổ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, trong lòng âm thầm đánh giá, hắn có ý gì đây? Hay là có dự định khác?

Triệu Phổ thì lại nói, “Nha dịch binh tướng ở Khai Phong phủ tổng cộng có hơn năm trăm người, một lát mang điểm tâm về cho bọn họ.”

Công Tôn gật đầu, như vậy cũng tốt.

Triệu Phổ lại gọi thêm hai phần quả điều muối tiêu và quả hồ đào, bế Tiểu Tứ Tử lên đặt lên đùi, bóc vỏ cho bé, Tiểu Tứ Tử phồng má nhai nhai, hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ăn cơm xong chúng ta đi đâu?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Muốn ngồi thuyền lớn.”

Triệu Phổ hỏi, “Chiếc thuyền lớn lúc nãy của Bạch Ngọc Đường?”

“Ạ ạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triệu Phổ nói, “Ta có quan thuyền lớn hơn, có muốn lên đó không? Nhưng phải đi xa.”

“Đi.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.

Gia Luật Minh nghe được thì hơi giật mình, hỏi, “Vùng Khai Phong, có nơi để thuyền lớn đậu lại sao?”

Triệu Phổ nhún nhún vai, không khẳng định cũng không phủ định, mà hỏi, ”Đúng rồi, tứ hoàng tử quen biết Uông Tướng quân phải không?”

Công Tôn có chút ngoài ý muốn, Triệu Phổ dĩ nhiên lại đi thẳng vào đề.

Gia Luật Minh gật đầu, nói, “Đương nhiên, Uông Tướng quân là lão tướng mà, ta chưa từng qua lại, bất quá bậc phụ bối của ta có quen biết hắn.”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi, “Vậy Gia Luật Đức Minh cũng biết phải không? Gia gia ngươi ấy.”

Gia Luật Minh gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ta nghe nói năm đó nhi tử của Uông tướng quân cũng là chết trận, chết trong tay người Liêu các ngươi.” Triệu Phổ nói, “Cho nên khả năng hắn cấu kết với các ngươi nội ứng ngoại hợp phản quốc theo địch hẳn là không lớn nhỉ?”

Gia Luật Minh ngẩn người, có chút không xác định mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ vẫn vừa đút Tiểu Tứ Tử ăn, vừa thờ ơ đặt câu hỏi, trong lòng bàn tay Gia Luật Minh đổ đầy mồ hôi, tâm nói… Hảo cho Triệu Phổ ngươi a, vấn đề này đặt ra thật sự rất hay.

Đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, tiểu nhị đã mang phần thức ăn đầu tiên lên, “Vương gia, thức ăn ngài gọi đây, mang lên phân nửa trước, trứng gà không đủ, các tiểu nhị đi mua rồi.”

Triệu Phổ cười gật đầu, thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn những món ăn vàng óng trước mặt, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bế về, gắp thức ăn cho bé, Triệu Phổ đột nhiên nói, “Ai… Đám Tướng quân đại thần này cũng không biết bị cái quái gì, từng người từng người đều muốn bán nước, Đại Tống triều không tốt sao?”

Gia Luật Minh cười cười, hỏi, “Vương gia, không lẽ trong triều có phản thần sao?”

“Nhiều.” Triệu Phổ vươn tay gắp thức ăn, nói, “Ít thì cũng có mười mấy tên, đang lo làm sao giải quyết bọn họ đây, có kẻ thì hướng về Đại Liêu các ngươi, có kẻ hướng về Tây Hạ, còn có Thổ Phiên, Hồi Hột tộc, Cao Ly… Ở đâu cũng có, hiện tai ngay cả Đại Lý cũng có, ngươi nói, không bằng ta dứt khoát mang binh bình định đám ngoại tộc các ngươi cho rồi, bớt nhiều rắc rối.”

Săc mặt Gia Luật Minh biến ảo, hắn từ trước tới nay biết Triệu Phổ ăn nói không suy nghĩ, nhưng nói ra lời này, thật sự khiến người ta bực mình.

Gia Luật Minh bất động thanh sắc, nhưng vài tùy tùng theo sau hắn thì chịu không nổi, một tên trong đó cười lạnh nói, “Khẩu khí của Vương gia thật lớn.”

Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn hắn, cười nói, “Nè, ta đây đã tính là khiêm tốn rồi đó.”

Công Tôn đút trứng ngó sen vào miệng Tiểu Tứ Tử, thấy bé ăn đến mặt mày rạng rỡ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cái tên Triệu Phổ này đúng là thích làm tổn thương người ta, lời này nói ra đều khiến kẻ khác tâm đau phế nhói, bất quá hắn có năng lực này, những người Liêu kia cũng chỉ có thể nén giận, ai bảo bọn hắn là bại tướng dưới tay hắn.

Tùy tùng nọ tựa hồ không phục lắm, vừa định nói thêm, Gia Luật Minh quay đầu lại trừng hắn, “Lui ra.”

Tùy tùng chỉ phải bỏ qua, nhưng trên mặt hiện rõ không cam lòng.

Triệu Phổ cười cười, nói với Gia Luật Minh, “Nè, Gia Luật, hay là ngươi phản quốc đi.”

“Khụ khụ…” Công Tôn vừa định ăn một miếng, còn chưa kịp nuốt xuống, bị câu nói của Triệu Phổ làm sặc, Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay be bé đấm ngực cho y, nói, “Phụ thân ăn từ từ nha.”

Gia Luật Minh cũng tức đến nỗi hơi tái mặt, giương mắt nhìn Triệu Phổ, nói, “Vương gia đùa với ta sao?”

Triệu Phổ nhún vai, “Dù sao ngươi muốn làm hoàng đế trên cơ bản không phải chuyện đùa, lão tam lão đại bất luận là ai, đều muốn lấy mạng của ngươi, còn không bằng ngươi phản quốc theo địch đi.”

Tiếu ý trên mặt Gia Luật Minh đã trở nên cứng ngắc, cười hỏi, “Cửu Vương gia cũng không phải không thể xưng đế, vì sao không phản quốc?”

“Ta không giống ngươi.” Triệu Phổ gắp một đũa thức ăn đưa lên miệng, nói, “Ta không muốn làm hoàng đế, vừa nghe đến xưng đế đã đau đầu, còn ngươi lại muốn làm hoàng đế đến phát điên, cho nên ta mới muốn giúp ngươi một tay.”

Gia Luật Minh có chút bực mình nhìn hướng khác, Triệu Phổ đây là đang chọc tức hắn sao.

“Bất quá.” Triệu Phổ nhai nhai, nói, “Tam ca Gia Luật Khánh của ngươi, quả thật thích hợp làm hoàng đế hơn ngươi.”

Gia Luật Minh muốn bảo trì nét cười trên mặt đã là rất khó, Công Tôn nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn mang bản mặt bất cần đời, có chút bội phục, ăn của người ta còn tận lực nói điều người ta không thích nghe, thật giỏi a, da mặt phải dày lắm mới có thể làm được.

Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay vào trứng bồ câu cay, nói, “Muốn ăn trứng bồ câu.”

Triệu Phổ và Công Tôn đồng thời vươn tay gắp cho bé, đũa chạm đũa, liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn muốn thu đũa lại, Triệu Phổ kẹp chặt không tha, Công Tôn liếc xéo Triệu Phổ, Triệu Phổ cười mờ ám, như vậy, giống như nói Công Tôn so với hết thảy thức ăn đều ngon hơn.

Gia Luật Minh ngồi đối diện nhìn hai người mắt đi mày lại, không biết trong lòng có cảm tưởng gì, cau mày hỏi Triệu Phổ, “Vương gia ủng hộ tam ca ta xưng đế sao?”

Triệu Phổ nhanh chóng xua tay, nói, “Ta tương đối ủng hộ ngươi.”

“Nga?” Trong mắt Gia Luật Minh toát ra một ít tiếu ý, hỏi, “Vì sao?”

Triệu Phổ nhếch mép cười, “Bởi vì trong đám huynh đệ nhà Gia Luật ngươi, ngươi dễ đối phó nhất.”

Sắc mặt Gia Luật Minh trong nháy mắt tái xanh, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, trong lòng thầm nói… Một hồi đừng đánh nhau a.

Mà vài tùy tùng phía sau Gia Luật Minh cũng thực sự chịu không được, đều nói, “Triệu Phổ, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Triệu Phổ vẫn bất cần đời cười cười, “Ai, lời thật mất lòng mà, nhưng có lợi cho sự nghiệp a.”

Gia Luật Minh lạnh lùng cười, nói, “Thì ra trong mắt Vương gia, ta là người dễ đối phó nhất, không bằng như vậy đi, ta cùng với Cửu Vương gia tỷ thí, cơ hội hôm nay khó có được… Nếu ngươi thắng ta, ta đáp ứng ngươi một việc, nếu là ta thắng ngươi, ngươi đáp ứng ta một việc, thế nào?”

Triệu Phổ sờ sờ cằm, cười hỏi, “So như thế nào? Ta muốn xem có thú vị hay không.”

“Đơn giản.” Gia Luật Minh cười nói, “Ta ra một đề, ngươi ra một đề, chúng ta thay phiên trả lời, ai không trả lời được là thua.”

Triệu Phổ ‘chậc’ một tiếng, “Vậy thật không có ý nghĩ… ta chỉ biết võ không biết văn, nếu ngươi bảo ta ngâm thơ, vậy không phải ta thua chắc rồi sao?”

Gia Luật Minh cười, nói, “Vương gia văn võ toàn tài, còn sợ ngâm thơ?”

“Ai.” Triệu Phổ cười, “Ngươi bớt chuốc thuốc mê cho ta đi, võ thì ta tài, văn thì bỏ đi, hơn nữa, ngươi đấu văn đấu võ đều không có ý nghĩa, có hoàng đế nào lại tự mình ra trận chứ, văn thì đã có văn thần, võ thì có võ tướng đó thôi.”

“Hảo.” Gia Luật Minh cười nói, “Vừa hay, ta đây đúng lúc mang theo quân sư cùng cao thủ đại nội, một văn hai võ, chúng ta hãy để bọn họ tỷ thí, thế nào?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, cười nói, “Được a, chủ ý này cũng không tệ lắm.”

“Hảo.” Gia Luật Minh cười nói, “Ta chờ Vương gia, Vương gia có thể phái người đi mời văn thần võ tướng đến.”

“Mời cái gì.” Triệu Phổ xua tay, nói, “Văn thần sao…” Hắn giơ tay chỉ chỉ Công Tôn, “Đây là chủ bộ của Khai Phong phủ, cũng là văn thần, võ tướng sao… Giả Ảnh Tử Ảnh.”

Giả Ảnh và Tử Ảnh từ bên ngoài nhảy vào, đáp xuống bên người Triệu Phổ, “Vương gia.”

“Chỉ cần hai ngươi là được rồi.” Triệu Phổ cười nói, “Cùng thủ hạ của tứ hoàng tử luận bàn, đừng sơ suất, thua thì mất mặt ta lắm.”

Giả Ảnh và Tử Ảnh gật đầu.

Gia Luật Minh nhìn Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ một chút, còn có hai ảnh vệ, khẽ nhíu mày, theo sau hắn chính là quân sư Liêu quốc Tô Tra Thị, còn có hai võ tướng, đệ nhất đệ nhị cao thủ đại nội, hai huynh đệ Ai Thích và Ai Hạ, võ nghệ tinh thông. Mà Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ bất quá chỉ là một chủ bộ của nha môn, hai võ tướng chỉ là ảnh vệ của Triệu Phổ… Thực lực kém quá xa, Triệu Phổ, ngươi quá tự tin.

“Được rồi.” Triệu Phổ nói tiếp, “Tứ hoàng tử à, chúng ta thách đố nhỏ thôi, không tổn thương hòa khí, cũng không thể đánh cuộc phản quốc theo địch gì đó, tự giết lẫn nhau chung thân đại sự các loại a.”

“Đó là đương nhiên.” Gia Luật Minh cười cười, “Tiểu đổ di tình đại đổ thương thân mà.”

Đang khi nói, tiểu nhị đi lên, mang lên vài món ăn còn lại, “Vương gia, thức ăn ngài gọi đều mang lên cả rồi, còn năm trăm cái trứng gà đang luộc.”

Triệu Phổ gật đầu, cười nói, “Tốt.”

Gia Luật Minh nghĩ nghĩ, nói, “Vậy để các văn thần thách đố lẫn nhau, các võ tướng thay phiên ra đề mục, đơn giản chút.”

“Hảo.” Triệu Phổ gật đầu một cái, bảo tiểu nhị mang đến một cái bình, viết bốn chữ nhất, nhị, tam, tứ, bỏ vào bình lắc lắc lên, nói, “Các ngươi rút thăm trước, theo thứ tự ra đề mục.” Nói xong, đem bình đặt vào trong tay Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi cầm.”

“Ạ.” Tiểu Tứ Tử bưng cái bình, Công Tôn, Tô Tra Thị, còn có Giả Ảnh và Ai Thích thay phiên tiến lên rút thăm, thứ tự là, Tô Tra Thị nhất, Công Tôn nhị, Ai Thích tam, Giả Ảnh tứ.

Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng, nói, “Vận may không tốt lắm, ra đề mục trước có lợi hơn, nếu như thắng sẽ không cần so nữa.”

Gia Luật Minh cười cười, nâng chén uống trà, “Tục ngữ nói, vận khí cũng là một phần thực lực, Vương gia lần này rốt cuộc không ổn rồi.”

Triệu Phổ nhướng nhướng mi, cười nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi phải hảo hảo ứng đối đó.”

Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ —— Nói tới nói lui, ngươi cũng không làm gì cả.

Triệu Phổ chớp chớp mắt với ý, vẻ mặt mê đắm, Công Tôn thấy mà tâm phiền ý loạn.

.

“Như vậy ta ra đề trước.” Tô Tra Thị cười nói, “Tiên sinh, hiện tại dưới lầu, có bao nhiêu người không đội mũ?”

Công Tôn hơi sửng sốt, Gia Luật Minh nhịn không được mà bật cười.

Triệu Phổ chống cằm hỏi, “Cái này tính là khảo đề hả?”

Tô Tra Thị cười nói, “Ai, cũng chưa nói có gì hạn chế, đương nhiên có thể hỏi.”

Bọn họ hiện tại đang ngồi trong một nhã tọa ở lầu hai, dưới lầu là đại đường, nhiều người ra vào, làm sao mà đoán?

Công Tôn ngược lại không chút hoang mang, lẳng lặng nghĩ nghĩ, nói, “Hm… tổng cộng có mười lăm người, tám người không đội mũ.”

“Tiểu nhị.” Tô Tra Thị gọi tiểu nhị tới, nói, “Xuống lầu xem, có bao nhiêu người, mấy người không đội mũ.”

“Ách… Được.” Tiểu nhị đi xuống, tâm nói các vị đại gia hôm nay làm sao vậy, cổ cổ quái quái, lúc thì đòi trứng gà, lúc thì đòi mũ.

Hắn đi xuống lầu quan sát, chỉ chốc lát sau đã trở lại, nói, “Gia, tổng cộng mười lăm người, tám người không đội mũ.”

Gia Luật Minh và Tô Tra Thị cả kinh, Triệu Phổ cũng kinh ngạc, hắn xoay mặt nhìn Công Tôn, tâm nói… Hãi nha, thư ngốc ngươi a, thật đúng là không ai có thể làm khó được ngươi!

Công Tôn cười cười, nói với tiểu nhị, “Chúng ta gọi quá nhiều thức ăn, đem những món này tặng cho những khách nhân không đội mũ, mỗi người một phần, coi như là ta cảm tạ bọn họ.”

“Dạ.” Tiểu nhị bưng tám đĩa thức ăn xuống dưới.

Gia Luật Minh ngước mắt nhìn Công Tôn, cười hỏi, “Tiên sinh làm sao đoán được?”

Công Tôn mỉm cười trả lời, “Cũng không tính cái gì, khi vào có nhìn lướt qua.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Phụ thân thật là lợi hại.”

Tô Tra Thị không chịu thua cũng không được, đành phải nghẹn thầm, nói, “Vậy mời tiên sinh ra đề mục.”

“Ừm.” Công Tôn gật đầu, cười nói, “Vậy… Dưới lầu, có bao nhiêu người không đội mũ.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ liếc Công Tôn, tâm nói… Thư ngốc, ngươi muốn chịu thua a?

Tô Tra Thị cũng hơi cau mày, trong lòng nhủ thầm, Công Tôn là đang giở trò quỷ sao? Hay tương kế tựu kế, chơi đòn tâm lý, muốn cho hắn ngờ vực lung tung vô căn cứ rối loạn đầu trận tuyến?!

Nghĩ tới đây, Tô Tra Thị nói, “Tiên sinh đây là đang thử tâm lý của ta sao? Tổng cộng mười lăm người, tám không đội mũ, vậy tự nhiên có bảy người đội mũ!”

Công Tôn lắc đầu, cười nói, “Ừm… Sai rồi, là cả mười lăm người đều không đội mũ.”

Tô Tra Thị không hiểu, gọi tiểu nhị… lúc này tiểu nhị vừa lúc từ dưới lầu chạy lên, nói, “Gia… bọn họ nghe nói không đội mũ được tặng một đĩa thức ăn, đều cởi mũ xuống rồi, làm sao bây giờ?”

Triệu Phổ cười ha ha nói, “Lấy bảy phần đi, lại tặng cho bọn họ mỗi người một phần, dù sao thì cũng là vị tứ gia này mời khách.”

Gia Luật Minh còn đang cố căng mặt cười, gật đầu, nói với tiểu nhị, “Cứ lấy đi.”

Tiểu nhị vui vẻ, cười nói, “Ta đây thay các khách nhân này đa tạ tứ gia hào hiệp!” Nói xong, hoan hoan hỉ hỉ bưng thức ăn xuống dưới.

Tô Tra Thị vẻ mặt phền muộn, nhìn Công Tôn, “Tiên sinh đây là cố ý sử trá?”

Công Tôn cười, “Binh bất yếm trá.”

Triệu Phổ vui vẻ, “Văn thần không phải chỉ dùng để gạt người thôi sao, chịu thua chưa?”

Gia Luật Minh rất phong độ cười nói, “Ván này tính Công Tôn tiên sinh thắng, ván kế tiếp, võ đấu.”

.

Ai Thích và Ai Hạ ra đề mục, Tử Ảnh và Giả Ảnh ứng đối.

Ai Thích Ai Hạ nói, “Nghe nói bộ hạ của Triệu gia quân công phu rất cao, không biết khinh công thế nào.”

“Khinh công?” Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, Tử Ảnh cười hỏi, “Ê, ngươi muốn so thế nào?”

“Bắt chim.” Ai Thích cười nói.

“Bắt chim?” Tử Ảnh và Giả Ảnh chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tứ Tử đã thốt lên, vỗ tay nói, “Cái này chơi vui quá, Tiểu Tứ Tử cũng muốn đi.”

Công Tôn ôm lấy ngắt cái mông bé, nói, “Ngươi còn đòi bắt chim, cả con gà con cũng bắt không được.”

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ.

Tử Ảnh hỏi, “So xem ai bắt được nhiều hơn sao?”

Ai Thích gật đầu, nói, “Cửu Vương gia và hoàng tử cứ ăn cơm trước, chúng ta ra ngoài bắt chim, giới hạn trong vòng nửa canh giờ, bắt nhiều thì thắng, thế nào?! Để tránh ăn gian, chúng ta chỉ bắt chim sẻ, có thể tìm người hỗ trợ.”

Triệu Phổ gật đầu, nói, “Hm, ý này không tồi.”

Giả Ảnh gật đầu, nói, “Hảo!” Lời vừa dứt, Ai Thích và Ai Hạ liền bay ra cửa sổ, Triệu Phổ khoát tay với Giả Ảnh Tử Ảnh, nói, “Ra sông mà bắt, ở đó nhiều chim.”

Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, phi thân bay ra.

Triệu Phổ và Công Tôn nói cười dùng bữa, thay nhau đút Tiểu Tứ Tử ăn, hoàn toàn không thèm để ý thắng thua, Gia Luật Minh nhíu mày, Triệu Phổ tựa hồ tin chắc rằng hắn sẽ thắng.

.

Thời gian qua rất nhanh, sau nửa canh giờ…

Triệu Phổ bọn họ cũng rượu đủ cơm no rồi, Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng nói, “Thật no nga.”

Lúc này, Ai Thích và Ai Hạ cầm một cái túi lớn đầy chim chóc trở về, “Hoàng tử.”

Gia Luật Minh nhìn cái túi một chút, hỏi, “Bao nhiêu con?”

“Hồi hoàng tử.” Ai Thích Ai Hạ cười nói, “Tổng cộng bảy trăm hai mươi ba con.”

Gia Luật Minh mỉm cười, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng đã trở về, hai người này tay trống trơn, Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Sao, hai ngươi chuẩn bị chịu thua à?”

Tử Ảnh nói, “Không phải mà, nhiều quá không cầm về được.”

Mọi người sửng sốt, Giả Ảnh giơ một ngón tay chỉ ra ngoài, “Đều treo trên cây.”

Mọi người đi tới bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy trên cây có một cái túi lưới thật lớn, kéo dài tới mặt đất, bên trong nhét đầy chim sẻ, líu ríu kêu không ngừng, người qua đường đều dừng chân tham quan, có vài người nói, “Ai nha, tác nghiệt a, ở đâu ra nhiều chim sẻ như vậy!”

Ai Thích và Ai Hạ liếc mắt nhìn nhau… Chiếc túi kia ít nhất có vài nghìn con, hơn bảy trăm con mà bọn họ bắt được, đều là âm thầm tìm hơn mười một thị vệ góp sức, liền hỏi, “Sao có thể như vậy?!”

Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, cười mà không nói.

Triệu Phổ cũng cười, lúc đôi huynh đệ kia ra đề mục hẳn là nắm chắc thắng lợi, đáng tiếc… không thể sánh bằng người mà Giả Ảnh Tử Ảnh ra sông nhờ giúp đỡ.

.

Mà ở xa xa, trên một nóc nhà, Triển Chiêu phủi lông chim trên người, Bạch Ngọc Đường bên cạnh cười nói, “Miêu đúng là miêu, công phu bắt chim rất cao.”

Triển Chiêu cười vỗ vai hắn, nói, “Đâu có, Bạch huynh cũng không nên nhường ta a.”

.

Ván này, Ai Thích và Ai Hạ cũng chịu thua, đến phiên Giả Ảnh Tử Ảnh ra đề mục, Tử Ảnh thốt lên, “Bắt chuột đi…”

Giả Ảnh giơ tay cốc đầu hắn một cái.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà gật đầu —— Đáng đánh!

Cuối cùng, hai bên quyết định luận võ, Tử Ảnh Giả Ảnh cùng Ai Thích Ai Hạ đánh một trận, Ai Thích Ai Hạ vốn nghĩ Tử Ảnh Giả Ảnh bất quá chỉ là hai hộ vệ, không ngờ công phu lại rất cao, cuối cùng song song bại trận, đành phải chịu thua.

Gia Luật Minh nhíu mày, bất quá cũng cười đến thản nhiên, nói với Triệu Phổ, “Cửu Vương gia, ta chịu thua.”

Triệu Phổ gật đầu nói, “Tốt, tứ hoàng tử quả nhiên có phong độ của một đại tướng, dám chơi dám chịu.”

“Ngươi muốn phạt thế nào?” Gia Luật Minh chuẩn bị tinh thần.

Lúc này, tiểu nhị bưng mười cái chậu rửa mặt lên, nói, “Cửu Vương gia, trứng gà mà ngài đặt.”

Triệu Phổ nhìn nhìn trứng luộc, lại nhìn nhìn Gia Luật Minh, cười cười, sắc mặt Gia Luật Minh càng thêm khó coi vài phần, trong ngực có dự cảm không ổn.

Triệu Phổ cười nói, “Như vậy đi, tứ hoàng tử, năm trăm cái trứng gà này, ngươi hai trăm cái, ba vị tùy tùng của ngươi mỗi người một trăm cái, ăn hết đi!”

“Cái gì?” Gia Luật Minh tở to hai mắt, Công Tôn nhịn cười, thì ra Triệu Phổ đã sớm tính toán rồi.

“Ngươi.” Gia Luật Minh tái mặt nhìn Triệu Phổ, tâm nói, mình cũng quá ngốc mà, Triệu Phổ rõ ràng đã tính toán rồi mới đến, vậy mà mình còn chui đầu vào.

Triệu Phổ vươn tay lấy một cái trứng gà, bóc vỏ, đặt vào tay Tiểu Tứ Tử, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói với Công Tôn, “Đi thư ngốc, ăn no rồi, chúng ta đi dạo tiêu thực.”

Công Tôn đứng lên, Tử Ảnh và Giả Ảnh đã sớm chạy, đi tìm một chỗ hảo hảo ôm bụng cười, còn tứ hoàng tử Liêu quốc, bị ép ăn hai trăm cái trứng gà, việc này truyền ra chắc là sẽ vui lắm.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử rời đi, trước khi xuống lầu vẫn không quên nói với Tiểu Tứ Tử, “Ai, Tiểu Tứ Tử, nói với hoàng tử, bảo hắn ăn từ từ.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Bọn họ phải ăn nhiều đản đản như vậy sao?”

Triệu Phổ gật đầu, biểu tình trên mặt Tiểu Tứ Tử rất phức tạp. vươn cánh tay nhỏ bé vẫy vẫy, nói, “Ừm… Đản Đản, từ từ ăn nga, không nên uống nước nha!”

Triệu Phổ và Công Tôn cười rời đi, mà từ nay về sau, Tiểu Tứ Tử đặt cho Gia Luật Minh một biệt hiệu, gọi là Đản Đản.