Dụ Hôn

Chương 200



Cố Tương bảo: “Anh cẩn thận vết thương đấy.” “Không sao.” Giang Trí nói: “Nếu ngày nào em cũng chủ động muốn ôm anh thế này, dù phải chịu thêm ha5i dao anh cũng cam lòng.”

Nghe anh nói mà Cố Tương không nhịn được cười, cô chế nhạo: “Toàn nói linh tinh thôi.” Cố Tương ôm Giang Trí v6à ngửi mùi hương trên người anh. Rõ ràng là mùi thuốc sát trùng, nhưng hòa với nhiệt độ cơ thể của anh lại khiến người ta cảm thấy an lòng.

7

Giang Trí hỏi: “Tại sao em đột nhiên muốn ôm anh?”

Cố Tương nói: “Không có gì đâu, chỉ là ý định nhất thời thôi.”

Giang Trí 4: “Thể em không nảy thêm ý định nào khác nữa à?” Mặc dù bây giờ đang bị thương, nhưng Giang Trí cảm thấy nếu Cố Tương muốn làm gì đó với anh thì8 anh cũng không có ý kiến.

Nghe Giang Trí nói thế, mặt Cố Tương nóng bừng. Đúng là những khi người đàn ông này trở nên xấu bụng thì cô chỉ còn biết câm nín.
Rõ ràng trước kia trông anh rất nghiêm chỉnh.

Hay đó chính là bản chất của đàn ông?

Vừa rồi Cố Tương muốn ôm Giang Trà hoàn toàn là vì bỗng dưng cô thấy buồn thôi. Nhưng bây giờ bầu không khí đã bị Giang Trà phá hỏng mất rồi. Cô nói: “Em không muốn! Được rồi, anh buông em ra đi.”

Bị thương còn ôm chặt như vậy, cứ như không cho phép cô rời đi vậy.

Giang Trí giữ chặt tay Cố Tương không buông, anh nói: “Vất vả lắm mới được ôm, anh cho phép em ôm thêm một lúc nữa đấy.”

Cô thấy đủ rồi, nhưng anh còn chưa đủ đâu! Cố Tương đã nhận ra, rõ ràng người đàn ông này muốn được cô ôm, vậy mà còn làm ra vẻ như đang ban ơn vậy.

Cố Tương hỏi: “Vậy em phải cảm ơn anh nhỉ?”

“Đều là người nhà cả, đừng khách sáo.” “..” Cố Tương hừ một tiếng nhưng không giãy giụa.
Vì hôm nay vết thương bớt đau, buổi tối ít ra mồ hôi nên Giang Trí ngủ khá ngon.

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Tương đã không còn ở trong phòng bệnh nữa.

Sáng sớm, bên ngoài trời đang đổ mưa, Cố Tương dừng xe ở trước cửa nhà họ Mạnh..

Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tới đây nữa. Nhưng bây giờ cô lại đến, bởi vì, cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ chuyện lần này.

Nếu như họ nghĩ rằng có thể gây chuyện sau lưng cô mà cô sẽ nhịn, vậy thì đã xem thường có rồi. Cố Tương vừa bước xuống xe thì nhìn thấy một chiếc Maybach đỗ cạnh cổng.

Cánh cửa nhỏ bên cạnh không khóa, Cố Tương đẩy cửa bước vào, mới ở ngoài sân mà cô đã nghe thấy giọng nói cực kỳ thận trọng của Lê Giai Âm: “Viễn Châu, sao con lại về đây? Lần trước sau khi gặp con, bố con về rồi bị bệnh đấy, con có muốn lên tầng thăm ông ấy không?”
Chủ tịch Mạnh tức Mạnh Viễn Châu đến mức lăn ra ốm, hai ngày nay ông ấy không ra khỏi nhà.

Mạnh Viễn Châu nói: “Tôi không có hứng thú.”

Lê Giai m: “Vậy mẹ sẽ báo cô giúp việc mua một ít đồ ăn, chẳng mấy khi con về nhà, phải làm món gì đó thật ngon cho con mới được.”

“Mạnh Nghiên đâu?” Giọng của Mạnh Viễn Châu rất nghiêm nghị.

Lê Giai Âm biết Mạnh Viễn Châu

không thích Mạnh Nghiên, bây giờ

nghe anh ấy chủ động nhắc tới

Mạnh Nghiên, bà ta hơi e ngại,

“Nghiên Nghiên đã ra ngoài rồi, con

tim nó có việc gì không?”

Vừa mới nói xong, giọng nói của

Mạnh Nghiên đã truyền đến, “Mẹ, ai

đến thế?” Mạnh Nghiên mới thức

dậy, trên người vẫn đang mặc đồ ở

nhà, vừa nhìn thấy Mạnh Viễn Châu

ngồi trên ghế sô pha, cô ta sợ đến

mức mặt tái nhợt.

Mặc dù Mạnh Nghiên luôn coi
Mạnh Viễn Châu là anh trai, nhưng

Mạnh Viễn Châu lại không thừa

nhận cô ta là em gái. Cải tát lần

trước khiến cô ta sợ hãi, nhìn thấy

Mạnh Viễn Châu, cô ta

Châu, cô ta không dám

họ he gì mà chỉ biết kêu một tiếng

yếu ớt: “Anh.”

Mạnh Viễn Châu liếc nhìn Mạnh

Nghiên, anh quát: “Quỳ xuống!”