Dụ Đồng

Chương 101



Nghe được một thanh âm tuyệt diệu đinh linh giống như dòng suối lại giống như sơn tuyền vang lên, mọi người ở giữa đại điện Huyết Độc giáo toàn bộ quay lại hướng ngoài điện nhìn ra: ” Ách!” thanh âm kinh hoảng từ xung quanh phát ra, chỉ thấy gần hai mươi danh Hắc y nhân bịt mặt xuất hiện ở phía sau bọn họ, mà bọn họ cư nhiên không hề phát giác! Cùng với người khác bất đồng chính là người một thân áo choàng đen chỉ lộ ra cằm đứng ở giữa trước mặt những người khác, từ vị trí mà so sánh cũng biết được người này chính là thủ lĩnh. Huyết Hạt Vô Phong chậm rãi đứng lên, tay nắm chặt toàn thân tiến vào đề phòng, khuôn mặt tuấn mỹ vô thường lúc này bao trùm một tầng âm trầm lãnh ý, đôi mắt nâu như chứa kịch độc chăm chú nhìn vào những người có thể không một tiếng động tiến vào địa giới Huyết Độc giáo hắn. Giáo chúng  Huyết Độc giáo trên đại điện chậm rãi xuất ra vũ khí của mình tập trung đến trước người giáo chủ, có thể lướt qua mười tám tầng Huyết cấm của Huyết Độc giáo cũng không một người phát hiện ra, công phu những người này ……

” Không biết các vị đêm khuya đến Huyết Độc giáo ta có chuyện gì phải làm sao?!” Vô Phong đứng ở thượng vị giọng điệu âm ngoan. (âm độc)

” Chủ tử nhà chúng ta nghe nói Huyết Độc giáo tư tàng [Nguyên Kiền Lục], thậm chí Huyết Độc giáo giáo chủ còn sai người tập luyện Phượng Hoàng Triều Phụng, bởi vậy đặc biệt đến điều tra sự thật, bất quá hiện tại xem ra xác nhận có người cố ý vu oan hãm hại. Còn về chuyện đến tột cùng là ai làm, dựa vào năng lực Huyết Độc giáo các ngươi thì điều tra ra hẳn là không khó.” Dạ nhìn Huyết Hạt đồng dạng lạnh như băng nói, tiếp đó khom người nhìn về phía chủ tử, ” chủ tử, ngài nên trở về nghỉ ngơi.”

” Gì chứ! Các ngươi xem Huyết Độc giáo chúng ta là khách điếm sao?! Muốn đến liền đến, muốn đi liền đi?!” Diễm Cơ bị lời nói của tên này chọc giận, những người này xem Huyết Độc giáo bọn hắn là nơi nào!

“Hừ! Chúng ta nếu có thể đi lên chẳng lẽ không thể đi xuống sao? Huyết Độc giáo ngươi nếu thật sự lợi hại như vậy sao lại để chúng ta dễ dàng tiến vào địa giới của các ngươi!” Dạ trào phúng nói, không phải chỉ là một cái tà giáo sao, nếu không vì chủ tử kiên trì thì loại nơi này căn bản không xứng để chủ tử đi lên. Lúc này Dạ hoàn toàn nhìn không ra là người ngày thường ngôn ít ngữ hạn (nói chung là kiệm lời đấy==”), nhưng giờ phút này chủ tử không muốn nói chuyện, Lưu Mộ Dương lại không ở đây, mặt khác ám nhãn lại nói ít, cho nên hiện tại chỉ có thể để hắn nói ra.

” Các ngươi không cần quá càn rỡ! Hôm nay Huyết Cơ ta sẽ khiến cho các ngươi tới được nhưng đi không được!” Diễm Cơ đi đến phía trước, trong tay nắm độc phấn. Trong địa giới những người khác bắt đầu nổi lên rối loạn, Huyết Độc giáo từ ngày lập giáo đến nay chưa từng có người nào dám ở hai bên tả hữu của bọn họ kiêu ngạo như thế!

” Đi thôi.” căn bản không để ý tới giáo chúng đang rục rịch, Ti Hàn Nguyệt đạm mạc nói ra hai chữ, sau đó hướng đến phía ngoài.

Ngay tại thời điểm đoàn người Ti Hàn Nguyệt rời đi, mấy chục bóng dáng tay cầm binh khí trong nháy mắt hướng bọn họ bay tới , ” phanh!!! Rầm! A!” thanh âm vang lên giữa đại điện, ba mươi cao thủ Huyết Độc giáo vừa bay về phía Ti Hàn Nguyệt thoáng chốc bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất túa xung quanh như quang hoa (tưởng tượng cánh hoa hướng dương đi), binh khí trên tay bọn họ cũng bị văng sang một bên.

Đám người Diễm Cơ nhìn người của mình trong nháy mắt bị những người này đánh bay trên mặt đất, sắc mặt khẽ biến, nhìn thấy người vừa ngã xuống đất tay nhiễm đầy máu,trong lòng lại cả kinh, gân tay những người này cư nhiên đều bị đánh gãy!

” Nếu ngươi còn muốn giữ lại mạng sống, ta khuyên ngươi nên thu hồi thứ trên tay lại đi .” Dạ nhìn Diễm Cơ sẳng giọng mở miệng, ” chủ tử chúng ta không phải người các ngươi có thể trêu chọc!” dám có ý nghĩ muốn hạ độc chủ tử, thật sự là chán sống! Diễm Cơ mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Dạ.

“Các ngươi đến tột cùng là người phương nào?!” Khúc Giang Nhẫn tiến lên phía trước lớn tiếng hỏi, nếu không thể làm rõ lai lịch những người này, vậy Huyết Độc giáo……

“Nếu đã dám đến Huyết Độc giáo ta thì cũng không cần phải che che lấp lấp, Huyết Hạt ta từ trước đến nay ghét nhất những kẻ giả thần giả quỷ. Sao vậy, chẳng lẽ ngươi có bộ dạng nhận không ra người?!” Huyết Hạt lạnh lùng hướng người áo choàng cao thấp quét nhìn một phen, Huyết Hạt hắn cũng không phải là người sợ chết.

Nếu đối tượng mà Huyết Hạt này nói là người khác thì có lẽ đối phương còn có thể đối với hắn làm ra chút phản ứng, nhưng đối với Ti Hàn Nguyệt mà nói, phép khích tướng là hoàn toàn vô dụng, đối với những kẻ không làm gì hắn , Ti Hàn Nguyệt từ trước đến nay luôn mặc kệ, khi hắn tiến vào có thể nói ra một câu đã là cho Huyết Độc giáo chút mặt mũi rồi.

Nhìn Huyết Hạt Vô Phong đứng phía trước , Ti Hàn Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ngay tại thời điểm những người đó chờ Ti Hàn Nguyệt hạ mũ, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên xoay người: ” Đi thôi.” vẫn là hai từ đơn giản , căn bản không hề đem thâm ý trong lời nói của Huyết Hạt đặt ở trong lòng .

” Đứng lại!” Huyết Hạt bị thái độ cuồng ngạo của người này kích động, nguyên bản trong cơ thể bị bức ra liền không chút nào che dấu thị huyết tàn nịnh, lập tức tung phi đao bắn về phía người nọ, tiếp đó phi thân hướng người nọ đánh tới.

Khi phi đao bắn ra, Ti Hàn Nguyệt nhảy một cái lấy đà quay trở lại, chân nhẹ nhàng đảo qua, ánh sáng của phi đao bị hắn đá ghim lên cây cột ở một bên. Nhẹ nhàng nhảy lên bả vai của một gã ám nhãn bên cạnh, Ti Hàn Nguyệt mượn lực bay về phía Huyết Hạt. Đám người Dạ đứng ở tại chỗ xem chủ tử ra tay đồng thời cũng phòng ngừa có người đánh lén. Còn về việc bọn họ vì sao không trợ giúp chủ tử…… thật sự là sợ vướng chân chủ tử mà thôi, hơn nữa bọn họ vì đã lâu không thấy qua chủ tử động thủ nên đều phi thường hoài niệm. Mà bọn người của Huyết Độc giáo cũng chỉ canh giữ ở một bên vì phòng ngừa đối phương đánh lén, đồng thời khi giáo chủ ra tay dị thường chán ghét người bên ngoài quấy nhiễu, cho nên bọn họ chỉ là lẳng lặng quan sát đồng thời làm tốt phòng bị.

Ngay tại thời điểm Huyết Hạt sắp sửa đụng tới Ti Hàn Nguyệt, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên toàn thân ngã về phía sau, Huyết Hạt cũng phản ứng cực nhanh xoay người hướng Ti Hàn Nguyệt công kích. Mọi người ở đây chỉ thấy nổi lên lưỡng đạo bóng dáng đen đỏ qua lại công kích cùng phòng thủ, mà Hắc y nhân toàn thân vận trường bào lúc này lộ ra bên trong một con ngươi nguyệt sắc, đen, đỏ, trắng ba màu thoáng hiện ở trong mắt mọi người.

Trong lòng bọn người Huyết Độc giáo đối với Hắc y nhân kia hiện giờ dị thường sợ hãi , võ công của giáo chủ sâu không lường được thế nhưng lại không thể đụng tới người này dù chỉ một chút, bọn họ có thể thấy được người này vẫn chưa đem hết toàn lực xuất ra, thậm chí cả hai tay vẫn còn khóa lại trong áo choàng, mà trên mặt giáo chủ hiện tại lại nổi lên hưng phấn mà bọn họ quả thật chưa bao giờ gặp qua , đây là cái loại hưng phấn khi gặp được đối thủ chân chính!

Càng đánh trong lòng Vô Phong kích động càng cao , người này công lực tuyệt đối ở trên mình, đã bao nhiêu lâu không gặp được đối thủ chân chính. Vô Phong đem toàn bộ nội lực điều động, xuất ra mười thành công lực tiến công đối phương, hắn cũng không tin không thể bức người này sử dụng hai tay!

Công phu của Vô Phong thiên về âm nhu cùng ngoan lệ, võ công chân truyền của Huyết Độc giáo là Hắc Hạt chưởng tính chất thâm hiểm độc như bọ cạp khiến người nghe đến mặt liền biến sắc, người bị đánh trúng mới đầu chỉ cảm giác bình thường như bị bọ cạp cắn, nhưng dần dần chậm rãi lan ra toàn thân khiến thân thể dị thường đau đớn, cuối cùng khí lạnh trải rộng toàn thân, làm cho người ta đau đến sống không bằng chết, sau cùng là lãnh tử. Trừ bỏ Vô Phong thì không ai có thể giải Hắc Hạt chưởng của hắn. Mà Vô Phong không chỉ có tu luyện Hắc Hạt chưởng,hắn còn là một tay hảo kiếm, kiếm thuật của hắn không ai biết đến tột cùng đã đạt tới loại trình độ nào, bởi vì những kẻ biết đến đều đã chết trên tay hắn, ngay cả hộ pháp Huyết Độc giáo cùng bọn Độc vật (vật = người) cũng không rõ võ công của giáo chủ bọn họ đã đạt tới loại cảnh giới nào..

Ánh mắt của Vô Phong bởi vì vận công lực dụng Hắc Hạt chưởng tăng lên mà dần dần biến thành màu vàng, ánh mắt kim sắc, gương mặt tái nhợt, y sam màu đỏ,khói nhẹ màu đen chậm rãi tràn lan quanh người hắn, đây là đặc thù của Hắc Hạt chưởng khi luyện đến tầng thứ chín. Một số giáo chúng của Huyết Độc giáo bắt đầu hưng phấn, giáo chủ bọn họ cư nhiên luyện thành công tầng cuối cùng của Hắc Hạt chưởng,chỉ cần cái này giáo chủ sẽ thật sự trở thành thiên hạ vô địch, người kia nhất định chết chắc rồi. Mà đám người Khúc Giang Nhẫn lúc này vẫn ẩn chứa chút bất an, công phu người này chỉ cần một nén nhang đã khiến cho giáo chủ xuất ra tầng thứ chín, hơn nữa giáo chủ vẫn không thể đem người này đả bại, công phu người này sợ rằng ngay cả giáo chủ cũng không là đối thủ của hắn, hơn nữa… người này hiện tại vẫn còn chưa ra tay!

Ti Hàn Nguyệt có chút không kiên nhẫn, người này cũng không có sát ý nên hắn không nghĩ sẽ giết y, nhưng mỗi lần ngay thời điểm hắn muốn rút khỏi thì người này liền tiến lên dây dưa, bất quá công phu người này so với những người khác mà nói quả thật không kém, hắn cũng muốn nhìn xem người này đến tột cùng có bao nhiêu thực lực, bất quá hắn hiện tại không có nhiều thời gian ở trong này đùa giỡn như vậy.

Mọi người ở đây đang nghĩ xem Ti Hàn Nguyệt đến khi nào ra tay thì đột nhiên Ti Hàn Nguyệt buông lỏng áo choàng ra, ngay thời điểm mọi người còn không kịp thấy rõ, Ti Hàn Nguyệt toàn thân khinh khiêu (lướt nhẹ)một cái tiếp đó ngừng lại. Huyết Độc giáo giáo chúng phát ra tiếng kinh hô, giáo chủ bọn họ vô địch là thế cư nhiên lại bị người nọ nắm lấy mệnh môn tay trái, mà bọn họ cũng không biết người nọ ra tay như thế nào! Bàn tay kia nắm chặt cổ tay giáo chủ lại gầy đến tái nhợt như thế! Một bàn tay như vậy cư nhiên có thể nháy mắt chế trụ giáo chủ bọn họ!! Huyết Độc giáo trên dưới hoàn toàn lâm vào điên cuồng và bối rối, người này đến tột cùng là người phương nào?!

” Công phu của ngươi tuy rằng không tồi, nhưng vẫn là quá kém !” Ti Hàn Nguyệt khó có được nhiều lời như thế, sau cùng buông cổ tay Vô Phong hướng ra phía ngoài, nhìn thuộc hạ của mình, Ti Hàn Nguyệt nhẹ nhàng phất tay, bọn Hắc y nhân lập tức xông tới chuẩn bị hộ tống chủ tử rời đi.

” Từ từ!” đột nhiên Vô Phong lướt đến trước mặt Ti Hàn Nguyệt, trên mặt đã không còn vẻ âm ngoan cùng độc ác, mà là âm nhu (hòa nhã) cùng hưng phấn, “ngươi nếu là tới tra [Nguyên Kiền Lục], sao không cùng Huyết Độc giáo ta hợp tác? Ta sẽ không bỏ qua những kẻ hãm hại giáo chúng ta, ngươi cũng sẽ không buông tha bọn người gây chuyện phía sau chứ?”

Ti Hàn Nguyệt ngửa đầu nhìn Huyết Hạt, con ngươi dưới mũ trùm lóe lên, ” Lôi Thiên trấn, Ngọc Hàn trang.” nói xong liền ly khai đại điện.

” Tên.” Huyết Hạt xoay người nhìn người đang rời đi hỏi tiếp, lại nhìn về phía bọn thủ vệ nằm trên mặt đất phía trước, trong mắt hiện lên tia sắc bén, xem ra người của Huyết Độc giáo nên hảo hảo tôi luyện một phen .

” Ti Hàn Nguyệt.” ngay tại thời điểm đám người Huyết Hạt nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì xa xa truyền đến thanh âm thanh thúy.

” Ti Hàn Nguyệt?!” mấy người sắc mặt trở nên tái nhợt, nhìn giáo chủ đương nhíu mày, Hàn Liễu nghiêm túc nói: “giáo chủ, người nọ nguyên lai chính là Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt mà ta vừa nói tới! Trách không được sẽ đến tra chuyện [Nguyên Kiền Lục]……”

“May mắn giáo ta thật sự không liên can tới việc này, bằng không…… đêm nay giáo ta sợ không phải đã bị thất điện hạ…” hai chữ ‘diệt giáo’ bị Khúc Giang Nhẫn hàm lại trong miệng, khi người nọ đến đã nói một câu hiện tại nghĩ đến thất điện hạ này đêm nay căn bản là tới giết bọn hắn.

” Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt sao? Bản giáo chủ đối với hắn thật phi thường hiếu kì a…” Vô Phong lộ ra một mạt tà cười, rồi mới nhìn về phía đám người Khúc Giang Nhẫn, “nếu giáo ta hiện tại vô sự, vậy phải hảo hảo ngẫm lại làm sao đối phó đám võ lâm chính phái này đi, hừ! Dám hãm hại Huyết Hạt ta thì cũng nên chuẩn bị đón nhận sự trả thù của Huyết Độc giáo ta!”

” Cẩn nghe giáo chủ phân phó! Hãm hại người của Huyết Độc giáo, lấy máu tế trời!” mọi người quỳ trên mặt đất hô lớn.

” Tả hữu hộ pháp, ngày mai Ngũ Độc vật sẽ cùng ta đi tới Ngọc Hàn trang trước, việc trong giáo… phái người đi đem mấy lão bất tử kia kêu ra, dù có đóng cửa bế quan nửa năm cũng phải đi ra .”

” Dạ! giáo chủ!”