Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 305: Cô Dâu Cũng Có Thể Thay Đổi



“Đây chẳng phải chính là trai có lòng gái có ý sao” Hoắc Văn cười nói: “Tôi thấy hôm nay mọi người đều có mặt đầy đủ, hay là chúng ta làm một cái lễ đi.”

“Mẹ cũng có ý như vậy.” Bà cụ nhà họ Hoắc quay đầu nói với quản gia: “Đi lấy chiếc vòng tay kia của tôi lại đây.”

Cô con dâu Cổ Ngọc Quỳnh có chút ghen tị hỏi: “Đây là chiếc vòng gia truyền của nhà chúng ta sao?”

“Đúng vậy. Anh Tuấn là người thừa kế của nhà họ Hoắc, chiếc vòng tay này đương nhiên nên truyền cho vợ tương lai của thằng bé rồi” Bà cụ nhà họ Hoắc cười nói.

Khương Tuyết Nhu rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên.

Ở bên cạnh, hai mẹ con Diệp Minh Ngọc không ngừng hít sâu mấy cái vì kích động.

Rất nhanh, vòng tay được mang tới. Bà cụ nhà họ Hoắc vẫy tay gọi Diệp Minh Ngọc lại gần. Bà cầm lấy tay cô, đang định đeo vòng vào tay thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. | Mọi người đều quay lại nhìn, Hoắc Anh Tuấn từ bên ngoài bước vào. Anh mặc một bộ đồ tây màu xám, bên trong phối với một chiếc cà vạt tơ tằm. Cổ tay anh đeo đồng hồ được thiết kế tinh xảo và sang trọng. Cả người anh giống như đang tỏa sáng, vừa ngạo mạn vừa khí chất, thực sự vô cùng nổi bật.

| “Mọi người đang làm gì vậy?” | Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy mọi người đều có mặt trong phòng khách, thậm chí có cả mấy người nhà họ Diệp, thực sự ngạc nhiên. Anh mắt anh dừng ở Khương Tuyết Nhu, bất động mất vài giây, cuối cùng mới quay sang nhìn chiếc vòng ngọc ở trên tay bà cụ nhà họ Hoắc.

Hoắc Văn cười giải thích: “Bà nội cháu đang muốn truyền lại chiếc vòng ngọc gia truyền này cho cháu dâu tương lai”

Hoắc Anh Tuấn khẽ nhướng mày, đôi chân dài sải bước đi tới, duỗi tay | lấy chiếc vòng ngọc trong tay bà nội, cẩn thận quan sát. . Tìm truyện hay tại { TRU MTRUYEN. n e t }

“Cháu cẩn thận chút, coi chừng làm rơi.” Bà cụ nhà họ Hoắc nhắc nhở.

Hoắc Thiên Hà cười: “Bà ơi, anh Anh Tuấn muốn tự mình đeo vòng cho Minh Ngọc” | “Cháu nói phải, việc này thực sự cũng nên để bạn trai làm, sẽ có ý nghĩa hơn” Hoắc Văn trêu chọc.

Hoắc Anh Tuấn giống như không nghe được những lời này, mặt không để lộ chút biểu cảm nào, chọn một quả cam rồi bóc vỏ.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào từng nhất cử nhất động của anh, chỉ có Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối đều dán mắt lướt di động.

"Anh Tuấn, cháu có nghe thấy bà nói không?” Hoắc Văn nhắc nhở: “Minh Ngọc là một cô gái tốt, cháu đừng phụ lòng con bé”

Vệ Phương Nghi cắn răng nói: “Cậu chủ Hoắc, nếu cậu không hài lòng với Minh Ngọc nhà chúng tôi, cậu cứ nói thẳng. Cậu đừng đem con gái tôi ra đùa bỡn, Minh Ngọc nhà tôi dù sao cũng là viên ngọc quý của nhà họ Diệp, được chúng tôi nâng niu như báu vật”.

“Vậy là hôm nay tôi sẽ phải đồng ý cưới cô ấy hay sao?”

Hoắc Anh Tuấn thản nhiên ném vỏ cam trên mặt bàn, đôi mắt đen nháy sâu thăm thẳm như không thấy đáy: “Người bình thường sau khi yêu đương cũng phải tìm hiểu ít nhất nửa năm, một năm mới tính tới chuyện kết hôn. Tôi và cô ấy mới quen được mấy ngày, hơn nữa còn gặp nhau chưa được vài lần. Vậy mà các người một hai muốn bắt tôi phải cưới cô ấy, con gái nhà họ Diệp của các người đặc biệt đến vậy sao? Nếu tôi sớm biết như vậy, đã không dám chọc vào rồi”