Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2030





Chương 2030

Không được, không được, cô không thể dao động vì viên đạn bọc đường.

“Vậy trước đó anh còn ghét bỏ tôi có eo thùng nước. . . .” Cô nhỏ giọng bĩu môi.

“Anh không có ghét bỏ, lúc đó anh nói nhảm thôi.” Tống Dung Đức nói: “Hơn nữa anh cũng không cặn bã như thế, em sinh con mới tăng ký, trong lòng anh biết rõ, em đừng quan tâm mấy lời của cư dân mạng nói, những người kia ghen tỵ với em thôi, em nghĩ xem em sinh được một công chúa nhỏ đáng yêu như thế nên ai cũng mong ước, hôm nay có rất nhiều khách cũng hâm mộ em, chẳng qua có ít người không ăn được nho thì nói nho chua.”

Anh ta nói xong thì trong xe yên tĩnh một lúc lâu.

Lâm Minh Kiều nhìn anh ta, không ngờ có một ngày kia Tống Dung Đức nói ra mấy câu như thế.

Chẳng qua không thể không nói, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.

“Em. . . Nhìn anh làm gì, anh không nói sai mà.” Tống Dung Đức thấp thỏm hỏi.

“Không có, tôi cảm thấy anh nói rất hay.” Lâm Minh Kiều gật đầu.

Tống Dung Đức mở to mắt.

Anh ta không ngờ có một ngày Lâm Minh Kiều sẽ khen anh ta nói hay.

Lúc trước hai người nói nhiều nhất một câu: Không biết nói chuyện thì im miệng lại, tôi sẽ không coi anh/cô là người câm điếc.

Anh ta đột nhiên phát hiện không chọc Lâm Minh Kiều tức giận cũng rất đơn giản.

. . .

Biệt thự nhà họ Tống.

Lâm Minh Kiều lên lầu ngủ trưa một lát.

Sau khi cô xuống lầu thì muốn đi tìm Đan Nguyệt, cô thấy trong đình có hai người đang nói chuyện, trong đó một người tuấn tú, thân hình cao lớn, là anh trai Lâm Minh Sâm, cô cả Tống Quân Nguyệt đứng đối diện anh ta, một người mặc áo khoác màu cam, trên eo thắt nơ bươm bướm, phía dưới đi một đôi giày cao gót, lộ ra mu bàn chân tinh xảo xinh đẹp, cô ấy là phụ nữ nhưng từ đầu đến chân toát ra khí thế mạnh mẽ.

Chỉ có điều. . . Sao hai người này lại nói chuyện với nhau, không lẽ liên quan đến cô sao?

Bọn họ đang nói gì đó, bầu không khí lạnh như băng, giống như đang tranh cãi.

Lâm Minh Kiều len lén tới gần, không lẽ hai người này cãi nhau vì mình?

Cô cẩn thận trốn đi, lợi dụng mấy bức tượng đá che mình.

Cô đến gần mới nghe thấy giọng lạnh lẽo của Lâm Minh Sâm.

“Tôi không cần mảnh đất kia, nhà họ Lâm cũng không định phát triển ở đây, chúng tôi cũng sẽ không nhận lợi ích của nhà họ Tống.”

Tống Quân Nguyệt cũng lạnh lùng nói: “Lâm Minh Sâm, anh có thể đừng ngây thơ như thế được không, hai nhà Tống và Lâm là quan hệ thông gia, tôi thừa nhận anh có năng lực, nhưng đôi khi anh nên đi đường tắt để đi nhanh hơn.”

“Đủ rồi, không phải tất cả mọi người đều đê tiện như cô, thích đi đường tắt để lấy được thành công.”

Lâm Minh Sâm lạnh lùng châm chọc: “Hơn nữa lúc trước nếu không phải cô bất chấp thủ đoạn ép em gái tôi giữ lại đứa bé thì cuộc sống của nó sẽ không biến thành thế này, mẹ nó, tôi thấy cô là người tàn nhẫn nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp, thậm chí nếu không có cô thì con bé cũng sẽ không mang thai.”