Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2013



Anh nói xong thì quay người ra khỏi phòng bệnh.

Anh cũng chỉ vô tình đi ngang qua đây, anh vẫn có rất nhiều việc phải làm.

Tống Dung Đức chớp mắt rồi vội vàng đuổi theo, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mất tự nhiên: “Tử Uyên, tôi hỏi cậu chuyện này, là. . . Chuyện kia. . . .”

“Có phải cậu muốn hỏi khi nào mới có thể làm chuyện đó đúng không.” Quý Tử Uyên cắt ngang

“Á . . . Sao cậu biết.” Tống Dung Đức lúng túng sờ mũi.

“Trên mặt cậu viết rõ như thế.” Quý Tử Uyên cong môi: “Chẳng qua bây giờ cậu nghĩ những chuyện này hơi sớm, cậu có chắc người ta sẽ không ly hôn với cậu không?”

“Chúng tôi cũng có con rồi, ly hôn gì chứ, tôi không đồng ý.” Tống Dung Đức muốn nói lại thôi nhìn anh: “Cậu nói đi.”

“Hai tháng sau.”

“Lâu vậy à?” Tống Dung Đức đầy mất mát.

Quý Tử Uyên im lặng: “Lâu à, tôi thấy có lẽ cậu không thể bò lên giường người ta trong vòng sáu tháng được.”

Anh đả kích xong thì không lưu tình rời đi.

Tống Dung Đức rất buồn rầu, trước kia anh ta không nghĩ tới chuyện đó, nhưng trong lòng đã xuất hiện suy nghĩ này thì vô cùng ngứa ngáy.

. . .

Hôm sau.

Lâm Minh Kiều xuất viện.

Để tiện cho mẹ Lâm chăm sóc cho cô nên cô không đến nhà cũ họ Tống mà ở trong biệt thự của mình và Tống Dung Đức.

Mẹ Lâm định đợi Lâm Minh Kiều ở cữ xong mới quay về Thanh Đồng.

Sau khi cô về biệt thự thì phát hiện trong phòng mình có thêm rất nhiều đồ mới, bên cạnh giường lớn có một chiếc nôi mới.

Cô vừa mở tủ quần áo thì nhìn thấy bên trong có thêm rất nhiều kiểu dáng mới xinh đẹp, cả người cô ngây ra.

Trong tủ của cô có nhiều quần áo đẹp như thế từ lúc nào vậy, cô lấy một bộ ra xem thương hiệu, chục triệu một bộ, mà không phải có tiền thì có thể mua được, thậm chí còn có rất nhiều đồ ngủ và đồ lót kiểu mới nhất và sang trọng nhất.

Nhưng. . . Đồ ngủ và đồ lót hơi quá gợi cảm rồi.

Ai chọn mấy thứ này.

“Đẹp không.” Tống Dung Đức bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, anh ta mặc áo sơ mi, đôi mắt đào hoa quyến rũ.

Lâm Minh Kiều ngẩn người, trái tim đập thình thịch: “Anh mua. . . Những thứ này?”

“Nếu không thì sao?” Tống Dung Đức cầm một bộ đồ ra: “Có phải mỗi bộ đều đẹp và đắt hơn nhiều so với em đã mua lúc trước đúng không, mà trong nước không có những kiểu dáng này, em là người duy nhất trong nước Nguyệt Hàn sở hữu chúng mà thôi.”