Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1742



Chương 1742

Khi nhìn thấy điều này, Khương Kiều Nhân càng thêm tự hào. “Chẳng qua, hiện tại tôi là cổ đông lớn duy nhất của công ty, từ nay về sau vị trí chủ tịch sẽ thuộc về tôi. Tôi đã quyết định hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Kim Duệ và  công ty đã giới thiệu một số mẫu trong năm nay, tôi định chuyển giao công nghệ thiết bị y tế cho Lương tổng.”

“Xin lỗi, tôi sợ cô không đủ tư cách để chuyển giao những công nghệ đó.

Hoắc Anh Tuấn thờ ơ nói.

“Khi tôi hợp tác với tập đoàn Garson, trong hợp đồng bên kia có ghi côngz nghệ đó là chuyển giao cho tôi, không phải giao cho Hoắc Thị. Ngoại trừ tôi ,không ai có đủ tư cách có được nó.”

Khương Kiều Nhân sửng sốt, không biết mấy chuyện này, nhưng Lương Duy Phong nhanh chóng hiểu ra, ‘Vậy thì sao, chỉ cần phòng thí nghiệm thuộc về chúng tôi, công nghệ bên trong. Cô Kiều Nhân có thể lấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Lúc này, chắc hẳn nhân viên của anh đã bị đuổi ra.”

Đồng tử của Hoắc Anh Tuấn co rút mạnh.

Đúng như đang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, Ngôn Minh Hạo gọi cho anh, “Hoắc Thiếu, không ổn, có rất nhiều người tới cửa phòng thí nghiệm, đám người mà Thanh Long Các phái tới xử lý đều bị thương. Bây giờ họ xông vào, một số nhân viên kỹ thuật của chúng ta cũng bị thương không nhẹ.”

“Tôi hiểu rồi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn Khương Kiều Nhân.

Quay lưng bước đi với đôi chân dài miên man.

Tới cửa, ba vệ sĩ áo đen đột nhiên chặn anh lại.

Khương Kiều Nhân hả hê nói: “Anh muốn đến phòng thí nghiệm sao? Tôi có thể đưa anh qua đó để hỗ trợ. Hoắc Anh Tuấn, tôi biết anh rất đau khổ khi tâm huyết của mình đều bị tôi cướp đi. Không phải anh luôn rất đáng gờm sao, cảm thấy mình cao cao tại thượng. Năm đó lúc ở Thanh Đồng anh xem tôi như một con kiến, tra tấn tôi, tôi nhớ rất rõ, hôm nay chúng ta sẽ tính sổ những ân oán của quá khứ, tôi sẽ từ từ trả lại anh.”

“Không chỉ có cô ấy.” Lương Duy Phong chậm rãi bước tới, ánh mắt đầy nghiêm nghị, “Còn có tôi, Hoắc Anh Tuấn, anh đã làm cho tôi phải xấu hổ, tôi luôn nhớ rõ, đêm tân hôn, Khương Tuyết Nhu lẽ ra phải thuộc về tôi, nhưng anh đã đưa cô ấy đi. Tôi đã từng thề rằng một ngày nào đó tôi sẽ trả lại nỗi nhục nhã đó cho anh và đồng thời khiến anh sống không bằng chết.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn hai mắt đầy sự căm hận của hai người này, chỉ thấy buồn cười vô cùng.

Những người này cũng không có một chút gì nghĩ tới việc mình đã làm tổn thương đến Khương Tuyết Nhu như thế nào.

“Ngược lại, hai người rất xứng đôi.” Anh đột nhiên bật cười, “Chỉ có thể để cho mình làm tổn thương người khác, nếu người khác phản kháng, các người liền trả thù, cho rằng mình giống như là nạn nhân, các người không nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương đến người khác, các người có phải là con người không.”

Khương Kiều Nhân nhướng mày, “Cha tôi là con trai trưởng của Khương gia, tôi có tư cách để kế thừa tất cả mọi thứ của Khương gia. Ai bảo Khương Tuyết Nhu lấy đi tập đoàn Hồng Nhân, tất cả việc này đều do cô ta tự làm thì tự chịu, đây là báo ứng.”

Lương Duy Phong cũng cười nhạo, “Loại người như cô ấy, được tôi để ý đến là một niềm vinh hạnh. Hơn nữa, cô ấy cho rằng tôi không thật lòng với cô ây, ngược lại tôi rất quan tâm, lo lắng cho cô ấy, tôi chưa bao giờ đi lấy lòng một người phụ nữ nào khác như vậy.”

“Hai người thật không biết xấu hổ khi nói ra những lời đó, thực sự đã làm cho tôi được mở rộng tầm mắt.”