Đồng Truỵ

Chương 34: Anh thắng cược



Máy quay dừng lại, tiếng hò reo, la hét của đám đông chỉ như làm nền. Lúc này đây, trong mắt họ chỉ có đối phương.

Ninh Trí Viễn đã dự cảm từ trước, không chỉ trong trò chơi này, mà từ lúc cậu và Sầm Trí Sâm cá cược thì hình như chuyện hôm nay đã là định mệnh.

Một trò chơi nửa thật nửa đùa, giống như một cơ hội ông trời ban tặng.

Hai người nhìn nhau rồi xích lại gần cho đến khi hơi thở quyện vào nhau thật chặt.

Tình huống lúc chiều làm trong mỗi người đều mang theo một tâm tư riêng nhưng không thể tiếp tục, không có gì ngoài sự cám dỗ và dục vọng trần trụi trong mắt họ.

Ninh Trí Viễn nhìn từ mắt đến môi anh. Sầm Trí Sâm có một đôi môi mỏng và bén, kết hợp với quai hàm góc cạnh của anh, anh không hề tức giận nhưng vẫn rất có uy, quả thật rất có khí chất của một cấp trên, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách rất rõ.

Có lẽ cậu là người duy nhất không bị khí thế này của anh hù doạ.

Cậu nhớ cái lần hôn môi với Sầm Trí Sâm. Môi anh hơi khô, không được mềm mại, động tác quyết liệt và thô lỗ, điều đó nhắc nhở Ninh Trí Viễn rằng người cậu đang hôn là một người đàn ông và người đàn ông đó là Sầm Trí Sâm.

Không ngờ lần thứ hai lại đến nhanh như vậy, Ninh Trí Viễn nghĩ thầm, thú thật thì cậu cũng rất mong chờ giây phút này.

Sầm Trí Sâm cũng đang nhìn cậu, cái nhìn chăm chú. Anh thấy ánh sáng trong mắt Ninh Trí Viễn, nó tập trung vào giữa con ngươi đen láy và dụ dỗ anh rơi vào đó.

Trước khi môi họ chạm nhau, có nụ cười hiện lên từ tia sáng đó.

Dụ dỗ một cách trắng trợn và có chủ đích. Ninh Trí Viễn vờn trên môi anh, một lần, hai lần, ba lần, mỗi lần sắp chạm nhau thì lại tách ra.

Lần tiếp theo, Sầm Trí Sâm giơ tay lên giữ gáy cậu, dứt khoát mà hôn.

Môi lưỡi chạm nhau, hơi thở dây dưa triền miên, liếm, mút, ma sát cực kỳ gợi tình, không buông tha một ngóc ngách nào trong miệng.

Tiếng nước nhớp nháp phát ra từ cổ họng, dục vọng bị khơi mào, nụ hôn nồng nàn và nóng bỏng hơn lần trước. Có lẽ màn đêm quá dày, tiếng ồn xung quanh cũng đủ lớn, mọi cảm xúc thầm kín đều được giấu sau chiếc mặt nạ nên không có gì khiến hai người phải kiêng kỵ.

Hơi thở nóng hổi không ngừng sục sôi, thậm chí tần số cũng có xu hướng đồng bộ, chỉ hai người mới có thể theo kịp tốc độ và tiết tấu của đối phương.

Khi nụ hôn khiến đầu lưỡi tê dại đến đau đớn, thậm chí còn nếm được vị tanh của máu, Ninh Trí Viễn mới ngước lên nhìn cặp mắt đằng sau chiếc mặt nạ, lúc này cậu có thể nhìn rõ trong mắt Sầm Trí Sâm đang chất chứa điều gì.

Điên cuồng, nóng bỏng là những ham muốn trần trụi từ anh.

Cậu bị đôi mắt ấy kích thích, cũng từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Ống kính đã lia đi chỗ khác nhưng cả hai đều không quan tâm. Họ biết tiếng ồn ào đã xa dần, không còn ai để ý đến mình nữa. Ninh Trí Viễn đột nhiên bật cười, nụ cười khàn khàn tan ra giữa răng môi. Cuối cùng, cậu dùng sức cắn đầu lưỡi Sầm Trí Sâm để trả đũa, môi lưỡi tách ra và cậu cũng mở mắt.

Sầm Trí Sâm nhìn cậu, liếm nước bọt dính ở khóe môi, anh vẫn chưa thoả mãn.

"Kỹ thuật hôn của anh quả thật rất tốt." Ninh Trí Viễn cười, ghé vào tai anh nói: "Thoải mái lắm."

"Chỉ một nụ hôn đã khiến em thoải mái rồi á?" Bàn tay Sầm Trí Sâm vuốt dọc theo lưng cậu, dừng lại ở thắt lưng và xoa nắn. Anh miễn cưỡng dứt khỏi khoảnh khắc vừa rồi: "Còn bốn tiếng nữa, muốn đi dạo chỗ khác không?"

Ninh Trí Viễn điều hoà nhịp thở, nhìn đồng hồ, tám giờ rồi. Cậu đề nghị: "Chúng ta quay lại công viên Núi Lửa đi, tôi muốn nhìn thấy nham thạch đỏ."

Sầm Trí Sâm theo cậu: "Đi thôi."

Họ lại nắm tay nhau, chen ngược với đám đông.

Có người nhận ra họ là cặp đôi vừa hôn nhau trên màn ảnh, thỉnh thoảng có tiếng huýt sáo, thậm chí còn có người nhiệt tình và táo bạo hơn cố gắng bắt chuyện và muốn tham gia cùng họ, không quan tâm họ là một cặp. Ninh Trí Viễn phải từ chối: "Xin lỗi, chúng tôi không chơi kiểu quan hệ mở."

Sầm Trí Sâm nghiêng đầu cười, anh thấy vui vì lời nói của Ninh Trí Viễn.

Hai người chật vật thoát ra, trở lại bãi đậu xe ven đường, tiếng ồn xa dần và nhịp tim của họ trở lại tần suất bình thường.

Ninh Trí Viễn lên xe, nhìn ánh đèn phía sau, cảnh tượng vừa rồi tựa như một giấc mơ.

"Trí Viễn?"

Cậu quay qua, Sầm Trí Sâm từ bên kia cửa xe nhìn cậu: "Lên xe đi."

Ninh Trí Viễn lấy lại bình tĩnh, gật đầu, mở cửa xe dừng lại một chút, nói: "Anh lên xe trước đi, đợi tôi đi mua hai chai nước."

Cậu tới cửa hàng tiện lợi ở chợ đêm mua hai chai nước đá. Lúc trả tiền, cậu liếc qua chiếc kệ bên cạnh và vơ thứ gì đó rồi thanh toán luôn cùng hai chai nước.

Sầm Trí Sâm ngồi trong xe kiên nhẫn chờ đợi. Cảnh tượng vừa rồi vẫn ở trước mắt anh, lần này cuối cùng anh cũng tin chắc Ninh Trí Viễn không từ chối việc hôn mình, thậm chí còn mê đắm mê đuối.

Lúc sau, anh thấy Ninh Trí Viễn chậm rãi đi tới, thong dong và tự tại như thể trời sinh cậu rất thích hợp với hòn đảo nhiệt đới này vậy. Lúc cậu đến gần, trên môi nở một nụ cười như sắp sửa có một cuộc hẹn mà mình rất mong chờ.

Sầm Trí Sâm nhìn theo, nhìn Ninh Trí Viễn mở cửa xe bước vào, sau đó đưa cho anh một chai nước.

Anh tiện tay nhận lấy: "Trong xe có nước, cần gì tốn công đi mua?"

"Muốn uống nước đá." Ninh Trí Viễn điềm nhiên nói.

Sầm Trí Sâm không nói gì thêm. Anh nhìn định vị, từ đây đến Công viên Núi lửa mất hơn mười phút, vẫn còn thời gian.

Anh khởi động xe.

Xe chạy dọc theo đường biển. Ninh Trí Viễn mở nửa cửa sổ xe cho gió biển lùa vào.

Bên phải cậu là biển đêm, ánh đèn trải dài về phía trước và dần hòa vào những vì sao trên bầu trời.

Ninh Trí Viễn chống khuỷu tay lên cửa xe kê đầu, khẽ ngâm nga những bản nhạc đồng quê vừa phát ở buổi hòa nhạc vừa rồi, để gió biển thổi qua mặt làm mái tóc rối bời.

Sầm Trí Sâm cũng nghiêng qua nhìn cậu, giữa ánh đèn đêm và những vì sao, đôi mắt ấy càng sáng hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Sầm Trí Sâm chợt nhận ra, có lẽ trái tim mình cũng bị gió thổi loạn nhịp mất rồi.

Anh nhìn phía trước, kìm nén những rung động trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước trong màn đêm.

Xe chạy vào công viên Núi lửa, lái thêm một đoạn nữa, họ tìm được chỗ đậu xe rồi xuống đi bộ.

"Con đường này không dễ đi, nhớ cẩn thận." Sầm Trí Sâm bật đèn pin điện thoại, dò đường cho Ninh Trí Viễn.

Muốn nhìn thấy nham thạch đỏ phải đi bộ rất xa. Sáng nay lúc nảy ra ý định này Ninh Trí Viễn đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Càng đi xa đường xá càng xấu hơn, có những vết nứt do động đất và núi lửa phun trào để lại trên suốt chặng đường khiến họ rất khó di chuyển.

Đáng lẽ họ nên thuê một hướng dẫn viên địa phương, nhưng vì không muốn bị người ngoài làm phiền nên họ chọn tự đi.

Ninh Trí Viễn ngước mắt nhìn mấy lần, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là tấm lưng rộng lớn của Sầm Trí Sâm trước mặt. Trước đây cậu luôn mang theo sự canh cánh khi phải theo sau Sầm Trí Sâm, nhưng tối nay cậu chợt nhận ra rằng không phải cứ theo sau luôn đồng nghĩa với việc bị người ấy bỏ lại.

Sầm Trí Sâm quay đầu nhắc cậu: "Chú ý dưới chân."

Ninh Trí Viễn cũng lấy điện thoại ra, bật đèn pin: "Ừm, tôi biết rồi, anh nhìn đường của anh đi."

Sầm Trí Sâm gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Hai mươi phút sau, họ đến một điểm quan sát có tầm nhìn tốt, đó là một vách đá.

"Chúng ta dừng ở đây thôi. Nếu muốn nhìn gần thì phải đi sâu vào khu vực quan sát dung nham." Ninh Trí Viễn nói: "Nhưng chúng ta đến không đúng lúc, trong thời gian này chúng ta không được phép đi qua đó."

"Ở đây cũng không đến nỗi tệ." Sầm Trí Sâm giơ máy ảnh lên.

Xa xa phía dưới họ là dòng dung nham nóng đỏ phun ra từ mặt đất trông như bị cháy xém mà ban ngày họ thấy. Từng dòng đỏ như rắn uốn lượn ngoằn ngoèo, liếm lên từng tất dung nham đi qua. Chúng tụ lại rồi tách ra, nhanh chóng lan ra mọi hướng, sục sôi cuồn cuộn không ngừng, có những tiếng nổ bị đè nén vang lên ngắt quãng.

Lửa đỏ chảy thành dòng như muốn thiêu cháy mắt người nhìn, giống như ngọn lửa ma quái sinh ra từ địa ngục.

Chắc hẳn mọi du khách đến đây đều sẽ choáng ngợp trước cảnh tượng này.

Những lời than phiền trên đường đi lúc nãy không có gì đáng nói.

"Lần đầu tiên đến đây, tôi đã thuê một chiếc trực thăng và quan sát từ trên trời. Dung nham đỏ đổ xuống biển cuồn cuộn như thác nước, long trời lở đất, mây khói giăng kín, rất hùng vĩ."

Ninh Trí Viễn nhớ lại những cảnh tượng mình từng thấy. Cậu thở dài: "Born of fire, born of the sea, sinh từ lửa, sinh từ biển, như video quảng cáo của họ nói, cuối cùng lửa và nước hợp nhất, kỳ tích và khúc ngẫu hứng của thiên nhiên."

Sầm Trí Sâm dừng quay, nghiêng đầu hỏi cậu: "Đẹp không?"

"Ừm." Ninh Trí Viễn nói: "Quá đẹp. So với những thứ này, con người dường như quá nhỏ bé."

Đêm tối, chỉ có sao và trăng, màu đỏ rực phía trước dường như có thể nuốt chửng tất cả.

Sầm Trí Sâm chỉ có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn trước mặt, khi cậu nói những lời này, đôi mắt cậu cười, đôi môi cong lên, yết hầu trượt nhẹ, tất cả mọi thứ đều khiến đôi mắt anh muốn lưu luyến mãi.

Con người quả thật quá nhỏ bé, nhưng chỉ có con người mới có thể trải nghiệm những điều kỳ diệu này và khiến lòng người rung động, cảnh sắc là vậy, con người cũng vậy.

"Anh chụp tiếp đi." Ninh Trí Viễn nhắc anh.

Sầm Trí Sâm: "Muốn chụp ảnh không?"

"Không." Ninh Trí Viễn lắc đầu: "Anh chụp đi. Ảnh anh chụp đẹp hơn."

Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ không phục, cứ cái nào Sầm Trí Sâm giỏi hơn cậu, cậu sẽ ép mình học dù có hứng thú hay không chỉ vì để có thể cạnh tranh với người này. Bây giờ cậu cảm thấy thế này cũng tốt. Sầm Trí Sâm cũng có rất nhiều mặt không bằng cậu, thắng thua không phải là tiêu chuẩn duy nhất.

Họ ở lại đây, thỉnh thoảng chụp ảnh và trò chuyện.

Gần mười giờ trời bắt đầu mưa, lúc đầu là mưa nhẹ, lất phất. Ninh Trí Viễn lại nhìn phía trước, dòng dung nham trong mưa không hề giảm bớt mà ngày càng tăng lên, giống như mạch máu của trái đất, không ngừng bành trướng khắp nơi.

Cậu nhìn chúng, những hạt mưa đọng trên lông mi, Sầm Trí Sâm đóng ống kính máy ảnh lại, quay đầu ra hiệu cho cậu: "Đi thôi. Chúng ta quay lại xe đi."

Hơi tiếc.

Suy nghĩ này đồng thời nảy ra trong đầu họ nhưng không ai nói ra. Họ quay về theo con đường lúc đến.

Lúc lên xe, mưa lớn hơn, họ cũng chưa vội lái xe đi. Ninh Trí Viễn nắm mái tóc ướt nhẹp của mình, Sầm Trí Sâm đưa khăn tay qua: "Lau đi này."

Ninh Trí Viễn nhìn thoáng qua, thấy giống kiểu mà Sầm Trí Sâm cho cậu mượn trước đó. Cậu cầm lấy, nói đùa một câu: "Ngày nay không có nhiều người còn dùng khăn tay phải không?"

"Thói quen." Sầm Trí Sâm giải thích: "Lúc đi du học anh cũng thường hay dùng."

"Oh, quý tộc Anh."

Ninh Trí Viễn lau mặt, ngửi thấy mùi nước hoa trên khăn tay, tâm trí xao động, động tác chậm lại.

"Anh giúp em." Sầm Trí Sâm đột nhiên nói. Anh lấy khăn tay, đầu tiên là lau lên cần cổ trắng nõn và gầy gò của Ninh Trí Viễn, từ trước ra sau, sau đó quay ra trước lau yết hầu, động tác cũng rất chậm.

Ninh Trí Viễn nhìn anh, trông Sầm Trí Sâm vô cùng tập trung, như đang lau báu vật mình yêu thích vậy.

Lau lên trên, vòng qua quai hàm xinh đẹp là đôi môi của Ninh Trí Viễn vẫn còn hơi ấm của nụ hôn trước đó, bị nước mưa làm ướt và có màu đỏ tươi.

Cách lớp vải khăn tay, Sầm Trí Sâm vuốt ve cánh môi, xoa nhè nhẹ. Ninh Trí Viễn hé môi, để đầu lưỡi ở giữa môi chạm vào đầu ngón tay của Sầm Trí Sâm.

Ninh Trí Viễn cố ý khiêu khích, nhưng ai bảo Sầm Trí Sâm vượt qua ranh giới trước.

Quý tộc hay lưu manh thường chỉ cách một ranh giới mong manh.

Đêm tối và có mưa, khó có thể phân biệt được biểu cảm trong mắt nhau.

Những rục rịch mập mờ ẩn giấu trong im lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, Sầm Trí Sâm mỉm cười, anh lau mặt cho Ninh Trí Viễn thật sạch, đồng thời lau đi những giọt nước dính trên lông đuôi của chiếc mặt nạ.

Ninh Trí Viễn vẫn giữ im lặng, nhìn Sầm Trí Sâm cầm chiếc khăn tay lau lên mặt, động tác rất tùy ý nhưng lại như đang ẩn ý điều gì đó.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa liên tục xối xuống đập vào cửa xe, những chiếc xe khác xung quanh đều đã chạy đi, chỉ còn lại chiếc cuối cùng của họ.

Nhìn thời gian đã hơn mười giờ rưỡi rồi.

Không khí tràn ngập mùi mưa ẩm ướt và dính nhớp, thậm chí cảm xúc của họ cũng bị lây nhiễm và ngày càng trở nên trì trệ.

Sầm Trí Sâm khởi động xe, bật máy sưởi nhưng không có ý định đi.

"Tôi rất không thích những ngày mưa." Ninh Trí Viễn châm một điếu thuốc rồi nói: "Nó luôn gợi cho người ta nhớ đến một số hồi ức không vui."

Sầm Trí Sâm: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như hôm anh đi Anh trời mưa to." Ninh Trí Viễn nói: "Lúc ấy tôi còn đang hả hê vì trời mưa lớn như vậy máy bay có thể sẽ không cất cánh được, nhưng anh vẫn bay đi."

"Thật à?" Sầm Trí Sâm ngạc nhiên: "Anh ra nước ngoài khiến em không vui?"

"Không biết." Ninh Trí Viễn gảy tàn thuốc trong gạt tàn, giọng nói gần như bị tiếng mưa ngoài xe át đi: "Có lẽ. Tôi chỉ cảm thấy sẽ không gặp lại anh nữa. Cuối cùng sẽ không có ai so sánh hai ta, vừa nhẹ nhõm vừa cảm thấy nhàm chán."

Cậu đang nói về thời gian họ đi du học nước ngoài.

Lúc đầu, cậu muốn cùng Sầm Trí Sâm sang Anh, mọi thủ tục đã hoàn tất nhưng sau đó cậu đổi ý, nhất quyết đòi đi nước khác, không chịu nghe ai khuyên. Còn lý do là gì, thú thật thì cậu cũng không nhớ rõ, có lẽ là nghe người khác khích bác, hoặc là vì giận dỗi Sầm Trí Sâm cái gì đó, nhiều khả năng là cậu giận Sầm Trí Sâm thôi.

Sầm Trí Sâm cũng từng hỏi cậu. Khi đó cậu đối mặt với ánh mắt bối rối của Sầm Trí Sâm lại cảm thấy không nỡ, cho nên mới cố ý tránh anh. Tính cậu bướng bỉnh đến tận bây giờ, ngay cả Sầm Thắng Lễ cũng thấy bất lực, cuối cùng chiều theo ý cậu.

Nhưng ngày Sầm Trí Sâm thật sự rời đi, cậu lại không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy mất mát, trống rỗng và sự tiếc nuối mơ hồ kéo dài cho đến ba tháng sau khi cậu cũng lên đường sang Mỹ, lâu thật lâu sau này cuối cùng nó bén rễ trong ký ức của cậu, phát triển thành ba từ đơn giản là "không thoải mái".

"Sẽ không xảy ra nữa." Sầm Trí Sâm đã nói như vậy khi Ninh Trí Viễn nhìn sang: "Đừng nghĩ đến những ký ức không vui đó."

Ninh Trí Viễn cong môi: "Ừm."

Thật ra còn nhiều chuyện hơn nữa, nhưng cậu lười nói, phần lớn ký ức liên quan đến Sầm Trí Sâm đều là sự không vui. Cậu và anh mâu thuẫn hơn 20 năm, dù sau đó cậu về nước và làm việc ở Sầm An, Sầm Trí Sâm cũng có ý làm lành mối quan hệ anh em nhưng cậu không quan tâm mấy.

Nếu thân phận của cậu không bị vạch trần, có lẽ cả đời này cậu đã không thể bình tĩnh hòa giải với người này.

Như bây giờ cũng tốt lắm rồi.

Ngoài xe mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa mù trời tối đất, họ bị mắc kẹt ở đây giống như bị thế giới lãng quên.

Sầm Trí Sâm lặng lẽ nhìn một lúc rồi nói: "Mưa lớn quá, đi bây giờ quá nguy hiểm, tốt hơn là nên đợi."

"Nãy đi được thì anh không đi." Nghe giọng Ninh Trí Viễn rõ là đang cười: "Anh cố tình không đi thì có."

Sầm Trí Sâm nhìn cậu. Ánh sáng trong xe quá mờ, anh không nhìn rõ được ánh mắt của Ninh Trí Viễn, nhưng theo bản năng, anh biết trong mắt Ninh Trí Viễn có mình, dường như anh cũng hiểu được ẩn ý trong tiếng cười của Ninh Trí Viễn.

"Trí Viễn." Anh hỏi: "Lúc nãy em còn mua gì ở cửa hàng tiện lợi nữa?"

Ninh Trí Viễn: "Anh đoán xem."

Sầm Trí Sâm không muốn đoán, anh chỉ muốn một đáp án ngay lúc này: "Cá cược của chúng ta còn tính không?"

"Tính chứ." Ninh Trí Viễn thoải mái nói.

"Thời gian sắp hết rồi." Sầm Trí Sâm nhắc nhở: "Vậy là anh thắng hở?"

Ninh Trí Viễn: "Anh quan tâm thắng thua đến vậy à?"

Sầm Trí Sâm: "Anh thật sự rất quan tâm đến vụ cá cược này."

"Thôi được." Ninh Trí Viễn nói.

Cậu bật hết đèn trên trần xe lên, ánh sáng ấm áp cuối cùng lấp đầy đôi mắt cả hai.

"Chúc mừng, anh thắng cược."