Đông Thành

Chương 12



- Số em... Là anh tra trên danh sách học sinh-

.

Sắp thi giữa kỳ, Hạ An học xong lại chạy ra góc thư viện lúc trước Kỳ Dương chỉ cô để ôn tập trước khi về nhà.

Có một sự thật là internet trên thư viện cực kỳ mạnh, đôi lúc cô còn tranh thủ để tải phim tải nhạc về máy. Đến lúc về chỉ việc thưởng thức thôi.

Sau một hồi cắm cúi ghi chép rồi vận động não, Hạ An nuốt một ngụm nước rồi úp mặt lên bàn cho phép bản thân nghỉ ngơi một chút.

Phần lớn học sinh độ tuổi cô đều cảm thấy ngủ gật trong lớp hay trên trường đều rất thoải mái và tự nhiên. Đến khi về nhà thì một giờ sáng mắt vẫn còn chăm chăm coi phim hay đọc truyện, chơi game.

Hạ An thì luôn cố không ngủ gật trong lớp vì cô ngồi bàn đầu. Đây không phải là tự nguyện mà bị ép buộc vì cô so với số học sinh khác trong lớp thì có phần bé hơn. Ngồi chỗ đó sẽ giúp cô dễ nhìn bảng.

Không gian trên thư viện thật im ắng và thoải mái…

“Chết rồi!”

Hạ An giật bắn người dậy. Cô lại ngủ quên.

“Khỏi coi đồng hồ, trễ rồi!”

Một giọng bí ẩn đằng sau lưng cô vang lên, như thể đã chực chờ nãy giờ. Cô quay đầu lại thì còn tưởng mình bị ảo ảnh mộng du nên gặp ma. Ban Đông… anh ta tính chơi trò hù doạ cho cô đứng tim chết à?

Thấy cô hồn tiêu phách lạc, cứ chớp mắt liên hồi nhìn mình một cách kinh sợ, anh đành phải trấn an:

“Anh ngồi đây đợi em dậy.”

Nói rồi anh ta đứng lên ưỡn người, duỗi tay rồi bẻ bẻ mấy ngón.

“Ba cái ghế này ngồi chẳng thoải mái tí nào. Sao em có thể ngủ ngon lành vậy?”

Hàng ngàn khả năng cô cũng không nghĩ anh ta sẽ ngồi đây trông cô ngủ. Cô nhìn ra cửa sổ thì thấy trời đã tối om, chắc hôm nay trời sập thật rồi.

“Em không biết…” Cô lí nhí trong miệng.

Hôm bữa hai đứa đều dính mưa, cô về phải uống ít thuốc cảm chứ không thì cũng bệnh đến nơi rồi. Thấy vậy cô còn tự nghi hoặc anh ta có phải đang mê sảng hay gì không? Sao hôm nay lại nói chuyện hiền lành ôn nhu đến thế, cái cách xưng hô tôi – em cũng đổi lại thành anh – em mất rồi.

“Sửa soạn đi. Anh đưa em về!”

“Tại sao?”

Ban Đông quay lại nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói chậm rãi từng chữ:

“Nếu bây giờ em mất tích, cảnh sát sẽ tra hỏi người cuối cùng nhìn thấy em- là anh, chưa kể người thuộc diện đáng tình nghi nhất cũng sẽ là anh.”

“Nhưng em đâu có bắt anh ở lại đây?” Cô cúi mặt xuống nói nhỏ.



“Ừ, cái đấy là do anh tự nguyện. Nên là ngoan ngoãn theo anh về đi.” Nói rồi Ban Đông còn tuỳ tiện lấy tay xoa nhẹ đầu cô cười một nụ cười ấm áp.

Hạ An đồ đạc đã dọn xong vào balo nhưng chân vẫn đứng yên tại chỗ.

Tại sao bây giờ anh lại đối xử với em như vậy? Trong người cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô vừa muốn thôi dính dáng đến anh, nhưng vừa nhìn thấy sự xuất hiện của anh thì lại không thể kìm chế bản thân.

Ban Đông chắc đã biết cô thích thầm anh nên bây giờ anh muốn trêu đùa với tình cảm đó đúng không?

“Em không dám làm phiền anh đâu, em tự về được rồi. Cám ơn anh.” Hạ An cúi nhẹ người xuống tỏ chút lòng cảm tạ rồi tính cáo từ, nhưng anh lại nhanh tay chặn lại giá sách phía trước không cho cô đi.

“Hôm bữa… cho anh xin lỗi.”

Câu xin lỗi này của anh làm cả hai người đều chấn động. Hạ An còn tưởng mình nghe nhầm, anh thì không hiểu vì sao lại nói ra như vậy.

Nhưng kỳ thực, anh đã nghiệm ra một điều là nếu cứ ngang với cô thì mọi chuyện lại chẳng đâu vào đâu.

Đôi mắt Hạ An như có nước dâng lên làm nó bỗng trở nên long lanh hơn bao giờ hết. Cảm giác này giống như một kẻ mộng mơ mãi chạy theo những vì sao xa xôi mà vô tình trượt chân té ngã, nhưng rồi từ trên trời cao lại xuất hiện sao băng làm xoa dịu mọi thứ. Đây có lẽ vừa là hạnh phúc, vừa là xót xa đọng lại.

Vừa về đến nhà Hạ An, Ban Đông không nói không rằng bước xuống xe cùng cô.

“Anh xuống xe làm gì?”

Theo lý mà nói thì anh ta nên về mới phải.

“Anh đói bụng rồi!”

Lẽ nào…

“Về trễ vậy con?” Ba Hạ An nghe tiếng xe dừng lại trước nhà, đoán chắc là cô.

Người ông thoang thoảng mùi đồ ăn, hình như đang nấu ăn thì phải.

Ông nhìn thấy Ban Đông, đôi mắt hiện vẻ ngạc nhiên lẫn có chút vui. Ông còn tưởng con bé ở trường khó kết bạn, mấy lần hỏi thăm thì Hạ An chỉ toàn lảng tránh: Bài vở cả đống chứ bạn bè gì được.

“Chào chú. Cháu là Ban Đông, đàn anh ở trường của An.”

Hạ An nghe thấy câu này bỗng sởn gai óc. Cái người hôm bữa đòi ném cô ra khỏi xe, bắt cô trả tiền thuốc lá hôm nay còn điềm nhiên tự nhận đàn anh của cô như thể là một thanh niên gương mẫu.

Mà cũng đúng, với vẻ mặt điển trai mê đắm lòng người của anh ta thì nói kiểu gì người khác cũng tin được.

“Cháu ăn tối chưa? Chưa thì vào ăn cùng nhà chú?”

Ba cô hơi nhiệt tình quá rồi. Hạ An liền lên tiếng ngăn cản:

“Ảnh đang bận để dịp khác đi ba!”

“Bận hồi nào? Nãy giờ anh ngồi chỉ bài cho em đến quên cả thời gian, quên cả ăn mà giờ em lại không muốn mời cơm anh à?”



Đồ vô sỉ anh chỉ cô làm bài hồi nào?

Hạ An liếc mắt nhìn anh một cái thiệt bén. Ban Đông cũng chẳng quan tâm, chân mày còn nhướng nhướng lên đầy vẻ thách thức: Chẳng lẽ em muốn nói em ngủ quên cả chuyến xe cuối cùng về nhà?

Anh bây giờ đã thấm một quy tắc: muốn trị cô thì phải mặt dày và mặt dày.

Ngang với cô thì chỉ nhận được sự vô tâm và thờ ơ mà thôi.

Ba Hạ An dọn ra ba phần súp hoành thánh ăn kèm ba tô mì khô thịt xá xíu, hơi nóng bốc lên thơm cả một bàn ăn. Ban Đông thấy vậy không khỏi phấn khích, ở nhà mấy nay toàn ăn mấy món Tây rồi bơ đường khiến anh ngán tận cổ họng.

“An trong trường như thế nào hả cháu?”

Hiếm khi có bạn học ở lại ăn như thế này, ba cô liền tranh thủ hỏi thăm. Có điều hỏi hơi sai người rồi.

“Dạ An rất chăm. Lúc nào cũng thấy trên thư viện. Đã vậy còn học kiểu rất dễ thích nghi với môi trường và thiên nhiên…”

Môi trường và thiên nhiên? Hạ An thấy có gì đó sai sai.

“…lần nào cháu kiếm em ấy cũng trong tình trạng n..g.. Aaa!”

Cô nhanh chóng đạp vào chân anh ta.

“Lúc nào cũng trong tình trạng ngủ.”

Câu này nói ra rất đáng quan ngại, không được.

“Tình trạng gì cháu?” Ba cô thắc mắc khi thấy anh ngắt lời.

Ban Đông cười thảo mai rồi nói cho qua:

“Tình trạng ngồi học giữa mọi hoàn cảnh. Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”

“Hừm cắm đầu học miết cũng không được. Con vẫn phải nên dành ít thời gian nghỉ ngơi rồi chơi với mọi người cho khuây khoả chứ!”

Hạ An chưa kịp phân minh thì anh lại nhảy vô họng cô:

“Bác đừng lo, mảng này cháu sẽ cố gắng giúp em ấy cải thiện.”

Buổi nói chuyện diễn ra rất vui vẻ giữa hai người, Hạ An còn tưởng mình là người vô hình trên bàn ăn khi chả ai hỏi tới cô dù chủ đề thì toàn xoay quanh cô.

Lúc ra về, anh ta còn chủ động đưa số mình cho ba cô để phòng trừ trường hợp gì xấu xảy ra thì có thể báo sớm cho ông biết. Hạ An cũng không hề hay biết từ đó anh cũng đã có luôn cả số của cô.

“Ba thấy cậu này được.”

Thôi rồi, ba cô bị dụ mất rồi.

Hạ An tối đó thao thức nằm suy nghĩ: tất cả những điều vừa xảy ra hôm nay có phải là sự thật hay không? Ban Đông, anh ta hôm nay giống như một con người khác vậy. Có điều con người này của anh ta lại khiến cô muốn tự nguyện đắm chìm một lần nữa trong những rung động ngày đầu gặp anh.