Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 97



"Ngươi cướp người của trẫm như thế nào, trẫm sẽ đáp trả lại ngươi như thế ấy!"

Câu nói của Võ Hoàng hậu vang vọng trong tai mỗi người.

"Người của trẫm" giải thích thế nào?

Ba chữ đơn giản như thế, tuỳ thuộc mỗi người đều có cách giải thích khác nhau.

Tỷ như, thủ hạ của trẫm, thân tín của trẫm...

Kỳ thật, ai nấy đều thấy được, Thượng Quan nương tử rất được Thiên hậu trọng dụng, nếu không, thử hỏi thế gian có mấy người có thể huy động Thiên hậu nương nương phái Thái Bình công chúa tới đón? Thậm chí còn tự mình đích thân ra khỏi thành tới?

Nhưng mà, không lẽ chỉ vỏn vẹn có như vậy thôi sao?

Vấn đề này, đồng thời cũng xẹt qua trong lòng Đỗ Tố Nhiên cùng Thái Bình công chúa.

Hai người các nàng lại càng ăn ý liếc mắt nhìn nhau.

Thái Bình nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ hoàn toàn không nhìn qua chỗ Đỗ Tố Nhiên, từ đầu tới cuối chỉ chú ý nhất cử nhất động của mẫu thân.

Đỗ Tố Nhiên mất tự nhiên rủ mắt xuống, càng bất chấp nhìn về phía Trưởng Tôn Thù ——

Đỗ Tố Nhiên thật sự lo sợ, nếu Trưởng Tôn Thù lúc này không chịu nghe lời Võ Hoàng hậu, vậy thì mọi thứ sẽ phí hết công sức.

Sư tỷ...

Đỗ Tố Nhiên ngầm nháy mắt về phía Trưởng Tôn Thù.

Trưởng Tôn Thù bị khí thế cùng khẩu khí của Võ Hoàng hậu kích động phát ra hoả khí, kiềm chế không nổi, muốn phát tát.

Nhưng, trước sự lo lắng của Đỗ Tố Nhiên, làm cho Trưởng Tôn Thù không thể không bận tâm đến tình đồng môn.

Lại nói, Trưởng Tôn Thù đối diện với cặp mẫu tử tôn quý nhất Đại Đường, còn là thân thích nha!

Thân thích sao?

A! Trưởng Tôn Thù siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh.

Nàng ta cùng các nàng là thân thích, còn liên quan tới huyết mạch trên người tiểu công chúa đang mặc nam trang kia, tiểu công chúa này... Trên tay mẫu thân nàng lại nhuộm máu cùng nước mắt của toàn bộ trên dưới Trưởng Tôn thị.

Thế nhưng mà, Trưởng Tôn Thù lại không thể không thừa nhận điểm này: Nếu không có hành động của vị Đại Đường Hoàng hậu này năm đó, chỉ sợ Trưởng Tôn Thù cùng mẫu thân nàng cũng không có khả năng sống tiếp chứ đừng nói chi tìm kiếm cơ hội khôi phục Trưởng Tôn thị trở lại hưng thịnh...

Theo tâm ý của Trưởng Tôn Thù, nàng thật sự không muốn thừa kế dòng họ "Trưởng Tôn" này, càng không có hứng thú phục hưng Trưởng Tôn thị.

Lúc này, Võ Hoàng hậu lại híp mắt phượng lần nữa, cảm giác áp bách càng lúc càng mạnh.

"Thế nào? Mẫu thân ngươi không nói với ngươi thân thế của chính mình hay sao?" - Võ Hoàng hậu sâu kín mở miệng.

Câu nói này trực tiếp đẩy ngã gốc rơm rạ cuối cùng trong lòng Trưởng Tôn Thù ——

Mẫu mệnh nan vi!

Bất luận cỡ nào Trưởng Tôn Thù cũng không thích thân phận này, vì mẫu thân số khổ, nàng không thể không...

Trưởng Tôn Thù hít sâu một hơi, cuối cùng cam chịu nhảy xuống ngựa.

Cho dù thân thể đã rời khỏi yên ngựa, cũng không biết vô tình hay cố ý, Trưởng Tôn Thù vẫn dùng một tay đặt bên hông Uyển Nhi, giống như sợ rằng hiện tại Uyển Nhi thất thần, lần nữa sẽ bị ngã ngựa.

Không khí quanh mình, chỉ một thoáng đều bị rút sạch, "lách tách lách tách", hoả tinh nhảy lên, một khắc sau liền muốn tung thành lửa lớn, ngay sau đó trở thành ngọn lửa lớn phóng thẳng tận trùng thiên...

Trong đầu Thái Bình lúc này hiện lên một bức tranh.

Đó không phải là lửa cháy thật bên ngoài, mà là lửa bức người đến từ... Võ Hoàng hậu.

Lửa giận, hay là... ghen tức?

Thái Bình bị từ này trong đầu phóng ra làm cho kinh ngạc.

Mẫu thân sẽ sinh lòng ghen tức sao?

Bởi vì Trưởng Tôn Thù, à không, mà là ghen tức vì Thượng Quan?

Điều mà Thái Bình vừa mới nhận ra thực sự đáng sợ, làm cho trước mắt trở nên choáng váng.

Dư quang bên trong, Thái Bình liếc tới Đỗ Tố Nhiên, vì lo lắng cho Trưởng Tôn Thù đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng giải vây.

Đỗ Tố Nhiên vẫn là thần tử, về công về tư đều không thân cận với mẫu thân như mình ——

Lúc ấy Thái Bình nghĩ như thế, nàng cũng không kịp nghĩ thêm: Giờ phút này nếu không phải là Đỗ Tố Nhiên, mà là thần tử khác xông lên, chẳng lẽ nàng cũng sẽ lo lắng, muốn tới giải vây hay sao?

Thế là Thái Bình đoạt lấy vị trí phía trước của Đỗ Tố Nhiên, nhảy xuống ngựa vọt tới.

Ngay sau đó nàng nhanh chóng chặn lấy tay của Trưởng Tôn Thù đang đỡ lấy eo của Uyển Nhi, đưa tay níu lấy cổ tay của Uyển Nhi: "Thượng Quan!"

Thanh âm không lớn cũng đủ làm cho Uyển Nhi từ trong mộng cảnh giật mình tỉnh giấc.

Uyển Nhi lo sợ không yên cúi đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, đối diện với nàng chính là vẻ mặt khẽ mỉm cười của Thái Bình.

"Điện hạ!" - Uyển Nhi kêu lên một tiếng.

Thái Bình nhẹ nhàng gật đầu, thuận thế cầm lấy tay của Uyển Nhi.

"Xuống ngựa chậm một chút." - Thái Bình dặn dò.

Lúc này Trưởng Tôn Thù đã bị Thái Bình lấn qua một bên.

Cử động lần này của Thái Bình làm cho Trưởng Tôn Thù hạ xuống một bậc, làm cho nàng ta không còn đủ sức tiếp tục đối chọi gay gắt với Võ Hoàng hậu nữa, chỉ gây rắc rối.

Trong lòng Trưởng Tôn Thù minh bạch, cũng vui lòng nhận lấy hạ bậc này.

Thế là nàng ta né sang một bên, ánh mắt vẫn hướng qua người của Uyển Nhi.

Đột nhiên Trưởng Tôn Thù cảm giác được có một đạo ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình...

Trưởng Tôn Thù tự nhiên biết rõ, ánh mắt kia đến từ ai, nàng ta dứt khoát vờ như không thấy, vẫn giữ nguyên tập trung lên dáng người yểu điệu của Uyển Nhi.

Uyển Nhi rất nhanh từ trong thất thần tỉnh lại, mới ý thức được cục diện trước mắt là gì.

Thời điểm bị Thái Bình nắm chặt tay, xúc cảm ôn nhu truyền vào lòng bàn tay, Uyển Nhi khẽ nhếch miệng.

"Không dám làm kinh động điện hạ!" - Uyển Nhi vội vàng nói.

Thái Bình vẫn chưa chịu buông tay nàng ra, còn cười nói: "Đây là chỉ dụ của mẫu thân, không thể không tuân thủ."

Uyển Nhi sợ hãi, vô thức quay tìm gương mặt của Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu lại chợt ngó mặt chỗ khá, không chịu đáp lại cái nhìn của nàng.

Trong lòng Uyển Nhi gặp một trận thất lạc.

Thật vất vả mới toàn vẹn xuống ngựa, hai chân Uyển Nhi vừa đặt lên mặt đất, liền mềm nhũn, cảm thấy không còn chút sực nào.

Thái Bình không buông tay nàng ra, kéo nàng hướng về phía trước ngựa của Võ Hoàng hậu đi tới.

"Việc nơi này hài nhi sẽ xử lý thoả đáng, xin mẫu thân cùng Thượng Quan mau chóng trở về thành đi!" - Thái Bình nói.

Thật ra, nàng còn định nói với mẫu thân để thị vệ của mình "Hộ tống mẫu thân cùng Thượng Quan về thành", lại bị động tác của Võ Hoàng hậu làm cho nghẹn họng ——

Võ Hoàng hậu bỗng nhiên thúc ngựa, hướng tới dần chỗ Uyển Nhi.

Thấy Võ Hoàng hậu có chút nghiêng đầu, dường như đang quan sát Uyển Nhi.

Đám người kia không hiểu ý, cũng không dám mở miệng lung tung.

Uyển Nhi cắn môi, nội tâm truyền đến một loại cảm giác phức tạp.

"Mẫu thân..." - Thái Bình cảm thấy bầu không khí quỷ dị, định nói gì đó.

Lại bị Võ Hoàng hậu phất tay ngừng lại.

Thế là Thái Bình không dám lên tiếng.

Trong lúc mọi người đều nín thở không hiểu chuyện, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, tựa như không khí vắng lặng không người; chỉ có một mình Võ Hoàng hậu thúc ngựa tiến về phía trước.

Tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, không pha tạp bất kỳ màu sắc nào, dường như hiểu rõ ý đồ của chủ nhân, rất thông mình nghe lời đi về phía trước...

"Lạch cạch lạch cạch", âm thanh vó ngựa giẫm trên mặt đất, chân thật đến kỳ lạ, cứ thế gần sát, tựa như chỉ cần thêm một cái chớp mắt nữa, rất có thể vó ngựa sẽ giẫm ngay trên đầu Uyển Nhi.

Uyển Nhi vẫn không nhúc nhích, ngửa đầu, nhìn chằm chằm Võ Hoàng hậu trên lưng ngựa càng lúc càng gần mình.

Người khác không thấy rằng, môi của nàng hiện tại đã bị cắn đến trắng bệch, mất hết huyết sắc.

Võ Hoàng hậu là người duy nhất nhìn thấy điểm đó.

Nàng nhăn mày lại, rốt cuộc dừng lại một bước xúc động.

Biểu lộ quật cường của Uyển Nhi, trong mắt Võ Hoàng hậu lại trở thành một loại yếu đuối.

Yếu đuối đến độ làm cho người ta phải... đau lòng.

Võ Hoàng hậu lần nữa từ bỏ bức bách như dự định, Võ Hoàng hậu cảm thấy tâm mình đang dần mềm mại xuống.

Nàng không thích loại cảm giác mềm mại mất khống chế này của mình, nhưng rõ ràng, một khi đối diện với vật nhỏ trước mặt, loại cảm giác này đã sớm định sẵn.

Võ Hoàng hậu liền đem roi ngựa chuyền sang tay trái, tay phải của nàng giơ ra, đưa về phía Uyển Nhi.

Cánh tay của nàng đưa tới rất dài, cả thân thể cũng hướng nghiêng về phía trước.

Uyển Nhi hoàn toàn quên đi sự tồn tại của mọi người xung quanh, toàn bộ binh sĩ kỵ mã đều biến mất không chút tăm hơi bên tai nàng.

Tựa hồ như lúc này, thị giác chỉ tồn tại một loại cảm giác, tầm mắt bên trong cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình Võ Hoàng hậu ——

Võ Hoàng hậu cũng ăn mặc phục sức của nam tử, búi tóc kéo cao, còn đeo theo mão ngọc; trên người nàng ấy, đang mặc bộ y phục quân nhân, có thể là bộ y phục của nam tử đi săn hay mặc Khuyết Khoa bào, trên hông đeo đai da, càng làm nổi bật lên khí độ bất phàm của nàng.

Đó là một loại khí phách hào hùng hơn tất cả nữ tử, nam tử, hoa mị mỹ cảm.

Làm cho Uyển Nhi nhìn thấy phải ngây dại.

Như thế vẫn chưa đủ.

Bởi vì bộ Khuyết Khoa bào có tay áo hẹp, cái tay phải duỗi dài của Võ Hoàng hậu liền lộ ra nửa phần cổ tay nàng.

Uyển Nhi tinh ý nhìn thấy trên nền da thịt trắng nõn kia chính là chuỗi hạt châu màu đỏ thắm mượt mà của mình...

Kia là... kia là chuỗi phật châu Nam hồng từng thuộc về mình!

Nàng ấy vậy mà... vậy mà đeo theo bên người!

Chi tiết nho nhỏ này, khiến cho Uyển Nhi rung động lòng người.

Thế là cái gì Uyển Nhi cũng quên hết, y như một kẻ hentai, hành động theo bản tâm, ngơ ngác đưa tay phải của mình ra, cầm lấy tay Võ Hoàng hậu...

Lòng bàn tay chạm nhau, xúc cảm quen thuộc, khí tức quen thuộc, một loại đạo lực cường thế mạnh mẽ từ trong thời không xa xôi bay tới, xông thẳng vào tâm trí Uyển Nhi.

Cường thế rất giống với Võ Hoàng hậu nàng...

Xoang mũi Uyển Nhi chua chua, tựa như sắp khóc lã chã.

Cuối cùng!

Cuối cùng nàng cũng đã gặp lại được người này!

Cuối cùng, nàng đã lần nữa chạm tới người này!

Võ Hoàng hậu căn bản không cho phép Uyển Nhi cảm động thêm nữa, cánh tay của nàng bỗng dưng phát lực.

Uyển Nhi bị đạo lực của nàng túm lấy, hai chân tách khỏi mặt đất.

Võ Hoàng hậu bỏ qua roi ngựa, đem tay trái vòng lấy eo Uyển Nhi, lại vừa dùng lực...

Đợi đến khi Uyển Nhi khôi phục thần trí, mới phát hiện ra, bằng một cách thần kỳ, mình đang ngồi trên lưng tuấn mã bờm trắng như tuyết đó!

Võ Hoàng hậu liền ở sau lưng nàng, hai tay vòng qua eo Uyển Nhi, lập tức giữ chặt dây cương.

Mà thân thể Võ Hoàng hậu càng trung thực, không khách khí nhích về phía trước.

Uyển Nhi cứng người không khác gì thạch đầu nhân.

Nhưng mà, trên lưng nàng, loại nhiệt độ cơ thể ấm áp này là chân thực, loại tư thế độc chiếm bá đạo thuộc về Võ Hoàng hậu kia cũng vô cùng chân thực.

Sau đó, Uyển Nhi nghe được cái gì?

Nàng nghe Võ Hoàng hậu nói bên tai nàng: "Đi thôi!"

Hai chữ rất ngắn gọn cũng rất tuỳ ý, người kia tựa như cố ý mang theo khí tức có mùi thơm ngào ngạt, ấm áp, phun thẳng trên lỗ tai Uyển Nhi.

Lỗ tai Uyển Nhi lại mất hết tiền đồ, đỏ ửng lên.

Đầu ngựa quay lại, "hí hí hí hí hí" rít gào một tiếng.

Con vật này giống như chủ nhân của nó, khí thế cực kỳ cao ngạo tựa như mỹ nhân Võ Hoàng hậu.

Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu ôm trước người, cảm giác tựa như kình phong gào thét bên tai, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác... đang bỏ trốn.

Trưởng Tôn Thù nhìn thấy người ngựa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, liền tức tối muốn phát điên.

Vừa rồi, người ngoài có lẽ không thấy được, nhưng với võ công thâm hậu của Trưởng Tôn Thù, ngũ giác quan nhạy cảm đã thấy được ánh mắt cuối cùng mà Võ Hoàng hậu ném về phía mình.

Đây rõ ràng là đang gây hấn a!

Không, cũng không hoàn toàn là khiêu khích ——

Có lẽ, trong mắt nữ nhân kia, mình căn bản không đáng để nàng khiêu khích.

Nàng ấy... rõ ràng là đang giễu cợt mình!

Trưởng Tôn Thù hận hận siết chặt nắm đấm trong tay.

Thái Bình cùng Đỗ Tố Nhiên nhìn theo bóng dáng mất dạng kia, lần nữa ăn ý nhìn về phía đối phương.

Hai người đều có thể hiểu được ý tứ lẫn nhau: Việc này, chỉ sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy...

- -------------------------------

Công chúa tự mình làm mã đồng, Thiên hậu tự mình đánh xe, Uyển Nhi ngồi ở hàng này vẫn ổn ~~

A Chiếu: "Đánh... xe gì?"

Uyển Nhi:...