Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 100



Quả thật sau khi ngẫm lại, Uyển Nhi cảm thấy hôm đó hình tượng nhảy cửa sổ mà đi của Võ Thái hậu làm cho nàng cảm thấy buồn cười, lại có chút khó chịu.

Võ Thái hậu căn bản thừa sức thô bạo với nàng.

Thậm chí nếu như Võ Thái hậu muốn, hoàn toàn có thể mạnh mẽ cưỡng bức nàng như lần đầu.

Chỉ cần nàng ấy muốn, nàng ấy sẽ có một vạn cách ép buộc mình đi vào khuôn khổ.

Nhưng nàng ấy cứ hờn dỗi nhảy cửa sổ mà đi, thật khiến người ta phải... dở khóc dở cười.

Mãi cho tới khi thân ảnh người kia biến mất hoàn toàn, cửa sổ vang lên tiếng đập khe khẽ vào tường, lúc này Uyển Nhi mới từ trong mộng tỉnh lại.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là vội vã hấp tấp vọt tới cửa sổ.

Ngoài cửa sổ một mảnh trắng xoá ——

Đừng nói là thân ảnh thuộc về Võ Thái hậu, ngay cả dấu giày giẫm trên song cửa sổ của nàng ấy cũng đã sớm bị tuyết rơi che phủ.

Tuyết rơi.

Từng mảnh tuyết lạnh buốt rơi lên gương mặt Uyển Nhi, cảm giác lạnh lẽo này so với cái lạnh trong tâm nàng cũng không bằng ——

Người kia bị nàng làm cho tức giận bỏ đi...

Thử hỏi thế gian này còn có người nào có thể làm cho người kia hờn dỗi đến độ nhảy cửa sổ mà đi chứ?

Chắc hẳn đã phải tức giận dữ dội lắm đi?

Thân thể Uyển Nhi dán trên cửa sổ có chút khô héo.

Đã lâu như vậy nàng không được gặp người kia, nàng còn muốn thong thả nói ra bao phen tình cảm biệt ly, chứ không phải vừa thấy mặt liền đã...

Hai tay Uyển Nhi chà xát mặt, cố gắng xua tan hàn ý lạnh lẽo.

Người kia, sao nàng ấy lại có thể nghĩ tới những chuyện khi nãy a!

Uyển Nhi than thở.

Bình tĩnh mà xem xét, Uyển Nhi cũng không phải không muốn, ai lại không thích, không muốn làm loại chuyện đó với người mình thích chứ?

Thế nhưng, căn bản chính là bây giờ không phải lúc để làm loại chuyện đó.

Người kia không cần phải bướng bỉnh...

Đáng giận chính là, mình vẫn chưa giải thích rõ ràng với nàng, vậy mà nàng liền tức giận một mạch bỏ đi.

Như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm hiểu lầm hay sao a?

Trẫm ghét nhất có người nói đạo lý với trẫm!

Trước khi Võ Thái hậu rời đi đã ném lại câu này cho nàng, làm cho Uyển Nhi thất thần giật mình lo lắng.

Vậy thì còn ai dám nói đạo lý vào nàng?

Còn ai dám?

Hiện tại không có ai dám, không chừng trước đây cũng không có ai dám.

Không hẳn, phản ứng đầu tiên của Uyển Nhi, chính là nghĩ tới... Từ Huệ.

Đùng!

Cửa phòng bên ngoài bị phá tan, đầu tiên là Triệu Vĩnh Phúc té vào, nằm rạp trên mặt đất, tiếp theo là Tiểu Dung ngã theo trên người hắn.

Uyển Nhi kinh ngạc nhìn hai tên này đột ngột xuất hiện.

Hai người bọn hắn bất chấp ngã đến đau đớn, vọt đứng dậy chạy tới trước mặt Uyển Nhi: "Nương tử! Nương tử! Ngài không có chuyện gì chứ?!"

Tiểu Dung kích động sắp khóc lên, nhất thời quên đi tôn ti trật tự, lôi kéo tay Uyển Nhi lắc lắc.

Uyển Nhi ngược lại bị bọn hắn chọc cho bật cười.

Hai người này nhất định đã bị một màn hù doạ của Trưởng Tôn Thù xông tới bắt nàng, sau đó lại bị sự xuất hiện của Thái Bình công chúa cùng Võ Thái hậu lại cho kinh hồn bạt vía.

Nói không chừng, thời điểm Võ Thái hậu đem mình phóng ngựa đi, bọn hắn đứng từ xa đều đã nhìn thấy.

Đoạn đường này cũng đã làm khó bọn hắn, phải lo lắng vì mình.

"Ta không sao, vẫn ổn." - Uyển Nhi ôn nhu nói.

Lúc này Tiểu Dung mới nhận ra chính mình thất lễ, vội cuống quít rút tay về.

"Trước đó nương tử hù chết chúng nô tài!" - Trong lòng Tiểu Dung vẫn còn sợ hãi, nói.

Bị Triệu Vĩnh Phúc hứ một tiếng: "Nương doạ người tử khi nào chứ?"

Tiểu Dung chép miệng, gân cổ nói tiếp: "Họ Trưởng Tôn kia thật là hung thần ác sát, dám cướp nương tử, chẳng lẽ ngươi không bị doạ sợ sao? Còn không phải bị doạ tới độ từ trên xe lăn xuống đất hay sao?"

Triệu Vĩnh Phúc bị nghẹn họng, há to miệng đang định phản bác.

"Được rồi, đã qua rồi." - Uyển Nhi dừng bọn hắn lại: "Chẳng phải bây giờ ta đã không sao rồi sao?"

Triệu Vĩnh Phúc nghe xong thở phào một hơi.

Tiểu Dung thì rất kỹ càng đánh giá Uyển Nhi từ trên xuống dưới.

Liền không yên tâm, nhỏ giọng hỏi: "Thiên hậu nương nương, không có... không có làm khó ngài chứ?"

Uyển Nhi không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, có chút khó khăn đối diện với đôi mắt to tròn của Tiểu Dung.

Kỳ thật, Võ Thái hậu có quan hệ thế nào với nàng, cung hầu người hạ trong Tĩnh An cung, nhất là người thân tín như Triệu Vĩnh Phúc cùng Tiểu Dung, ai cũng rõ ràng.

Nhưng Uyển Nhi là người da mặt mỏng (dễ mắc cỡ), liên tưởng đến hình tượng mà Tiểu Dung nhắc tới, Uyển Nhi cảm thấy khó lòng đối mặt.

"Đại sự của Tiên đế, sau này nên gọi là Thái hậu, không thể gọi sai, phải nhớ kỹ." - Uyển Nhi đành phải chuyển chủ đề, nói.

Lần này đổi lại là Tiểu Dung kinh ngạc.

Biểu tình kia rõ ràng đang nói rằng: Bệ hạ đã thật sự băng hà rồi sao?!

So với Tiểu Dung, phản ứng của Triệu Vĩnh Phúc có phần nhanh hơn nhiều.

Hắn vội nói tiếp: "Nương tử nói rất đúng! Về sau chúng nô tài đều sẽ chú ý cẩn thận."

Cuối cùng Tiểu Dung cũng bắt kịp tình hình, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Nương tử có muốn đi hành lễ không?"

Đại sự của tiên đế, sau khi khâm liệm xong, tử quan nhất định sẽ được đặt trong Hành cung Đông đô, để cho đám người bái tế. Uyển Nhi thân là phi tần của tiên đế, việc để tang, bái tế đều là chuyện phải làm.

Vốn dĩ, Tiểu Dung còn tưởng rằng, bọn hắn sẽ thuận lợi tới Đông đô, không nghĩ rằng sẽ làm những việc này.

Nhưng ai ngờ...

Tiếp theo bọn hắn phải nên làm thế nào?

Kỳ thật, bước tiếp theo nên ra sao, Uyển Nhi cũng không có cách nào khả thi.

Võ Thái hậu cứ thế đem nàng bỏ vào chỗ này, sau đó hờn dỗi bỏ đi.

Uyển Nhi không thể lỗ mãng tự mình xông tới Đông đô.

Một là, nàng không biết làm thế có thể vô tình mang tới phiền phức cho cth hay không, thứ hai, Võ Thái hậu thật sự sẽ cho phép nàng tuỳ tiện rời khỏi đây sao?

Dù sao, Uyển Nhi cũng chỉ là phi tần trên danh nghĩa của tiên đế thôi!

Linh quang loé lên trong đầu, Uyển Nhi bỗng dưng nghĩ tới một chuyện.

Thế nhưng, ý nghĩ kia giống như lưu tinh, thoáng qua liền mất.

Mặc dù như thế...

Uyển Nhi lại nhíu mày: Giống như nàng có chút minh bạch, rốt cuộc Võ Hoàng hậu tức giận là vì cái gì.

"Sao các ngươi đến được nơi này?" - Uyển Nhi hỏi Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc.

Đây mới là mấu chốt.

"Là công chúa điện hạ phái người đưa chúng nô tài tới." - Triệu Vĩnh Phúc đáp.

Đại Đường được xưng gọi "Công chúa điện hạ", ngoại trừ Thái Bình công chúa ra thì còn có thể là ai?

Cho nên, là Thái Bình công chúa nhìn thấy Võ Thái hậu mạnh mẽ đưa mình đi, sau đó mới cử Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc tới hậu hạ sao?

Uyển Nhi không thể không thừa nhận, chỉ mới hai năm trôi qua, Thái Bình công chúa đã nhanh chóng trưởng thành, suy nghĩ càng ngày càng chu toàn.

"Có người nào từng làm khó các ngươi không?" - Uyển Nhi lại hỏi.

"Không có! Chúng nô tài là người của nương tử, sao có thể bị người khác làm khó được!" - Triệu Vĩnh Phúc vội vàng đáp.

Uyển Nhi nhíu mày.

Triệu Vĩnh Phúc rụt cổ một cái.

Tiểu Dung đã sớm cướp lời nói: "Nơi này hộ vệ trùng trùng..."

Liền bị Triệu Vĩnh Phúc cắt lời.

Thế là Uyển Nhi liền hiểu rõ ——

Biệt viện này, quả nhiên có người của Võ Thái hậu bí mật cử tới. Mà ba người chủ tớ các nàng bị nhốt ở chỗ này, chỉ sợ nguyên nhân trọng yếu nhất là vì nàng vừa mới đắc tội Võ Thái hậu.

Lại là một toà Tĩnh An cung!

Chỉ sợ cũng không tự do bằng Tĩnh An cung.

Uyển Nhi nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên sinh ra sợ hãi sâu sắc với vị nữ nhân nói lời yêu thương hỉ nộ không lường được kia.

Một tháng sau.

Băng phong trên mặt đất có dấu hiện tan chảy, khiến cho đoạn thời gian này trong toà biệt viện có thêm một chút "hỉ khí dương dương" (không khí vui mừng). Với Uyển Nhi mà nói, nơi này không khác gì thiên lao giam cầm.

Hôm nay là ngày trừ tịch (giao thừa).

Nhưng ngày đặc biệt này, Uyển Nhi cũng không có gì đặc biệt, nàng vẫn sống qua ngày như cũ, đại đa số thời gian đều đứng lặng yên phía trước cửa sổ - nơi mà một tháng trước Võ Hoàng hậu từng hờn dỗi nhảy đi.

Kể cả Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc ở cùng nàng, cũng không biết được nàng đang nghĩ cái gì.

Thái dương lặn về tây, đã là chạng vạng tối.

Bởi vì là đêm trừ tịch, Tiểu Dung đã tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm mà ngày thường Uyển Nhi rất thích.

Làm thức ăn xong, thời điểm Tiểu Dung đem theo hộp điểm đi gặp Uyển Nhi, còn cẩn thận từng chút nhìn trái nhìn phải xem xét.

Trong biệt viện có thể nhìn thấy đám thị vệ dữ tợn, hộp điểm tâm này khó đảm bảo không bị bọn hắn hỏi thăm không dứt, kiểu như Tiểu Dung có thể hại chết Uyển Nhi không bằng.

Cũng không biết là ai đang hại nương tử a!

Nội tâm Tiểu Dung bất bình thay Uyển Nhi, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.

Lúc đến cửa phòng, Tiểu Dung chợt nhìn thấy phía trước có bóng đen xuất hiện.

Tay nàng khẽ run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên bên cửa phòng xuất hiện thêm một tên áo đen cao ráo cường tráng, bên hông còn vác theo đao.

Đã bước sang năm mới rồi, ngay cả phòng thủ cũng đã tăng lên, sợ nương tử nhà chúng ta chạy trốn hay sao?

Tiểu Dung bĩu môi, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Bóng đen phía bên kia cúi đầu nhìn xuống, đem toàn bộ thân ảnh Tiểu Dung bao trọn bên trong.

Tiểu Dung khẩn trương siết chặt hộp điểm tâm trong tay, thầm nghĩ nếu bọn hắn dám động thủ, nàng sẽ làm ầm lên, để xem bọn hắn có dám đắc tội nương tử hay không!

"Tiểu Dung cô nương vất vả rồi!" - Tên áo đen mỉm cười chân thành tiến lại gần.

Tiểu Dung thật sự bị giật nảy mình.

Cái này... cái này không nằm trong dự liệu của nàng a!

"Hộp điểm tâm này đem cho quý nhân a? Tại hạ thay cô nương đưa vào được chứ?" - Tên áo đen bên phải cũng tiến tới gần.

Tiểu Dung kinh ngạc nửa ngày chưa kịp khép miệng lại ——

Đây là "mặt trời mọc ở đằng tây" hay sao? Đại hắc hùng (gấu đen lớn) ăn thịt người biến thành tiểu bạch... hắc thố (thỏ trắng thỏ đen) ngoan ngoãn, dịu dàng sao?

Nửa đêm, thời điểm nhóm người của Thái Bình công chúa đến thăm biệt viện, những nghi vấn trong nội tâm của Tiểu Dung mới có được đáp án.

Hai tên áo đen to lớn kia chính cùng đám thủ hạ ám vệ ở chỗ này nhất định đã biết trước tin tức Thái Bình công chúa sẽ tới cho nên mới thể hiện thái độ thông minh như vậy.

Thế nhưng, Thái Bình công chúa đến thôi, có cần phải làm chuyện như vậy không?

Tiểu Dung lau một vệt mồ hôi thay cho nương tử nhà mình.

Lúc nhóm người của Thái Bình công chúa đến, Uyển Nhi đã tắt đèn đi ngủ rồi.

Đêm trừ tịch này, với người khác mà nói chính là thời khắc đoàn viên của toàn gia, nhưng với Uyển Nhi, so với thời điểm của một tháng trước hoặc bất kỳ thời điểm nào trôi qua cũng đều không có gì khác biệt.

Nghe nói Thái Bình công chúa đưa người đến gõ cửa phòng, hết thảy cơn buồn ngủ của Uyển Nhi đều biến mất hoàn toàn.

Nàng cuống quít đứng dậy, trang điểm chỉnh tề.

Đợi đến khi thật sự nhìn thấy thân ảnh của Thái Bình công chúa, Uyển Nhi mới khôi phục dáng vẻ như ban ngày.

Hành lễ xong, Thái Bình mỉm cười nhìn Uyển Nhi.

"Một tháng không gặp, dung mạo Thượng Quan càng mặn mà hơn trước!"

Uyển Nhi hơi thẹn thùng đỏ mặt, kỳ thật nếu so ra, dung mạo của Thái Bình mới càng thêm sắc xảo, càng thêm tươi sáng rực rỡ.

Thái Bình công chúa thật sự càng lúc càng giống mẫu thân nàng...

Trong ngực Uyển Nhi dâng lên một trận chua xót...

Thái Bình thông tuệ, liền lập tức nhận ra mấy phần tâm tư trên mặt Uyển Nhi, Thái Bình lại không biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ kéo tay Uyển Nhi cùng nhau ngồi xuống.

Bởi vì bên ngoài, giữa hai người các nàng có tình bằng hữu, liền cùng nhau phân chủ khách ngồi xuống.

Uyển Nhi biết tính cách của Thái Bình, nàng cũng không kiên trì giữ tôn ti trật tự.

Đêm trừ tịch, Thái Bình công chúa tôn quý cố ý tới đây, nhất định là có chuyện khá quan trọng. Rất có thể có liên quan tới... người kia.

Uyển Nhi nghĩ.

Nàng lệnh cho Tiểu Dung pha trà đãi khách.

"Trà nước không vội." - Thái Bình cười nói.

"Thượng Quan cũng không hỏi qua tại sao bản cung lại tới ư?" - Thái Bình cố ý hỏi.

Uyển Nhi nhìn thần sắc của Thái Bình, liền biết khả năng suy đoán của mình không sai, cho nên câu trả lời cho câu hỏi này lại càng thêm khó nói.

"Hôm đó tại ngoại ô thành, nhờ có điện hạ trợ thủ, vẫn chưa cảm tạ điện hạ." - Uyển Nhi nhìn hướng khác đáp lời.

Thái Bình khẽ cười: "Tiện tay mà thôi, không đáng cái gì. Xem như cứu viện đi, bản cung cũng là vì phụng chỉ dụ của mẫu thân đi đón ngươi. Nếu Thượng Quan muốn cảm tạ, nên cảm tạ mẫu thân mới phải."

Vừa nói, Thái Bình vừa nháy mắt mấy cái với Uyển Nhi.

Uyển Nhi có hơi lúng túng.

Thượng Quan chỗ nào cũng tốt, từ tài học vấn, đến dung mạo, nhân phẩm đều đứng đầu. Chỉ là, khi gặp phải sự tình liên quan tới mẫu thân, liền trở nên thẹn thùng vô cùng.

Dạng này, sao có thể đi chứ?

Thái Bình âm thầm lắc đầu.

Thế là Thái Bình cố ý không thể làm gì khác hơn, nói: "Đêm nay, bản cung tới đây cũng là phụng chỉ dụ của mẫu thân tới gặp ngươi."

Dứt lời, Thái Bình đứng dậy, cất cao giọng nói: "Thượng Quan Uyển Nhi tiếp chỉ!"

(khúc này nghe trịnh trọng kinh khủng luôn á~)

- --------------------

Một bên kiêu ngạo, một bên thẹn thùng, ừm ~