[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 50: Trận quidditch không yên bình (3)



Eira nắm lấy bắp tay bị hành hạ của mình mà răng không khỏi ê ẩm.

Cô thật sự muốn cắn Aria một cái thật đau.

Trời đất phù hộ không cho mình cơ hội, không thì.. Eira âm thầm nghiến răng.

Đã rằng đối tượng gây ra tội ác với cô còn chưa nhận ra điều gì! Cô bé hoàn toàn bị thu hút bởi trận đấu.

Đồ vô tâm!

Eira có chút khổ trong lòng mà không muốn nói.

Trong sân trận đấu đang ngày càng gay cấn, đặc biệt là có sự xuất hiện của trái Snitch. Nó có màu vàng, rất bé, có cánh, cỡ bằng trái óc chó.

Nó đóng vai trò quyết định để kết thúc trò chơi. Giá trị 150 điểm. Thường thì đội nào bắt được nó cũng chính là người chiến thắng cuối cùng.

Trời mới biết phải bao nhiêu trái Quaffle vào rổ mới đủ.

Tất nhiên bắt được nó cũng chẳng dễ dàng, cả hai tầm thủ của hai đội đều đã phát hiện ra sự xuất hiện của nó. Họ đang lao đến để tranh nhau trái Snitch.

Mấy trái Bludger cũng không phải từ thiện. Chúng thật sự đáng sợ!

Nhìn quỹ đạo của chúng kìa! Không có bất cứ quy luật nào mà cứ lao đi một cách mất phương hướng.

Eira cau mày, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào hai trái Bludger đang bị tung qua lại trên không trung.

Có vấn đề!

Eira tinh ý nhận ra quả bóng ấy đang nhằm vào một tầm thủ nhà Gryffindor. Tên là.. trông quen mắt quá! Cô đã từng gặp ở đâu?

Trong trí nhớ của Eira bắt đầu hiện lên một cái tên.. hình như là James.. Potter! Đúng vậy là James Potter!

Trái Bludger bám sát đến mức anh ta không thể cắt đuôi được nó.

"Rầm!" Nó đập vào cán chổi của James Potter khiến anh ta xuýt chút nữa bị hất văng ra ngoài.

Cây chổi của anh ta cũng có vấn đề, nó đang không ngừng lao đảo. Khả năng cao là đã bị phù phép.

Cô nhận thấy cánh tay trái của tầm thủ nhà Gryffindor kia đang buông lỏng một cách bất thường.

Cú va đập vừa rồi đã khiến anh tay gãy tay.

Cô nhìn về phía hiệu trưởng Dumbledore nhưng nơi đó chỉ còn một chỗ trống. Ngài hiệu trưởng cũng đã đi đâu mất.

Cô Hooch đang chăm chú nhìn trận đấu nhưng có vẻ cô ấy không thấy được tình trạng của James Potter. Hoặc thấy được mà không làm gì được. Nếu chỉ vì một tầm thủ bị thương mà dừng lại trận đấu sẽ có rất nhiều vấn đề. Đặc biệt là sự nghi ngờ về tính chuyên nghiệp và công bằng. Bị thương vốn là chuyện bình thường trong Quidditch. Thắng thua vốn chỉ phân biệt trong tích tắc. Chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng họ mới có quyền cho tạm dừng trận đấu.

Các giáo sư còn lại cũng dường như không nhận ra điều đó, hoặc cũng chung một suy nghĩ với cô Hooch. Tóm lại, họ đều không thể can thiệp.

Trời đã nổi bão, gió lớn càn quấy, mưa chút xuống nhưng trận đấu này vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc.

Eira mím môi lại, cố gắng tìm kiếm xung quanh sự giúp đỡ. Nhưng Aria cũng đã biến mất từ lúc nào..

Cô nắm chặt lấy đũa phép!

Eira có thể lựa chọn không ra tay. Mọi người đều không nhận ra, sẽ không ai chỉ trích hay trách móc gì cô cả.

Nhưng cô thì sao? Lương tâm cô sẽ không ray rứt ư?

Cô thật sự không cho phép bản thân mình biết mà không làm gì cả!

Thật thánh mẫu! Eira tự cười nhạo bản thân mình.

Chàng trai kia sắp lao xuống dưới, trái Bludger vẫn rượt đuổi đằng sau, nếu không làm gì cậu ta phải gãy cổ là điều không thể nghi ngờ!

Trong tích tắc đưa ra quyết định, hàng ngàn những khả năng có thể xảy ra được cô thống kê, phân tích. Eira chuẩn bị giơ đũa phép. Nhưng.. không được!

Quá lộ liễu, nhiều sơ hở! Loại thần chú cao cấp này không thể được thực hiện bởi học sinh năm nhất!

Chỉ còn một cách.. vô trượng ma pháp!

Cô chưa từng thử nó trước đây, nó yêu cầu một lượng ma pháp vô cùng lớn và một người trưởng thành để cất chứa!

Eira nhìn thân hình nhỏ bé của mình, âm thầm cắn răng.

Một ăn cả hai ngã về không!

Eira nhanh chóng uống một lọ ma dược!

Lúc này James Potter đang trao đảo trên chiếc chổi, cả người anh ta mất thăng bằng nhưng vẫn phi về phía trước để cướp lấy trái Snitch.

Đúng là cha thế nào, con thế ấy. "Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh". Chẳng trách cậu tiểu Potter kia cũng liều lĩnh như vậy, giống cha cậu ta!

Những tiếng hô to nhỏ vang lên từ khắp khán đài. Khi mọi người nhận ra rằng điều kinh khủng sẽ xảy ra, lại là lúc đã không còn kịp.

Những tiếng hét chói tai xung quanh làm Eira thật sự muốn ném ra một cái bùa tĩnh âm.

James Potter chỉ còn vài mét nữa để chạm đất.

"Apectra Velenola!"

Một lượng ma pháp bùng nổ mạnh mẽ. Nó trong khoảnh khắc bao trùm lấy James Potter tạo thành một quả bóng lớn, bảo vệ lấy cả cơ thể anh ta khỏi sự va đập với mặt đất.

Nhưng dưới tác động của lực hút, quả bóng ma pháp ấy lập tức vỡ tan mà biến mất.

Xong nó cũng hoàn thành xứ mệnh của mình, bảo vệ James Potter an toàn.

Mọi người đều dồn đôi mắt đến dưới sân thi đấu nên không ai để ý đến sự bất thường của Eira.

Cả cơ thể cô bắt đầu thoát lực, mềm nhũn. Đây là hậu quả của việc khiêu chiến một thứ vượt qua khả năng.

Eira chóng mặt, mắt hoa đầu mơ màng. Ai đó đã đỡ lấy cô.

Cô cũng chẳng quan tâm điều đó mà giờ trong đầu cô chỉ toàn những tiếng la hét!

Cô hoàn toàn có thể sử dụng một cái bùa lơ lửng để đỡ lấy James Potter!