[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 27: Để thế giới này tuyệt vọng cùng hắn



"Hắn điên thật rồi!"

"Chúng ta phải làm gì đây!"

"Dumbledore! Chỉ có giáo sư Dumbledore mới đánh bại được hắn!"

"Á!"

Tiếng la thất thanh, từng người từng người gục xuống, không một ai thoát.

"Chúng bảo ta điên! Em có nghĩ vậy không?" Hắn hạ xuống đũa phép, nếm thử máu trên khóe môi, mỉm cười yêu dị.

Tay nắm chặt lấy một thứ, hắn kéo nó lại bên môi, thều thào. Đó là một đoạn tóc đen, hắn coi nó như một thứ bảo bối trân quý.

"Em bảo ta sẽ gặp lại em. Chỉ cần làm theo lời em."

"Nhưng em quên ta."

"Em một lần nữa lại bên ta. Cuối cùng lại bỏ ta mà biến mất. DỐI TRÁ! TẤT CẢ LÀ DỐI TRÁ!"



"Em lừa ta!"

"Em đã không còn thì thế giới này tồn tại cũng không có ích gì!"

"Chết hết đi! Hủy diệt đi!"

Giới phù thủy bị hắn điên cuồng mà sắp hủy diệt rồi. Hắn sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào. Hắn bất hạnh không cho phép kẻ nào được hạnh phúc. Cùng tuyệt vọng với hắn, tất cả đều chết đi!

"Là kẻ nào đang khốn khổ?" Giọng nói châm biếm từ đằng sau.

"Là ngươi!" Tom, không! Phải là Vodermort mới đúng. Hắn nhìn vào kẻ đứng trước mặt, ánh mắt điên cuồng.

"Cuối cùng ngài học trưởng đây cũng lộ rõ gương mặt thật của mình." Người tới cười nhạt. Đôi mắt không che giấu sự chán ghét.

"Ta làm sao có thể bằng ngươi. Ngay từ lúc nhìn thấy ngươi bên cạnh nàng, ta đã biết không đơn giản. Ta có thể nhìn thấy được sâu bên trong ngươi linh hồn dơ bẩn, xấu xí, ngay đôi mắt giả dối của ngươi. Thật đáng ghê tởm." Vodermort vuốt ve đũa phép, từng lời nói sắc bén.

Đúng vậy! Đứng trước mặt hắn chính là Elena, người mà Eira đã xem như tri kỉ trong suốt những năm học ở Hogwarts.

Nhưng có lẽ cũng chính Eira có ở đây lại chẳng thể nhận ra người trước mắt! Bởi quá xa lạ!

Khác hẳn với vẻ nhút nhát, mềm mại quen thuộc, dáng đứng thẳng tắp, phong thái bí hiểm, đôi mắt hờ hững lạnh lẽo.

Vodermort đã nhận ra ngay từ lần đầu nhìn thấy Elena, một cái vỏ bọc hoàn hảo, giả dối. Nàng ta che giấu rất kĩ, nếu không phải hắn cảm nhận được từ nàng ta khí tức của đồng loại thì có lẽ cũng bị nàng ta che mắt.

Hắn cứ nghĩ rằng Eira cũng bị nàng ta lừa gạt, cố gắng bảo vệ cô, nhưng hiển nhiên vô ích.

Eira hoàn toàn biết đến.

Eira đang để lại một quả bom nổ chậm bên mình mà không hề phòng bị.



Cô chính là dung túng nàng ta. Như cách bản thân dung túng hắn. Đây mới là hắn thật sâu ghen ghét.

Vodermort không hiểu, và có lẽ vì hắn chán ghét cảm giác mất khống chế nên hắn sẽ không bao giờ để một nhân tố bất định bên cạnh mình. Hắn yêu cầu lòng tin và sự phục tùng tuyệt đối.

Vì vậy đã cảnh cáo, thậm chí là ra tay gạt bỏ Elena không ít lần. Hắn không muốn để nàng ta tiếp tục tiếp cận gần Eira, quá nguy hiểm!

Nhưng thề có Merlin làm chứng, hắn chưa bao giờ đắc thủ. Nàng ta luôn trốn tránh được một cách tình cờ. Hắn biết có vấn đề.

Eira cũng đã nhận ra hắn ra tay nên bắt đầu che chở cho nàng ta.

Đến đây hắn cũng không thể tiếp tục, chỉ có thể phòng bị. Quả thật là vô cùng chán ghét!

Hắn biết nàng ta sẽ không làm hại Eira nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự chán ghét này. Nó thật sự đã ăn vào máu! Nàng ta xuất hiện thì chắc chắn không có mặt hắn.

Nàng ta còn là một cái bóng đèn biết chạy! Có lẽ trong đầu hắn nàng ta chỉ sau lão Dum. Chán ghét đến cùng cực!

Điều duy nhất khiến hắn không ra tay giết chết nàng ta ngay bây giờ là vì sự che chở của Eira.

Khóe môi cong của Elena dần kéo thẳng lại, nàng ta không cười mà chỉ nhìn vào hắn.

"Eira chết rồi?" Nàng ta hỏi, giọng bình tĩnh đến phát sợ.

Vodermort không nói, nhưng ánh mắt hắn lại càng thêm buốt giá. Nó đã thay cho câu trả lời.

"Vậy là phải rồi! Tiểu Eira ngu ngốc! Đúng là phong cách của nàng ta" Elena chế giễu, nhưng đôi mắt thoáng nhuốm màu đau thương.

Vodermort trầm mặc, trái tim hắn lại bắt đầu quặn đau. Vết thương lại bị xé ra, một lần nữa bị sát muối.

"Thân xác nàng ấy biến mất?"

Một câu hỏi nhưng thực chất lại là một câu tường thuật.

Hắn nhìn nàng ta, đôi mắt như dao nhọn.

"Một lần nữa giới thiệu, Ta là Elena Parona- thủ hộ thần của Eira Titus."

Elena bỗng nhiên nói.

Vodermort không kinh ngạc bởi vốn ngay từ đầu hắn đã đoán được quan hệ giữa Eira và Elena không đơn giản.

Chỉ là ' Thủ hộ thần ' thì đúng là ngoài ý muốn..

"Muôn đời Parona trở thành thủ hộ thần cho gia tộc Titus. Ta cũng vậy, tiểu Eira chính là người ta cần bảo vệ bằng cả tính mạng.." Nàng ta bình tĩnh tường thuật.

"Chắc hẳn ngươi cũng đoán ra. Đây chính sự trừng phạt của thế giới này giành cho gia tộc Titus.."

Nghịch thiên mà đi vốn không dễ. Titus đã phạm vào đại nghịch. Thế giới này tuyệt đối sẽ không dung thứ một sinh vật vượt qua khỏi nó tầm kiểm soát.

Cha của Eira không chấp nhận số phận. Ông muốn con gái sống sót. Vì vậy hy sinh bản thân làm vật hiến tế, kéo cô thoát khỏi sự rà soát của thế giới này.