[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 110: Chiếc cốc lửa



Editor: Nguyen_Khanh

Khi tất cả mọi người đã ăn uống no nê, Dumbledore đứng lên.

“Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến. Giải thi đấu Tam Pháp thuật sẽ chínhthức được bắt đầu. Tôi sẽ giới thiệu chương trình học của năm nay. Nhưng trước tiên, cho phép tôi được giới thiệu hai vị khách, bởi vì có một số người vẫn chưa biết đến họ. Đây là ngài Bartemius Crouch, Trưởng banBan Hợp tác quốc tế về pháp thuật của Bộ pháp thuật.” Dumbledore mỉmcười với chúng tôi, “Đây là ngài Ludo Bagman, Trưởng ban Ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật. Trong suốt những tháng qua, hai vị đây đã cốnghiến hết mình cho công tác chuẩn bị cho giải đấu Tam Pháp thuật.”Dumbledore tiếp tục nói, “Bọn họ cùng tôi, giáo sư Karkaroff và phu nhân Maxim sẽ trở thành giám khảo, chúng tôi sẽ đưa ra những phán quyết công bằng cho các Quán quân của chúng ta.”

Một trận vỗ tay vang lên khắp Đại sảnh đường.

Filch hướng Dumbledore đi tới, trong tay đang cầm một hộp gỗ lớn được khảm châu báu. Cái hòm gỗ trông rất cũ kỹ.

“Năm nay những Quán quân của chúng ta sẽ phải thi đấu trong ba hạng mục,thời gian thi đấu sẽ trải đều trong suốt năm học, khảo nghiệm rất nhiềuphương diện bất đồng của những Quán quân, năng lực đảm đương cùng nănglực trinh sát, đương nhiên bao gồm cả năng lực chiến thắng hiểm nguy.”Dumbledore bình tĩnh nói, “Sẽ có ba người đại diện cho ba trường thamgia các trận đấu, căn cứ vào thành tích đạt được của từng quán quân,chúng tôi sẽ tiến hành cho điểm. Kết thúc ba hạng mục, người chiến thắng sẽ đạt được Cúp Tam Pháp thuật. Phụ trách chọn lựa quán quân tham giagiải đấu chính là Chiếc cốc lửa, một kẻ chọn lựa công bằng nhất.”

Thân thể Draco hơi hướng về phía trước. Cậu cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

Dumbledore rút đũa phép ra, gõ ba cái lên nắp hòm. Nắp hòm chậm rãi mở ra. Ông ấyđưa tay vào hòm, lấy ra một cốc gỗ chân cao lớn thô ráp. Cả cái cốc thật ra không có chút thu hút nào nhưng bên trong nó lại tràn đầy ngọn lửamàu xanh.

“Mỗi một học sinh muốn trở thành Quán quân của trườngmình đều phải tự viết tên mình cùng tên trường của mình lên một tấm dadê, ném vào trong cốc” Dumbledore nói, “Buổi tối ngày mai, cũng chính là đêm Halloween, Chiếc cốc lửa sẽ chọn ra ba Quán quân. Đêm nay, Chiếccốc lửa sẽ được đặt ở cánh cửa đại sảnh. Nhưng xung quanh nó sẽ có mộtLằn Tuổi. Chỉ có những học sinh từ mười bảy tuổi trở lên mới có thể vượt qua Lằn Tuổi này.”

“Lằn Tuổi? Cái cốc chọn ra Quán quân?” Draco thì thào nói xong, trong mắt lóe sáng.

“Cuối cùng, tôi nghĩ nên nhắc nhở mỗi một thí sinh muốn tham gia giải đấu một chút. Giải đấu này không phải trò đùa, ngàn vạn lần đừng lỗ mãng thamgia. Bất kỳ ai đem tên mình bỏ vào chiếc cốc đều đồng nghĩa với việcbuộc phải tuân theo một khế ước kỳ diệu. Khi được chọn trở thành Quánquân, sẽ không ai có quyền đổi ý. Bởi vậy, các thí sinh phải suy nghĩthật cẩn thận, chỉ khi thật sự muốn tham gia giải đấu mới đem tên mìnhbỏ vào chiếc cốc!” Dumbledore nghiêm túc thông báo, “Tốt lắm, tôi chorằng mọi người nên đi ngủ. Chúc mọi người ngủ ngon.”

Mọi người chậm rãi đi về phía cánh cửa lớn. Vị hiệu trưởng tóc bạc của Durmstrang đi về phía dãy bàn Slytherin.

“Tốt lắm, quay về trên thuyền đi thôi. Victor, ngươi cảm giác thế nào?” Khiông ta cúi xuống nói chuyện với Victor, gương mặt vốn mang biểu tìnhlạnh lùng sắc bén bỗng chốc trở nên ôn hòa.

Krum lắc lắc đầu, mặc áo choàng lông vào, nhìn chúng tôi cười cười rồi đi theo hiệu trưởng của mình.

“Lằn Tuổi!” Lúc chúng tôi đang trên đường trở về ký thúc xá Slytherin, Draco có vẻ vô cùng hưng phấn, “Cậu nói xem nếu dùng thuốc Tăng-tuổi thì sao? Chỉ cần có thể vượt qua được cái lằn đó…”

“Cậu không có thuốc Tăng-tuổi.” Tôi nhìn cậu ta một lúc, chậm rãi nói.

“Tớ có thể làm được! Chẳng mất nhiều thời gian để điều chế đâu!” Dracokhông thèm để ý mà nói. Giáo sư Snape thiên vị cậu ta không phải khôngcó lý do, quả thật trên phương diện điều chế Độc dược cậu ta rất cóthiên phú. Mà cậu đối với việc điều chế Độc dược rất nghiêm túc và thậpphần cẩn thận. Tôi cho rằng cái cách mà cậu ta đối xử với người khác rất khác khi đối diện với pha chế Độc dược như thế, đơn giản chỉ là vì cáitính cách ngạo mạn trời sinh của cậu ta mà thôi!

“Được rồi.” Tôi nói, “Muốn tớ nói à? Tớ nghĩ rằng Dumbledore sẽ không quên đến khả năng mọi người dùng đến thuốc Tăng-tuổi đâu.”

“A!” Draco thất vọng thở dài.

Tôi nói khẩu lệnh cho cánh cửa đá, bước vào phòng sinh hoạt chung.

“Quên cái ý tưởng vớ vẩn của cậu đi, Draco! Tớ cho rằng cái quy định khôngcho phép phù thủy vị thành niên dưới mười bảy tuổi tham gia thi đúng làrất tốt!” Tôi nói, “Cậu còn chẳng nghĩ đến việc tham gia thực sự, đúngkhông?”

Draco đứng lại, trên gương mặt tuấn dật xuất hiện vệt đỏ ửng: “Tớ đương nhiên thực sự muốn tham gia!”

“Cậu sẽ vì tham gia một lần tranh tài nhàm chán mà sẵn sàng xem nhẹ sinhmạng của chính mình?” Tôi tựa tiếu phi tiếu tà tà liếc cậu ta nói, “Cuối tuần trước, tớ có xem được trong Thư viện vài thứ liên quan đến nhữnghạng mục của các trận thi đấu Tam Pháp thuật của trăm năm trước! Cậu cómuốn biết những nguy hiểm của nó không?”

Draco không cam lòng lầu bầu một tiếng, sau đó nói: “Được rồi, cậu nói chính xác!”

“Hy vọng cậu cũng xem đó là chính xác!” Tôi hít hít mũi và đi về phòng ngủ, nãy giờ đứng trong thời tiết giá rét này khiến tôi cảm thấy hình nhưmình bị cảm rồi “Draco, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau tôi thức dậy đã quá muộn, thật may vì hôm nay là thứ bảy.

Tôi rửa mặt, rồi đi qua phòng sinh hoạt chung không một bóng người đến mộthành lang dài âm u, ở cầu thang dẫn lên lầu một thì gặp phải OcilGourde.

Cậu ta thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn tôi không thể nhận ra cậu ta.

Cậu ta hiện chừng cao khoảng 6 feet Anh. Mái tóc vốn có màu rám nắng đã trở nên sậm màu hơn. Ánh mắt hơi hơi nheo lại. Môi mang theo nụ cười lạnhlùng.

Tôi nhìn cậu ta một lúc mới nhận ra một việc: cậu ta dùng thuốc Tăng-tuổi.

“Cậu cũng muốn tham gia thi đấu? Chắc hẳn Draco sẽ rất vui mừng khi có người hợp ý với cậu ta lắm!” Tôi nói, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không làm nhưthế!”

Cậu ta không kiên nhẫn nhìn tôi: “Con gái các cậu sẽ chẳng thể nào lý giải tinh thần mạo hiểm của cánh đàn ông chúng tôi đâu!”

“Tinh thần mạo hiểm? Tôi còn nghĩ đó là đặc trưng của Gryffindor kìa.” Tôibĩu môi nói, “Trên thực tế tôi lại nghĩ, bọn con trai tuổi này thườngthích làm chuyện khác người để thu hút được sự chú ý từ các cô gái cơ!Ưm…để phô trương sự dũng cảm nhỉ?”

Cậu ta xoay đầu lại, phẫn nộ nhìn tôi.

“Aha đi đi! Thề với Merlin, tôi sẽ chẳng cản trở cậu, cho dù là tôi nghĩDumbledore sẽ chẳng quên khả năng này…” Tôi đi lên cầu thang, “Thực gặpquỷ, vì cái gì mà mình đã lặp lại câu này những hai ngày nhỉ?”

Tôi đi vào Đại sảnh đường. Hôm nay là Halloween, có rất nhiều dơi bay đếnbay lui trên trần nhà. Chiếc cốc lửa được đặt trên một cái ghế cao. Trên sàn nhà được vẽ một cái vòng tròn màu vàng đường kính chừng mười Feet,bao xung quanh cái cốc.

Tôi ngồi xuống cạnh Draco.

“Có người báo danh sao?” Tôi nói.

“Tất cả học sinh của Durmstrang.” Blaise cười nói, “Thực tiếc nuối khi cậuđã bỏ lỡ trò hay nha! Cặp sinh đôi Weasley đã dùng thuốc Tăng-tuổi đểlừa gạt Lằn Tuổi. Sau đó bọn họ bị mọc râu dài đến độ không thể không đi đến phòng bệnh.”

“A, thật là thú vị ha! Nhưng tớ hy vọngSlytherin sẽ không xuất hiện trường hợp nào mất mặt như thế.” Tôi vừanói vừa liếc nhìn Draco.

Draco nhìn chăm chú vào chén đĩa, giốngnhư đột nhiên nảy ra hứng thú với đồ ăn trong chén đĩa của mình. Cậudùng nĩa xâm vào một hình nhân nhỏ được khắc bằng bí đỏ từ đĩa thức ăngần đó, cắn một cái hết nửa hình nhân.

“Ừ…vậy…” Tôi hắng giọng một cái, vội vàng chuyển tầm mắt đi, “Có ai ở Slytherin báo danh chưa?”

“Nếu theo như nãy giờ tớ thấy…” Blaise nói, “…thì chẳng có ai!”

“Không có ai?” Tôi ngạc nhiên nói, đồng thời dùng dư quang chú ý tới Dracođang cố gắng nuốt với vẻ mặt vô cùng đau khổ, và theo như tôi biết thìcậu ta chưa từng dùng qua bí đỏ, cả nước được pha loãng rồi cũng khôngdùng.

“Tớ nghĩ năm thứ bảy phải chuẩn bị cho cuộc thi N.E.W.T.Hơn nữa bình thường các gia đình quý tộc sẽ để cho những người con đượcmười bảy tuổi bắt đầu xử lý gia vụ.” Blaise nói, “Chỉ sợ bọn họ chẳng có thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi này.”

“Ôi” tôi nói, “Tớ không biết chuyện này đấy!”

May mắn là cho đến lúc chúng tôi rời khỏi Đại sảnh đường cũng chưa thấy một Slytherin râu bạc nào. Tôi nghĩ thảm kịch với cặp sinh đôi nhà Weasleyđã khiến Ocil từ bỏ cái ý định ngớ ngẩn đó rồi!