Đông Hoang Thần Vương

Chương 23: Đoạt quyền



“Trần Thiên Hạo, cậu đừng ức hiếp người quá đáng”.

Lưu Bá Thiên giận dữ đập bàn đứng bật dậy, trán nổi đầy gân xanh.

“Ông Tiền, ông Châu, hôm nay tôi vốn định mời hai ông làm chứng. Nhưng bây giờ chuyện đã nguy hại đến sự tồn vong của nhà họ Lưu chúng tôi, mong hai ông thông cảm, tạm thời lánh đi”.

Sắc mặt của Tiền Quán Bằng trở nên âm trầm.

“Ông cụ Lưu, dù sao chúng ta cũng là quan hệ thông gia. Hôm nay nhà họ Lưu của ông gặp nạn, làm sao nhà họ Tiền có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

Ông ta vỗ tay một cái ra hiệu, hai gã sát thủ áo đen tức thì đi ra từ căn phòng nhỏ bên cạnh.

“Tốt”.

“Vậy còn cậu Châu thấy sao?”, Lưu Bá Thiên liếc mắt nhìn sang Châu Minh.

Bấy giờ Châu Minh mới giật nảy mình, lắc đầu nguầy nguậy.

“Ông nói vậy là không đúng rồi. Ngày hôm đó cả ông và cậu ấy đều đưa ra lời thề, tôi cũng có mặt chứng kiến”.

“Quả thật ông nên từ bỏ vị trí chủ gia tộc”.

“Châu Minh, cậu…”, Lưu Bá Thiên cả giận quát.

Lão ta không ngờ đối phương lại phản bội mình, nói ra những lời như vậy.

“Ông đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ nghe theo lý lẽ, không về phe ai cả”.

“Lần này đúng là nhà họ Lưu các ông làm chưa thỏa đáng rồi”.

Ông ta vừa nói vừa cất bước đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.

Cúi đầu khom lưng tỏ thái độ khiêm nhường.

“Cậu Trần, nhà họ Châu chúng tôi ủng hộ cậu”.

“Cút!”

Anh trừng mắt lườm ông ta, vẻ mặt ghét bỏ. Ông ta lập tức bị dọa sợ chết khiếp vắt chân lên cổ chạy ra khỏi đại viện nhà họ Lưu.

Cảnh tượng này khiến người nhà họ Lưu đều chết lặng.

Ai cũng sợ ngây người.

Nhà họ Châu là gia tộc có thực lực ngang bằng với nhà họ Lưu bọn họ. Vậy mà Trần Thiên Hạo chỉ cần nói một câu đã dọa ông ta suýt tè ra quần.

Nhà họ Lưu đối đầu với anh liệu có thể có kết cục tốt không?

“Nể tình Tiểu Nguyệt là người nhà họ Lưu, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng”.

Anh lạnh giọng nói với Lưu Bá Thiên.

“Một là nhường chức”.

“Hai là chết”.

“Danh tiếng của tôi không phải chỉ là hư danh. Các đệ tử ra tay đi”.

Lưu Bá Thiên nổi điên gào ầm lên, mấy gã đệ tử đứng đầu tức thì xông lên.

Trần Thiên Hạo đốt một điếu thuốc, ánh mắt khinh thường không thèm liếc nhìn đám người kia lấy một cái.

“Bịch bịch bịch!”

Chu Tước đứng bên cạnh anh thoắt cao lao lên đá gãy chân cả bọn.

Mấy người phía sau hoảng loạn lùi xuống.

Cùng lúc đó.

Hai gã sát thủ nhà họ Tiền đột nhiên xuất hiện đánh tới.

Anh nhìn một cái, rít một hơi thuốc lá thật mạnh rồi nhả khói.

Tàn thuốc cháy dở đỏ rực bắn vào mắt một gã.

Gã ta hét lên thảm thiết, giơ tay đập loạn.

Chu Tước nắm lấy mã tấu trong tay.

Cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma, lượn hai vòng quanh hai gã sát thủ rồi quay về vị trí bên cạnh anh.

“Phụt phụt!”

Cổ họng hai gã sát thủ bị rạch nát, máu tươi phun ào ào như suối, đồng loạt ngã xuống.

Sát thủ hàng đầu bồi dưỡng mấy chục năm trời.



Vừa vào đầu trận đã bị lấy mạng.

Tiền Quán Bằng giật mình khiếp sợ, kéo theo Tiền Cẩm định bỏ chạy.

Chu Tước lại vung dao lên, lưỡi dao bay nhanh như tia chớp cắm phập vào đùi ông ta, khiến ông ta thét lên, ngã nhào xuống đất.

Còn tên ngốc Tiền Cẩm vội vàng ngồi thụp xuống, ôm đầu gào thét inh ỏi.

“Tôi đã nói sẽ tính sổ với ông rồi mà”.

Trần Thiên Hạo lại đốt một điếu thuốc mới, hờ hững lên tiếng.

Thấy vậy, đám người nhà họ Lưu đều sợ hết hồn.

Hoảng loạn tột độ!

Đến cả sát thủ cũng bị giết trong nháy mắt. Cơn giận dữ trong lòng bọn họ đều đã bị nỗi sợ xua tan.

Không còn ai dám xông lên nữa.

“Ông chủ, làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi không muốn chết!”

Giờ phút này, trong lòng Lưu Bá Thiên chỉ còn sự tuyệt vọng.

Thủ đoạn của Trần Thiên Hạo cực kỳ tàn độc. Nếu ông ta không chịu giữ đúng lời hứa, nhà họ Lưu sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt vong.

Sức lực toàn thân như bị rút cạn kiệt.

Lão ta tập tễnh đi ra khỏi chiếc bàn, đôi mắt xám tro quét qua đám người xung quanh.

Giọng điệu buồn bã cất lên.

“Tôi tuyên bố”.

“Tôi sẽ lập tức rút khỏi vị trí chủ gia tộc, nhường lại cho Lưu Tiểu Nguyệt quản lý”.

Lão ta vừa dứt lời, cơ thể già nua bỗng nhiên còng xuống.

Trông lão ta dường như đã già đi rất nhiều.

Bàn tay run rẩy rút con dấu đại diện cho thân phận chủ gia tộc từ trong ngực ra, cung kính đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt bằng hai tay.

Tất cả mọi người đều im thin thít.

Lúc này, bọn họ chỉ muốn cô lập tức kế nhiệm chức chủ nhà.

Sau đó nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khủng bố này.

Cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Vội vàng kéo tay Trần Thiên Hạo.

Giọng run run.

“Thiên Hạo, chúng ta rời khỏi đây được không?”

“Em không muốn làm chủ gia tộc gì hết. Em chỉ muốn được bình yên sống bên anh”.

“Tiểu Nguyệt, chủ gia tộc nhường lại chức vị không phải trò đùa đâu”.

“Em cứ nhận đi”.

Anh dịu giọng khuyên nhủ.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mím môi bước lên nhận lấy con dấu.

“Ông nội, cháu thật sự không có ý tranh đoạt quyền lực với ông. Giờ cháu sẽ tạm thời bảo quản con dấu này, còn chức chủ nhà ông cứ đảm nhiệm đi”.

Cô lễ phép nói.

Lưu Bá Thiên lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, nghiêm mặt nhìn cô.

Vẻ mặt hung dữ.

“Tiểu Nguyệt, cháu đang sỉ nhục ông già này hả?”

“Không không, cháu không dám có ý đó đâu”, cô liều mạng lắc đầu phủ nhận.

“Nhà họ Lưu truyền lại chức chủ nhà là trò đùa sao? Lưu Bá Thiên ông nói được làm được, tuyệt đối không quyến luyến cái chức gia chủ này”.

“Nhưng mà, đừng mong ông già này phải nghe lệnh của một đứa con hoang”.

Lão ta vừa dứt lời, mặt mày đỏ au, run rẩy phun ra một ngụm máu tươi.

Kể cả như vậy.



Trần Thiên Hạo vẫn lạnh lùng sải bước đi tới, túm cổ áo lão ta bằng một tay, nhấc bổng cả người lão ta lên không trung.

Đôi mắt đen nháy như tựa ác ma dưới vực sâu đang muốn ăn thịt lão ta.

“Nếu để tôi nghe thấy người nhà họ Lưu các ông nhắc đến hai chữ con hoang thêm một lần nào nữa”.

“Tôi sẽ giết cả nhà ông!”

Nói xong, anh thờ ơ ném lão ta xuống đất.

“Tao liều mạng với mày”.

Lưu Mỹ Lệ trông thấy bố mình bị quăng đi, giận run người, quơ quơ hai tay xông lên định đánh người.

Trần Thiên Hạo vẫn chẳng thèm động đậy.

Chu Tước cũng đứng im tại chỗ.

Lưu Cảnh Minh lại hùng hổ lao lên.

“Mụ đàn bà xấu xí, ông đây nhịn lâu lắm rồi”.

Ông ta giơ chân đạp ngã bà ta.

Trên gương mặt trắng bệch của Lưu Cảnh Minh tràn ngập lửa giận.

Hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng được hả dạ một phen.

Ông ta nhảy bổ lên người Lưu Mỹ Lệ, bắt đầu vung tay tát liên tiếp vào mặt bà ta.

“Cái tát thứ nhất, là vì bà bắt tôi quỳ suốt một đêm”.

“Cái tát thứ hai, là vì bà bắt nạt con gái tôi”.

“Cái tát thứ ba…”

Ông ta dốc hết mọi nhục nhã đã phải nhẫn nhịn suốt bao năm qua, trả lại bà ta toàn bộ.

Chưa bao giờ ông ta mạnh mẽ như hôm nay.

Ra tay dạy dỗ chính vợ của mình.

Sau khi đánh đủ rồi, ông ta mới đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Lưu Phong.

“Đồ khốn nạn, cút ra đây quỳ xuống cho tao”.

Lưu Phong giật nảy mình nhìn ông ta, run rẩy quỳ sụp xuống.

Ông ta tiến lên đá anh ta ngã lăn quay.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Không nhịn được cười phá lên.

Nhưng cười được một lúc, ông ta lại rơi nước mắt.

Ông ta khom người cúi đầu tỏ lòng biết ơn với Trần Thiên Hạo.

Tiếp đó lại nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt, bụm mặt bật khóc.

“Con à, từ nay trở đi, chúng ta không cần phải chịu sự khinh thường của bọn họ nữa”.

Cô khẽ mỉm cười, cảm động lau nước mắt rơm rớm bên khóe mi.

“Bố đừng khóc nữa”.

“Ngày mai bố sẽ đưa linh vị của mẹ con về nhà họ Lưu”.

“Còn mụ đàn bà béo ú này, bố sẽ bỏ quách bà ta, cho bà ta cút xéo”.

Nghe thấy những lời này, Lưu Mỹ Lệ nằm rạp trên mặt đất tuyệt vọng khóc rống lên.

Nhìn lấy Lưu Tiểu Nguyệt mỉm cười.

Nỗi u ám bao trùm trái tim Trần Thiên Hạo mới tan biến.

Đúng lúc này.

Chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Anh nhìn thoáng qua, thấy người gọi đến là chú hai Trần Vĩnh Khang.

Anh lập tức nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất an.

“Thiên Hạo, không ổn rồi. Mẹ cháu bị bắt cóc rồi”.