Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 147



Thấy Lệ Tước Phong phát hỏa Lam Du lại làm nũng nhiều hơn nữa, "Em chỉ là nhờ cô ta cầm túi xách mà thôi."

Cô giống như không có nghe thấy ai nói ba chữ "nhờ hỗ trợ" à.

Cố Tiểu Ngải mặc kệ bọn họ, đơn giản đi đến trước cửa hiệu túi xách lẳng lặng chờ đợi.

Cô cũng sẽ không cảm kích Lệ Tước Phong đã răn dạy Lam Du, nếu không vì hắn, cô có thể bị Lam Du ghen ghét trừng mắt nhìn một ngày sao?

Cô hôm nay vốn cũng không cần phải đi theo......

Chẳng biết tại sao cô phải xem hắn cùng Lam Du hẹn hò xem kịch, mua trang sức, mua túi xách......

Cô xem như đóng vai nhân vật gì chứ?!

"Câm miệng của cô lại, lấy túi xách đi tính tiền đi!" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải đang đứng đợi ở cửa, ngực một chút không thoải mái, đẩy Lam Du ra liền đi ra ngoài.

Trong cửa hàng túi xách hàng hiệu vonns chỉ nhằm vào giới thượng lưu, mỗi một sản phẩm bên trong cửa hiệu chỉ phù hợp cho tầng lớp có địa vị.

Bây giờ là thời điểm ăn trưa, người trong thành phố đến đây rất nhiều.

Lam Du giống như một người vợ bé, bị Lệ Tước Phong mắng nhiều như vậy, vẫn có thể quấn quýt lấy hắn nói không ngừng, giống như hoàn toàn không có cơn tức giận......

"Lệ tổng, một chút chúng ta đi đâu đó ăn cơm đi? Em biết một nhà hàng Italy ăn rất ngon......"

Bóng lưng Lệ Tước Phong hờ hững, Lam Du ôm lấy cánh tay hắn nói không ngừng, hắn cũng không đáp trả nửa câu.

Cố Tiểu Ngải trầm mặc đi theo phía sau bọn họ.

Vết thương ở chân lúc trước do đi bộ nhiều bây giờ đã bắt đầu tái phát bị đau trở lại.

Nhưng cô không muốn mở miệng, một chút cũng không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tên Lệ Tước Phong này.

Còn tiếp tục đi như vậy nữa, chân của cô thật sẽ không chịu nổi.

Người đến người đi trong khu mua sắm nhiều như dòng nước ——

Ánh mắt Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên liếc đến bộ phận báo cháy ngay ngã rẽ, cô nghĩ đến một biện pháp có thể giúp mình nghỉ ngơi một chút.

Nhìn chằm chằm hai người trước mặt, Cố Tiểu Ngải lẳng lặng chen vào dòng người đi đến ngã rẽ, thừa dịp không có người nhìn thấy, cầm lấy một cái búa nhỏ đập mạnh vào bộ phận báo cháy.

Còi báo cháy lập tức phát ra tín hiệu.

"Tí tách —— tí tách —— tí tách ——"

Ttất cả mọi người trong khu mua sắm di chuyển điên cuồng lao ra ngoài khỏi khu mua sắm......

Trên cái búa có thể lưu lại dấu vân tay của cô hay không đây? Đến lúc đó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm chứ?

Lấy một cái khăn tay từ trong túi xách lau lau cái búa, sau đó ngồi vào trên một cái ghế dài nghỉ ngơi, cởi giày ra xem xét chân của mình.

Chân cô không sưng lên, nhưng bởi vì đi đường trong thời gian dài vẫn là rất đau.

Lệ Tước Phong chết tiệt.

Hắn cùng Lam Du đi ra coi như xong, làm sao phải mang đồ giùm cô ta chứ?

"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"

Giọng nói Lệ Tước Phong tức giận lo lắng bỗng nhiên truyền đến trong đám người đang bỏ chạy.

Cố Tiểu Ngải cho là mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở giữa đám đông đang nhìn mọi nơi xung quanh, chạy ngược hướng với mọi người đang tìm cách thoát hiểm.....

Hắn nghe được còi báo cháy còn không cùng Lam Du trốn chạy sao?

Như thế nào còn...... chạy ngược về đây.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong giữa đám đông.

Bỗng dưng, giống như là cảm giác được ánh mắt của cô, Lệ Tước Phong nhìn qua cô, lập tức bước nhanh qua dòng người đi đến chổ cô.

Nhìn thân hình của hắn cao to, Cố Tiểu Ngải theo bản năng lui về phía sau.

Lệ Tước Phong chen trong dòng người vọt tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, giận dữ, "Lỗ tai cô không nghe được còi báo cháy sao?! Tại sao cô không chạy?!"

"......" Cố Tiểu Ngải dại ra nhìn hắn, nói không nên lời.

Hắn làm sao có thể quay ngược trở lại đây?

Không đợi cô nói chuyện, Lệ Tước Phong liền cúi đầu liếc đến chân cô đã bị tháo giày ra, mi lập tức nhíu lại, "Chết tiệt!"

Thấp rủa một tiếng, Lệ Tước Phong một tay kéo cô từ trên ghế dài cõng trên lưng, đi theo hướng dòng người ra ngoài khu mua sắm.....

Suy nghĩ của Cố Tiểu Ngải giống như bị đọng lại rồi, cô chỉ ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong.

Hắn cõng cô, một tay đè lại chân của cô, một tay chìa ra bên ngoài tạo khoảng cách cùng người khác, giống như sợ người khác đụng lên chân cô......

Đêm đó, hình ảnh Sở Thế Tu vừa cõng cô vừa đi trên bãi biển bỗng dưng hiện lên ở trước mắt.

......

"Bạn trai em có cõng em không?"

"Không có."

"Ừ."

......

Khác với tấm lưng ấm áp rộng lớn của Sở Thế Tu, lưng của Lệ Tước Phong kiên cố, giống như là một bức tường có thể che chắn và chịu được sức nặng.

Mọi người đều lao nhanh ra khỏi khu mua sắm.

Lệ Tước Phong cõng cô vững vàng đi lên phía trước, bước chân không có vội vàng hấp tấp, không làm cho thân thể của cô có một chút lắc lư xiêu vẹo nào......

Nói không nên lời là dạng cảm giác gì......

Nhưng cô tinh tường hiểu được, giống như bảo mẫu nói, hắn là đang khẩn trương với cô......

Hắn khẩn trương mới có thể không đẻ ý đến đám cháy cỡ nào: trong lúc hỏa hoạn vẫn quay lại cứu cô.

Lại một lần như thế này nữa.

Trong lúc cô chán ghét mắng hắn đến vài trăm lần, hắn sẽ đột nhiên làm cho cô cảm động.

Lệ Tước Phong, anh rốt cuộc là cái dạng đàn ông gì?

Là tốt? hay là xấu?

Là thiện? Hay là ác?

......

Đến khi Lệ Tước Phong đem cô ôm vào trong xe ngồi xuống, vẻ mặt Cố Tiểu Ngải vẫn dại ra như cũ, cô không nghĩ tới Lệ Tước Phong sẽ đột nhiên trở về tìm cô......

Nếu thật là đám cháy lớn, hắn cũng sẽ vọt vào đám cháy cứu cô sao?

"Làm sao vậy, sợ đến nỗi choáng váng rồi sao?!"

Lệ Tước Phong vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của cô.

Cố Tiểu Ngải thế này mới phát hiện mình bị Lệ Tước Phong ôm đến chỗ ngồi phía sau xe, Lam Du chẳng biết đi đâu rồi......

"Lam tiểu thư đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

"Cút rồi." Giọng nói Lệ Tước Phong hung ác nói.

Chưa từng thấy qua một phụ nữ cứ líu ríu suốt như vậy, giống như một con ruồi cứ vo ve vào lổ tai hắn không ngừng.

Nếu không phải lấy cô để châm chọc Cố Tiểu Ngải, hắn đã sớm bảo cô ta cút đi rồi! Như thế nào còn có thể ôm người phụ nữ kia giữa ban ngày được, mùi nước hoa trên người Lam Du đều có thể hại chết người khác.

Phụ nữ trước kia của hắn toàn bộ đều như vậy, đánh phấn lên người một lớp thật dày, mùi nước hoa thì nồng nặc.

Hắn cho tới bây giờ cũng không còn cảm thấy kỳ quái.

Từ sau khi Cố Tiểu Ngải xuất hiện, toàn bộ sở thích của hắn liền thay đổi.

Chỉ cần là mùi trên người của Cố Tiểu Ngải, hắn toàn bộ cảm thấy thoải mái.

Không phải mùi trên người Cố Tiểu Ngải, hắn toàn bộ ghét bỏ.

"Bây giờ, chúng ta đi đâu đây?" Cố Tiểu Ngải hỏi, nhớ tới chuyện vừa rồi không khỏi nói, "Vừa rồi...... cám ơn."

Điệu bộ cứng ngắc.

Mắt Lệ Tước Phong chợt lóe sáng, một tay nâng mặt của cô hôn xuống, đầu lưỡi ở môi cô liếm liếm, giọng nói khêu gợi mê hoặc nói, "Nói cô yêu tôi."

......

Cố Tiểu Ngải lặng im, nhìn chăm chú vào con ngươi đen của hắn mới nói, "Tôi thực cảm kích anh."

Có chút thời điểm, cô thật sự thấy cảm kích hắn.

Nhưng cảm kích cùng yêu không quan hệ.

Cô không hiểu Lệ Tước Phong vì sao chấp nhất muốn cô yêu hắn như vậy, nhưng cô thực không yêu hắn được.....

Cho dù hắn vì cô làm nhiều chuyện hơn nữa, cô cũng sẽ không yêu.

Lòng của cô đã sớm bị một một người đàn ông khác chiếm cứ rồi, từ nhỏ liền chiếm cứ tràn đầy, không thay đổi vị trí một chút nào......

Vĩnh viễn...... cũng sẽ không thay đổi.

"Ai muốn cô cảm kích chứ!" Lệ Tước Phong không hờn giận hừ lạnh một tiếng, lại hôn môi lưỡi của cô một lần nữa, dường như không chỉ là một cái hôn đơn giản mà dài lâu, triền miên......

Hoi thở trong veo của cô quanh quẩn đầu lưỡi của hắn, làm cho hắn vừa lòng không ít. Mùi vị của người phụ nữ này...... dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không ghét bỏ.