Đối Thủ Tình Trường

Chương 9: Nhớ anh, không giờ một phút



Màn đêm buông xuống, cả thếgiới chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng trong lòng em vẫn đang lelói, tâm trạng ảm đảm, nhưng hễ ngày mai trời sáng là em có thể quên điđêm qua mình đã lạnh lẽo nhường nào!

Nhớ anh, không giờ một phút – Trương Tịnh Dĩnh

Hai ngày sau, với bao nhiêu email không có hồi âm và mấy chục cuộc điệnthoại, cuối cùng Thẩm Xuân Hiểu cũng đợi được điện thoại của An Châu.

Giọng nói của An Châu bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy nói sự việc đã được giải quyết và bây giờ không sao nữa. Đúng là cô ấy có vẻ không sao, vừa cười vừa nói, rất vui vẻ.

Thẩm Xuân Hiểu đã lo lắng mất hai ngày,bây giờ cũng được nhẹ lòng. Câu hỏi hôm trước của Lư Hạo Tường khôngkhiến cô suy nghĩ nhiều, có lẽ trong tình yêu, duy trì cảm giác mơ hồlại càng thêm hạnh phúc. Tình yêu đâu có thể phân định rõ ràng, yêu cáigì, vì sao lại yêu và có yêu say đắm không? Nếu có thể phân định rõ ràng thì còn gọi gì là tình yêu nữa?

Huống hồ hai ngày nay, ChươngPhương Hựu vẫn ân cần đón cô lúc tan ca, giống như chuyện hôm trước chưa từng xảy ra. Thẩm Xuân Hiểu tuy không biết họ đã nói những gì, nhưngbây giờ cũng chẳng có hứng muốn biết.

Thiết kế mới của Lư HạoTường không ngừng thâm nhập vào thị trường, Thẩm Xuân Hiểu thì bận tốimắt tối mũi, Giả Lạc Sơn vẫn ngấm ngầm ra tay, nghiên cứu thị trường của cô cũng đang được tiến hành.

Lư Hạo Tường tiếp tục nói cho cônhững điều anh biết, không hề nhắc tới chuyện không vui trước đó. ThẩmXuân Hiểu vô cùng bận rộn nhưng vẫn rất tán thưởng thái độ công tư phânminh của Lư Hạo Tường.

Hôm nay Chương Phương Hựu gọi điện đếnnói phải đi ăn tối cùng mấy vị khách tới từ Thượng Hải nên không đón côđược. Tuần nào anh cũng có hai, ba tối phải đi tiếp khách, cô hiểu vàbảo anh cứ yên tâm.

Cô gọi điện cho Triệu Yến Minh, định hẹn côấy đi ăn tối, nhưng Triệu Yến Minh không có thời gian, cô ấy phải cùngTrương Hướng Dương đi gặp một nhà đầu tư để bàn bạc về chuyện mở rộngquy mô của Hiệp hội Thước kiều. Triệu Yến Minh vì một câu nói đùa hôm ấy mà đã thật sự thành đôi cùng Trương Hướng Dương. Tình cảm của hai người vô cùng sâu sắc, bây giờ ngẫu nhiên trở thành một cặp chồng hát vợ khen hay rồi.

Triệu Yến Minh đề nghị, đợi đến tối muộn, khi nhà đầutư đi rồi thì cùng đến câu lạc bộ Đảo Xanh, Trương Hướng Dương là hộiviên ở đó.

Thẩm Xuân Hiểu nghĩ mãi mà chẳng ra diệu kế nào, tuylàm kì đà cản mũi có hơi vô duyên, nhưng họ đã yêu nhau lâu như thế,thỉnh thoảng có thêm kì đà đi cùng cũng chẳng sao. Bởi vậy cô đồng ý.

Đến lúc tan ca, Thẩm Xuân Hiểu vẫn chưa đọc xong bản báo cáo tình hình,Chương Phương Hựu đã đi tiếp khách, cuộc hẹn với Triệu Yến Minh phải đợi đến sau giờ ăn tối, vì thế cô không vội đi ngay.

An Ni hỏi côcó cần gọi suất ăn nhanh về không. Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười lắc đầu, hômnay cô không định làm thêm buổi tối nên lát nữa sẽ đi ăn.

Bên ngoài yên tĩnh, Thẩm Xuân Hiểu đọc xong bản báo cáo nhưng vẫn còn sớm quá, cô chưa thấy đói nên ở lại đăng nhập nick QQ.

Thật trùng hợp, Nhàn Đình cũng đang online.

Thẩm Xuân Hiểu bỗng có cảm giác thật gần gũi liền gửi đến cho Nhàn Đình biểu tượng mặt cười lớn.

Nhàn Đình lập tức đáp lại, đầu tiên là một gương mặt cười, sau đó hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”.

“Gặp anh online nên vui thôi!” Thẩm Xuân Hiểu cười đùa.

Đối phương lại gửi đến mặt cười, nói: “Sao lại lên mạng giờ này? Trong ấn tượng của tôi, cô chỉ lên mạng buổi tối thôi mà!”.

“Thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ chứ!” Thẩm Xuân Hiểu cười, mười ngón tay lướtnhanh trên bàn phím, “Tôi có hẹn đi chơi cùng bạn nhưng bây giờ cô ấyđang ăn tối, tôi không có việc gì làm nên lên mạng xem chút”.

“Ồ! Thế cô cứ tiếp tục đi, tôi được nghỉ làm rồi, bây giờ bận chút việc, chào cô nhé!”.

“Chào anh!” Thẩm Xuân Hiểu rất vui khi gặp người bạn trên mạng này, nhưng anh ấy vội vàng offline, nói là có việc cần giải quyết nên không thể tròchuyện được, bởi vậy cô không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Danh sáchbạn thân đều tối đèn, cô chán nản tắt QQ rồi tắt máy tính, sau đó cầmtúi xách ra về. Một lúc nữa phải đến câu lạc bộ Đảo Xanh nên cô đi ăncái gì trước đã.

Phòng làm việc lớn bên ngoài chỉ còn một bóng đèn đang sáng, không gian u ám và tĩnh mịch.

Bước ra ngoài, đối diện với văn phòng vắng lặng, Thẩm Xuân Hiểu như có cảmgiác trống vắng. Cô trấn áp suy nghĩ đang trỗi dậy trong lòng, lắc lắcđầu rồi đi ra.

Vừa nghiêng đầu, cô nhìn thấy văn phòng bên phảivẫn sáng đèn, đó là phòng làm việc của Lư Hạo Tường, hôm nay anh ta cũng tăng ca sao?

Còn đang suy nghĩ miên man, ánh đèn trong căn phòng ấy vụt tắt, Lư Hạo Tường bước ra.

Anh cúi đầu, bước đi vội vàng, lúc tới gần, anh ngước mắt lên thì thấy Thẩm Xuân Hiểu ở ngay trước mặt, liền kinh ngạc, nói với vẻ bất ngờ: “Cô vẫn ở văn phòng sao?”.

“Tôi không thể ở lại văn phòng à?” Thẩm Xuân Hiểu chau mày.

Đây không phải là sự khởi đầu tốt, vừa mở miệng đã gây sự rồi. Lư Hạo Tường không muốn đôi co, tiện miệng nói: “Có thể, đương nhiên là có thể!”.Đưa mắt nhìn về phía phòng làm việc của cô, căn phòng đã tắt đèn, chỉcòn một khoảng không tối om, anh hỏi: “Cô cũng tan ca rồi?”.

Thẩm Xuân Hiểu nói: “Ừm”.

Hai người cùng đi đến thang máy. Thẩm Xuân Hiểu cứ ngỡ mình là người về sau cùng, ai ngờ Lư Hạo Tường cũng ở lại muộn thế. Hai người đi cùng nhau,Lư Hạo Tường không nói gì, cô cũng chẳng buồn nói, cảm giác thật kì lạ.

May mà quãng đường im lặng và gượng gạo này không dài, ra khỏi thang máy,đến sảnh đường, Lư Hạo Tường đi lấy xe còn cô thì đứng đợi taxi. Một lúc sau, xe của anh đi đến, anh hạ cửa xe và lịch sự hỏi: “Có cần tôi đưacô về không?”.

Thẩm Xuân Hiểu cũng vô cùng lịch sự đáp lại:“Không cần đâu, cảm ơn anh!”. Dường như những lời đấu khẩu trước đâychưa từng tồn tại, hai người giống như những thanh niên hiểu lễ nghĩa và luôn nói những lời tốt đẹp. Thẩm Xuân Hiểu lại cảm thấy kì lạ và ngượng ngùng.

Vừa hay lúc đó cô vẫy được taxi, Lư Hạo Tường cũng cho xe chạy.

Thẩm Xuân Hiểu tìm nơi ăn tối, ăn xong thì Triệu Yến Minh gọi điện tới, haingười họ và nhà đầu tư đã ăn tối xong, Yến Minh hỏi cô đang ở đâu, bâygiờ sẽ đến đón.

Cô nói địa chỉ, mười phút sau, xe của Trương Hướng Dương đến.

Triệu Yến Minh đang ngồi ở ghế lái phụ, giờ muốn xuống hàng ghế dưới ngồicùng bạn nhưng Xuân Hiểu không cho, làm kì đà cản mũi đã đành, làm saocô có thể không biết điều như thế, vì vậy chấp nhận ngồi một mình ở hàng ghế sau.

Xe chuyển bánh đi về hướng câu lạc bộ Đảo Xanh, TriệuYến Minh tươi cười nói: “Xuân Hiểu, Hiệp hội Thước kiều đang phát triểnnhanh chóng và sẽ sớm trở thành một công ty có quy mô lớn!”.

Nhìn bộ dạng Yến Minh, chắc chắn hôm nay việc đàm phán với nhà đầu tư củahai người rất thuận lợi, Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Thế thì chúc mừng cậu nhé, bà chủ!”.

Triệu Yến Minh hậm hực nói: “Xuân Hiểu, cậu nói vớ vẩn gì thế?”.

Thẩm Xuân Hiểu nhún vai vẻ vô tội, hỏi: “Tớ nói vớ vẩn sao?”.

Trương Hướng Dương cười ha ha rồi tiếp lời: “Không phải vớ vẩn, không phải vớvẩn, Hiệp hội Thước kiều nếu có một bà chủ thì càng có sức thuyết phụcchứ sao. Nếu không, người ta sẽ nói, ngay cả vấn đề độc thân của mìnhcòn chưa giải quyết nổi thì sao có thể làm người mai mối được. Yến Minh, giúp anh ký một chữ vào sổ hộ khẩu của anh và làm bà chủ Hiệp hội Thước kiều nhé! Chắc chắn em sẽ giúp anh việc này!”.

Thẩm Xuân Hiểuphì cười, Triệu Yến Minh cũng muốn cười nhưng cố nhịn và nghiêm mặt nói: “Anh nói ký là ký ngay được ấy, đâu dễ dàng như thế!”.

Trương Hướng Dương hớn hở: “Yến Minh, coi như em làm việc tốt giúp đỡ kẻ bần cùng đi, anh sẽ dùng cả đời này để trả ơn em!”.

“Anh mà cần em giúp đỡ sao, trong đống tài liệu của Hiệp hội Thước kiều có hàng tá người có điều kiện tốt đấy thôi!”.

“Hai việc ấy sao có thể giống nhau chứ? Em cũng đã nói đó chỉ là tài liệu, trong mắt và trong tim anh chỉ có em thôi!”.

Nghe họ tán tỉnh yêu đương nhau, Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Hai người cũngphải quan tâm tới cảm giác của tôi chứ, đừng có quá tình tứ với nhau như thế, được không hả? Tôi dám chắc hai người đã thật sự quên rằng có mộtchú kì đà đang ngồi phía sau rồi!”.

“Gì mà kì đà chứ, Xuân Hiểu, cậu lại chế giễu tớ rồi”. Triệu Yến Minh tươi cười quay lại hỏi: “Này,Xuân Hiểu, hôm nay sao lại có thời gian rảnh thế? Không đi ăn tối dướiánh nến cùng Chương Phương Hựu à?”.

Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Anh ấy phải đi ăn tối cùng khách hàng!”.

“Thế thì tốt quá, chúng ta sẽ vui chơi thỏa thích!” Triệu Yến Minh khoái trá nói: “À, đúng rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu đến câu lạc bộĐảo Xanh nhỉ!”.

“Ừm, lần trước tớ gọi điện nhờ cậu giúp, nhưng vẫn không biết là ai đưa tớ vào nữa.” Thẩm Xuân Hiểu cười.

Trương Hướng Dương tiếp lời: “Ồ, chính là lần Yến Minh gọi điện hỏi anh có phải hội viên ở đó không hả?”.

“Đúng, đúng là lần đó. Lư Hạo Tường gọi điện nói có một khách hàng ở đó nên em vội vàng đến nhưng đến nơi lại không vào được.”

Trương Hướng Dương cười nói: “Cậu ấy gọi điện thì đương nhiên cậu ấy đưa em vào rồi!”.

“Anh ta nói không phải là hội viên, vì thế không thể là anh ta được!”.

Trương Hướng Dương cười, lắc đầu. “Cái cậu này thật xấu tính, cậu ấy đươngnhiên không phải hội viên, làm gì có ông chủ nào lại đi làm hội viên của chính mình chứ! Xuân Hiểu, em không biết sao, ông chủ của câu lạc bộĐảo Xanh chính là chú của Hạo Tường đấy!”.

Thẩm Xuân Hiểu sữngsờ nhưng vội lắc đầu: “Không thể nào, không thể là anh ta! Sao anh talại giúp đỡ em?”. Sao có thể là anh ta chứ, hôm đó anh ta chỉ nhìn bằngánh mắt bàng quan và luôn miệng mỉa móc mình mà.

“Cậu ấy làngười khẩu xà tâm phật, rất nhiều cô gái phải cụp đuôi chạy thẳng vìnhững lời nói độc địa của cậu ấy, nếu không, cậu ấy đã chẳng độc thânđến tận bây giờ!” Trương Hướng Dương nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu, bèn cười nói: “Chuyện đã qua không nhắc đếnnữa, vì ai cũng có những điều khó nói”.

Triệu Yến Minh cũng cười nói: “Đúng thế, đều là chuyện đã qua lâu rồi, giờ còn nhắc lại làm gì,hôm nay chúng ta cứ vui chơi thỏa thích là được”.

Thẩm Xuân Hiểu gật đầu, chuyện đã qua lâu rồi, dù gợi lại cũng chẳng có ý nghĩa với ai cả.

Xe chuyển hướng sang con đường bên trái, Triệu Yến Minh bùi ngùi nói:“Xuân Hiểu, thời gian đúng là phương thuốc thần kì, một năm trước, chúng mình còn đến Hiệp hội Thước kiều với mong muốn kết thúc cuộc sống độcthân, thế mà bây giờ ai cũng có tình yêu của riêng mình rồi. Xem ra,chuyện duyên phận thật sự cần có thời gian!”.

Thẩm Xuân Hiểunhìn Yến Minh đang nhớ về những ngọt ngào, cay đắng trước kia, khôngnhịn nổi cười, nói: “Xem ra hai người sắp có tin vui rồi, định lúc nàomời mọi người đến uống rượu mừng đây?”.

Triệu Yến Minh không trả lời, Trương Hướng Dương vội nói: “Sớm thôi, sổ hộ khẩu của anh đã đểtrống một chữ ký suốt ba mươi năm rồi, Yến Minh chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, đương nhiên là anh vô cùng mong muốn, hy vọng Yến Minh càng ký sớmvào đó càng tốt!”.

Triệu Yến Minh trách cứ: “Anh nói gì thế?”.

Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Yến Minh, cậu đừng chần chừ mãi thế, có phải vì tớ ở đây nên cậu ngại trả lời không? Đây không phải là chuyện có thể gượng ép, tớ còn muốn sớm được làm phù dâu cho cậu ấy chứ!”.

TriệuYến Minh nói: “Chẳng biết ai sẽ làm phù dâu cho ai đây, cậu và ChươngPhương Hựu đã yêu nhau lâu như thế, có phải cũng sắp có hỷ sự không?”.

Thẩm Xuân Hiểu cười cười không nói, cô thực sự không biết nên nói thế nào,Chương Phương Hựu đối xử với cô rất tốt, lúc nào cũng ân cần chăm sóc,tuy anh đã đề cập đến chuyện gặp cha mẹ nhưng vẫn chưa cầu hôn cô. Hơnnữa, trong lòng cô cảm giác thấp thỏm lo lắng, đắn đo, do dự luôn ngựtrị, cô biết nói thế nào đây?

“Vừa nhắc đến là cậu đã lặng thinh rồi. Nói đi mà, cậu và Chương Phương Hựu cũng đến với nhau nhờ Hiệp hội Thước kiều của chúng tớ. Sau này tớ sẽ lấy ảnh cưới của các cậu in lêntấm biển của Hiệp hội Thước kiều đấy!” Triệu Yến Minh hớn hở.

Trương Hướng Dương phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, nếu lấy ảnh cưới của hai ngườiin lên tấm biển của Hiệp hội Thước kiều sẽ có sức thuyết phục hơn nhữngchiêu quảng cáo khác. Yến Minh, em thật biết nhìn xa trông rộng, anh lấy được một người vợ và cũng lấy được cả một người túc trí đa mưu rồi!”.Hai người nhìn nhau đắm đuối.

Kết hôn? Thẩm Xuân Hiểu thầm hỏi,cảm giác hai từ này thật quá xa vời. Cô thu lại suy nghĩ rồi cười nói:“Thế thì tớ sẽ thu phí quàng cáo!”.

“Không vấn đế gì!”

Thầm Xuân Hiểu bất giác mỉm cười khi thấy Triệu Yến Minh trả lời rất sảngkhoái, y hệt như giọng bà chủ. Hạnh phúc của Yến Minh được thể hiện rõràng như thế, khiến cô không thể tưởng tượng nổi Yến Minh của một nămtrước luôn nghĩ trăm phương nghìn kế ép mình đi xem mặt hộ để đối phóvới những kế sách của mẹ, và yến Minh lúc này với gương mặt rạng ngờihạnh phúc lại là một người.

Nhưng, cô cũng thấy vui thay khi bạn thân tìm được tình yêu đích thực!

Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn ra ngoài cửa xe, dòng biển quảng cáo, hàng cây xanh và cả những nhà hàng quán rượu bên đường cứ lùi dần sau vòng xe.

Cô nhìn phong cảnh phía xa xa, giống như đang nhìn thời gian lưu chuyển.Hơn một năm nay, cả công việc và tình yêu của cô đều rất suôn sẻ.

Ánh mắt lướt qua những tòa nhà bên phải, bỗng nhiên cô đau nhói như có vậtgì ở bên ngòai cửa sổ rơi vào, đó là Chương Phương Hựu? Không thể nào,có thể chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi. Chẳng phải anh ấy và HạQuảng Thần cũng rất giống nhau sao?

Xe chạy rất nhanh, loáng một cái đã đi qua mất, Thẩm Xuân Hiểu vội hét lên: “Dừng xe, dừng xe!”.

Cô vừa nói vừa rút di động ra gọi.

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô, đầu óc Trương Hướng Dương còn chưakịp phản ứng thì chân anh đã nhấn mạnh phanh xe. Triệu Yến Minh khôngkịp đề phòng nên bị chúi về trước, nếu không có dây an toàn, có lẽ cô đã bị đập vào cửa kính phía trước rồi. Cô vỗ ngực trấn an tinh thần rồinghi hoặc nói: “Xuân Hiểu, cậu làm gì thế?”.

Thẩm Xuân Hiểutrừng mắt nhìn về phía cách đó không xa, cô thấy người đàn ông đó rútđiện thoại ra, giọng nói dịu dàng vang lên: “Alô, Xuân Hiểu, có việc gìkhông?”.

“Không có gì!” Thầm Xuân Hiểu vội cúp điện thoại.

Triệu Yến Minh không nghe thấy câu trả lời liền ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấyThẩm Xuân Hiểu đang hết sức kinh ngạc nhìn về phía sau xe. Dõi theo ánhmắt cô, Triệu Yến Minh nhìn thấy cách đó không xa, Chương Phương Hựu vàmột cô gái đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt anh ta chứa chan tình cảm,còn người con gái ấy cũng dạt dào yêu thương…

Triệu Yến Minhsững sờ, cô hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, thế mà vừa rồicô còn nói gì chứ? Nói sẽ lấy ảnh cưới của họ in trên biển quảng cáo của Hiệp hội Thước kiều, nói sẽ làm phù dâu cho Xuân Hiểu. Nhưng bây giờ,Chương Phương Hựu và một cô gái khác đang nhìn nhau đầy tình tứ, anh tacoi Xuân Hiểu là gì?

Trương Hướng Dương vẫn chưa hiểu, tuy dừngxe theo bản năng nhưng quán tính của việc dừng lại vẫn khiến anh chúi về phía trước, anh cũng kinh ngạc hét lên: “Sao thế? Sao thế? Sao bỗngnhiên lại phải dừng xe?”.

Triệu Yến Minh chỉ cảm thấy như có một luồng khí nóng từ bàn chân xông lên não, cô lập tức tháo dây an toànrồi định xuống xe đến hỏi Chương Phương Hựu cho rõ.

Thẩm Xuân Hiểu khẽ khàng nói: “Đi tiếp thôi!”.

Triệu Yến Minh kinh ngạc quay lại: “Xuân Hiểu?”.

Thẩm Xuân Hiểu lạnh lùng: “Đi thôi, chúng mình còn phải đến câu lạc bộ ĐảoXanh nữa mà!”. Thấy Triệu Yến Minh vẫn tỏ vẻ bực bội, cô lại mỉm cười an ủi, nói: “Anh ấy đang gặp khách hàng, chuyện này anh ấy đã sớm nói vớitớ rồi!”.

Chương Phương Hựu đã nói với cô rằng đang gặp kháchhàng, nhưng là đi ăn cùng mấy vị khách đến từ Thượng Hải. Hóa ra đâychính là việc đi tiếp khách mà anh nói, đây chính là mấy vị khách Thượng Hải mà anh nhắc tới.

Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô không muốn hỏi, không muốn nhìn và cũng chẳng muốn nói bất cứ điều gì.

Triệu Yến Minh chau mày, nhìn ánh mắt của Thẩm Xuân Hiểu, rõ ràng vô cùng đau xót, vô cùng phẫn nộ. Cô mím môi, nói với Trương Hướng Dương: “Đithôi!”.

Trương Hướng Dương tuy không nhìn thấy gì nhưng cũngbiết có chuyện bất thường, chẳng ai nói gì. Thẩm Xuân Hiểu không muốnnói, Triệu Yến Minh cũng chẳng biết nói gì, còn Trương Hướng Dương lạikhông biết chuyện gì đã xảy ra, không khí trong xe bỗng trở nên trầmlặng như sắp ngạt thở.

Một lúc sau, Triệu Yến Minh lên tiếng thăm dò: “Xuân Hiểu, chúng mình vẫn tới câu lạc bộ Đảo Xanh chứ?”.

Thẩm Xuân Hiểu ừm một tiếng, nói: “Đi chứ, tại sao lại không?”.

Giọng nói trôi chảy khiến Triệu Yến Minh không thể đoán được tâm trạng củabạn mình, cô thầm lo lắng. Không ai có thể hiểu rõ nỗi sợ hãi của ThẩmXuân Hiểu với tình yêu trong mấy năm nay bằng Triệu Yến Minh. Bốn năm,Triệu Yến Minh ép cô đi xem mặt giúp mình, ngay cả việc tham gia hoạtđộng xem mặt, Yến Minh cũng kéo cô đi cùng cho bằng được, bây giờ khôngdễ gì Xuân Hiểu mới có dũng khí bước tiếp trên con đường tình yêu, nhưng nào ngờ con người ấy lại phụ tấm chân tình của cô.

Triệu YếnMinh lo lắng Xuân Hiểu sẽ sống khép mình thêm một lần nữa. Về phươngdiện tình cảm, Xuân Hiểu giống như một chú đà điểu, nếu sự tổn thươnglần này khiến Xuân Hiểu lại vùi đầu trong cát, không chịu bước ra thìnhững nỗ lực trước đây coi như công cốc.

Triệu Yến Minh càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng, bèn nói với Trương Hướng Dương: “Không đi nữa, chúng ta về thôi!”.

Thẩm Xuân Hiểu phản đối: “Yến Minh, cậu sao thế? Đã nói đi rồi mà, sớm thế này về nhà làm gì chứ?”.

Yến Minh thấy cũng đúng, trong lòng Thẩm Xuân Hiểu chắc cũng đang ngổnngang suy nghĩ, đến câu lạc bộ Đảo Xanh, có thể giúp cô ấy chuyển hướngchú ý, nếu về nhà, mình làm sao đảm bảo có thể khuyên nhủ được cô ấy?

Xe vẫn đi tới câu lạc bộ Đảo Xanh, Triệu Yến Minh bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới biển, những chuyện nhỏ nhặt ở tòa soạn của cô, kể về các khách hàng, rồi lại nhắc tới viễn cảnh của Hiệp hội Thước kiều, cứ liến thoắng không ngớt.

Trương Hướng Dương cũng phối hợp ăn ý, không khí trong xe có phần vui vẻ giả tạo.

Thẩm Xuân Hiểu không nói gì, cô biết Triệu Yến Minh lo lắng cho mình, biếtcô ấy nói liến thoắng như thế để phân tán suy nghĩ của mình, nhưng lúcnày, cô cảm thấy mạch suy nghĩ đang ngổn ngang, cần phải sắp xếp lại một chút.

Qua lại với Chương Phương Hựu lâu như thế, tình cảm cũngphát triển rất nhanh, quả thật quá không thực tế, đây chính là điểm màcô luôn cảm thấy mối tình này không chân thực, có lẽ trái tim cô đã đặtnhầm chỗ nên trong tiềm thức mới không thể hoàn toàn giao phó tấm chântình cho con người ấy.

Vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô thựcsự kinh ngạc và cũng chẳng thể tin nổi, nhưng kỳ lạ là, trong lòng côngoài sự kinh ngạc và khó tin ra, không hề có cảm giác nào khác.

Cô nghĩ điều này thật không đúng, tận mắt nhìn thấy Chương Phương Hựu dốilừa mình, nhìn thấy anh ta ở cùng người con gái khác, vậy mà cảm giácđau đớn xót xa lại hoàn tòan không có.

Cô không hề đau đớn, thật khó tin và khó chấp nhận, nhưng vẫn không thấy đau đớn đến xé ruột xégan như lần chia tay với Hạ Quảng Thần, tại sao chứ? Cô không thể yêuthật sự nữa sao?

Cô đã cố gắng yêu nhưng vẫn không thể yêu, không thể cảm nhận được nỗi đau khi mất đi tình yêu, khi bị lừa dối.

Hay là… cô… căn bản… là… không hề… yêu?

Thẩm Xuân Hiểu day hai tay lên trán, cô thực sự không thể hiểu nỗi. Đầu ócrối loạn, các sự việc cứ đan xen trong đầu như có một sợi dây đang muốnbật ra, đầu đau như búa bổ, cô không thể khống chế được.

Thôiđi, không cần suy nghĩ gì nữa, có thể tất cả đều là giả dối, cô gái đócó lẽ thật sự là khách hàng của Chương Phương Hựu. Mình không thể vì một bữa ăn mà kết tội tử hình cho anh được. Hơn nữa, nếu thật sự mình chưatừng yêu Phương Hựu, việc anh ấy có quan hệ nhập nhằng với cô gái khácthì đã sao chứ?

Quyết định không nghĩ nhiều nữa, quả nhiên mọitâm tư đều được giải tỏa, tĩnh tâm lại một chút, cô ngẩng đầu lên, bỗngphát hiện Triệu Yến Minh không biết đã dừng câu chuyện từ lúc nào, đanglo lắng nhìn mình.

Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Sao lại nhìn tớ như thế?”.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Yến Minh chính là định sờ lên trán Xuân Hiểu xem có sốt không, nhưng vừa nhấc tay lên cô lại thôi, cho dù Xuân Hiểu cóthế nào thì bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này. Bởi thế Triệu Yến Minh cũng cười nói: “Tớ tưởng cậu ngủ rồi cơ đấy! Đến nơi rồi,chúng ta xuống xe thôi!”.

Trương Hướng Dương ân cần chạy ra mởcửa xe. Thẩm Xuân Hiểu đã xuống xe, Triệu Yến Minh đi sau quan sát, thấy biểu hiện của Xuân Hiểu như chẳng có chuyện gì. Triệu Yến Minh thầmnghĩ: Đây là sự kích động quá lớn, nhất thời khó có thể chấp nhận được,vì vậy mới không thể khống chế nổi cảm xúc, hay là Xuân Hiểu thực sựkhông bận tâm?

Ba người vào câu lạc bộ, nhân viên phục vụ nhiệttình đến tiếp đón. Một anh chàng vận âu phục rõ ràng quen biết TrươngHướng Dương thân thiết chào hỏi: “Giám đốc Trương, lâu rồi không gặpanh, có gì cần tôi giúp không?”.

Trương Hướng Dương cười nói: “Tôi cùng bạn đến giải khuây một chút nên hôm nay không chơi tennis”.

Người kia vẫn giữ nguyên nụ cười, càng nhiệt tình nói: “Thế mọi người vui vẻnhé, tôi xin đi trước!”. Anh ta lịch sự nhìn Triệu Yến Minh và Thẩm Xuân Hiểu, rồi mỉm cười khi chạm phải ánh nhìn của Xuân Hiểu.

ThẩmXuân Hiểu có cảm giác người này rất quen, ở nhà đánh tennis, đúng rồi,anh ta chính là quản đốc của khu nhà tennis, người hôm đó dẫn mình vàocâu lạc bộ chính là anh ta. Thẩm Xuân Hiểu vội nói: “Đợi chút!”.

Quản đốc khu tennis dừng bước, mỉm cười lịch sự: “Cô Thẩm có gì cần tôi giúp?”.

“Anh vẫn nhớ tôi?” Đã gần một năm rồi, trí nhớ của anh ta tốt đến thế sao?

“Đương nhiên là nhớ”, vị quản đốc mỉm cười, “Cô Thẩm đã đến khu tennis của chúng tôi mà”.

“Ồ, anh bạn tôi hôm nay có đến không?” Thẩm Xuân Hiểu nghĩ tới những lời Trương Hướng Dương nói ban nãy vội hỏi.

“Cô Thẩm là bạn của anh Lư? Hôm nay anh ấy không tới!”

“Anh Lư? Là Lư Hạo Tường sao?” Thẩm Xuân Hiểu nói, “Anh nói, người hôm đó bảo anh đưa tôi vào là Lư Hạo Tường sao?”.

Vị quản đốc dường như có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Đúngthế! Tôi tưởng cô Thẩm đã biết rồi!”. Hôm đó, anh nhìn thấy cô và Lư Hạo Tường lời qua tiếng lại gì đó ở sảnh đường, cuối cùng người đi trướcngười đi sau, anh còn tưởng cô Thẩm đây chính là bạn gái của Lư HạoTường nên đặc biệt ghi nhớ.

“Ồ, cảm ơn anh!” Vị quản đốc cũng đã chứng thực, người giúp mình hôm đó đúng là Lư Hạo Tường, anh ta sao thế chứ? Đã giúp mình lại không cho mình biết, còn nói những lời ác ý, đúng là con người quái dị.

Trương Hướng Dương nửa cười nửa không, nói: “Anh đã đoán chính là cậu ấy mà, xem ra anh đoán không sai!”.

Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Hôm nay nhờ có anh mới vào được đây, em có thể thoải mái vui chơi rồi!”.

Triệu Yến Minh thấy Xuân Hiểu như đã quên đi sự việc vừa nhìn thấy trênđường, bèn nói: “Em cũng thế, hôm nay cũng là lần đầu tiên em đến đây,anh có đi đâu thì cũng đừng bỏ rơi em thế chứ!”.

Từ câu lạc bộĐảo Xanh đi ra, trời đã rất khuya, Triệu Yến Minh nói Trương Hướng Dương đưa Thẩm Xuân Hiểu về, khi vừa đến chỗ của Thẩm Xuân Hiểu, Yến Minhcũng xuống xe.

Thẩm Xuân Hiểu biết Yến Minh sợ cô tâm trạngkhông tốt nên muốn ở cùng cô đêm nay, trong lòng Xuân Hiểu rất cảm kíchnhưng lại nói: “Cậu còn định hại tớ nữa sao? Như thế Trương Hướng Dươnglại nghĩ tớ không biết điều, làm kỳ đà cản mũi chưa đủ, bây giờ còn muốn qua đêm cùng cậu nữa”.

Triệu Yến Minh cười hi hi, nói: “Cho tớ ở lại đây đêm nay còn tốt hơn nhiều so với việc đẩy tớ cho đàn ông, XuânHiểu, chúng ta là bạn thân nhiều năm như thế, sao cậu nhẫn tâm đẩy tớvào lòng đàn ông chứ?”.

Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nói: “Thế thì cậu cứ ở lại đi, đừng trách tớ đấy!”.

Khu nhà Xuân Hiểu ở tuy không quá lớn nhưng cũng chẳng phải là nhỏ, trướcđây Triệu Yến Minh từng ở lại đó qua đêm. Đã quen đường thuộc lối, lầnnày Yến Minh cởi giày rồi chạy đến sofa, lấy điều khiển mở ti vi.

Thẩm Xuân Hiểu cũng ngồi xuống, nói: “Muộn thế này rồi mà chưa ngủ sao?”.

“Hôm nay vui chơi thoải mái nên tinh thần rất khoan khóai!”

Thẩm Xuân Hiểu liếc mắt nhìn. “Thế cậu ngồi xem ti vi nhé, tớ đi tắm đây.Cậu vẫn là người sướng nhất, chẳng cần phải đến cơ quan, tớ mai vẫn phải đi làm sớm đấy!”

“Thôi đi tắm đi, cậu tắm xong rồi tớ tắm!”

Thẩm Xuân Hiểu lấy quần áo vào nhà tắm. Mở vòi hoa sen, để nước phun lên cơthể. Cô nhắm mắt, một dòng nước ấm chảy ra từ khóe mắt rồi nhanh chónghòa vào làn nước tắm, không còn dấu vết.

Nếu nói cô không để tâm khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì là nói dối. Cô đã làm chú đà điểu suốt bốn năm nay, khó khăn lắm mới dũng cảm bước tiếp, thế mà vẫn khôngtránh nổi vận mệnh như khi xưa. Tâm trạng ấy khó có thể diễn tả bằnglời.

Thẩm Xuân Hiểu để mặc nước mắt rơi, những giọt lệ vừa rơiđã bị làn nước ấm xóa sạch dấu vết. Cô nghĩ, cho dù yêu hay không, dùkết quả ngày mai đang đợi mình có như thế nào, hãy cứ để cô mượn cơ hộinày trút bỏ hết những khổ đau đã tích tụ trong lòng suốt mấy năm nay.

Chẳng biết bao lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, Triệu Yến Minh gọi: “Xuân Hiểu, cậu xong chưa?”.

“Sắp xong rồi” Thẩm Xuân Hiểu trả lời, giọng khàn khàn, tiếng nước chảy tí tách nuốt trôi cả giọng nói của cô.

Triệu Yến Minh không nghe thấy bạn trả lời, càng đập cửa mạnh hơn, vừa đậpvừa gọi: “Xuân Hiểu, cậu nghe thấy không? Cậu đang làm gì thế? Đã xongchưa?”.

Triệu Yến Minh chỉ biết gõ cửa đến mức kinh thiên độngđịa mà không sợ làm phiền đến những nhà xung quanh. Xem ra, nếu cô không ra thì Triệu Yến Minh sẽ phá cửa xông vào mất. Thẩm Xuân Hiểu tắt vòihoa sen, lấy khăn mặt quấn tóc và kéo khăn tắm trùm người. Cô mở cửa,cười nói: “Tắm thôi mà cậu cũng giục, chẳng phải cậu nói là không vộisao?”.

Triệu Yến Minh nhìn Thẩm Xuân Hiểu một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt như đèn pha, thấy bạn vẫn bình thường, cô mới thởphào, cười hi hi nói: “Đúng là không vội nhưng tớ bỗng buồn ngủ quá, cậu lại mãi chẳng ra, nên tớ đành giục cậu thôi!”.

Thẩm Xuân Hiểubiết Yến Minh lo lắng mình không chịu nổi mà làm chuyện ngốc nghếch,hoặc sẽ bị ngất trong phòng tắm, chẳng lẽ cô lại yếu đuối thế sao? Chíít thì cô cũng không đau lòng như Yến Minh tưởng tượng. Cô đã có sứcmiễn dịch với những tổn thương sau sự tan vỡ của mối tình trước, hay sựgia tăng tuổi tác đã giúp cô có thêm khả năng chịu đựng?

ThẩmXuân Hiểu vừa lau tóc vừa nói: “Cậu vào tắm đi!”. Cô biết mình bị khàntiếng nên cố gắng nói thật nhỏ, hy vọng Yến Minh không phát hiện ra.

Tuy tình yêu là phù du nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp khi có người bạn quan tâm mình đến thế.

Triệu Yến Minh cũng nhận ra Thẩm Xuân Hiểu bị khàn giọng, mắt hoe hoe đỏ,nhìn là biết vừa khóc. Nhưng Xuân Hiểu không chịu nói gì, rõ ràng khôngmuốn mình lo lắng, thế thì mình cũng sẽ vờ như không nhìn thấy gì vàngoan ngoãn làm theo lời cô ấy.

Hôm sau đi làm, Giả Lạc Sơn đãcậy vào quyền phó tổng giám đốc, triệu tập cuộc họp hai bộ phận Thịtrường và Thiết kế, Thẩm Xuân Hiểu lúc này lại thất thần, Giả Lạc Sơn đã mở lời bắt đầu cuộc họp mà cô chẳng nghe thấy gì.

Cô chỉ lờ mờbiết rằng cuộc họp đã bắt đầu, khi thấy mọi người rời khỏi đó, cô cùngthẫn thờ thu dọn đồ đạc trên bàn định đi. Đột nhiên, một bàn tay đè lêncuốn sổ ghi chép của cô, mặt giấy trống trơn, chẳng có chữ nào.

Cô ngẩng đầu, thấy Lư Hạo Tường đang hằm hằm nhìn mình.

Không biết mình đã làm ảnh hưởng gì đến Lư Hạo Tường nữa, cô vẫn thẫn thờ nói: “Làm sao?”.

Lư Hạo Tường bực bội: “Thẩm Xuân Hiểu, cô có não không hả? Nếu cô để quênnão ở nhà thì xin cô hãy về đem nó đến đây rồi hãy làm việc!”.

Thẩm Xuân Hiểu nói: “Ồ!”, rồi nhìn trái ngó phải, Giả Lạc Sơn đã đi rồi,những người của hai bộ phận cũng chẳng còn ai, cô nhìn anh: “Mọi ngườiđi cả rồi, sao anh còn chưa đi?”.

Lư Hạo Tường bừng bừng tứcgiận, vừa rồi trong cuộc họp, Giả Lạc Sơn nói phải tuyển một phó giámđốc mới cho bộ phận Thị trường, điều này rõ ràng là ông ta đang thúc đẩy nhanh thủ đoạn. Thẩm Xuân Hiểu thân làm giám đốc Thị trường mà chẳng hề có ý kiến gì, lại tỏ ra là một lãnh đạo thâm niên nhưng ngốc nghếch.Anh thật sự muốn bổ đầu cô ra mà xem xem có phải não cô đã bị cháy rụirồi không. Bây giờ, cô lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, hỏi anh tại sao lại chưa đi.

Anh cũng muốn đi, muốn rời xa cô, thứ mà GiảLạc Sơn đối phó chính là bộ phận Thị trường, mũi nhọn cũng chỉ chĩa vàoThẩm Xuân Hiểu thôi, thế mà cô lại tỏ thái độ như chuyện đó chẳng liênquan gì đến mình, dửng dưng như hoàng đế chẳng sợ chết…Phì, mình là thái giám sao, mình đúng là ăn no dửng mỡ, chỉ đi lo chuyện bao đồng.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không muốn làm nữa, đúng không? Giả Lạc Sơn muốn sắp xếp cho cô một phó giám đốc để sau này ông ta hành động dễ dàng hơn, cô hài lòng rồi chứ?”.

Đầu óc Thẩm Xuân Hiểu đang rối tung nên chẳng suy nghĩ được gì, cô đứng dậy, mệt mỏi nói: “Ông ta muốn làm thế thì cứ để ông ta làm!”.

Lư Hạo Tường bất ngờ, mấy ngàytrước Thẩm Xuân Hiểu còn tích cực đối phó, vậy mà hôm nay làm sao thế?Cứ cho là cô ấy ngốc nghếch thì cũng không nên phản ứng như thế chứ. Vừa rồi vì quá tức giận nên anh không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới thấy, mắtcô sưng húp, đáy mắt sâu thẳm và lạnh lẻo, giọng nói vừa khàn vừa rít,đây hoàn toàn không phải dáng vẻ ngốc nghếch của mấy ngày trước.

Anh bỗng động lòng và quên đi chuyện vừa rồi, dò hỏi: “Cô biết cả rồi sao?”.

“Biết gì?”

“Chương…” Lư Hạo Tường vừa thốt ra một tiếng thì định thần lại, nói: “Tôi làm sao biết được cô biết gì chứ?”, rồi quay người bước đi.

Nhưng từ“Chương” ấy đã lọt vào tai Thẩm Xuân Hiểu, cô bỗng kinh ngạc, đầu óc còn thẫn thờ ban nãy như có một luồng điện xoẹt qua. Cô nhanh chóng kéo anh lại, khẩn thiết nói: “Lư Hạo Tường, anh biết, anh biết tất cả, phảikhông?”.

Anh biết tất cả, cho nên, lần đầu gặp Chương Phương Hựu, anh đã kinh ngạc.

Cho nên, anh nói cô coi quả hồng thối là thứ bánh trái thơm nức.

Cho nên, ở trước tiệm bánh anh đã mắng cô là ngu ngốc…

Lư Hạo Tường bị sự cuồng loạn trong mắt cô hù dọa, tay cô nóng rát nắmchặt lấy cổ tay anh, thái độ dồn ép, thái độ dồn ép đáy lòng anh, anhbỗng bối rối: “Là… tôi đã biết anh ta lâu rồi, chuyện của anh ta… tôi…biết chút ít…”.

Lư Hạo Tường và Chương Phương Hựu quen nhautrong tiệc rượu của một vụ làm ăn, hai người không thân thiết lắm nhưnganh biết Chương Phương Hựu có rất nhiều bạn gái, trăng hoa và lợi dụngtình yêu. Bởi thế, lần đầu tiên nhìn thấy người đến đón Thẩm Xuân Hiểu,khiến cô mỉm cười ngập tràn hạnh phúc lại là Chương Phương Hựu, anh vôcùng kinh ngạc. Khi đó, anh biết rằng mối tình này của Thẩm Xuân Hiểu sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nhưng, anh là gì của cô? Suy đi nghĩlại, anh cũng chỉ là một đồng nghiệp, Thẩm Xuân Hiểu lại coi anh như rắn rết, cho nên, anh không thể nói gì. Nếu nói ra thì chẳng phải anh sẽtrở thành kẻ tiểu nhân như lời cô vẫn hay nói sao? Anh chỉ có thể khéoléo nhắc nhở cô. Nhưng anh đâu biết Thẩm Xuân Hiểu đã hạ quyết tâm chotình yêu ấy, lại luôn có cái nhìn phiến diện với mình, cô chỉ coi đó làsự gièm pha của anh dành cho Chương Phương Hựu.

Thấy Thẩm XuânHiểu như càng ngày càng lún sâu vào cạm bẫy, hôm đó gặp Chương PhượngHựu, anh đã lấy hết sự quan tâm của mình dành cho cô để nói chuyện vớingười đàn ông kia, không ngờ Chương Phương Hựu lại cười nhạo anh, vừahay lúc đó gặp cô nên anh càng đuối lý và hoàn toàn trở thành kẻ tiểunhân rỗi việc, chuyên đi châm ngòi thổi gió.

Bây giờ, thấy vẻmặt Thẩm Xuân Hiểu như thế, anh lập tức nghĩ rằng cô đã phát hiện ra bộmặt thật của Chương Phương Hựu. Anh cũng từng chịu đựng nỗi đau khổ củatình yêu, biết rằng khi tấm chân tình bị phụ bạc thì sẽ có cảm giác nhưthế nào, bởi thế lòng anh không tránh khỏi xót xa. Anh tưởng đó chỉ làlòng thương hại, nhưng nghĩ kỹ thì đây căn bản không phải là nỗi xót xacủa tấm lòng đồng cảm, mà anh thực sự thương cô. Thương cho sự oan ứccủa cô và thương cho nỗi đau cô phải chịu đựng!

Thương cô? Là… thương… cô… sao?

Lư Hạo Tường bỗng giật mình với đáp án trong lòng, chỉ muốn đẩy tay ThẩmXuân Hiểu ra mà chạy. Nhưng chưa kịp hành động, Thẩm Xuân Hiểu đã vộibuông tay.

Thẩm Xuân Hiểu thẫn thờ, đối diện với con người này,người mà cô đã từng hận và không muốn gặp nhất, nhưng anh lại biết rõmọi chuyện, liệu những gì cô khoe khoang trước đây, trong mắt anh giờ có phải là một trò cười? Song lúc này, anh lại không hề có ý mỉa mai, màchỉ tồn tại một sự thương hại sâu thẳm, đúng, cô nhìn rất rõ, đó chínhlà sự thương hại.

Lúc này lẽ ra cô phải cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ vô cùng, nhưng không, cảm giác đau lòng và tự giễu mình cứ ùn ùn kéo đến.

Cô thất thần ngồi xuống ghế, hai tay day trán.

Lư Hạo Tường se lòng, lặng lẽ nhìn cô vùi đầu xuống bàn và đôi vai khẽrun. Cô đang khóc! Cô đang cố giấu tiếng khóc, không để âm thanh phátra. Anh hiểu được nỗi đau đến tận xương tủy và sự tổn thương mà cô đangcố kìm nén. Anh rút chiếc khăn giấy mang bên mình ra, nhẹ nhàng lay vaiXuân Hiểu rồi đưa nó vào tay cô.

Cô không cự tuyệt mà dùng chiếc khăn đó che mặt, chiếc khăn nhanh chóng bị thấm ướt nhưng cô vẫn không chịu quay người lại.

Lư Hạo Tường biết bây giờ không nên làm phiền cô, song ở nơi đây và chínhlúc đặc biệt này, anh không thể không nhắc nhở cô. Anh đưa cả túi khăngiấy cho cô và nói vẻ khó khăn: “Xuân… Xuân Hiểu, hay là cô về văn phòng đi, hoặc cứ xin về nhà nghỉ ngơi một lát! Cô ở đây… người khác nhìnthấy không hay đâu…”.

Thẩm Xuân Hiểu được anh nhắc nhở, đây làphòng họp, là nơi công cộng, nếu bị người khác nhìn thấy, thật sự khônghay. Cô không thể để mọi người nhìn thấy nỗi đau khổ của mình, bởi thếcô nhận lấy khăn giấy, vội vàng lau mặt rồi quay đầu lại, trên mặt đãsạch vết nước mắt.

Cô đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi không sao!Sắp xếp một phó giám đốc? Nếu ông ta đã không nhân nhượng thì tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi!”.

Cô nói rất thờ ơ nhưng lại tỏ nét mặt bình tĩnh của một nữ lãnh đạo.

Lư Hạo Tường nhìn gương mặt nghiêng của cô, những đường nét đẹp đẽ cùngvới sự điềm tĩnh ấy làm toát lên vẻ đẹp trí tuệ. Sự kiên cường và khảnăng lấy lại tinh thần của cô khiến anh bất ngờ, liền nhẹ giọng nói:“Được rồi, kế hoạch của chúng ta bắt đầu được thực hiện, ông ta khôngchịu nương tay thì hai bộ phận chúng ta phải đoàn kết chiến đấu!”. Sauđó, anh chăm chú nhìn cô.

Gác lại mọi chuyện, Thẩm Xuân Hiểu bắt đầu chuyên tâm ứng phó với Giả Lạc Sơn, vùi đầu vào công việc. Buổichiều, Chương Phương Hựu gọi điện đến, cô nhấc máy, bình tĩnh nói:“Alô!”.

Chương Phương Hựu vui vẻ nói: “Xuân Hiểu, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Juliet rồi, tối nay cùng đi ăn nhé!”.

Thẩm Xuân Hiểu khẽ nói: “Ừm, em biết rồi! Hôm nay không phải tiếp khách nữa sao? Tối qua… người khách Thượng Hải đi rồi à?”.

“Ừm, bọn anh đã bước đầu có ý định hợp tác, chiều nay họ bay rồi” ChươngPhương Hựu nói gãy gọn: “Hôm qua anh mệt nhoài, giúp người kiểu này thật khổ, ăn uống xong còn phải đi hát karaoke, rồi lại đi tắm hơi, mãi đếntận một giờ sáng. Anh ghét nhất là đi tiếp khách, nhưng không còn cáchnào cả, tiếp khách cũng là một phần công việc mà!”.

Nếu hôm quakhông gọi cuộc điện thoại ấy, có lẽ cô đã tin người đó không phải là anh ta, và sẽ thật sự tin anh ta đưa mấy vị khách Thượng Hải đi ăn, đi hátkaraoke rồi đi tắm hơi. Tiếc là cô đã nhìn thấy hết, ngay cả việc tự lừa dối bản thân cô cũng không thể làm được nữa. Các khớp ngón tay trắngbệch do nắm chặt điện thoại, toàn thân cô lạnh toát, run rẩy.

Chương Phương Hựu không cảm thấy điều gì khác lạ, vẫn tươi cười, vui vẻ nói:“Xuân Hiểu, tan ca anh đến đón em! Quán ăn rất khó đặt chỗ nên sáng nayanh đã gọi điện đặt trước rồi”.

“Vâng!” Cùng ăn tối cũng được, có một số chuyện cần phải nói cho rõ ràng.

Tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu cảm giác một ánh mắt đang chăm chú nhìnmình, ngẩng đầu lên mới thấy Lư Hạo Tường đang đứng ở cửa. Rõ ràng anhđã nghe thấy cuộc điện thoại của cô.

Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìnanh một cái rồi tự giễu mình bằng giọng lạnh lùng: “Tôi thường dùng điệu bộ kiêu ngạo nhất để đáp trả sự công kích của anh. Nhưng sự kiêu ngạođó chỉ là một lớp vải che, bây giờ, mọi chuyện của tôi đều hiển hiện rõràng trước mắt anh, tôi giống như một đứa ngốc nghếch khoác lên mình bộtrang phục mới của hoàng đế, đó là điều nực cười nhất. Ở trước mặt anh,ngay cả một chút tôn nghiêm, tôi cũng không có. Anh muốn cười thì cứcười đi!”.

Giọng nói pha lẫn cả sự bỡn cợt và nỗi xót xa, côdùng ngữ khí thờ ơ, thần thái chán nản để cười nhạo mình, nhưng trongkhóe mắt vẫn ánh lên nét buồn đau vô bờ và cả sự hững hờ của một tráitim đã nguội lạnh.

Lư Hạo Tường cảm giác như có thứ gì đó đâmvào tim. Anh đóng cửa rồi kéo cửa chớp xuống, sau đó đến trước mặt cô,chống hai tay lên mặt bàn rồi chầm chậm cúi người xuống, mang theo cảnỗi tức giận. Anh nhìn cô chăm chú và lạnh lùng nói: “Thầm Xuân Hiểu,một mối tình sai lầm đã khiến cô trở thành thế này sao? Lẽ nào sự kiêungạo và tự tin mà cô từng có là nhờ vào thứ phù phiếm đó? Nhân cách vàsự tôn nghiêm của cô được tạo dựng nhờ người khác sao? Tôi thì nghĩrằng, sự kiêu ngạo và tự tin của một người xuất phát từ chính năng lực,sự tài giỏi của người đó! Nhân cách và sự tôn nghiêm của một người, nếungười ấy không muốn hủy hoại nó thì chẳng ai có thể hủy hoại nổi! Chuyện tình cảm không ai có thể lường trước được, nếu vì chuyện đó mà khinhthường cô thì cô coi tôi là loại người gì?”.

Thẩm Xuân Hiểu kích động ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ngày một gần và chạm phải ánh mắtthâm trầm của anh, ánh mắt ấy không có sự mỉa mai, chế giễu và cũngchẳng có sự khinh miệt… Cô tưởng anh sẽ tỏ ra như thế, nhưng hoàn toànkhông phải, ánh mắt ấy chỉ có sự thương cảm khó có thể che giấu!

Người đàn ông này, thường ngày miệng lưỡi độc địa, thế mà vào lúc quan trọnglại hoàn toàn khác. Anh là người độc mồm độc miệng, nhưng những khi côcần giúp đỡ, anh chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn; anh chua ngoa, nhưng những lúc cô thật sự đau khổ thì anh cũng chưa bao giờ thừa cơ hãm hại.

Còn Chương Phương Hựu, anh ta rất đỗi ân cần nhưng sau lưng lại là kẻ yêu đương nhăng nhít, lừa dối tình cảm của người khác.

Lư Hạo Tường luôn âm thầm giúp đỡ mà không cho cô biết. Như lần ở câu lạcbộ Đảo Xanh, như lần đi dạo đêm quanh thành phố, và còn… Bỗng một ý nghĩ xoẹt qua đầu cô, anh chàng Nhàn Đình luôn biết cô đang nghĩ gì ấy liệucó phải là Lư Hạo Tường?

Là anh, nhất định là anh!

Lúcđó, Giả Lạc Sơn không nắm được số người tham gia hội chợ triễn lãm, tổng quản lý của Công ty Long Khánh đã hành động trước ở mọi phương diện, cô phải vắt óc nghĩ cách làm thế nào để giành chiến thắng bất ngờ. Nhữngchuyện ấy, ngoài người trong công ty thì người ngoài không thể biếtđược. Hơn nữa, cô đã từng từ chối sự giúp đỡ của anh, vì thế anh mớidùng cách khác để giúp đỡ cô. Đúng không? Thực ra tối qua, cô nên hoàinghi, Nhàn Đình trò chuyện qua QQ rồi mới nói với cô là phải tan ca, sau đó, cô nhìn thấy anh ở phòng làm việc, sắc mặt anh vô cùng kinh ngạc,hỏi: “Sao cô vẫn ở văn phòng?”. Ngỡ rằng cô đã về nhà và lên QQ nóichuyện nên anh mới ngạc nhiên. Nhưng, cô hoàn toàn không nghĩ rằng người trong QQ và người đang đứng trước mặt mình có quan hệ với nhau.

Thẩm Xuân Hiểu cắn môi tự giễu, bởi cô cảm thấy mình không thể che giấu bảnthân khi ở trước mặt anh, cảm giác giống như một con bạc bị đưa ra ngoài ánh sáng, không ngẩng đầu lên nổi. Nhưng anh đã nói gì? Sự kiêu ngạo và tự tin sẽ không mất đi bởi một mối tình sai lầm, nhân cách và tônnghiêm cũng sẽ không bị cướp đoạt do một lựa chọn sai lầm?

Thậtsự anh đã nghĩ như thế sao? Trước đây việc cô vô cớ kiếm chuyện, soi mói bắt bẻ, chế giễu mỉa mai, từ chối giúp đỡ, anh hoàn toàn không muốn tìm cơ hội trả thù nữa sao? Anh đang cổ vũ, đang an ủi cô sao?

Rõ ràng cô nhìn thấy sự kiên định và chân thành trong mắt anh.

Cô bỗng mềm lòng, giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh, Nhàn Đình!”.

Hai tiếng ấy rất nhỏ nhưng Lư Hạo Tường vẫn nghe thấy, anh mở to mắt, lúng túng nhìn cô rồi ấp úng: “Cô… đã biết rồi?”.

Thẩm Xuân Hiểu khẽ nhếch miệng, nụ cười gượng gạo, tự giễu: “Anh đã nói,người phụ nữ khi yêu, chỉ số IQ là không, bây giờ tôi đang thất tình nên khôi phục lại trí tuệ rồi!”.

Lư Hạo Tường chăm chú nhìn nét mặt thay đổi của cô, lúc đầu cô khăng khăng từ chối nên anh không còn cáchnào, đành mượn sân chơi trên mạng để gợi ý, cô cũng hiểu ra ngay. Đểkích thích ý chí của cô, anh còn không ngần ngại đóng vai kẻ ác, khiếncô bừng bừng tức giận mà phất cao ý chí. Hiệu quả còn hơn những gì anhdự liệu. Hơn nữa, sau này, vì sự giúp đỡ của anh mà cô và anh đã trởthành bạn trên QQ. Mỗi khi nghĩ đến việc hai người có thể nói chuyện hòa bình, lịch sự trên QQ, nhưng khi đối diện lại luôn đấu khẩu, nói nhữnglời sâu cay, anh luôn lắc đầu cười. Hai người đã quen cách ứng xử nhưthế rồi nên không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

“Cô biết chuyện đó lúc nào?” Anh có chút gượng gạo, rốt cuộc, từ đầu đếncuối anh luôn biết đối phương là ai, còn cô lại ngỡ rằng Nhàn Đình chỉlà người lạ. Liệu cô có vì sự dối lừa ấy mà tức giận không?

“Tôi vừa mới biết” Cô chau mày, nói: “Thực ra, tôi cũng không đến nỗi đaulòng như thế, kết cục này, An Châu sớm đã nói với tôi”.

Nghethấy hai từ An Châu, Lư Hạo Tường rất bình tĩnh như nghe tên một ngườixa lạ vậy. Lâu như thế rồi, cảm giác của anh đã đi từ hy vọng đến thấtvọng, từ thất vọng đến đau lòng và từ đau lòng đến phai nhạt. Nếu nóiThẩm Xuân Hiểu sau khi biết chân tướng sự việc có thể thoát khỏi quákhứ, thì anh cũng đã vứt bỏ nó từ lâu.

“Cô nói từ lúc bắt đầu, cô đã biết kết quả này rồi?”

Thẩm Xuân Hiểu gật đầu: “Đúng thế. Tôi qua lại với anh ấy, nguyên nhân banđầu chỉ vì anh ấy rất giống bạn trai cũ của tôi. Khi lựa chọn, tronglòng tôi luôn hướng về người khác, điều này thật không công bằng với anh ấy. Biết được chân tướng cũng tốt, bởi nó đã giúp tôi kịp thời bừngtỉnh trong giấc mộng xưa và hoàn toàn thoát khỏi nó!”.

Lư HạoTường như bừng tỉnh, chỉ một chuyến du lịch xem mặt trong thời gian mưởi ngày ngắn ngủi mà cô ấy có thể chấp nhận một người nhanh đến thế, hóara mọi chuyện là như vậy

Thẩm Xuân Hiểu nhìn biểu hiện kinh ngạc của anh, bèn vỗ nhẹ lên bàn tay anh đang đặt trên bàn, mỉm cười nói:“Tôi đã không sao rồi, cảm ơn anh!”.

Cái vỗ tay này thể hiện sựcảm kích trong lòng và thành ý biến chiến tranh thành hòa bình của cô,nhưng sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy lại khiến trái tim Lư Hạo Tường loạnnhịp, vội vàng đứng dậy, nói lấp liếm: “Không cần cảm ơn, tôi đã nóirồi, tôi làm thế cũng là giúp chính bản thân mình thôi!”.

ThẩmXuân Hiểu khẽ cười và không tranh cãi nữa. Sắc mặt cô nhợt nhạt, mắt vẫn hơi sưng, nhưng nụ cười thực sự xuất phát tự đáy lòng.

Tan ca,Thẩm Xuân Hiểu không vội xuống lầu ngay, cô tới phòng trà rót một cốcnước, ngồi xuống và chậm rãi thưởng thức. Mãi đến khi uống hết, cô mớiđứng dậy xách túi ra về.

Lúc này đã là hai mươi phút sau giờ tan ca, đối với những người quý thời gian như vàng bạc mà nói, thời gian ấy đủ để họ rời công ty rồi.

Thẩm Xuân Hiểu biết Chương Phương Hựu đang đợi mình ở dưới, nhưng cô không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy biểu hiện giả dối của sự ngọt ngào, lãng mạn ấy.

Cô ra khỏi thangmáy và đi tới đại sảnh, quả nhiên Chương Phương Hựu đang đợi ngoài cổngcông ty. Nhìn thấy cô, anh lập tức tươi cười hớn hở: “Xuân Hiểu, em đâyrồi!”.

Nếu chưa nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này thìcô sẽ cảm động biết bao trước sự ân cần cùa anh ta. Nhưng bây giờ, trong lòng cô, ngoài mệt mỏi ra thì không còn cảm giác nào khác nữa.

Chương Phương Hựu vẫn ân cần chạy đến mở cửa xe giúp cô, Thẩm Xuân Hiểu đã tự mình mở cửa và ngồi vào trong rồi.

Trên tầng chín, một thần hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ, nhìn xuống mọi cảnh tượng bên dưới, Thẩm Xuân Hiểu đã lên xe, chiếc xe dần chuyển bánh và hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Chương Phương Hựu thấy ThẩmXuân Hiểu không nói cũng chẳng cười, rõ ràng tâm trạng không tốt, anhvừa lái xe vừa nói: “Xuân Hiểu, anh thấy em không vui, công việc vất vảlắm không?”.

“Vẫn ổn!” Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu,con người ân cần và chu đáo nhường ấy, sao lại có trái tim gian dối kia? Anh ta đã dùng sự ân cần và quan tâm của mình để cùng lúc đối diện vớirất nhiều cô gái. Người trêu đùa tình cảm của người khác này thật sự còn chẳng bằng Hạ Quảng Thần.

Cô thật ngốc nghếch, chỉ vì gương mặt giống nhau, chỉ vì mối tình đầu dang dở, chỉ vì mấy lời công kích củaLư Hạo Tường trong điện thoại mà cô đã phá bỏ nguyên tắc quý hồ tinh,bất quý hồ đa[1] của mình để phát triển một mối tình mà đáng ra khôngnên có với Chương Phương Hựu.

[1]. Quý hồ tinh, bất quý hồ đa: Ý nói chất lượng quan trọng hơn số lượng.

Đúng là mình làm mình chịu, thời gian và tình cảm cô bỏ ra chỉ là một tròcười, hai mươi tám tuổi, cô đã đi xem mặt rất nhiều người, hai mươi chín tuổi, cô ngỡ rằng mình đã tìm được tình yêu chân chính, có thể kết thúc cuộc sống độc thân, nhưng bây giờ, một nửa năm nữa đã trôi qua và cômới biết mình đã đi lầm đường.

Đến nhà hàng Juliet, nhân viênphục vụ đưa họ tới vị trí đã đặt trước. Sau khi ngồi xuống, Thẩm XuânHiểu nhìn Chương Phương Hựu, nói: “Bữa tối nay để em mời. Em có chuyệnmuốn nói với anh!”.

Chương Phương Hựu cười híp mắt: “Xuân Hiểu, sao lại khách khí với anh thế? Có chuyện gì em cứ nói, còn vẫn là anh mời chứ!”.

“Không!” Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu, cô đã quyết định giải quyết mọi chuyện chonhanh chóng, và đây coi như một bữa cơm chia tay. Xong bữa cơm này, côvà anh cũng sẽ kết thúc.

Chương Phương Hựu thấy nét mặt cô thậtsự cương quyết liền cười nói: “Được thôi, ai mời cũng thế cả. Nếu em đãkiên quyết thì cứ để em mời cũng được!”.

Lúc ăn, Chương Phương Hựu vẫn hào hứng nói chuyện, còn Thẩm Xuân Hiểu chỉ miễn cưỡng đáp lại, khi nào anh hỏi, cô mới trả lời.

Sau bữa cơm, Chương Phương Hựu nói muốn đi dạo thêm chút nữa, nhưng ThẩmXuân Hiểu từ chối rằng mình không được khỏe, nên Chương Phương Hựu đưacô về nhà. Trên xe, vẫn là sự lặng im, cảm thấy không khí quá ngột ngạtnên anh phá tan sự im lặng: “Xuân Hiểu, ăn cơm cùng em vẫn là thoải máinhất. Nguyện vọng lớn nhất của anh là ngày nào sau khi tan ca cũng đượccùng người mình yêu ăn bữa cơm gia đình ấm áp, ăn xong sẽ cùng uống càphê, đi dạo và trò chuyện, thật hạnh phúc!”.

Lời nói mới chânthành làm sao, đây cũng chính là mong ước của cô, nhưng người anh yêuchưa chắc đã là Thẩm Xuân Hiểu cô, không biết anh đã vẽ cảnh tượng giađình ấm cúng ấy với bao nhiêu người con gái.

Thẩm Xuân Hiểu cắn môi, nếu Chương Phương Hựu chịu nói thật, cô sẽ đồng ý cho anh một cơ hội.

Chương Phương Hựu thở dài nói: “Nhưng công việc của anh lại phải đi tiếp khách nhiều quá, ví dụ như tối qua, mấy vị khách Thượng Hải đó thật rườm rà.Một bữa ăn mà mất hai tiếng đồng hồ, rõ ràng hát không hay nhưng vẫnthích đi hát karaoke, cứ như tra tấn lỗ tai anh vậy. Song chả còn cáchnào khác, khách hàng là thượng đế, anh dù có không muốn thì cũng phải đi cùng họ!”.

Thẩm Xuân Hiểu nhìn vào mắt Chương Phương Hựu, saoanh ta có thể bịa đặt một cách tự nhiên như thế? Sao anh ta có thể nóichuyện chưa từng xảy ra như thật vậy? Nhìn anh ta vẫn đang liến thoắng,không thể chịu đựng được nữa, cô nói: “Hôm qua, anh và khách hàng ăn cơm ở Nhã Tư Giai à?”.

Chương Phương Hựu giật mình, liền cười nói:“Đương nhiên là không, Nhã Tư Giai là nhà hàng tình nhân có tiếng, anhđi cùng khách hàng, mấy người đàn ông sao có thể vào đó ăn uống chứ ?”.

“Thế anh nói, người tối qua ở Nhã Tư Giai không phải anh sao?” Thẩm Xuân Hiểu gượng hỏi.

Tay điều khiển vô lăng của Chương Phương Hựu hơi run, vội phủ nhận: “XuânHiểu, có phải em nhìn nhầm không? Hay em nghe người khác nói xằng?”.

“Người khác, người khác nào chứ?”

“Lư Hạo Tường, có phải không? Nhất định là anh ta. Xuân Hiểu, em đừng ngheanh ta nói, anh và anh ta trước đây có chút xích mích, anh ta luôn bấtmãn và gièm pha anh, nói xấu sau lưng anh.” Chương Phương Hựu có chúthoảng loạn, nét mặt phẫn nộ, hậm hực nói: “Anh biết ngay mà, anh ta màthấy anh và em quen nhau, nhất định sẽ tìm mọi thủ đoạn để phá đám”.

“Anh và anh ta có xích mích? Sao trước đây em chưa từng nghe anh nói?”

“Xuân Hiểu, anh không muốn phá hỏng quan hệ đồng nghiệp của hai người, hơnnữa, anh không ngờ anh ta lại đê tiện như thế! Xuân Hiểu, em đừng ngheanh ta, anh ta là loại người chuyên đi phá đám! Hôm đó, hôm mà bọn anhlời qua tiếng lại với nhau ấy, anh ta còn nói anh hãy tránh xa em mộtchút!”

Thẩm Xuân Hiểu bỗng thấy lòng mình lạnh giá, anh ta không chịu thừa nhận, lại còn phát ngôn bừa bãi, đổ tất cả sai trái lên người khác. Bây giờ, cô vô cùng thất vọng, tình yêu này vốn dĩ chưa từng tồntại nên có mất đi hay đạt được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô nói từng từ từng chữ một: “Chương Phương Hựu, anh có nhớ cuộc điện thoại tối qua không? Lúc đó, ở ngoài quán Nhã Tư Giai, em đã nhìn thấy anh qua cửakính nên gọi điện cho anh!”.

Chương Phương Hựu vô cùng kinhngạc, bỗng chuyển hướng vô lăng, suýt nữa đâm vào vỉa hè, rồi vội dừngxe và nắm chặt tay cô, khẩn thiết nói: “Xuân Hiểu, Xuân Hiểu, anh khônglừa em. Người đó là… là bạn cùng lớp của anh, anh sợ em hiểu lầm nên mới không nói cho em biết…”.

Anh ta còn muốn giấu diếm sao? Lại còn nhìn mình bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, anh ta coi mình là đồ ngốcchắc? Thẩm Xuân Hiểu rút tay ra, lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa, ChươngPhương Hựu, chúng ta chia tay đi!”.

Chương Phương Hựu khàn giọng: “Xuân Hiểu, em, em nói đùa phải không?”.

Thẩm Xuân Hiểu nhìn vào mắt Chương Phương Hựu, thấy anh ta không dám nhìnthẳng, mới nói: “Anh nên biết rằng, em không đùa!”. Cô cầm túi, mở cửaxe và bước xuống.

Đi được hai bước thì Chương Phương Hựu xuốngxe, hét gọi: “Thẩm Xuân Hiểu, anh biết, em chưa bao giờ yêu anh, ngườiem yêu là Lư Hạo Tường đúng không?”.

“Anh nói lung tung gì thế?” Thẩm Xuân Hiểu quay lại, trừng mắt nhìn Chương Phương Hựu.

“Anh nói lung tung? Lúc nào có mặt anh ta, em cũng biểu hiện vô cùng thânmật với anh, nhưng chỉ cần tránh xa được ánh mắt của anh ta, em lại giữkhoảng cách với anh. Lần nào em cũng mượn cớ để từ chối ngủ cùng anh,anh đã đoán ra lâu rồi.” Chương Phương Hựu tức giận nói.

ThẩmXuân Hiểu đỏ mặt, nghĩ rằng tình yêu chớp nhoáng thì cũng chóng chiatay, hơn nữa người đàn ông này lại không có nhân phẩm như thế, nghe anhta không ngớt kêu gào, cô bất giác hoảng hốt, thấp giọng nói: “Anh imđi, chuyện của chúng ta chẳng liên quan tới ai cả!”.

“Thẩm XuânHiểu, em đang trêu đùa anh sao? Em tưởng anh là một công cụ, một vũ khíđể kích bác người khác à? Hôm nay nếu không nói cho rõ, em đừng hòng đikhỏi đây!” Chương Phương Hựu sải bước tới trước mặt cô và nắm lấy cổ tay cô.

“Chương Phương Hựu, anh đừng xấu xa như thế. Tôi không coianh là công cụ hay vũ khí gì cả, tôi không thể tha thứ cho sự phản bộivà dối lừa, chuyện này chẳng liên quan tới ai. Anh đừng có lôi kéo người khác vào chuyện này!” Thẩm Xuân Hiểu vẫy vùng thật mạnh nhưng khôngthoát ra nổi, bèn hoảng hốt: “Anh muốn làm gì?”.

“Tôi muốn làmgì?” Chương Phương Hựu cười khẩy, lạnh lùng nói: “Làm những chuyện màtrước đây chúng ta chưa làm”, nói rồi, đặt tay trái lên vai cô và cúimặt xuống.

Thẩm Xuân Hiểu vô cùng sợ hãi, cố nghiêng đầu giãy giụa để không chạm vào mặt anh ta. “Chương Phương Hựu, anh, anh là đồ khốn!”

“Tôi chính là đồ khốn! Tôi là đồ khốn nhưng chưa bao giờ thất tình, từ trước tới nay chỉ là tôi bỏ rơi người khác thôi, Thẩm Xuân Hiểu, cô dựa vàođâu mà dám bỏ rơi tôi trước chứ?” Chương Phương Hựu nghiến răng nói.

Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ gặp tình cảnh này, không ngờ Chương Phương Hựulại điên cuồng đến thế, cô sợ hãi, hoảng loạn, bèn nhấc chân đá một cáithật mạnh.

Chương Phương Hựu hứ một tiếng rồi buông tay. ThẩmXuân Hiểu vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta. Nhưng như thế càng khiếnChương Phương Hựu tức giận, liền nhịn đau rồi đuổi theo, tóm lấy cô.

Thẩm Xuân Hiểu ra sức vẫy vùng, hai người cứ thế lôi kéo nhau bên đường.

Chương Phương Hựu khỏe hơn nên Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn ở vào thế yếu, bị anhta ôm chặt đến nỗi không cử động được, cô cố gắng nghiêng mặt, tránh bờmôi của anh ta.

Nhưng Chương Phương Hựu không dễ dàng buông thacho cô, anh ta dùng hai cánh tay giữ chặt cô, hai bàn tay ghì vào đầu cô rồi hôn ngấu nghiến, hai mắt đầy những tia máu, sắc mặt hung dữ, hơithở dồn dập. Thẩm Xuân Hiểu bị hôn, cố mím chặt môi nhưng đầu đã bị giữchặt, không thể thoát ra nổi.

Mấy ngày trước còn là nụ hôn ngọtngào, thế mà bây giờ nó lại là sự sỉ nhục và cưỡng bức, anh ta vẫn điêncuồng hôn khiến cô đau đớn, tuyệt vọng!

Thẩm Xuân Hiểu càng phản kháng, Chương Phương Hựu càng muốn chinh phục. Giữa sự kháng cự vàcưỡng bức, Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn thất bại, Chương Phương Hựu ra sứchôn, các mạch máu như đang nổi rõ, vội vã như thể muốn trút hết ngọn lửa tức giận và dục vọng trong lòng. Bỗng anh ta buông tay, lạnh lùng nói:“Lên xe!”, rồi lôi Thẩm Xuân Hiểu lên xe.

Thẩm Xuân Hiểu biết chuyện gì đang đợi cô nên có chết cũng không chịu lên.

Hai người đang lôi kéo, bỗng ánh đèn của chiếc xe màu trắng tuyết từ xachiếu đến, tiếng phanh xe rít lên rồi xe dừng lại, sau đó một người bước xuống, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”.

Thấy có người đến, ánh mắtChương Phương Hựu như tóe lửa, vừa căm vừa hận, nghiến răng nghiến lợinói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô còn dám nói giữa cô và hắn là trong sángkhông?”.

Thẩm Xuân Hiểu đang hoang mang, sợ hãi và tuyệt vọng,thấy có người đến, tâm trạng căng như dây đàn của cô được thả lỏng, vừalo, vừa hận, vừa sợ, vừa tủi thân, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Lư Hạo Tường nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn sắc mặt sợ hãi,hoảng loạn của cô, nhìn ánh mắt tin tưởng của cô, anh cảm thấy trái timmình như có thứ gì đó đâm phải. Sắc mặt cô xanh xao như có thể ngất đibất cứ lúc nào, cảm giác đau đớn dần lan tỏa, anh hét lớn: “ChươngPhương Hựu, anh còn chưa buông tay?”.

Chương Phương Hựu vẫnkhông chịu buông tay, bực bội nói: “Lư Hạo Tường, cô ta là bạn gái tôi,anh đừng có xía vào!”, rồi tiếp tục lôi Thẩm Xuân Hiểu lên xe.

Thấy Thẩm Xuân Hiểu bị lôi đến mức bước chân lảo đảo, Lư Hạo Tường không thể nhịn nữa, bèn xông đến đấm vào mặt Chương Phương Hựu. Chương Phương Hựu không cam tâm, liền đẩy Thẩm Xuân Hiểu ra rồi trả lại Lư hạo Tường nắmđấm, thế là hai người xông vào đánh nhau.

Thẩm Xuân Hiểu bị đẩyngã lăn xuống đất, cô không quan tâm đến vết đau mà vội vàng rút điệnthoại ra ấn số 110. Đang định gọi nhưng lại thôi, sau đó cô giơ điệnthoại lên và hét lớn với hai người đàn ông: “Đừng đánh nhau nữa, dừngtay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.

Nếu thật sự báo cảnh sátthì Chương Phương Hựu không thể thoát được, anh ta buông tay trước. LưHạo Tường cũng dừng tay, hai người tức tối nhìn nhau, thở hổn hển.

Thẩm Xuân Hiểu chạy đến đỡ Lư Hạo Tường dậy. Mặt anh bị đánh một vết thâmtím, môi chảy máu, áo sơ mi bị đạp bẩn, trên cánh tay cũng có vếtthương. Cô chỉ quan tâm đến vẻ thảm hại của anh, mà quên đi sự thảm hạicủa bản thân, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù.

Chương PhươngHựu thấy thế, cơn tức giận lại bùng lên, nhưng thấy Thẩm Xuân Hiểu đangcầm điện thoại trong tay, sợ cô sẽ báo cảnh sát nên cố nhịn đau và đứngdậy, hậm hực nhìn hai người, sau đó kéo cửa xe, lái xe đi.

ThẩmXuân Hiểu rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Lư Hạo Tường,vừa chạm tay vào thì nghe anh “á” một tiếng, lại vội vàng dừng tay. LưHạo Tường mỉm cười lấy khăn giấy tự lau máu. Anh hỏi: “Cô không saochứ?”.

“Không sao, cám ơn anh! Anh… anh bị thương rồi!” Nếu Lư Hạo Tường không đến kịp, cô không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào.

“Da tôi rất dày nên sẽ không sao đâu” Lư Hạo Tường đứng lên, phủi vết bẩn trên người rồi nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về!”.