Đời Người Bình Thản

Chương 76



Lý Thiến nhìn gương mặt đắc ý của chị dâu cả, có chút không ưa: “Phải không?”

Quý Tú Mai cười không khép được miệng: “Đó là đương nhiên, nhà chồng củaMạnh Tuệ là người có tiền, trong nhà xe ô tô có đến mấy chiếc, biệt thựcũng có vài cái.” Bà ta sinh được một cô con gái rất xinh đẹp, mà đãxinh đẹp là sẽ chiếm được nhiều lợi thế. Cuộc hôn nhân này của con gáikhiến cho bà ta nở mày nở mặt.

Từ khi Mạnh Tuệđi làm, QuýTú Mai rất quan tâm đến việc kết hôn của con gái, phải chọn lựa nhàthông gia môn đăng hộ đối. Nhất định phải chọn nhà có tiền mới gả congái, may mắn dáng dấp của Mạnh Tuệ cũng không tệ lắm tính tình dịu dàng, có nhiều người rất thích con gái bà nên mới thấy yên tâm không có xảyra sơ xuất gì.

Mấy năm nay, cuối cùng bà cũng tìm được ôngchủ của một nhà xưởng lớn, con trai ông ta cùng tuổi với Mạnh Tuệ nênkhá xứng đôi. Tính tình phóng khoáng, lễ vật cũng rất phong phú, trangsức bà đang đeo trên người cũng là lễ vật của nhà thông gia biếu tặng.Kết thông gia với nhà có tiền trong lòng bà không cần nói ra cũng hiểuđược ý, lúc đi lại trong thôn cũng nghênh ngang ngẩng cao đầu.

Có điều, bên thông gia có một yêu cầu nhỏ, chính là trong hôn lễ của haigia đình có thể nhìn thấy gia đình Mạnh Ngọc Cương đến tham dự hôn lễ.Ông chủ kia đồng ý nhận Mạnh Tuệ làm con dâu, nguyên nhân lớn nhất làmuốn tạo dựng mối quan hệ cùng với người nhà Mạnh Ngọc Cương.

Kinh doanh trên thương trường, ai chẳng biết Lý Thiến có sự nghiệp cực kỳhưng thịnh, lãnh đạo trên huyện cũng đều phải nể mặt ba phần. Có thểthân thiết được với gia đình này, trong tương lai nhất định sẽ có đượcnhiều lợi ích.

Quý Tú Mai nghe xong điều kiện này, lần chần mấyngày rồi mới bất đắc dĩ đến tận nhà thỉnh cầu. Tận đến lúc bà ta đi vàosân nhìn thấy quy mô rộng lớn của xưởng sản xuất, bà ta mới phát hiện ra cô em dâu này không còn giống như ngày trước nữa, ước chừng số tiềnkiếm được cũng chất đầy nhà. Trước đây, bà ta có nghe kể Lý Thiến kiếmđược rất nhiều tiền nhưng bà ta không tin. Bây giờ lời đồn đãi quả không sai, nếu có thể lấy ra một chút tiền cho gia đình bà ta chi tiêu thì ….

Lý Thiến nghe Quý Tú Mai khoe khoang, sắc mặt không chút thay đổi, giọngnói nhàn nhạt: “Chúc mừng.” Nhưng trong lòng rất khinh thường, hạnh phúc hôn nhân chỉ dựa vào tiền là không mua được. Tình cảm mới là nền tảngvững chắc trong hôn nhân, có điều những câu nói như vậy sợ rằng Quý TúMai nghe không lọt tai. Còn có thể cho rằng bà đang ghen tỵ với gia đình bà ta thì sao? Bà cần gì phải chọc vào người như vậy?

Quý Tú Mai cười rạng rỡ: “Hôn lễ được tổ chức vào mùng một tháng giêng, gia đìnhem nhất định phải tới đấy nhé.” Nếu gia đình bọn họ đến, vừa có thể chothông gia một câu trả lời thỏa đáng, vừa có thể cho gia đình bà ta cànghãnh diện hơn, lại còn có thể được nhận bao lì xì lớn, thật sự là mộtmũi tên trúng ba đích, Nhân tiện cơ hội này sẽ phục hồi tình thân nhưcũ, về sau cũng có thể mở miệng đòi tiền.

Lý Thiến nhìn vẻ mặtđầy toan tính của Quý Tú Mai, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười: “Em sẽxem thử có thể bớt chút thời gian đến tham dự hay không? Cũng sẽ nóichuyện này với Ngọc Cương sau.” Ý tứ trong lời nói này đã khéo léo từchối.

Cho đến bây giờ còn muốn ngấm ngầm mưu tính bà sao, đừng có mơ. Bây giờ bà không còn giống như lúc trước, nhẫn nhục chịu khó mộtlòng hiếu thuận hy vọng mẹ chồng sẽ cảm động. Bây giờ bà cũng sẽ khôngbao giờ quan tâm đến bất luận là người nào đi chăng nữa.

Hôn lễnày tuyệt đối bà sẽ không tham dự, chuyện xảy ra năm đó mãi mãi bà không thể nào quên. Bọn họ đã làm những chuyện gì bà cũng sẽ không quên, bàsẽ không một lần nữa dây dưa với loại người như thế. Nếu không phải nểmặt Mạnh Ngọc Cương thì ngay cả mẹ và chị dâu cũng đều không muốn gọi.

Không biết Quý Tú Mai nghe hiểu hay không, vẫn là giả vờ không biết, vẻ mặtvui mừng: “Em dâu, mùng một tháng giêng em bận chuyện gì à? A Tuệ làcháu gái duy nhất của em, hôn nhân là chuyện đại sự duy nhất trong cuộcđời, em không thể không đến.”

Lý Thiến khó xử nhíu mày: “Đến lúcđó sẽ tính tiếp.” Người này, bà đã khéo léo từ chối mà vẫn không chịuhiểu, thực sự không chịu nổi.

Bà nội Mạnh nhẫn nhịn từ lâu rốtcuộc không chịu được, hùng hổ quát: “Cô có ý gì? Chúng ta đặc biệt đếnmời mà cô còn làm bộ làm tịch, cô đừng quên dù thế nào đi nữa cô vẫn làcon dâu của Mạnh gia, hôn lễ lần này cô nhất định phải tham dự.”

“Dường như mẹ đã quên, mẹ đã từng rất ghét con, còn muốn con và Ngọc Cương lyhôn nữa.” Lý Thiến châm chọc, khiêu khích. Trước đây, cô kiêng nểquánhiều nên thường xuyên nhẫn nhịn chịu đựng nhưng đổi lại cũng không khiến mẹ chồng thay đổi suy nghĩ. Bây giờ bà không việc gì phải kiêngnể ai cả, mẹ chồng cũng không có tư cách quản lý bà. Lúc trước khôngchịu tiếp nhận bà làm con dâu, còn muốn Mạnh Ngọc Cương ly hôn với bà,bây giờ lại mồm năm miệng mười bào bà là con dâu nhà họ Mạnh. Thật lànực cười.

“Những chuyện cũ này đã từ lâu còn nhắc lại làm cáigì.” Bà nội Mạnh vô cùng hời hợt, chỉ một câu nói liền xóa bỏ tất cả quá khứ: “Nhớ kỹ, mùng một tháng giêng nhất định phải đến tham dự hôn lễ,mọi người đều biết gia đình cô sẽ đến, nếu không đến nhà chúng ta sẽ bịmất mặt, cô cũng không còn mặt mũi nào. Còn nhớ phải mang đến một phầnhậu lễ, cháu gái cô được gả cho một người tốt.”Nghe giọng nói kiểunày mãi cũng đã thành quen, giọng nói như mệnh lệnh thốt ra.

Bànội Mạnh nhìn thấy Lý Thiến có xưởng sản xuất quy mô lớn đến vậy, tronglòng đang tính toán chắc Lý Thiến sẽ phải cho hai cháu nhà mình không ít tiền.

Đáng tiếc, cái trò này đối với Lý Thiến cũng không có tácdụng: “Mẹ nói sai rồi, con là con, nhà họ Mạnh là nhà họ Mạnh, hai người này có thể đánh đồng với nhau được sao?” Người khác muốn hoàn toàn bỏqua quá khứ, nhưng bà thì không.

Sắc mặt bà nội Mạnh khó chịu,đứng phắt dậy: “Cô đừng có nói lý lẽ mà không chịu bỏ qua, tôi đã hạmình chủ động đến mời cô, cô không thể không cần đến thể diện của mình.” Có gì đặc biệt hơn người khác, kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn là có thể không để bà trong mắt nữa sao? Đến lúc này cũng không còn gì để nói,nếu Lý Thiến dám không nể mặt, bà nội Mạnh sẽ kiện lên tòa án. (cái nàycó thể kiện được à)

Lý Thiến tức giận không hề cho hai người bọnhọ chút thể diện: “Không tham dự hôn lễ của A Tuệ thì không biết xấu hổ? Vậy thì tùy, tôi còn có việc bận, mời hai vị ra về.” Loại người như thế này khéo léo cũng vô dụng, xử lý gọn gàng dứt khoát một lần là tốtnhất.

“Cô … cô lại dám đuổi chúng ta đi, cô …” Bà nội Mạnh sữngsợ nửa giây, cô con dâu này thật không biết điều, dám không coi bà ragì. Ngay lập tức tỏ ra bất chấp đạo lý: “Hừ, nhất định không đi, côkhông đồng ý tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại đây.”

Trong lòng MạnhYên tức giận, bà nội cô còn có thể như vậy, lại còn uy hiếp mẹ, đúng làmười năm qua không có gì thay đổi. Bà nội không hiểu tình hình hiện giờlà như thế nào sao? Đáng tiếc tình thế không giống những năm trước nữa.Cô lấy điện thoại ra gọi cho cha, Mạnh Ngọc Cương nghe xong vội vàngchạy đến.

Quý Tú Mai trợn mắt hung ác nhìn cô: “Mạnh Yên, loạichuyện nhỏ như thế này cũng phải làm kinh động đến cha cháu hay sao?” Cô cháu gái này càng ngày càng lợi hại, bà ta cũng không dám mắng cô, đôimắt của Mạnh Yên khiến cho bà ta cảm thấy quá kinh ngạc. Trên khuôn mặtcó ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng, nếu chẳng may bà ta nóisai điều gì sợ rằng sẽ bị cô đối phó lại.

Thật ra, Mạnh Yên rấtmuốn gọi người đến đây đuổi người nhưng suy nghĩ một chút vẫn là để chocha cô tự mình xử lý chuyện này: “Hai người ỷ lại vào việc mẹ con cháukhông dám động đến hai người, tự nhiên sẽ có người có dũng khí đó.”

Không còn cách nào khác, vì việc cô cùng mẹ cô đuổi người với việc cha côđuổi người đều mang tính chất không giống nhau. Chính cha cô đuổi ngườithì sẽ không trách mắng gì hai mẹ con cô nữa cả. Tựa như việc bị chínhngười trong nhà động thủ và người ngoài động thủ là hai việc khác nhau.

Bà nội Mạnh chửi ầm lên: “Con bé này, càng ngày càng không ra gì, khi cònbé cũng không phải là đứa trẻ ngoan, càng lớn lại càng xảo quyệt tinhquái, tính tình cũng chẳng ra gì.”

Mạnh Yên không thèm nháy mắtmột cái, trả lời: “Bà nội, có nhân tất có quả.” Vì là bề trên nên cô mới gọi một tiếng bà nội. Bà thật sự coi mình là lão phật gia nói một không cần hai sao. Trò bịp bợp này nói ra một hai lần thì còn có thể chịuthua, chứ nói nhiều lần làm gì có ai để ý đến đây?

Quý Tú Mai nhảy ra đảm nhiệm vai trò sứ giả: “Mạnh Yên, cháu mau xin lỗi bà nội, cháu càng ngày càng không có lễ phép.”

Đối với việc hai người này cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu một xướng mộthọa, từ lâu cô cũng đã biết chỉ biết híp mắt cười: “Bác cả, bác nên quản lý tốt con gái của bác, con của người khác không phiền đến bác phảiquan tâm.” Được rồi, con trai của bà ta còn đang trong bộ đội, phải đếnsang năm mới có thể xuất ngũ. Cũng không biết có gì thay đổi hay không,nếu vẫn như cũ thì cô cũng không ngại ra tay giúp anh ta một lần nữa.

Quý Tú Mai không có biện pháp nào gây khó dễ cho Mạnh Yên, nhà chồng khôngđể ý đến bà ta, không giúp đỡ bà ta chuyện này. Mà bà ta mắng cũng không dám mắng, đánh lại càng không dám, chỉ có thể kìm nén một bụng tứcgiận.

“Mày là đồ lòng lang dạ sói…” Thấy Mạnh Yên không đồng ý, bà nội Mạnh tức giận mắng cô.

Lại nữa rồi, Mạnh Yên bực mình lấy tai nghe của máy nghe nhạc ra bắt đầubật nhạc, thân thể lắc lư theo tiếng nhạc. Không hề để ý đến hai ngườitrước mặt.

Thấy hành động ngoảnh mặt làm ngơ của Mạnh Yên, sắcmặt của bà nội Mạnh càng trở nên hung ác hơn. Bà ta đã nhún nhường đếnđây thỉnh cầu mà lại dám đối xử như thế. Bà ta cần phải xả cơn giận này.

Cứ như vậy, bà nội Mạnh hung hăng chửi mắng, những người khác không chút động tĩnh ngồi im.

Sắc mặt Lý Thiến càng ngày càng tái nhợt, cho dù ai chửi mắng con gái mình như vậy bà cũng không chịu nổi. Nhưng con gái nói mấy câu cũng hơi quá, đến bà cũng không dám nói như thế.

Thấy Mạnh Ngọc Cương chạyđến, bà nội Mạnh nhào đến khóc lóc kể lể: “ Ngọc Cương, mẹ không muốnsống nữa, mẹ đến đây muốn mời nhà con đến tham dự hôn lễ của A Tuệ, vậymà vợ con và Mạnh Yên lại đối xử không ra gì với mẹ, lại còn đuổi chúngta đi.” Những đạo lý khác bà ta đều không hiểu nhưng đạo lý người ácphải tố cáo trước thì bà ta hiểu.

Thật ra, lúc Mạnh Ngọc Cươngđứng bên ngoài đã nghe thấy những lời chửi mắng của mẹ ông, trong lòngđã có chút không vui: “Mẹ, mẹ đến đây làm gì? Nơi này là chỗ để khóclóc hay sao?” Mỗi lần gặp mặt đều nghe thấy mẹ ông mắng con gái củamình, thật là khiến cho người khác cũng phải tức giận, mà con gái ôngcũng không dám hé răng cãi lại tùy ý để bà nội mắng chửi, vậy mà mẹ ôngcòn tố cáo cái gì? Thật sự coi ông như người bị mù, bị điếc hay sao?

Công nhân của công ty đều trốn sang một bên, không dám đứng gần mà chỉ nép bên cánh cửa nhìn lén.

Bà nội Mạnh mở to hai mắt kêu lên: “Tại sao mẹ không thể đến đây? Cho dùLý Thiến có sự nghiệp to lớn hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thìnó cũng là vợ con, nó có tư cách gì đuổi mẹ đi?”

“Mẹ có thể đừnghành hạ vợ chồng con như thế nữa được không?” Mạnh Ngọc Cương thật không hiểu tại sao mẹ ông không nghĩ ra: “Mẹ đã nhiều tuổi rồi, mỗi tháng con vẫn chu cấp cho mẹ một nghìn đồng tiền sinh hoạt phí, cũng đủ cho mẹchi tiêu, mẹ đừng làm loạn thêm nữa.”

Trước đây cho mẹ ông tiềntiêu để bà đừng tới đây gây sự nữa, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhưng tại sao hôm nay lại đến gây sự thế này?

Bà nội Mạnhtrong lòng thấy ủy khuất: “Một nghìn đồng làm sao đủ tiêu? Mỗi ngày mẹđều muốn ăn muốn uống, mà không dám mua bán gì.”

Trong lòng bànội Mạnh vẫn cho rằng khi con trai kiếm được nhiều tiền thì phải giaocho bà ta giữ hộ, sau đó bà ta mới đưa lại cho con trai để chi tiêu.Nhưng Mạnh Ngọc Cương càng ngày càng không nghe lời bà ta nữa, chỉ locho mình còn mặc kệ sự sống chết của bà ta. Chi cho có một nghìn đồngmột tháng, bà ta còn muốn để dành tiền cho cháu đích tôn, bình thườngcũng không dám lấy ra tiêu. Những điều này bà ta không dám nói thẳng với Mạnh Ngọc Cương nên chỉ có thể vòi vĩnh đòi tiền.

“Vậy mẹ hãychi tiêu tiết kiệm một chút.” Mạnh Ngọc Cương làm sao lại không biết tâm tư của mẹ ông chứ, nhưng ông cũng không tiện nói ra. Đưa tiền cho mẹông giữ, chẳng phải muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của mẹ ông mớiđược hay sao?

“Con nói cái gì? Con kiếm được tiền chẳng nhẽ không nỡ cho mẹ của con hay sao?” Bà nội Mạnh tủi thân nước mắt chảy ròng:“Mẹ là người sinh ra con, vậy mà con lại đối xử với mẹ như vậy?” Đối với mẹ thì keo kiệt, còn đối với vợ con thì hào phóng. Nhìn trang phục củahai mẹ con Lý Thiến đang mặc toàn là đồ tốt, thật đúng là có vợ thì quên mẹ, đúng là không có lương tâm.

Bà ta không hề nghĩ đến, để được như ngày hôm nay tất cả công lao không phải của một mình Mạnh NgọcCương. Số tiền ba người nhà Mạnh gia kiếm được thì Mạnh Ngọc Cương làngười kiếm ít nhất. Bình thường, số tiền ông kiếm được hàng tháng sẽ đưa cho mẹ ông một ít, chi tiêu cá nhân một ít, số tiền còn lại ông đều gửi vào ngân hàng để sau này làm của hồi môn cho Mạnh Yên.

Còn trang phục mặc trên người của Lý Thiến và Mạnh Yên đều là do Lý Thiến bỏ tiền ra mua. Còn tài sản trên danh nghĩa của Mạnh Yên sợ rằng tất cả tài sản của mọi người ở đây gom lại cũng chưa bằng một phần của cô.

Trong thâm tâm của Mạnh Ngọc Cương cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn nhẫn nạigiảng giải đạo lý với bà nội Mạnh: “Mẹ, thật sự mà nói, với cuộc sống ởnơi này thì một nghìn đồng là đủ cho cả một gia đình ăn uống thoải máirồi.”

Mà ở nhà anh cả, rau dưa gì cũng không cần mua, hơn nữatrước đây cứ đúng giờ ông cũng sẽ đưa gạo đưa thịt sang. Một nghìn đồngnày đơn thuần chỉ là tiền tiêu vặt.

Thật ra, ông cho không tínhlà ít, một mình mẹ ông tiêu pha không thể nào hết được. Nếu như toàn bộsố tiền mẹ ông chi tiêu cho bản thân thì ông không tính làm gì, nhưng sự thực thì toàn bộ số tiền lại để dành cho cháu trai, vậy mà ở trước mặtông còn chê ít, còn đòi thêm tiền. Điều này làm sao có thể khiến tronglòng ông thấy thoải mái cho được? Nhưng ông đã quên, mẹ ông không phảilà người nói đạo lý, nói gì cũng vô dụng.

Bà nội Mạnh vẫn cứngđầu cứng cổ: “Mẹ chi tiêu tương đối nhiều, không được sao?” Thật là đồkhông có lương tâm, bà ta cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Mạnh. Mạnh Yên đã có rất nhiều tài sản, còn cháu trai bảo bối của bà ta làm gì có chúttài sản nào đâu. Mạnh Ngọc Cương là chú ruột coi như đưa một chút thìtính làm gì: “Con chỉ cho một nghìn đồng, đủ chi tiêu hay sao?”

Trong suy nghĩ của bà vẫn là muốn lấy thật nhiều tiền cho Mạnh Quân, nhưngvừa nãy Mạnh Ngọc Cương đã trực tiếp từ chối, bà ta không thể làm gìkhác hơn là nghĩ biện pháp khác để tiết kiệm thêm tiền. Vì lợi ích toàncục bà đã quá nhân nhượng vậy mà Mạnh Ngọc Cương còn tỏ thái độ.

Mạnh Ngọc Cương không nhịn được nữa: “Nếu không đủ, mẹ bảo anh cả đưa thêmtiền cho.” Mẹ ông đang nói cái gì? Già quá nên hồ đồ, nói chuyện mộtchút đạo lý cũng không có.

Mẹ ông nhất định phải ép buộc ông xérách da mặt xuống hay sao? Ông cũng là con trai của bà ta, bà ta khôngthể quan tâm ông một chút hay sao? Ông không cần được hưởng chế độ đãingộ giống như anh cả, chỉ cần một nửa là được rồi. Nhưng tại sao cho đến bây giờ vẫn cứ nghĩ đòi thêm tiền từ ông mà không hề có chút quan tâmnào đến ông cả?