Đôi Môi Anh Đào

Chương 2: Chia tay



Khi nhìn thấy Cố Lễ, Lâm Sương sững sờ trong giây lát.

Bất ngờ hơn, cô lại bình tĩnh quay lưng, đem phần lưng trắng nõn và hoàn mỹ của mình về phía người đàn ông ở cửa.

Lâm Sương đưa tay ra, bóp một ít dầu gội vào lòng bàn tay, trộn với nước và tạo bọt.

Sau đó vừa vò mái tóc dài ướt sũng vừa bước vào bồn nước nóng bên cạnh.

Sau khi ngâm mình trong làn nước ấm, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ gội đầu, thờ ơ hỏi: "Làm sao? Còn chưa ăn đủ?"

Không đợi Cố Lễ trả lời, Lâm Sương khẽ mở một bên mắt, nhướng mày nhìn anh: "Chưa ăn đủ cũng phải dừng, tôi đây không còn sức a."

Cố Lễ: "..."

Anh nhíu mày, thật sự không hiểu nổi, Lâm Sương rốt cuộc làm sao làm được mặt không đỏ tim không đập mạnh, bình tĩnh như không nói ra khỏi miệng.

Rút lại suy nghĩ của mình, người đàn ông nuốt nước bọt, rời mắt khỏi cô và nhìn vào chiếc gương phía trên bồn rửa bên cạnh.

Anh trầm giọng nói: "Lời em vừa nói có ý gì?'

Lâm Sương trầm mặc.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia một hồi, mỉm cười: "Chính là anh hiểu ý đó."

Đối với quan hệ giữa hai bọn họ, cô không biết từ "Chia tay" có thể dùng được hay không.

Dù sao giữa cô và anh cũng không tính là quan hệ bạn trai bạn gái.

Bởi vì giữa hai bọn họ không có cảm tình, bất quá là mối quan hệ bạn tình.

Ánh mắt Cố Lễ tối sầm lại, nhìn về phía Lâm Sương: "Tại sao em muốn chia tay?"

Ngữ khí có chút lạnh lùng.

Nhưng Lâm Sương cũng không có coi trọng, cô trầm mặc một lát, nhướng mày nhìn hơi nước bốc lên: "Bởi vì tôi không muốn phá hoại tình cảm của người khác."

Sau khi Lâm Sương nói xong, cô lại ngước mắt lên và mỉm cười với người đàn ông, "Thật ra, chúng ta cũng không hẳn là nói chia tay đúng không."

"Chỉ có những cặp đôi mới chia tay."

"Chứ tôi với anh... chúng ta không phải một đôi."

"Chắc hẳn trong lòng anh cũng rất rõ ràng, giữa chúng ta chỉ có tình chứ không có yêu."

Cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Tuy nhiên, Cố Lễ cảm thấy mỗi lời nói của cô như một cây kim cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào tim của anh, khiến anh đau đớn.

Anh nhắm mắt lại, một tia lý trí cuối cùng đều bị lời của Lâm Sương quét sạch.

Cố Lễ vốn muốn giải thích về vị hôn thê kia của mình, lại cười lạnh một tiếng, "Nói hay lắm!"

Nụ cười lạnh lùng, đầy giễu cợt và khinh

Trong bồn tắm, người Lâm Sương cứng đờ.

Mãi cho đến khi Cố Lễ đóng sầm cửa lại, cô mới nhíu mày liếc nhìn cửa phòng tắm đang đóng kia.

Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cô vội lấy mộc vốc nước dội lên mặt, lấy lại tinh thần.

...

Sau khi Cố Lễ đóng sầm cửa lại, anh tùy tiện cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tức giận mở cửa phòng ngủ chính bước ra ngoài.

Trên người anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, chân lê đôi dép tông đi thẳng ra cửa.

Người đàn ông hung hăng mở cửa, nhưng lại không đi ra ngoài.

Cuối cùng, Cố Lễ đứng ở hành lang hứng gió một hồi, sau đó dùng sức đóng cửa lại, xoay người đi vào thư phòng.

Thư phòng ở sát cạnh phòng ngủ thứ hai.

Sau khi Cố Lễ bước vào, anh đóng sầm cửa thư phòng thật mạnh, như thể đang phát tiết.

Sau đó anh đi đến chiếc ghế phía bên bàn ngồi xuống, tiện tay ném điện thoại lên bàn rồi gác hai chân dài lên bàn chồng lên nhau, khắp người tỏ ra vẻ không hài lòng.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại anh ném trên bàn rung lên.

Cố Lễ liếc nó một cái, đột nhiên phát hiện ra nó là của Lâm Sương.

Trong lúc làm, điện thoại của cả hai để trên bàn cạnh giường.

Vừa rồi đầu óc Cố Lễ rối bời, cũng không quá chú ý.

May mắn thay, anh đã không rời đi.

Cố Lễ cau mày, hạ chân xuống.

Anh đưa tay cầm lấy điện thoại của Lâm Sương trên bàn.

Vốn định quay về phòng ngủ chính để đổi điện thoại, nhưng khi nhìn thấy một tin nhắn từ dãy số lạ đó, anh lại dừng lại.

Đó là một số địa phương vì màn hình bị khóa nên nội dung tin nhắn mà Cố Lễ nhìn thấy bị hạn chế.

Nhưng cái tên "Tô Vấn Châu" vô cùng đau mắt.

Trái tim anh thắt lại, người đà ông siết chặt điện thoại.

Do dự một lúc, Cố Lễ mở khóa màn hình điện thoại của Lâm Sương bằng động tác mở khóa đơn giản nhất.

Lúc này, Cố Lễ cảm kích vì Lâm Sương là người luôn sợ rắc rối và hay quên.

Mở giao diện tiếp xúc, cuối cùng anh cũng nhìn thấy toàn bộ tin nhắn từ số lạ.

—Tôi là Tô Vấn Châu.

—Tôi đã về nước rồi.

Tuy tin nhắn chỉ có vài chữ nhưng lại giống như hai tảng đá lớn đập mạnh vào trái tim Cố Lễ, nặng nề và tắc nghẽn.

Sắc mặt anh có chút u ám, ngay cả ánh mắt của người đàn ông cũng có sự lạnh lẽo của mùa đông tuyến giá.

Cố Lễ thiếu chút nữa không nhịn được xóa tin nhắn, sau đó chặn số điện thoại đó.

Nhưng lý trí đã thuyết phục anh.

Người đàn ông trầm mặt, cầm điện thoại mở cửa thư phòng và đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Anh ném điện thoại của Lâm Sương xuống giường, quay sang phòng thay đồ, tìm một chiếc áo sơ mi và bộ vest sạch sẽ, cắn răng nghiến lợi thay quần áo.

...

Cố Lễ mặc quần vào và định mặc áo sơ mi thì cửa phòng tắm mở ra.

Lâm Sương quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Trên tay còn cầm một cái khăn khô, từ từ lau tóc đang ướt.

Nhìn thấy Cố Lễ đang mặc quần áo, cô sửng sốt một chút, liếc nhìn chiếc áo vest trên giường.

Cố Lễ nghiêng người về phía cô, nghe thấy tiếng động cũng không thèm nhìn cô, chỉ cài cúc áo không nói một lời.

Sắc mặt lạnh lùng, quanh thân anh không khí trở nên lạnh lẽo, nhìn qua tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Lâm Sương suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Anh định đi đâu à?"

Vốn dĩ cô hỏi điều này không phải vì muốn giữ anh ở lại, chẳng qua cảm thấy có chút kinh ngạc.

Dẫu sao, bọn họ cũng ở chung được ba năm, Cố Lễ mỗi lần tới đều là sáng sớm ngày thứ hai mới rời đi.

Người đàn ông vừa cài xong chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng, rốt cuộc cũng quay lại và nhìn cô.

Lông mày của anh nhướng lên, thanh âm trầm đục, mang theo một tia tức giận: "Tại sao tôi phải đi?"

Lâm Sương: "..."

Cô chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới: "Vậy anh mặc này làm gì?"

Chẳng lẽ định mặc áo sơ mi âu phục đi ngủ?

Cố Lễ phát nghẹn.

Anh vốn định rời đi, sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa, anh sẽ không áp chế được cơn giận trong lòng, và sẽ trút giận hết lên người Lâm Sương.

Nhưng vừa rồi Lâm Sương hỏi, anh lập tức từ bỏ ý định rời đi.

Vừa nghĩ tới tin nhắn của Tô Vấn Châu gửi, vừa nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa Lâm Sương và Tô Vấn Châu... Cố Lễ lại không thể kiểm soát được tính khí nóng nảy của mình.

"Em... chắc chắn giữa chúng ta sẽ kết thúc?"

Anh trầm giọng, hết sức kiềm chế.

Tuy nhiên, nếu Lâm Sương lắng nghe cẩn thận chút, liền có thể nhận ra được giọng nói của anh có chút run rẩy.

Nhưng Lâm Sương lại không có tâm tư để ý, cô vừa bắt gặp ánh mắt của anh liền giật giật khóe miệng "Đúng."

Cô không chút do dự liền trả lời dứt khoát như vậy.

Cố Lễ giận giữ cười, "Được, vậy bây giờ em có thể dọn ra khỏi đây."

"Chúng ta đã chia tay rồi, em không có tư cách ở trong nhà này nữa."

Người đàn ông một hơi nói ra, giọng điệu cao vút, tràn đầy tức giận.

Sau khi nghe những gì anh nói, Lâm Sương sững người trong giây lát, biểu tình có chút ngưng trọng.

Thấy cô như vậy, Cố Lễ trong lòng hừ một tiếng.

Vào lúc này nửa đêm, anh cũng không tin Lâm Sương có khí thế, dọn ra khỏi nơi này.

Nếu như, nếu như cô nhượng bộ...

Cố Lễ nghĩ đến, trong lòng lửa giận cũng ít hơn một chút.

Một lát sau, bởi vì Lâm Sương nói một câu "Có thể" đã khiến ngọn lửa lại bùng lên, suýt chút nữa đốt cháy trái tim của anh.

Nhưng người phụ nữ này lại hoàn toàn không ý thức được, gật đầu nói: "Anh nói đúng, tôi thật sự

không nên tiếp tục ở trong nhà anh.

Dừng một chút, cô nói tiếp: "Bất quá bây giờ đã muộn lắm rồi."

"Nửa đêm không thể ra ngoài thuê nhà."

"Vậy chúng ta thương lượng đi? Ngày mai tôi sẽ chuyển đi?"

Giọng của cô vẫn luôn mềm mại, không có chút sốt ruột hay khó chịu.

Lâm Sương cảm thấy cô vô cùng thông tình đạt lý, không khóc và không bám người khác.

Cố Lễ nên cảm thấy may mắn khi tìm được một người bạn giường dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của anh, khuôn mặt anh càng lúc càng tối sầm? Áp xuất không khí xung quanh cũng thấp hơn trước?

Lâm Sương không giám lại gần anh, yên lặng nhặt chiếc váy ngủ bằng lụa treo ở cuối giường, quay người đi vào phòng thay đồ.

Dường như nhớ đến cái gì đó, cô lại nói thêm: "Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ ở bên ngoài."

"Chẳng qua là hành lý cỏ thể cần phải tạm thời để ở đây, ngày mai tôi sẽ dọn mang đi."

"Được không?"

Lâm Sương nói xong, lẳng lặng nhìn người đàn ông chốc lát.

Thấy anh không phản đối, cô mở tủ, treo bộ váy ngủ vào trong.

Sau đó cầm lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Cố Lễ luôn nhìn hành động từ nãy giờ của cô.

Từ vẻ ngoài của Lâm Sương, anh biết rằng lới nói của cô không chỉ là một lời nói.

Người phụ nữ độc thân chết tiệt này!

Cô lại không hề nhượng bộ? Hoặc là phản bắc anh một chút cũng được a!

Cố Lễ âm thầm nghiến răng, bán tay buông thõng bên chân thỉnh thoảng nắm chặt rồi thả lỏng.

Mãi cho đến khi Lâm Sương thay quần áo xong đi ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi môi mỏng khẽ mở, muốn giữ lại, nhưng lại không nói nên lời.

Anh chửi thề một tiếng!

Anh làm sao quên được Lâm Sương tính tình vẫn luôn lạnh lùng?

Cô chính là một người phụ nữ vô tâm!

...

Lâm Sương mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan có cổ, vạt áo lót màu đen thấp thoáng, lộ ra sự cám dỗ chết người trong sự thuần khiết của cô.

Phía dưới cô là một chiếc quần bò màu xanh nhạt, vạt áo sơ mi tùy ý nhét vào cạp quần, vòng eo có thể nắm được bằng tay khiến cho Cố Lễ luôn dán mắt vào cô không dời.

Lâm Sương cùng anh chào hỏi "Vậy tôi đi trước."

"Ngày mai tôi sẽ qua lấy hành lý sau, khi đó sẽ báo cho anh, đến lúc đó anh tìm một người đến nhà quét dọn một chút đi."

Lời nên nói cũng đã nói rõ ràng, Lâm Sương cầm túi xách và điện thoại, bước ra khỏi phòng ngủ.

Cô ra huyền quan thay một đôi dép lê ánh bạc, kiểu dáng mới nhất, thịnh hành nhất năm nay. có thể mang ra ngoài, vừa sành điệu lại thoải mái.

Ngay khi Lâm Sương mở cửa ra ngoài, Cố Lễ cầm áo khoác đi theo.