Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 63: Tôi Cái Gì Cũng Đều Không Muốn



Cố Hiểu Thần nghe thấy lời nói này của anh, bỗng nhiên hiểu ra từ “cậu ta” trong lời nói của anh là ai. Chợt có chút tức giận, cô một tay cầm túi đeo, một tay ôm món quà, chỉ nhìn anh, cũng không cất tiếng đáp lại.

Làn khói trắng từ trong miệng anh thổi ra, đôi mắt Ngũ Hạ Liên màu hổ phách trong bóng đêm càng thêm sâu xa, tầm mắt quét qua món quà trong ngực cô, sâu thẳm nói, “Muốn cái gì. Kim cương, châu báu, xe, nhà, em chỉ cần mở miệng, tôi đều có thể cho em.”

Một câu nói này của anh khiến Cố Hiểu Thần triệt để hiểu rõ, ở trong mắt anh, cô chính là một người phụ nữ có thể dùng tiền để đổi lấy.

Giá rẻ như vậy.

Cố Hiểu Thần nắm chặt túi đeo, nhẹ giọng nói, “Tôi cái gì cũng đều không muốn.”

“Đừng nói với tôi là em thích cậu ta.” Ngũ Hạ Liên mặc nhiên nói, thân ảnh cao lớn giống như một bức tường cao.

Cố Hiểu Thần có hơi muốn cười, khách quan điềm tĩnh nói, “Rất tao nhã, làm người ngay thẳng, lại biết quan tâm người khác, tôi thích anh ấy, đây cũng không có gì kỳ lạ.”

“Hơn nữa lại có tiền.” Ngũ Hạ Liên bổ sung thêm một câu.

“Xin lỗi, tôi muốn đi lên.” Cố Hiểu Thần không định cùng anh tiếp tục dây dưa nữa, xoay người đi vào chung cư cao tầng. Mà Ngũ Hạ Liên ở phía sau rút điếu thuốc trong miệng ra, đem đầu thuốc ném trên mặt đất, lúc rảo bước đi một chân giẫm tàn thuốc, mấy bước lớn đã đuổi kịp cô, mạnh mẽ đưa tay nắm chặt cổ tay cô.

Cố Hiểu Thần kinh ngạc không thôi, trong lúc bối rối cả người đã bị anh ép vào vách tường.

Đôi mắt anh tinh tường sâu sáng nhìn thẳng vào cô, mùi nước hoa Cologne trộn với mùi thuốc lá phảng phất bay đến. Cố Hiểu Thần hét to, “Buông tay”, anh lại ở bên tai cô “suỵt” một tiếng, lưu manh nói, “Em muốn khiến người ở toà chung cư này đều ra đây xem kịch hay sao. Nếu như em muốn, tôi ngược lại cũng không để bụng.”

Cố Hiểu Thần đành phải thu giọng, nhẹ nhàng tránh mặt qua, cảm giác bối rối.

“Đừng khảo nghiệm tính kiên nhẫn của tôi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói lời mê, kề sát bên tai cô nói, “Cô gái ngoan.”

Cố Hiểu Thần một động tác cũng không có, anh bất chợt buông tay, ngưng mắt nhìn cô, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, xoay người rời đi. Cố Hiểu Thần lập tức co chân chạy nhanh lên trên tầng, đến nỗi quên cả đi thang máy. Cao ốc mười hai tầng, cô một hơi leo thẳng lên.

Dùng chìa khoá mở cửa, trong nhà một mảnh tối đen, không có mở đèn.

Cố Hiểu Thần thả đồ ở hai tay xuống, kế tiếp ngã ngồi trên sô pha, trong lòng chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt.

***



“Cố tiểu thư, chào buổi sáng.”

Ngày thứ hai đi làm, Cố Hiểu Thần bình tĩnh như bình thường. Chào hỏi đồng nghiệp, cô ngồi ở bàn làm việc bắt đầu công việc một ngày. Chỉ là cũng quên luôn phải pha cà phê cho anh, hơn nữa cũng không muốn đối mặt với anh. Thư ký Hạ trực tiếp đi vào phòng làm việc, bất mãn nói, “Cố tiểu thư, sáng mỗi ngày đều phải pha cà phê cho Liên thiếu gia, cô làm sao quên rồi.”

Cố Hiểu Thần đứng dậy, “Xin lỗi, thư ký Hạ, tôi lập tức đi ngay.”

“Cô cũng không phải là ngày đầu tiên vào công ty, loại chuyện này tôi không muốn nhắc nhở lần nữa.” Hiển nhiên, thư ký Hạ nhận được cuộc điện thoại cấp trên gọi đến, cô ấy luôn là trợ thủ của Liên thiếu gia, cho nên không cho phép cấp dưới không tập trung như vậy.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Cố Hiểu Thần lập tức lao thẳng đến phòng trà nước.

Pha xong cà phê, Cố Hiểu Thần gõ cửa lớn văn phòng tổng tài.

Trong phòng làm việc rộng lớn quạnh quẽ, Ngũ Hạ Liên đang cầm bút ký tên lên các mục văn kiện. Cố Hiểu Thần đi đến gần anh, đem cà phê đặt ở trên bàn, “Liên thiếu gia, cà phê.”

“Đi ra.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Cố Hiểu Thần vốn dĩ còn phập phồng lo sợ, không biết nên đối mặt thế nào, nhưng không nghĩ đến thái độ lạnh lùng của anh khiến cho nhân sinh lạnh lẽo. Cô đáp một tiếng, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Ngũ Hạ Liên mới ngừng bút, mắt liếc hơi nóng cà phê bốc khói trên bàn, tiếp tục động bút.

Cả buổi sáng, không phát sinh thêm sự kiện gì đặc biệt nữa. Thời gian buổi chiều, dự họp hội nghị hoạch định, mà cô làm trợ lý theo bên cạnh ghi chép. Cuộc họp kéo dài hai tiếng, sau khi kết thúc, gần như đã là giờ tan làm. Ngôn Húc Đông không quay trở về bộ phận nước ngoài của mình, mà đi theo Ngũ Hạ Liên đến văn phòng.

Lại thảo luận tiếp, thư ký Hạ gõ cửa đi vào, “Liên thiếu gia, quà mừng sinh nhật tặng cho lão tổng của Châu thị đã chuẩn bị xong rồi.”

Ngũ Hạ Liên hỏi, “Thư ký Hạ, tối nay nếu như không có việc, thì cùng tôi đi dự tiệc.”

“Buổi tối tôi không có việc.” Thư ký Hạ cười đáp lại.

Ngôn Húc Đông không nhịn được trêu ghẹo, “Sau khi tan làm thì không phải là thư ký Hạ nữa, mà là Hạ Viện tiểu thư. Hơn nữa đây phải tính là tăng ca.”

“Cô đi chọn lễ phục, tính cho tôi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.



“Vâng.” Khuôn mặt mỹ lệ của Hạ Viện luôn lạnh lẽo băng giá nở ra một nụ cười mỹ lệ, xoay người lui ra khỏi văn phòng.

Ngôn Húc Đông một tay đặt trên bàn, ngón tay vô vị thỉnh thoảng gõ mặt bàn, không chút lưu tình, “Xem ra tối nay cậu có hẹn rồi, buổi tiệc sinh nhật của Châu thị.”

“Cậu cũng có thể đi tham gia buổi tiệc.” Ngũ Hạ Liên nhướn mày, không để bụng có người thay anh đi dự tiệc.

Ngôn Húc Đông không thích những cảnh tượng như vậy, liền gấp rút từ chối, “Cho tôi xin, loại tiệc như vậy tôi không thích đi. Cậu đừng có mà kéo tôi xuống nước.”

Anh đứng dậy, định tan làm, “Ngày mai gặp.”

Trong phòng làm việc của trợ lý ở tầng lầu cao nhất, Cố Hiểu Thần nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Hôm nay là thứ sáu, cô phải về nhà đổi bộ đồ, sau đó đi đến Châu gia. Nhất thời nghĩ đến phải đi Châu gia, Cố Hiểu Thần có hơi căng thẳng, càng có chút bất an.

“Quản lý Ngôn, lại đến đón trợ lý Cố tan làm à?” Đồng nghiệp ở một bên thu dọn xong đồ đạc nhìn thấy người đến, trêu đùa hỏi.

Ngôn Húc Đông trong tay cầm áo vest âu phục, một bộ dáng cà lơ phất phơ, “Tôi lần này đến đón các cô cùng tan làm.”

“Thế sao? Chẳng lẽ quản lý Ngôn mời chúng tôi ăn cơm?” Một người đồng nghiệp khác lập tức hỏi.

Ngôn Húc Đông không để bụng cười, “Vậy có gì không thể.”

“Muôn năm ! Buổi tối hôm nay quản lý Ngôn mời khách !” Hai người đồng thời reo lên, lại hỏi, “Hiểu Thần cô xong chưa? Bây giờ chúng ta đi ăn cho quản lý Ngôn phá sản luôn.”

Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đeo lên, áy náy nói, “Xin lỗi, hôm nay tôi còn có việc, nên không đi được.”

“Hở? Không phải cụt hứng như vậy chứ?”

“Thật sự là xin lỗi.” Cố Hiểu Thần áy náy cười.

Ngôn Húc Đông quan tâm nói, “Lần sau đi, em có việc thì cứ đi trước đi.”

“Quản lý Ngôn, vậy cơm còn mời nữa không?”

“Dĩ nhiên.”