Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 47: Là Anh Hay Là Cô



Đối với sự lời trêu chọc của Ngôn Húc Đông, Ngũ Hạ Liên tự nhiên không thèm đếm xỉa.

“Tôi biết cậu đang trong thời gian nghỉ phép không bàn công việc, nhưng tôi vẫn muốn chen vào một câu. Tối hôm nay chúng tôi có thể ký kết hợp đồng, ngày mai về nước.” Ngôn Húc Đông chậm rãi nói, nhìn thấy có người đưa một ly rượu đến, nhận lấy uống một ngụm, ngẩng đầu khen ngợi, “Y tiểu thư, một năm không gặp, tài pha chế rượu của cô ngày càng tiến bộ rồi.”

“Quản lý Ngôn quá khen rồi.” Y Lâm cười đáp lại, hiển nhiên cô là chuyên viên pha chế rượu.”

“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần cũng nhận lấy một ly rượu, cầm ly rượu cổ dài trên tay uống một ngụm nhỏ. Cô tuy rằng không uống rượu, nhưng cũng cảm thấy mùi vị của loại rượu này rất ngon. Không chua cay, cũng không quá kích thích, nhưng lại hơi ngọt, mang theo một chút mùi thơm phảng phất của nước trái cây. Cô không thể không tham lam, lại uống nhiều thêm một ngụm.

Ngũ Hạ Liên liếc thấy động tác nhỏ của cô, trầm giọng nói, “Rượu do Y Lâm pha chế có sức ngấm về sau rất lớn, không biết uống thì uống ít một chút.”

“Vâng.” Cố Hiểu Thần không ngại ngùng, một khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Y Lâm sau khi pha cho hai người mỗi người một ly thì đi đến bên người Ngũ Hạ Liên, dịu dàng nép vào cánh tay anh, đặc biệt dễ thương. Ánh mắt của cô thỉnh thoảng liếc qua Ngôn Húc Đông, quét lên trên người của cô gái đeo mắt kính gọng đen. Giống như là bản năng của phụ nữ, lòng cảnh giác là tính trời sinh.

“Liên, cậu đừng trêu Hiểu Thần nữa.” Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, đùa cợt, “Chỉ là mới uống say có một lần.”

“Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.” Lông mày Ngũ Hạ Liên nhướn lên.

Cố Hiểu Thần liền trở thành nhân vật chủ đề bị bàn tán, khuôn mặt đỏ lúc này càng thêm gay gắt, thậm chí đến cả cần cổ cũng đỏ, cả người giống như là một miếng trứng tôm đã nấu chín kỹ.

Ngôn Húc Đông nhẹ cười ra tiếng, không chịu được nói, “Được rồi được rồi, đừng trêu cô ấy nữa.”



“Vậy chúng tôi đi trước nhé, không phá đám kỳ nghỉ của hai người.” Ngôn Húc Đông đứng dậy, cất tiếng chào với Y Lâm, “Y tiểu thư, chúc kỳ nghỉ vui vẻ.”

Cố Hiểu Thần lập tức đặt ly rượu xuống, hướng về phía hai người họ gật đầu.

“Tôi tiễn hai người.” Y Lâm hơi mỉm cười, giúp bọn họ mở cửa.

Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần sánh bước rời khỏi.

Y Lâm đóng cửa lại, đi về phía quầy rượu lại pha chế thêm một ly. Cô cầm ly rượu quay trở về ngồi bên cạnh Ngũ Hạ Liên, thờ ơ hỏi, “Liên, vị tiểu thư vừa nãy… là ai vậy?”

Ngũ Hạ Liên cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống một ngụm, lạnh nhạt nói, “Trợ lý của tôi.”

“Hoá ra là trợ lý.” Tay của Y Lâm thò vào phía ngực anh, ngón tay như có như không vuốt ve. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghi hoặc nói, “Quản lý Ngôn hình như rất quan tâm cô ấy.”

Ngũ Hạ Liên đem ly rượu đặt lên bàn trà, duỗi tay nắm chặt cằm của cô rồi nâng lên, “Tôi chỉ cảm thấy em đối với cậu ta rất quan tâm.”

“Cậu ta nào?” Y Lâm móc lấy cổ tay anh, kéo anh đến gần mình hơn.

Đến cuối cũng là anh, hay là cô đây.

Ánh mắt Ngũ Hạ Liên thoáng chút căng thẳng, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt cướp đi toàn bộ hơi thở của cô, như muốn nuốt chửng cô. Bàn tay to vén váy của cô, đồng thời tiến hành xâm chiếm. Cô hơi rùng mình dưới thế tiến công bá đạo của anh, không ngăn được phát ra tiếng rên rỉ, “Liên.”