Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 195: Người Quản Lý Bí Ẩn



Bảy ngày sau, Ngũ thị cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời với Ngân hàng thương mại.

Cố Hiểu Thần đứng trước mặt Chu Trị Thanh, không dám tin mà mở to mắt, tràn đầy nghi ngờ, “Cái gì? Ngũ thị từ chối thoả thuận? Tại sao chứ?”

“Nhất định là ở khâu nào đó đã xảy ra lỗi!” Chu Trị Thanh cau mày, rất là đau đầu, “Trợ lý Cố, lập tức hẹn lại quản lý Hà của Ngũ thị, không cần biết dùng cách gì, nhất định phải liên hệ được anh ta!”

“Vâng!”

Cố Hiểu Thần biết tình hình nghiêm trọng, lúc trước từ Ngũ thị trở về, Chu Trị Thanh cho rằng nhất định sẽ giành được thoả thuận này, nên tự tin kiến nghị với lãnh đạo cấp cao. Thậm chí còn đạt được cam kết bằng miệng với bên thứ ba. Cố Hiểu Thần không ngừng bấm máy liên lạc với quản lý Hà của Ngũ thị, nhưng các cuộc điện thoại đều nói rằng, “Quản lý Hà đang bận”, “Quản lý Hà không tiện nghe điện thoại”.

Rõ ràng, đó là cách nói tránh khoa trương và qua loa của đối phương.

Nghĩ cả nửa ngày, cô quyết định đến Ngũ thị “ôm cây đợi thỏ”.

Cố Hiểu Thần đi báo với Chu Trị Thanh một tiếng, cầm túi lên đi đến Ngũ thị. Cô ngồi chờ trên sô pha ở đại sảnh tầng trệt Ngũ thị, kiên nhẫn chờ đợi. Nháy mắt đã mấy tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy người đến, mãi đến giờ trưa nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy quản lý Hà đang chậm rãi từ trong thang máy đi ra.

“Quản lý hà.” Cố Hiểu Thần cất bước lớn trầm ổn đi đến, cản đường quản lý Hà.

Quản lý Hà sững người, sau đó cười chào, “Trợ lý Cố?”

“Quản lý Hà, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không, thuận tiện muốn cùng anh bàn bạc về dự án hợp tác với Ngân hàng thương mại.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, tỏ rõ ý định.

Quản lý Hà trầm giọng nói, “Trợ lý Cố, ăn cơm thì không cần đâu. Dự án của Ngân hàng thương mại đã không còn do tôi phụ trách nữa rồi.”

Đến lượt Cố Hiểu Thần sững sờ, sau đó từ trong lời nói của quản lý Hà mới biết dự án của Ngân hàng thương mại đã bị chuyển sang tay một người khác. Cô lại hỏi ai là người quản lý, quản lý Hà chỉ nói, “Hiện tại anh ấy đang ở sân gôn ở ngoại ô phía tây.”

Sân golf ở ngoại ô phía tây?

Cố Hiểu Thần nhìn quản lý Hà đi qua trước mặt cô, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Trị Thanh. Chu Trị Thanh lúc này đang đàm phán thương lượng với bên thứ ba, ông ta lệnh cho Cố Hiểu Thần đi gặp người quản lý kia trước. Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần bắt taxi đi đến vùng ngoại ô phía tây.



Phong cảnh ven đường lướt qua như bay, cô nghĩ người quản lý đó sẽ là ai.

Chẳng lẽ sẽ là anh ấy?

***

Sân golf ngoại ô phía tây.

Thật kỳ diệu, lúc Cố Hiểu Thần đến câu lạc bộ của sân golf ngoại ô phía tây, đã có người phục vụ đứng ở ngoài cửa câu lạc bộ chờ tiếp đón. Trong lòng Cố Hiểu Thần mang theo nghi hoặc, chỉ hơi mỉm cười gật đầu, rồi đi theo người phục vụ vào trong câu lạc bộ.

“Tiểu thư, mời đi bên này.”

Cố Hiểu Thần được dẫn đến khu vực nghỉ ngơi của câu lạc bộ, nhìn ngó xung quanh, đã thấy ở phía xa xa có một bóng dáng cao thẳng. Chính là Ngũ Hạ Liên. Anh mặc áo golf màu đen, và một áo ba lỗ để chống lạnh, thoải mái và phóng khoáng. Trong trí nhớ của cô, rất hiếm khi thấy anh không mặc âu phục, nhưng vẫn rất đẹp trai. Người luôn được thượng đế vô cùng sủng ái, điều này khiến Cố Hiểu Thần không khỏi cảm thán.

“Liên.” Tiếng gọi của Tô Ma vang lên khiến người ta không thể không chú ý. Người phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt hạt dưa rạng rỡ, một đôi mắt phượng khiến người ta động lòng.

Cố Hiểu Thần nhìn thấy người phụ nữ đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, thân mật ôm lấy anh nhàn nhạt cười.

“Liên thiếu gia.” Người phục vụ cung kính gọi.

Ngũ Hạ Liên liền ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng đó lập tức đập vào đáy mắt Cố Hiểu Thần. Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào. Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười, nụ cười đó vô cùng xa lạ giống như là đang nhìn một người không hề quen biết, ánh mắt anh liền siết chặt lại. Ngược lại, người phụ nữ đang chế ngự bên cạnh anh chắc là người mới, nũng nịu nói, “Liên, cô ấy là ai!”

Ngũ Hạ Liên lườm người phụ nữ kia một cái, ánh mắt đó lạnh băng, người phụ nữ ngược lại bị giật mình, không dám nói gì nữa.

“Hạ tổng.” Cố Hiểu Thần mở miệng chào, lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho anh, “Chào anh. Tôi là Cố Hiểu Thần của Chứng khoán Ngân hàng thương mại, rất vinh hạnh được gặp Hạ tổng.”

Ngũ Hạ Liên cũng không nhận, vẻ mặt thờ ơ hững hờ.



Người phụ nữ biết ý nhận lấy tấm danh thiếp, lẩm nhẩm chức danh trên tấm danh thiếp, “Trợ lý quản lý bộ phận khách hàng………..”

“Tôi nghĩ Hạ tổng đối với Ngân hàng thương mại chúng tôi có lẽ là có chỗ nào đó chưa hiểu rõ, tôi có thể…….” Lời nói của Cố Hiểu Thần chỉ nói được một nửa, lại bị anh đanh giọng cắt ngang, “Không phải là không hiểu rõ, mà cơ bản là không có hứng thú!”

“Hạ tổng, tôi tin rằng dự án hợp tác với Ngân hàng thương mại chúng tôi tuyệt đối sẽ mang lại nhiều hiệu quả và lợi ích………..”

“Trợ lý Cố nếu đã có tự tin như vậy, vậy thì hãy thuyết phục tôi, khiến cho tôi cảm thấy hào hứng.” Anh lại lần nữa cắt ngang lời của cô, rồi tuỳ ý đứng lên, đi đến sân golf cùng với tình yêu mới.

Thời tiết tháng ba vẫn chưa được xem là ấm áp.

Lúc gió hiu hiu thổi, vẫn mang theo hơi lạnh, mặc dù ánh nắng buổi chiều rất đẹp.

Cố Hiểu Thần đi theo phía sau Ngũ Hạ Liên và giải thích chi tiết cụ thể. Còn anh chỉ đánh golf, người phụ nữ đi theo ở một bên thỉnh thoảng lại nũng nịu lớn tiếng tán thưởng kỹ năng đánh bóng của anh, hai người như thể cho rằng cô không tồn tại. Buổi trưa còn chưa ăn cơm, cộng thêm nguyên nhân quá lo lắng, nên Cố Hiểu Thần cảm thấy bụng hơi đau.

Một cơn đau quặn kéo đến, khiến cô đột nhiên im lặng, cắn chặt răng chịu đựng.

Hai tay Ngũ Hạ Liên cầm gậy golf đang chuẩn bị đánh bóng, bên tai giọng nữ dịu dàng của cô đột nhiên dừng lại, anh liền ngoảnh đầu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, ánh nắng chiếu xuống có chút trong suốt.

Một bóng dáng cao lớn đến gần trước mặt, Cố Hiểu Thần cau mày ngẩng đầu, anh lạnh giọng chất vấn, “Thân thể không thoải mái?”

“Không có, đa tạ Hạ tổng đã quan tâm.” Cô bướng bỉnh kéo ra nụ cười, nhưng bụng vẫn đau quặn thắt.

Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nộ khí kia giống như ngọn lửa bùng lên, khuôn mặt điển trai mù mịt, “Hôm nay tôi không muốn nghe cô thuyết phục nữa, một giờ chiều ngày mai, cô đến Ngũ thị.”

“Tiểu Trần! Cậu tiễn cô ấy đi!” Anh ra lệnh, tài xế tiểu Trần liền đáp lại, “Vâng.”

“Không cần phiền như vậy. Cảm ơn Hạ tổng.” Cố Hiểu Thần cười từ chối, bướng bỉnh xoay người.

Ngũ Hạ Liên nheo mắt chim ưng, nhìn bóng dáng cô mất dần, tiện tay đưa gậy đánh golf cho người phục vụ, rảo bước đi theo hướng cô rời đi.