Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 92



Tề vương Nam Cung Diệpcùng bọn người của Nam Cung Duệ ở tại trong phòng nghị sự quan nha, thương thảovấn đề tấn công Nhu Yên đảo, cả đêm Nam Cung Diệp có chútkhông yên lòng, bên tai vẫn nghe Tây Môn Vân bố trí,còn có sự phản đối của Thụy Vương, đáng tiếc lần này Tây Môn Vân là phụng ý chỉhoàng thượng, bất kể Thụy Vương có đồng ý hay không, hắn cũng phải tấn côngNhuYên đảo, bất quá hắn không đường nào để tiến vào Yên Hải, nhưng Nam Cung Duệlại lắc đầu nói không biết, trong lúc nhất thời làm cho phòng nghị sự lâm vàobế tắc.

Ai mà biết được ThụyVương căn bản không muốn vào kinh, trong đáy lòng Tây Môn Vân cũng có vài phầnkính nể hắn.

Lúc này, thị vệ của Thụyvương phủ bỗng vọt vào bẩm báo.

"Không xong, có mộtcô gái tự xưng là An vương phi àoào xông vào Thụy Vương Phủ,còn mang theo một thị vệ, lệnh cho thuộc hạ đi bẩm báo với Tề vương, nóihắn lập tức đến trước Giang Hà."

Tề vương Nam Cung Diệpsắc mặt trầm lại, nắm chặt hai tay, các khớp ngón tay một mảnh xanh nhạt, mắtlạnh bắn ra bốn phía, sau đó liền xoay người hướng ra bên ngoài , lúc nàytrong quan nha rất nhiều ngườibị kinh động, vẻ mặt Tây Môn Vân cũngrất khó coi, theo sát phía sau thân hình của Nam Cung Diệp màphóng ra bên ngoài, chầm chậm mởmiệng.

" Nàng không phải làmuốn đi hủy hỏa pháo chứ? Nhưng hỏa pháo là do hoàng kim giáp trong coi ."

" Cái gì?"

Trong thiên hạ cótam đại kì binh hoàng kim giáp đứng vị trí thứ nhất, thứ hai là ngân y vệ,nhưng ngân y vệ ở trong tay thái tử LâmPhong quốc, cái cuối cùng là đồng thương thủ nằm ở trong tay của quốc vương ỨcLa.

Chẳng qua là không aibiết hoàng kim giáp lại nằm ở trong tay của Hạo Vấn Đế, lần này lại phái bọn họra ngoài áp tải hỏa pháo kia, mà hoàng kim giáp trước nay chỉ có thắng khôngbại bao giờ, có thể thấy rằng họ lợi hại như thế nào, vậy Lan Nhi cùng đámngười Thiên Bột Thần không phải là đối thủ của hoàng kim giáp, tuấn nhan củaNam Cung Diệp bây giờ giống như một tờ giấy trắng, thân hình lay động hai cái,cuối cùng không nói gì, vọt ra khỏi quan nha, thấy có người dắt ngựa tới đây,liền phi thân lên ngựa chạy thẳng tới Giang Hà.

Phía sau Tây MônVân cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ cũng theo sát một bên giống như trước, Tri PhủĐịnh Châu lập tức chỉ huy dẫn một phần binh tướng đi theo, quantrọng nhất là phải bảo vệ tốt đám người của Thụy Vương cùng Tề vương.

Nam Cung Diệp giục ngựachạy như điên, ở trong lòng lớn tiếng chậm rãi tự nhủ.

Lan Nhi, nàng vạn lầnphải chịu đựng chờ ta đến.

Lan Nhi, nàng đã đáp ứngta, phải ngoan chờ ta trở lại, nàng đừng bỏ lại ta.

Lan Nhi, là lỗi của ta,ta không nên để một mình nàng đi trước, nếu như nàng có việc, ta vĩnh viễn sẽkhông tha thứ cho mình.

Lan Nhi, nếu như nàng cómột chút tổn thương nào, ta thề sẽ để cho giang sơn này phải chôn chung cùngnàng.

Đến cuối cùng Nam CungDiệp ở trên ngựa điên cuồng hét lên, sợi tóc trên không trung khiêu vũ thànhmột đoàn, giống như một loại mực đậm, tiếng vó ngựa tựa như sóng cuống gàothét, phía sau Tây Môn Vân cùngNam Cung Duệ trong lòng cũng đồng dạng khó chịu, còn thêm một phần lo lắng, nếunhư Tề vương phi xảy ra chuyện gì, Tề vương thật không biết sẽ như thế nào ?

Ba con ngựa chạy trênđường lớn Định Châu, giống như ba đạo tia chớp trong nháy mắt không thấy bóngdáng nữa.

Ở Giang Hà, trên thuyềnlớn, đám người Thiên Bột Thần liều chết quyết chiến, mặc dù võ công bọn họ bấtphàm, nhưng là đối mặt với cường đại kỳ binh hoàngkim giáp , trốn chỗ nào cũng không được , chỉbiết liều chết đánh một trận, cuối cùng Nguyệt Hộc, Thanh Đại cùng Lam đại toàn bộđều chết trận, chỉ còn lại Thiên Bột Thần, mà lúc này trên người hắn toàn lànhững vết chém, trước mắt thấy đã không xong.

Cũng may ở một khắc cuốicùng, Nam Cung Diệp chạy tới, thânhình hắn chợt lóe lên giống như chim ưng bay tới, quanh thân cương khí cườngđại , phóng ra bên ngoài, vũ khí trên tay hoàng kim giáp đánh đến trên ngườicủa hắn, đều bắn ngược trở về, cổ tay bị lực phản ngược tê rần, họ đang địnhlần nữa xông lên, phía sau Tây Môn Vân đã chạy đến trầm giọng quát lên bảongưng lại: “ Lớn mật, dám động thủtrên người vương gia điện hạ."

Một lời rơi xuống, thủlĩnh hoàng kim giáp lập tức vung tay lên, toàn bộmấy người ở phía sau đều lui vào bên trong thuyền lớn.

Ánh trăng như nước baophủ cả thuyền lớn, trên mũi tàu vết máuloang lổ, thi thể ngỗng ngang, Nam Cung Diệp đã sớm loạng choạng đến bên ngườiThiên Bột Thần: "Lan Nhi đâu rồi, Lan Nhi đâu."

" Nàng đihướng bên kia."

Thiên Bột Thần đưamột ngón tay chỉ ra, sau đó liền ngất đi, Nam Cung Diệp đứng lên bóng dáng lậptức biến mất như một cơn lốc, ném mộtcâu nói cho Nguyệt Cẩn: “Lập tức đưa hắn trở về chữa trị."

" Dạ, Vươnggia."

Nguyệt Cẩn rất sợ Vươnggia xảy ra chuyện gì, vội vàng nhìn về phía Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ kêulên: "Thụy Vương gia, Tây Môn tướng quân, mau đi cùng Vương gia nhà ta,hắn nhất định sẽ làm ra chuyện kịch liệt a ."

Lời vừa nói ra, Tây MônVân cùng Nam Cung Duệ liền thức tỉnh, vội vàng xoay người hướng bên bờ phóngđi, phía sau thủ lĩnh hoàng kim giáp trầm giọng mở miệng: "Tây Môn tướngquân, hỏa pháo đã bị hủy."

" thúi lắm, lúc nàycòn quản hỏa pháo."

Tây Môn Vân tức giận mắngmột tiếng, cùng Nam Cung Duệ kẻ trước người sau chạy thẳng tới thân ảnh phíatrước, một nhóm ba người, đồng loạt đi vàobên trong núi rừng .

Trên đỉnh núi một bóngngười cũng không có, gió núi gào thét qua lại, khắp núi chỉ thấy một màn thêlương, Nam Cung Diệp chạy vội tới bên vách núi, chỉ thấy hòn đá trên vách núi,dính một mảnh vải trắng , hình như là do quần áo rách mà lưu lại , đây chính làquần áo trên người Lan Nhi, trong nháy mắt, Nam Cung Diệp chỉ cảm thấy tronglòng có mọi loại dự cảm không tốt, thiện địa nơi này không còn màu sắc, hắnkhông còn có cái gì nữa, hắn vốn cho là còn có Lan Nhi, như thế đã đầyđủ rồi, mặc dù biết nam nhân kia đối phó với hắn, đối phó với mẫu phi, hắnmuốn học cảm ơn, bởi vì ông trời đã tặng một người cho hắn yêu thương, hắn cảmthấy vậy là đủ rồi, nhưng mà bây giờ không còn cái gì nữa.

Đau đớn tràn ngập quanhthân hắn, đại não ngẩn ngơ, cái gì cũng không suy nghĩ được, sau đó Nam CungDiệp tung người hướng vách đá nhảy xuống.

Cuộc đời thống khổ nhưthế, nếu không có thể sống, sao không theo nàng cùng chết đi, chỉ cầu kiếp sausẽ gặp lại.

Lan Nhi, ta tới cùng nàngđây.

Theo sát phía sau chạytới , Đại tướng quân Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy,liền không suy nghĩ được nhiều, tungngười xuống ngựa, một tả một hữu lôi hai cánh tay Nam Cung Diệp, đau lòng mởmiệng: "Thất hoàng đệ, ngươi điên rồi, mau trở về."

Không ngờ Nam Cung Diệpnổi điên, vung tay lên hất hai người đang nắm tay hắn ra, lực đạo vô cùng cườngđại, làm cho hai người không thể khống chế được hắn, đáng tiếc lúc này tâmtrí hắn bị hao tổn, ra tay loạn xạ, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ chớp lấy cơhội, hai người đồng thời ra tay, song chưởng đánh về phía sau ót của hắn, NamCung Diệp thoáng cái bị đánh ngất xỉu , tùy ý hai người kéo đixa khỏi vách đá.

Trên Vách đá, gió thổigào thét, đêm lạnh thê lương, nghĩ đến hình ảnh xinh đẹp động lòng người của nữnhân kia, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ cũng đồng dạng thống khổ đau lòngvà tự trách.

Nam Cung Duệ lại càngngửa đầu nhìn trời, kêu lên.

“Phụ hoàng a, ngươi đếntột cùng còn muốn làm cái gì a, không cần cứ tự cho rằng những chuyện mình làmđều đúng có được không?”

Đáng tiếc núi cao đêmđen, căn bản không có người đáp lại hắn, quanh thân tiếng gió thổi vù vù tựanhư tiếng người khóc thê lương.

Hai người mang theo NamCung Diệp xuống núi trở về Thụy Vương Phủ, Nam Cung Diệp hôn mê suốt ba ngày bađêm, cơm nước không ăn, cả người nhìn thật gầy gò ốm yếu, mời bao nhiêu đại phutrị liệu cũng không thể làm cho hắn tỉnh lại, thủ hạ Nguyệt Cẩn ngày đêm canhgiữ ở trước giường, nước mắt cứ rơi xuống .

Gia, ngươi nhất định phảikiên cường, Tiểu Vương phi yêu ngươi như vậy, nếu ở trên trời có linh thiên,nhất định không hy vọng ngươi thống khổ như thế , nàng nhất định hi vọng ngươicó thể sống được vui vẻ một chút.

Nam Cung Duệ cùng Tây MônVân thường xuyên sang đây xem hắn, đáng tiếc Tề vương tựa hồ nhậnlấy tổn thương rất lớn, hắn ngủ mãi không chịu tỉnh dậy, nếu có chuyện gì khôngmay thì làm sao bây giờ? Thời điểm mọi người hếtdường xoay sở, thì sang ngày thứ tư, Nam Cung Diệp giống như kỳ tích lập tứctỉnh dậy, nhưng cả ngày hắntrầm mặc không nói, sát khí trên người so với lúctrước còn nhiều hơn, cả người giống như một khối băng, không thích nói chuyện,chỉ trông ngóng ngoài cửa sổ.

Thấy hắn tỉnh lại, NamCung Duệ rất cao hứng, mặc dù hắn cái gì cũng không nói, nhưng người bị thươngtổn nặng như thế, thì làm sao có thể thoáng chốc liền hồi phục như cũ được, chỉcần hắn tỉnh lại là tốt lắm rồi.

Nam Cung Duệ phân phó đạiphu cùng Nguyệt Cẩn hảo hảo chiếu cố hắn, nhưng đến ban đêm lại không nhìn thấyhắn.

Thụy Vương cùng Tây MônVân kinh hãi, lập tức phái người ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng nghĩ đến vách đákia, liền nhanh chóng dẫn người đuổi theo, trong lòng không nhịn được lo lắng,Tề vương ngàn vạn lần không nên đi tìm cái chết.

Trên Vách đá, một ngườiđang ngồi xếp bằng, trên mặt bình an, nơi nơi ánh sáng nhu hòa, khóe môi nở nụcười , một mình hướng về phía dưới vách đá lầm bầm lầu bầu.

Lan Nhi, nàng không phảiđã đáp ứng ta sẽ biết điều một chút trở vềsao?

Cũng là lỗi của ta, takhông nên để nàng đi một mình , nàng trở lại đi, chúng ta lập tức trở về NhuYên đảo, không bao giờ rời xa nữa.

Chúng ta không đều trachuyện của Mẫu phi nữa, chúng ta không tra xét, chỉ cần ngươi trở lại, ta cáigì cũng không muốn.

Cũng không hận người kia,cũng không trách hắn, ta sẽ học cảm ơn ông trời, ngươi trở lại đi.

Một mình hắn lầm bầm lầubầu, tuy nhiên không người nào đáp lại hắn, cũng không còn người ôm cổ hắn bảohắn biết đều một chút thì nàng sẽ trở lại, sẽ không bao giờ.......còn người hứahẹn với hắn nữa.

Nam Cung Diệp độtnhiên thất thanh kêu lên:"Lan Nhi, tại sao không để ý tới ta, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, tại saonàng không trở lại?"

Cách đó không xa, đámngười Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ đang đứng nhìn, Nguyệt Cẩn đang muốn đitới, thì bị Nam Cung Duệ chặn lại: "Đừng đi, để cho hắn phát tiết hết ra,nếu không trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ."

Nguyệt Cẩn chủ tử nhìnnhư vậy, cực kỳ đau lòng, nghĩ đến Tề vương phủ sẽ trở lại dáng vẻ lãnh mặc nhưtrước , trong miệng hắn dâng lên một cổ vị khổ sở.

Bên vách núi, Nam CungDiệp vẫn lớn tiếng gào thét , cuối cùng bởi vì hôn mê liên tiếp mấy ngày nên cơthể hắn suy yếu cực kỳ, cũng không còn kêu la được nữa , ngay lập tức trong ánhmắt của hắn dâng lên tia thị huyết yêu dị, Lăng Hàn nhìngiữa không trung, khóe miệng là âm trầm cườilạnh.

Nam Cung Khung (làhoàng thượng đấy ^_^), ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sốngdễ chịu, sau này chỉ cần ta sống một ngày, ta cũng sẽ hành hạ ngươi một ngày,cho đến khi ngươi chết, ngươi sẽ không có một ngày được sống yên tĩnh, nhưng tasẽ không để cho ngươi chết , ta muốn ngươi sống để hành hạ ngươi.

Nam Cung Diệp nghĩ xonglại một lần nữa hôn mê, từ xaNguyệt Cẩn thật nhanh chạy tới, khẩntrương kêu lên: “Vương gia, Vương gia."

Nam Cung Duệ cùng Tây MônVân dẫn người đi tới, vội vàng hỗ trợ đở Nam Cung Diệp dậy, một lần nữa đem hắnrời khỏi vách núi.

Thụy Vương Nam Cung Duệthấy thất hoàng đệ thương tâm như thế, trong lòng rất khó chịu, lập tức phái rarất nhiều binh lực xuống phía dưới vách núi, cùng các địa phương lân cậntìm kiếm , sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể.

Thủ hạ lập tức đi xuốngđáy vực tìm kiếm, liên tiếp tìm ba ngày ba đêm, nhưng không thấy bóng dáng.

Nam Cung Diệp một lần nữahôn mê ba ngày ba đêm, đợi đến khi hắn tỉnh lại, đã là nửa đêm, gia gia đangcanh giữ ở bên giường của hắn, nước mắt rưng rưng nhìnhắn, vừa thấy hắn mở mắt, liền ôm hắn: "Bảo bối của ta ngươi đừng khổ sởnữa, gia gia cũng rất thương tâm, gia gia cùng ngươi thương tâm a."

Nam Cung Diệp nằm tronglòng của Quỳ cơ lão nhân, không nhúc nhích, hắn cảm thấy, được ôm trong ngựccủa gia gia thật ấm áp, nhớ tới Lan Nhi xinh đẹp dựa vào trong lòng ngực củahắn, nước mắt của hắn không khỏi chảy xuống, vậy là từ khi Lan Nhi gặp chuyện khôngmay đến giờ, đây là lần đầu tiên hắnrơi lệ, trải qua lần này, trong tim của hắn chỉ còn hận thù, không còn tình yêunữa.

" Cùng gia gia trởvề Nhu Yên đảo đi, chúng ta sẽ không ra khỏi đảo nữa, không bao giờ để ý tớinhững người đó nữa."

Thấy Nam Cung Diệp thốngkhổ như thế, Quỳ cơ lão nhân cảm thấy so với mình bị thương còn đau hơn gấptrăm lần, hắn tình nguyện nhận lấy toàn bộ thống khổ này , không cần làm tổnthương ngoại tôn của hắn a.

Nướcmắt của Quỳ cơ lão nhân chảy xuống lần nữa, hắnkhóc đến tê liệt tâm can, Nam Cung Diệp ngửng đầu lên nhìn về phía hắn:"Ta sẽ không trở về , ta muốn trả thù cho Lan Nhi cùng những người vô tộikia, ta muốn hủy diệt hoàng kim giáp, ta còn muốn trả lại sự trong sạch cho mẫuphi, từ đó, Nam Cung Khung không còn là phụ thân của ta nữa, hắn không phải xemta là hài tử của kẻ khác sao? Từ bây giờHạo Vân Đế không còn là phụ hoàng của Nam Cung Diệp ta."

" Diệp Nhi, ngươimuốn như thế nào thì cứ làm như vậy, nhưng phải nhớ mộtchút, Dạ nha đầu rất yêu ngươi, nàng nhất định không hy vọng ngươi sẽ thươngtâm, cho nên bất kể là phá hủy người kia cũng tốt, hủy diệt giang sơn của hắncũng tốt, hủy diệt hoàng kim giáp của hắn cũng tốt, ngươi nhất định không nêntự hành hạ mình nữa, phải bảo trọng sức khỏe?"

Nam Cung Diệp nhìn giagia đã lớn tuổi, tóc của hắn trắng xoá còn phải lo lắng cho mình, còn thêm lờinói của hắn, Lan Nhi nếu như là ở trên trời có linh thiên, nhất định cũng khônghi vọng hắn thống khổ sa sút như thế,cá tính của nàng rất mãnh liệt, có oán báo oán, có cừu tất báo cừu.

" Được, ta đáp ứngngươi, gia gia, ta sẽ bình tĩnh lại"

Nam Cung Diệp bảo đảm,Quỳ cơ lão nhân ở bên hắn đến nửa đêm, thời điểm hừng sáng mới rời đi.

Lần này tỉnh lại, đámngười Thụy Vương cùng Tây Môn tướng quân phát hiện, Tề vương cuối cùng đã từtừ hồi phục ở bên trong, mặcdù quanh thân Lãnh Mạc, nhìn người lạicàng âm trầm tàn nhẫn, nhưng trãi qua những chuyện vừa rồi thì rất hợp lí, nêncũng không ai quản hành động thất thường của hắn, bất quá hắn đã phối hợp vớiđại phu để trị liệu, cũng bắt đầu ăn cơm uống thuốc.

Sau khi khôi phục lại tâmtình, chuyện thứ nhất mà Nam Cung Diệp làm chính là ra lệnh cho Nguyệt Cẩn đemngười đến phía dưới vách đá tìm tòi, nhiều ngày đã qua như vậy, có lẽ khôngcòn gì nữa, nhưng hắn đãmuốn tìm thì phải tìm, mặc dù Thụy Vương Nam Cung Duệ nói là phái người đi tìmrồi, không có gì cả, nhưng Nam Cung Diệp căn bản không để ý tới.

Cuối cùng mọi người khôngkiên trì thuyết phục hắn nữa, chỉ cần hắn có thể khôi phục lại như cũ là tốtrồi, cái gì cũng làm theo hắn.

Về phần chuyện tấn côngNhu Yên đảo ,phải hủy bỏ, bởi vì hỏa pháo bị hủy, bọn họ còn có tư cách gì tấncông Nhu Yên đảo, cuối cùng Tây Môn Vân đưa mật thư vào kinh, xin chỉ thị củahoàng thượng, Hạo Vân đế vừa nghe hỏa pháo bị hủy liền tức giận, lại biếtPhượng Lan Dạ đã bị giết , cũngkhông thể làm gì, cuối cùng đem tất cả sự giận dữ đỗ trên đầu Nam Cung Diệp,nhưng laị chỉ thị cho Tây Môn Vân, nếu Nhu Yên đảo công không được, thì đổi lạitấn công các nước nhỏ gần biên giới Định Châu, hoàng kim giáp nghe theo sự điềuphối và sử dụng của Tây Môn Vân.

Hoàng kim giáp trận phápkỳ lạ, tạm thời do Tân Môn Vân điều phối, khiến cho hắn như hổ thêm cánh, đốiphó với những những nước nhỏ láng giềng xem giống như trò chơi.

Thụy Vương Nam Cung Duệmuốn cũng phải động, không muốn cũng phải động, cuối cùng cùng trong mười lămngày Tây Môn Vân đã công phá thành công tiểu quốc tên là Nam Lương quốc, lậpđược chiến công, mà lần này cônglao toàn bộ quy cho Nam Cung Duệ.

Hạo Vân đế lập tức cho phimã truyền chỉ, tuyên Thụy Vương Tiến kinh nghe phong.

Tề vương Nam Cung Diệpphái người tìm kiếm không có kết quả, mặcdù thân thể của mình không khỏe,nhưng cũng tự mình đi xuống tìm kiếm, quả nhiênkhông có gì cả.

Trong lúc đó thánh chỉcủa hoàng thượng truyền đến, để cho Đại tướng quân Tây Môn Vân hộ tống Ngũhoàng tử Thụy Vương vào kinh thành, Nam Cung Diệp theo quân trở về, cùng nhaurời đi Định Châu.

Lúc đến hai người cùngnhau đến, lúc trở về thì chỉ cònmột người chất chứa tất cả thê lương .

Nam Cung Diệp vén rèmnhìn Định Châu càng lúc càng xa, đau lòng khó nhịn, che ngực chậm rãi thấpgiọng lẩm bẩm:

"Lan Nhi, sẽ có mộtngày ta sẽ trở lại đây với nàng, nàng nhất định phải chờ ta trở lại.. . . . .." .

Mặt trời chiều ngã vềtây, hoàng hôn đem bờ hồ nhuộm thành một tấm lụa hồng tuyệt diễm, gió nhẹ thổiqua, tạo nên những gợn sóng lăn tăng, Hoa Cỏ Lau bay múa trong gió, thật giốngnhư từng mãnh tuyết trắng rơi trên mặt hồ, bên bờ hoa dại rực rỡ nờ, cách đókhông xa, gió thổi xẹt qua mặt nước, nhiễuloạn mặt hồ tĩnh lặng.

Lúc này, tiếng vó ngựavang lên.

Một chiếc xe ngựa tinhxảo dừng lại cách đó không xa bờ hồ, từ trên xe bước xuống hai người, một tiềunha đầu quần mỏng mịn màng, trên đầu búi hai búi tóc,miệng cười khả ái, cácnàng vừa xuống xe, sau đó xoay người lại vén rèm xe lên, giọng nhỏ đều đều nói:"Phu nhân, người từ từ."

Bên trong xe ngựa lần nữabước xuống một nữ nhân trung niên, dung nhan ôn hòa, tuy nhiên trên mặt vẫn cònlưu lại dấu vết thương tâm, ánh mắt hồng hồng vì sưng, tựa hồ như khóc rấtnhiều.

Phía trước xe ngựacó mấy người cưỡi ngựa, giục ngựa chạy tới, lập tức năm người tung mình xuốngngựa bước qua, đở phu nhân dậy đi tới phía trước ngồi xuống, hai người nhìn quacũng rất đau lòng, lúc này nhũngngười khác cũng tung ngựa nhảy xuống, cung kính đứng ởphía sau bọn họ, cùng kêu lên một câu: "Đại nhân?"

Nam tử trung niên đangmặc trường bào màu sẫm, lông mài chau lại, vung tay phất phất: "Các ngươiđến bên cạnh rửa mặt một phen đi, lát nữa tiếp tục lên đường, tối nay nhất địnhphải tìm được khách điếm dừng chân."

“Vâng, đại nhân."

Mấy người thậtnhanh phân tán ra , nam tửtrung niên liền ngồi xuống bên cạnh nữ nhân trung niên, lôi kéo tay nàng ôn nhukhuyên lơn: "Tuệ Như, đừng thương tâm nữa, chúng ta đã tận lực, Thanh Nhãsẽ không trách chúng ta ."

Phu nhân kia vừa nghe hắnnói tên của nữ nhi, một lần nữa rơi lệ khóc lên.

Trung niên nam tử này làtri phủ Tiêu thành, Tiêu thành ở phía tây nam của Thiên Vận Hoàng Triều, một bênlà Giang Hà, qua bên kia sông chính là Lâm Phong quốc, lần này hắn đến Bắccảnh, là vì chữa bệnh cho nữ nhi, hắn biết ở chỗ này có một người được gọi ThầnY Bách Lý Hạo, bởi vì năm xưa Bách Lý Hạo chịu của hắn một ân tình, sau đó pháingười đưa tin cho hắn, ngày sau nếu như cần, cứ đến núi Thái Nghĩa ở Bắc cảnhtìm hắn, hắn sẽ trả lại ân tình năm xưa.

Lần này nữ nhi bệnh nặng,những đại phu trong thành điều thất thủ vô sách, cho nên hắn mới mang theo phunhân cùng nữ nhi đến Bắc cảnh, xin Bách Lí Hạo chữa bệnh cho nữ nhi, ai ngờchưa gặp được vị thần y kia thì Thanh Nhã đã qua đời, bọn họ còn cần đi tìmBách Lí Hạo làm chi nữa? Vốn định mang thi thể của Thanh Nhã trở về Tiêu Thành,nhưng mùa hè trời nắng nóng, mà đoạnđường quay về hơn mười ngày lộ trình, căn bản không có biện pháp mang thi thểnữ nhi trở về, cho nên chỉ có thể đem thi thể Thanh Nhã an táng tại chổ này,đợi đến ngày sau sẽ di dời mộ phần của nữ nhi.

Thanh Nhã chết đi, tronglòng phu phụ họ cũng rất đau, bọn họ chỉ có một nữ nhi là Thanh Nhã, vậy mà kẻđầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh, làm sao mà họ không đau lòng cho được, nhưngbiết phải làm như thế nào chứ? Người chết thì đã chết, kẻ sống vẫn phải sống a.

Hai tiểu nha đầu ở mộtbên không nhịn được mà rơi lệ theo.

Tất cả mọi người đều đaulòng, đang lúc ấy thì ở bờ sông có người lên kinh hô lên tiếng: "Đây làcái gì? Tại sao lại có người thế?"

Lập tức có người chạy tớibẩm báo: "Đại nhân, ở bờ sông phát hiện một người, không biết có chết haykhông?"

Tô Diễn vừa nghe liềnđứng lên, lập tức từ trên bờ sông đi đến, phía sau phunhân Tuệ Như cũng đứng lên, vừa lau nước mắt vừa đuổi theo hướng bờsông, lúc này đã có binh tướng đem người nọ vớt lên, đặt ngang trên mặt đất,đưa tay thử dò xét một chút, kêu lên: "Còn thở?"

Nhưng khi mọi người nhìntrên mặt người nọ, tất cả đều sợ hết hồn, chỉ thấy gương mặt đã bị hủy hết,huyết nhục mơ hồ một mảnh, căn bản thấy không rõ gương mặt của nàng, chỉ biếtlà ướcc chừng bộ dáng nàng khoảng mười hai, mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé.

Lúc này Tô Diễn cùng phunhân Tuệ Như đã đi tới, Tuệ Như kia vừa mới mất đi nữ nhi, giờ phút này vừathấy cô bé kia hôn mê bất tỉnh, dung mạo của nàng còn bị phá hủy, đã sớm đaulòng kêu lên: "Đứa nhỏđáng thương”.

Tuệ Như cũng không ngạibẩn, một bên kéo cô bé kia vào trong ngực, liền hướng Tô Diễn kêu lên:"Lão gia mau vào núi Thái Nghĩa, nhất định phải cứu được nàng, chúng ta đãkhông có Thanh Nhã, lão ông trờinhất định tặng cho chúng ta một nữ nhi đấy, mau cứu, cứu nàng a."

Cô bé này nho nhỏ giốngnhư Thanh Nhã, sau này nàng sẽ là nữ nhi của mình.

Tô Diễn biết phu nhân mấtnữ nhi nên đau lòng, bây giờ thấy cô bé này, thoáng cái mẫu tính tràn lan rồi,hắn cũng không trách nàng, liền gật đầu đồng ý, quay lại phân phó đi xuống:"Mau, nhìn xem chung quanh, còn có gì nữa không?"

Không biết cô gái nhỏ nàytại sao lại bị đã thương nặng như thế, ai lại xuống tayngoan độc vậy, đã thế còn hủy đi dung mạo của nàng, lòng dạ quá ác rồi.

Dưới mệnh lệnh của TôDiễn, mấy binh tướng thủ hạ đi chung quanh tìm kiếm, rất nhanh liền lại có pháthiện.

" Đại nhân, bên kiacòn có một người, không biết chết hay chưa?"

Tô Diễn lập tức bước điđến, mấy người kia ba chân bốn cẳng đemngười vớt lên, vừa đặt xuống thì biết đây là một cô gái trưởng thành, dung nhancũng bị phá hủy, chẳng qua so sánh với tiểu nha đầu vừa rồi nhẹ hơn một chút,nhưng trên người nữ nhân này đều bị thương, so với tiểu nha đầu còn muốn nặnghơn nhiều.

" Đại nhân, ngươinhìn còn có còn thở đây?"

" tốt, lập tức đemcác nàng mang lên trên xe ngựa, chúng ta vào núi Thái Nghĩa, nếu các nàng đãgặp được lão phu, tất nhiên là dụng ý của trời, lão phu sao có thể thấy chết màkhông cứu cứ?”

Tiếng nói vừa dứt, mấybinh tướng phía sau tề tâm hợp lực độngthủ, đem một lớn một nhỏ hai nha đầu đặt lên xe ngựa, Tô Diễn lập tức dẫn ngườiphi thân lên ngựa, thay đổi phươnghướng, đi vào núi Thái Nghĩa.

Bên trong xe ngựa, phunhân Trầm Tuệ Như vẫn nắm tay tiểu nha đầu, giờ phút này nànghoàn toàn không còn thương tâm, trong lòng chỉ tràn đầy lolắng, hướng ra phu mã phía ngoài phu ralệnh: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.

" dạ, phu nhân"

Mã phu ra hết sức giụcngựa chạy như điên, bụi đất tung bay, đem tất cả mọi thứ toàn bộ điều vứt lạiphía sau, một đường nhắm núi Thái Nghĩa mà đi.

Trên núi Thái nghĩa, giữasườn núi, có xây một ngôi nhà trúc xanh, ẩn vào trong núi lớn, bốn phía đềutrồng rất nhiều cây thuốc, xung quanh gió nhẹ chập chờn, tản ra hương vị nhànnhạt của thảo dược, lúc này ở trong phòng, trên mặt đất đặt ngang haingười, một người nam tử mặc áo đen, đang cúi người cẩn thận kiểmtra, mặc dù đang kiểm tra vết thương, bắt mạch, cử chỉ của nam tử này vẫn rấtlà ưu nhã bất phàm , ống tay áo rộng rãi dùng chỉ bạc buộc thiêu hoa tuyết vòngquanh, cánh hoa rất sinh động, giống như có không khí mát mẻ tràn ra ngoài, tóc đendài như mực tùy ý cột lại, trên vai còn một vài sợi rơi xuống áo khoác, một đôimắt đen thâm thúy sâu thẳm.

Hắn chính là thần y BáchLí Hạo vẫn được mọi người xưng tụng, người bình thường muốn hắn ra tay trị bệnhcũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng khi Bách Lí Hạo khicòn trẻ đã chịu qua ân huệ của Tô Diễn, làm người có ân thì tất báo, và Bách LíHạo cũng là người ân oán phân minh, cho nên lời nói của Tô Diễn vừa ra khỏimiệng, hắn cũng không có lý do gì không trị.

Bách Lí Hạo nhìn hai nữnhân trên mặt đất, cuối cùng trước sau kiểm tra một phen, rồi đứng lên ý bảomấy thị vệ trong phòng, đem người mang đặt trên giường bên trong phòng trúc,còn mình thì nhận lấy khăn tay trắng của tiểu đồng tử đưa chùi tay, sau đó cùngTô Diễn đi ra khỏi phòng, phunhân Trầm Tuệ Như không biết tình huống như thế nào, cũng theo sát phía sau bọnhọ đi ra ngoài.

Chỉ nghe Bách Lí Hạo nhànnhạt mở miệng: "Trênngười tiểu nha đầu tổn thương không nặng, chẳng qua là gương mặt thật giống nhưđụng vào những mũi nhọn trên vách đá dựng đứng, khiến cho mặt mũi bị biếngdạng, nữ nhân còn lại mặc dù gương mặt không bị tổn thương nặng nề, nhưng trênngười lại bị đả thương rất nặng, ta nghĩ thời điểm hai người rớt xuống vách đá,nữ nhân này đã che chở cho tiểu nha đầu, cho nên nàng ta bị thương không nặng,chỉ là mặt của nàng phải lập tức chữa trị, nếu không e là vĩnh viễn không cóbiện pháp hồi phục, các ngươi có bức họa của nàng không?"

Tô Diễn cùng Trầm tuệ Nhưnhìn nhau, hai người này mình vừa cứu được, làm sao có bức họa của bọn họ chứ,hơn nữa khi bọn họ cứu các nàng đã là bộ dáng này nha, nếu có bức họa thì đãlập tức đưa ra rồi, nên hai người không khỏi chần chờ.

Bách Lí Hạo chậmrãi mở miệng: "Việc nàykhông nên chậm trễ, các ngươi hãy sớm một chút tìm được bức họa của nàng, ta đivào thi châm, nếu không cứu trị, chỉ sợ nữ nhân kia sẽ cứu không được."

Trầm Tuệ Như ở phía saukêu một tiếng: "Xin hỏi Bách Lí Hạo đại phu, nếu tiểu nha đầu kia không bịtrọng thương , nàng vì sao không tỉnh lại đây?"

Bách Lí Hạo nhướng đôilông mài nhỏ cong như nguyệt, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: "Từ vách đá téxuống, người bình thường đã sớm chết rồi, bọn họ có thể sống, đó là ông trờiphù hộ, thân thể tiêu hao thật lớn sức lực, làm sao có thể trong nhất thời màtỉnh lại được, chẳng qua nếu đã tới chỗ này của ta, thì quả quyết không để chongười sống mất mạng như lời phu nhân nói, phu nhân hãy chuẩn bị bức họađi."

Bách Lí Hạo nói xong,xoay người đi vào, đem thị vệ trong phòng toàn bộ đuổi ra, chỉ để lại hai tiểunha hoàn hỗ trợ, dưới tay hắn còn có hai tiểu đồng tử hỗ trợ.

Phía ngoài phòng trúc, TrầmTuệ Như hơi tức giận, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "Hắn có thái độgì đây."

Tô Diễn vịn nàng lắc đầu:"Phàm là người có năng lực, thì luôn là người tùy hứng, nàng không phải làmuốn cứu hai nha đầu kia sao? Đưa đến nơi này của hắn là quá đúng, bất quálàm sao mà có bức họa đưa cho hắn a?"

Trầm Tuệ Như cũng lâm vàokhó xử, chợt con ngươi đột nhiên sáng ngời, một phát bắt được Tô Diễn:"Ngươi quên rồi sao? Thanh nhã có một bức họa, ta có mang theo bức họa củanữ nhi a."

"Cái gì?"

Tô Diễn có chút không tánthành, nếu nữ hài tử kia tỉnh lại không đồng ý thì làm saobây giờ? Sao có thể sửa lại thành bộ dạng nữ nhin Thanh Nhã của hắn đây? TrầmTuệ Như vừa nghe lão gia không tán thành lời nói của nàng, thì nhún vai:"Chẳng lẽ ngươi muốn nàng bị hủy dung a, hay tuỳ tiện tìm bức họa củangười nào đó tới đây."

Vừa nói Trầm Tuệ Như vừakhóc lên, nghĩ đến cái chết của nữ nhi Thanh Nhã, hiện tại lại có một nha đầunhư vậy đưa đến đây, nàng nghĩ có thể là sự an bài của nữ nhi, nàng ấy nhấtđịnh là đến để thay thế cho Thanh Nhã .

Tô Diễn nhất thời khôngcó biện pháp, cuối cùng đồng ý đề nghị của phu nhân, bọn họ lấy ra bức họ củaThanh Nhã đưa cho Bách Lý Hạo, Bách Lí Hạo không nói gì, cầm đi vào, bắt đầuchữa trị mặt mũi cho tiểu nha đầu, nữ nhân kia thì đã thi châm, uống đan hoàn,về phần các vết thương trên mặt bởi vì tương đối nhẹ, nên để trị sau cũng khôngcó chuyện gì xảy ra.

Đã cho tiểu nha đầu phụcthuốc, tin tưởng sẽ không có việc gì, chẳng qua trước mắt phải điều trị gươngmặt mới cần thiết nhất.

Bách Lí Hạo phân phó tiểuđồng tử chuẩn bị xong hết thảy những dụng cụ dùng để chữa mặt như, rượu lư, vảitrắng, các loại đao cụ, dao giải phẫu để đầy trên bàn, Trầm Tuệ Như từ cửa liếcmột cái, chân liền mềm nhũn, cả người bám lên trên ngươi Tô Diễn, sau đó khóclên.

" Nàng sẽ không cóviệc gì chứ?"

Tô Diễn vịn phu nhân đivề hướng khác, trấn an tâm tình của nàng: "Yên tâm đi, các nàng không cóviệc gì , nếu đã đưa đến nơi này, nên tin tưởng vào y thuật của thần y."

Trầm Tuệ Như không nóithêm gì nữa, chỉ biết rơi lệ, cuối cùng quỳ trên mặt đất, hai tay hợp thành chữthập khấn cầu .

“ Thanh Nhã, nàng vàngươi cũng giống như nhau, nếu như ngươi ở trên trời có linh thiên thì phải phùhộ cho nàng bình an , đây là lễ vật ông trời đưa cho mẫu thân, mẫu thân biếtThanh Nhã của chúng ta vẫn là một cô bé ngoan hiền thiện lương, hãy làm chonàng sau này ở lại cùng với mẫu thân a."

Nói xong liền nhắm mắtlại, khấn cầu .

Tô Diễn biết chuyện củaThanh Nhã đối với phu nhân là một đả kíchrất lớn, hiện tại tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên người của tiểu cô nươngkia, tình thương mẫu tử khiến nàng tin rằng, đó là ông trời tặng một món lễ vậtcho nàng, để thay thế Thanh Nhã đến làm bạn với nàng, cho nên hắn không đànhlòng đánh vỡ tâm nguyện của nàng.

Đến thời điểm buổi tối thìviệc chữa trị gương mặt cũng hoàn thành, đợi đến khi Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Nhưbước vào thì thấy gương mặt tiểu nha đầu kia được bao vải trắng xung quanh,đang an tĩnh nhắm mắt ngủ ở trêngiường, cả khuôn mặt trừ một đôi mắt, thìkhông có nửa điểm da lộ ra bên ngoài.

Trầm Tuệ Như tâm tư đều ởhai nha đầu đang nằm trên giường , nàng mỗi tay nắm tay một người, nhìn sangbên này một lát lại nhìn sang bên kia, trong lòng rất lo lắng, các nàng tại saocòn không tỉnh a, chẳng qua nàng không dám chất vấn Bách Lí Hạo, nếu chọc giậnhắn, sợ rằng sẽ đem tất cả bọn họ đuổi đi xuống núi, đến lúc đó tiểu nha đầunảy phải làm sao bây giờ?

Cho đến khi Bách Lí Hạođi ra ngoài, Trầm Tuệ Như mới dám vươn tay ôm lấy tiểu nha đầu, ôn nhu an ủi.

" Không có chuyện gìrồi, chuyện gì cũng không có, sau này ta sẽ không để cho người ta khi dễ cácngươi nữa."

Không biết có phải bởi vìlời nói của nàng hay không, mà người vẫn đang hôn mê chợt giật mình, càng dựachặt vào trong ngực của nàng, Trầm Tuệ Như mừng rỡ kêu lên.

" Lão gia mau nhìn,mau đến xem, nàng yêu thích ta, nàng yêu thích ta, thật tốt , sau này nàng sẽlà nữ nhi của ta, nàng chính là Thanh Nhã."

Tô Diễn có chút bất đắcdĩ, nhìn phu nhân đang nhập tâm, thật là nhớ nữ nhi đến điên rồi, bất quá cô bénày quả thật rất tốt , nếu như haingười các nàng nguyện ý, bọn họ nhất định sẽ xem các nàng như nữ nhi mà hảo hảochiếu cố các nàng, Tô Diễn nghĩ tới đây liền đi ra ngoài, tìm được Bách Lí Hạohỏi thăm tình trạng của hai nha đầu.

“Như thế nào? Các nànglúc nào có thể tỉnh lại?"

Bách Lí Hạo đang rửa tay,vừa lúc đó tiểu đồng tử đưa tới một khối vải bông trắng, hắn lau tay một chút,cau mài nhìn trời một cái, sắc trời đã tối, tối giăng giăng, ánh trăng từ khehở cành lá chiếu xuống đất tạo thành một mảnh mong lung.

Hắn ung dung minh khiết,khí chất trong sáng, ở trong núi rừng tự nhiên tiêu sái thật giống như một bụiU Lan.

" Tiểu nha đầu thìsáng sớm ngày mai sẽ hồi tỉnh, nữ nhân còn lại bởi vì bị thương tương đối nặng,sợ rằng phải trễ chút mới tỉnh lại, bất quá đừng quên đút thuốc cho nàng."

“vâng, vâng, cám ơnngươi."

Tô Diễn cảm kích nói cámơn, Bách Lí Hào nhìn Tô Diễn, nghĩ tới cử chỉ thiện lương ngày xưa của hắn,cũng giống như hành động hôm nay, vì biết hắn là người rất thiện lương, nênkhông khỏi kính trọng hai phần, hơi hơi cúi thắt lưng: "Tiên sinh cần gìnói như thế, nếu như nói tiếng cám ơn thì Bách Lí Hạo phải nói với tiênsinh, tiên sinh tối nay cứ ở lại đây"

Bách Lí Hạo nói xong liềnphân phó cho tiểu Đồng Tử phía sau:"Dung nhi, đi an bài bữa tối cùng chỗ nghỉ ngơi cho tiên sinh đây”

" Vâng, côngtử."

Tiểu Đồng Tử cungkính lĩnh mệnh, đợi đến khiBách Lí Hạo rời đi, liền xoay người nhìn về tô Diễn: "Tiên sinh xin mời đitheo ta, ta sẽ đưa cơm lên cho tiên sinh dùng bữa."

Tô Diễn vội vàng lắc đầu,chỉ là muốn hắn đem cho mấy tên thủ hạ ít đồ dùng: "Phiền toái Dungnhi chuẩn bị cho thủ hạ củata chút ít đồ ăn nhé, ta tạm thời vẫn chưa đói."

“Được."

Dung nhi xoay người rờiđi chuẩn bị đồ ăn, Tô Diễn bước vào phòng trúc, gian phòng trúc này là chuyêndùng để Bách Lí Hạo cứu chữa cho người bệnh, chỗ ở của hắn phía sau cách nơinày không xa, cho nên tại chỗ này rất là an tĩnh, Trầm Tuệ Như đang ôm gươngmặt băng bó của tiểu nha đầu, nhẹ giọng nhẹ lời nói chuyện, dưới ánh đèn,vẻ mặt nàng rất từ ái, Tô Diễn thở dài một hơi, hắn thật sợ nếu như oa nhi nàytỉnh lại muốn đi, thì phu nhân sẽ chịu không nổi, nàng đã chịu đả kíchviệc ra đi của Thanh Nhã, hiện tại toàn bộ hy vọng đều đặt trên người tiễu nhađầu này

Thật không biết là chuyệntốt hay là chuyện xấu, Tô Diễn thở dài một hơi, đi tới đè vai Trầm tuệNhư : "Phu nhân, ngươicó đói bụng hay không, chúng ta đi ăn một chút gì đi."

Trầm tuệ Như lập tức lắcđầu, thái độ kiên quyết mở miệng: “Không đi, ta muốn ở với Thanh Nhã, nàngở một mình nhất định sẽ sợ ."

" Tuệ Như?"

Tô Diễn thanh âm có chútnặng, Trầm Tuệ Như nước mắt thoáng cái liền chảy ra: "Lão gia, ngươitại sao vẫn ngăn cản ta theo Thanh Nhã, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi."

Trong phòng hai tiểu nhađầu vội vàng kêu một tiếng: "Lão gia, để cho phu nhân phụng bồi bên tiểuthư đi."

Tô Diễn thở dài, quả thậtkhông có biện pháp ngăn cản Trầm tuệ Như, thật ra thì hắn rất lo nữ oa nhi kiakhi tỉnh lại sẽ sợ hãi, như vậy phu nhân làm sao mà chịu được, nhưng nàng ấycăn bản không có khả năng rời xa tiểu nữ oa nhi này.

Đêm hôm nay hai vợ chồngTô Diễn cùng Trầm Tuệ Như nửa bước cũng không có rời khỏi phòng , vẫn phụng bồingười trên giường, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như mệt mỏi ngủthiếp đi, tựa người vào trên ghế, lúc này người trên giường đã mở mắt, một cặpmắt tràn đầy lạnh lùng thị huyết, sau đó từ từ thích ứng với tia sáng, mới đánhgiá một vòng căn phòng nhỏ, cuối cùng thấy tay của mình bị một nữ nhân sangtrọng nắm lấy, nhớ đến trong giấc mộng vẫn có người ôm nàng, bảo nàng không cầnrời đi, trong lòng nàng tràn ngập khát vọng của tình mẫu tử, giống như có ngườiở bên tai của nàng cứ kêu Thanh Nhã, Thanh Nhã, Thanh Nhã là ai a?

Người tỉnh lại bị che mặtchính là Phượng Lan Dạ, tầm mắt của nàng đầu tiên là đánh giá phu nhân kia, nhớđến sự từ ái của nàng, bỗng nhiên suy nghĩ xoay chuyển , nhớ đến thời khắc rơixuống vực kia, nàng sở dĩ không có chết, là bởi vì Huyền Thiên tâm pháp củanàng đột phá trung cấp, khiến cho dòng khí lưu bao quanh các nàng, nhưng ai ngờkhi các nàng rơi dưới vách núi, lại gặp một cơn lốc xoáy lớn làm cho khí lưucủa Huyền Thiên tâm pháp bịhút, khiến cho Huyền Thiên tâm pháp của nàng bị phân tán không ít, mắt thấy cáichết đến trước mắt, trong lúc chỉ mành treo chuông Vụ Tiễn đã bất chấp tất cảvươn ra hai tay gắt gao ôm nàng, đển bản thânmình chịu lực va đập lớn nhất, rồi sau đó các nàng liền lâm vào bóng tối.

Vụ Tiễn đâu rồi, Vụ Tiễnđâu? Phượng Lan Dạ nóng nảy , đầu không ngừng hoạt động, bởi vì trên mặt bị baophủ lụa trắng , giống như xác ướp nên nó không đượclinh hoạt, rất nhanh liền kinh động đến người vẫn ngồi ở trước giường chờđợi, Trầm Tuệ Như nghe có độngtĩnh, thật nhanh mở mắt, vừa nhìn thấyPhượng Lan Dạ tỉnh lại, đã sớm cao hứng nắm taynàng: "Ngươi đã tỉnh, ngươi rốt cục tỉnh, làm ta sợ muốn chết."

Trầm Tuệ Như thấy bộ dánggấp gáp của Phượng Lan Dạ, nguyên nhân vì cổ họng khàn khàn mà nói không ra lời, nên nhanh chóng trợ giúp nàng quay lại, nhìn về phía Vụ Tiễn đang ngủ bêntrong: "Nàng ấy không có chuyện gì, ngươi yên tâm, nàng ấy không có chuyệngì."

Thấy Vụ Tiễn antĩnh ngủ ở bên trong, lại ngheđến âm thanh từ ái của phu nhân nói không có chuyện gì, cuối cùng tâm tình củaPhượng Lan Dạ cũng hạ xuống ,tiếng nói khàn khàn mở miệng: "Cámơn."

Trầm Tuệ Như liêntục lắc đầu, thấy đứa nhỏ nàykiên cường như thế, gặp chuyện lớn như vậy cũng không khóc một tiếng, khôngkhỏi làm cho lòng người chua xót.

Lúc này Tô Diễn cũng tỉnhlại, nhìn thấy Trầm Tuệ Như vàtiểu nha đầu đã tỉnh lại, mọi người cùng nhau vây quanh bên người Phượng LanDạ.

Tô Diễn trầm giọng mởmiệng: "Hài tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh, đại nạn không chết tất có hậuphúc."

Hai tiểu nha hoàn sớm caohứng kêu lên: "Tiểu thư, ngươi không có chuyện gì thật là quá tốt, tiểuthư không có chuyện gì”.

Phượng Lan Dạ nhìn mộtnhóm người như vậy, trong lòng bỗng nhiên ấm áp , nàng vốn nên khủng hoảng cùngbất an nhưng từng chút từng chút lại biến mất, nhìn nam tửtrung niên cùng nữ nhân trung niên, trong mắt không tự chủ được tràn đầy nướcmắt, lâu thật lâu trước đây, nàng vẫn khát vọng có một ngày ba ba mụ mụ củanàng sẽ đến thăm nàng, nói với nàng, Hạ Mạn, thật xin lỗi, là ba mẹ có lỗi,nhưng mà mãi cho đến phút cuối cùng nàng cũng không đợi được, bây giờ nàng lạicảm nhận được sự yêu thương cùng sủng nịnh trên người vợ chồng này.

" cám ơn cácngười."

Nói xong nàng liền nhắmmắt lại nghỉ ngơi, bởi vì quá mệt mỏi, nói vài lời mí mắt liền dính lại.

Tô Diễn cùng đám ngườiTrầm Tuệ Như sợ đánh thức nàng, lien tục nói với âm thanh cực thấp.

" Lão gia, nàng rốtcục cũng không có chuyện gì rồi, thật sự là quá tốt."

“ ừ, không có chuyện gìlà tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, hiện tại không biết nữ nhân còn lạiđến khi nào mới tỉnh lại”.

" ừ."

Qua ngày thứ ba VụTiễn tỉnh lại , tinh thần của Phượng Lan Dạ đã rất khá, có thể ngồi dậy được,Lan Dạ ngồi ở bên giường Vụ Tiễn nhìn nàng, nhìn thấy nàng tỉnh lại, muốn chonàng một nụ cười, bất đắc dĩ khuôn mặt toàn vải trắng, nên nàng cười khôngđược, Vụ Tiễn giật mình nhìn Phượng Lan Dạ: "Lan Dạ, mặt của muội?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu,nàng biết gương mặt của mình đã bị hủy rồi, hiện tại đang trong thời kỳ chữatrị, cho nên an ủi Vụ Tiễn: "Không có chuyện gì, muội không sao, tỷ yêntâm đi."

" ừ."

Tư Mã Vụ Tiễn vừa cửđộng, liền cảm thấy quanh thân đauđớn, trên người nhiều chỗ bị thương, động một chút cũng rất đau, Phượng Lan Dạlập tức đau lòng vịn nàng: "tỷ đừngđộng, đừng động."

Lúc này Tô Diễn cùng TrầmTuệ Như từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau nàng là hai tiểu nha hoàn, mấyngười này thần sắc có chút phức tạp, đi tới ngồi trên ghế đối diện các nàng,Trầm phu nhân nước mắt lưng tròng, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai mặtnhìn nhau, cuối cùng Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi:"Sao vậy?"

Tô Diễn nhìn hai ngườicác nàng :"Là như vậy, Ta là tri phủ của Tiêu Thành, lần này đến vùng đấtBắc Cảnh, là bởi vì nữ nhi Thanh Nhã của ta ngã bệnh, vốn muốn tìm thần y trịbệnh cho nàng , không ngờ được Thanh Nhã lại chết trên đường đi”

Tô Diễn nói xong, TrầmTuệ Như khóc càng lúc càng thương tâm, Phượng Lan Dạ từ bên người Vụ Tiễn đứnglên, đi tới cạnh Trầm phu nhân, vươn tay ôm nàng, mình là do bọn họ cứu , lạilà phu nhân vẫn chiếu cố nàng, tựa như mẹ ruột của nàng vậy.

" Đừng thương tâm."

Tô Diễn nhìn Phượng LanDạ rồi nói tiếp: "Sau khi chúng ta đem Thanh Nhã chôn cất, vốn định lậptức trở về Tiêu thành, ai biết ở trên đường gặp được hai người các ngươi, chúngta liền cứu các ngươi, mang các ngươi trở lại tìm thần y chữa bệnh, nhưng bâygiờ chúng ta rời đi Tiêu thành đã có hơn một tháng rồi, không thể trì hoãnđược nữa rồi, cho nên chúng ta phải đi trở về."

Phượng Lan Dạ vừa nghebọn họ muốn đi, trong lòng lập tức lo lắng không thôi, nhàn nhạt mởmiệng: "Nơi này cách Định Châu bao xa."

" Hơn hai trămdặm."

Tô Diễn không biết tiểunha đầu hỏi câu này là có ý gì, nên cẩn thận nói cho nàng biết.

Trong phòng an tĩnh lại,Trầm Tuệ Như đang tựa vào người Phượng Lan Dạ, bỗng nhiên quỳ xuống, khóc lóccầu khẩn: "Ta không còn Thanh Nhã, nên cứu được các ngươi, nhất định là doông trời thấy ta mất đi nữ nhi, nên đemcác ngươi đưa đến bên cạnh ta, các ngươi đi với ta trở về Tiêu thành nhé?"

Tiếng nói của Trầm TuệNhư vừa dứt, Tô Diễn liền quát bảo nàng ngưng lại, lúc trước hắn đã cùng phunhân nói rõ rồi, không thể làm khó dễ hai đứa bé, không nghĩ tới nàng vừa mởmiệng liền làm khó người khác.

Phượng Lan Dạ nhìn về TưMã Vụ Tiễn, thấy Trầm phu nhân đang quỳ trên mật đất, sau đó suy nghĩ thậtnhanh, hiện tại nàng cùng Vụ Tiễn cũng bị thương rất nặng, khuôn mặt nàng bịhủy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không hồi phục được, mà Vụ Tiễn trênngười cũng bị thương, nếu muốn khôi phục lại cũng phải cần một thời ngắn, khôngbằng cứ đi đến Tiêu thành nghỉngơi một chút, lại có thể an ủi Trầm phu nhân để đền đáp ân cứumạng, Phượng Lan Dạ nghĩ kỹ , liền quay đầu nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn ở trêngiường.

“ tỷ tỷ, chúng ta cùngphu nhân đi Tiêu thành nha."

Vụ Tiễn gật đầu, đã trảiqua một trận sinh tử, nàng đã hiểu ranhiều điều, cũng tình nguyện đến đến một địa phương khác mà trải qua cuộc sốngmới, tình yêu giữa nàng và Nam Cung Quân tựa hồ chẳng còn quan trọng nữa, hoặclà nói hoàng thất làm nàng sinh lòng khiếp sợ rồi, vừa nghĩ tới Hạo Vân đế quỷkế đa đoan, nàng liền cảm thấy khủng hoảng, không biết kế tiếp hắn sẽ làm cáigì, không biết ai sẽ trở thàng con cờ kế tiếp của hắn, mỗi khi nghĩ tới nhữngthứ này, nàng chỉ muốn cách rất xa những người này, Nam Cung Quân , có lẽ cácnàng hữu duyên vô phận.

Tư Mã Vụ Tiễn suy nghĩthông suốt, lập tức gật đầu đồng ý.

Trầm Tuệ Như vừa nhìnthấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đồng ý, đã sớm cao hứng kêulên.

" Lão gia, ngươinhìn xem các nàng đồng ý, lão gia, thật tốt quá."

Trầm Tuệ Như xoay ngườilại nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, phía sau Tô Diễn mĩm cười nhìn hết thảy trướcmắt, sau đó lui ra ngoài tìm thần y Bách Lí Hạo, xin hắn theo bọn họ cùng điTiêu thành, chờ bọn nhỏ khỏe lại, rồi hãy trở về có đượchay không?

Vốn cho là Bách Lí Hạokhông đồng ý, ai biết cuối cùng không ngờ hắn lại đồng ý.

Đoàn người thu thập mộtphen xuống núi Thái Nghĩa, Tô Diễn cùng Bách Lí Hạo dẫn mấy tên thủ hạ cỡi ngựamà đi, hai người Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn và Trầm phu nhân cùng nhau ngồi ở trongxe ngựa, một đường hướng về phía tây Nam mà đi về Tiêu thành.

Trong xe ngựa, Phượng LanDạ nghĩ đến Nam Cung Diệp, tim không khỏi như bị đao cắt, không biết hắn sẽ nhưthế nào , có lẽ rất thống khổ, nhưng nàng lại không thể lập tức trở về đi tìmhắn, Phượng Lan Dạ không nhịn được đưa tay chạm tới lớp vải trắng trên gươngmặt , trừ một đôi mắt ra thì không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nữ nhân sợ nhất làđể cho người yêu thấy bộ dáng xấu xí của mình, nếu như đến lúc đó Nam Cung Diệpmột chút cũng không muốn nhìn, thì nàng tình nguyện chết ở dưới vách đá , chonên nàng sẽ không mang theo bộ dáng quỷ dị này đi gặp hắn, hay là để cho tốthơn rồi hãy trở về gặp hắn sau.

Vụ Tiễn vươn tay ra lôikéo nàng, ôn nhu an ủi: "Không cóviệc gì ."

Trầm phu nhân nhìn PhượngLan Dạ chạm tới gương mặt của mình, trong lòng có chút bất an, cuối cùngrốt cục cũng cắn răng một cái mở miệng.

" Hài tử, ta đã làmmột chuyện, ngươi đừng oán trách ta."

Phượng Lan Dạ lắc đầu, vôluận nàng ấy có làm cái gì, thì các nàng sẽ không trách nàng ấy, vì nhờ nàng ấymà các nàng mới được cứu, hơn nữa còn cho nàng hưởng thụ được tình yêu thươngcủa mẫu thân, điều mà đến bây giờ nàng mới có được, nàng làm sao sẽ trách nàngấy đây.

" Phu nhân nóiđi."

Trầm phu nhân cũng khônglên tiếng, quay đầu nhìn về tiểu nha hoàn bên cạnh: "Tiểu Hoàn, đem bứchọa đưa cho ta."

Tiểu Hoàn lập tức từ xengựa lấy ra bức họa, đưa tới trong tay phu nhân.

Trầm phu nhân nhìn PhượngLan Dạ rồi chậm rãi mở miệng: "Lúc ấy Bách Lí thần y nói, thật sự nếukhông động thủ, dung mạo của ngươi sẽ bị phá hủy, nhưng mà ta lại không có bứchọc của ngươi, nên đã đem bức họa nữ nhi Thanh Nhã của ta đưa cho hắn, cho nênđây là chuyện mà ngươi nhất định phải tiếpnhận."

Nàng nói xong không dámnhìn ánh mắt Phượng Lan Dạ, quay đầu nhìn về nơi khác, chẳng qua là tay run lênmột tiếng bốp vang lên, cuộn tranh mở ra, lộ ra nữ nhi Thanh Nhã của Trầm phunhân .

Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn nhìn cô gái trên bức họa , trợnmắt há mồm, đây chính là Thanh Nhã sao?

Mặc dù Tư Mã Vụ Tiễn cùngPhượng Lan Dạ đều rất xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy một ngườicó đẹp như Thanh Nhã vậy , nàng chẳng những mỹ, hơn nữa đôi mắt hữu thấn, ánhmắt trong sáng tựa như Minh châu, lông mày nhỏ và dài thật giống như liễu, mũicao khéo léo, cái miệng đỏ hồng mịn màng như thoa son, thật là nhiều chút thìngại mập, thiếu một chút thì ngại gầy, cười nói rất tự nhiên, linh động mà ônnhu, một bộ áo như tuyết trắng, làm cho nàng nổi bật tựa như Tuyết Liên trênthiên sơn, như vầng trăng trên trời cao.

Nàng so với Phượng Lan Dạ, trừ ánh mắt có chút giống nhau, thì bất luận là thần thái cùng khí chất mềmmại, hay là vẻ đẹp của nàng, một chút cũng không giống, Phượng Lan Dạ ngây dại,Tư Mã Vụ Tiễn cũng ngây dại, Trầm phu nhân thấy các nàng không nói lời nào, cholà các nàng đang trách mình, nên không khỏi e ngại .

"Thật xin lỗi, takhông biết hình dạng ngươi trông thế nào , cho nên liền cầm bức họa của ThanhNhã, ngươi muốn trách ta thì liền trách đi, ngàn vạn lần đừng tức giận sẽ hạithân thể."

Phượng Lan Dạ nhànnhạt thở dài, hết thảy mọichuyện đều đã có sắp đặt a, chẳng lẽ ông trời muốn nàng thay thế Thanh Nhã tớichiếu cố Trầm phu nhân sao.

“ Không có chuyện gì, saunày ta chính là Thanh Nhã, người chính là mẫu thân của ta."

Phượng Lan Dạ nhẹgiọng nói, kể từ sau khi rơinhai, tính tình của nàng đã hoàn toàn không lạnh lùng giống lúc trước, mà nhiềuhơn một chút nhu hoà.

Một bên Vụ Tiễnôn nhu nở nụ cười, nhìn Trầm phunhân: "Sau này người cũng là mẫu thân của ta."

Trầm phu nhân mừng rỡ,không nghĩ tới thoáng cái nhận được hai nữ nhi, nên đã sớmvươn tay ra nắmtay Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn , trong mắt tràn đầy nước mắt:"Cám ơn các ngươi, hai người các ngươi cũng là hảo hài tử của ta."

Trong xe ngựa tràn đầytiếng cười của Trầm phu nhân, nàng tựa như chiếm được bảo bối trong khắp thiênhạ nên cười đến vui vẻ vô cùng.

Bên Ngoài xe ngựamọi người bị lây đến khôngkhí vui vẻ của các nàng , trên mặt của mỗi người cũng lộ ra nụ cười, một đườnggiục ngựa giơ roi hướng Tiêu thành đi.

Phượng Lan Dạ mặc dù nhậnđược Trầm phu nhân làm mẫu thân thân sinh, trong lòng thật ấm áp, nhưng là vừanghĩ tới từ nay về sau mang khuôn mặt mình là của người khác, nếu như gặp lạiđược Diệp, hắn sẽ như thế nào ? Bỗng nhiên trong lòng nảy sinh sự bất đắc dĩ,Trầm phu nhân cứu nàng vốn là do hảo tâm, chẳng lẽ nàng lại đi trách người ta ,chuyện đã như vậy, nàng còn có thể làm như thế nào? Đợi nàng nghỉ ngơi tốthơn, lúc trở lại kinh thành,Diệp nhất định sẽ yêu thương nàng , hắn sẽ không để ý hình dáng của nàng nhưthế nào .

Nghĩ như vậy, liền yêntâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Dọc theo đường đi thần yBách Lí Hạo không ngừng đổi dược thi châm chiếu cố hai người các nàng.

. . . . . . .

Thiên Vận hoàng triều ,kinh đô An Giáng Thành, trong ngoài Tề vương phủ, đèn lồng màu trắng treo cao,cả tòa phủ đệ tràn ngập một cổ hơi thở thê lương.

Đêm tối bên trong hoàngthành, ai mà không biết Tề vương phi qua đời , Tề vương thương tâm muốn chết ,suốt một tháng không xuống giường.

Ngay giữa đại môn của Tềvương phủ, trep một chiếc đèn lồng lớn, đèn lồng này cùng nơi khác không giốngnhau, trên bệ có chín cánh hoa sen, hình dáng tựa như bảo tháp ba tầng, rủxuống ở trước đại môn, lớp bên ngoài viết ba chữ to Phượng Lan Dạ .

Tề vương đóng cửa từ chốitiếp khách, người nào cũng không thấy, chừng một tháng mới xuất hiện, cả ngườigầy yếu đi một vòng lớn, gương mặt thì vẫn kinh diễm như cũ, nhưng lại mangtheo một loại thị huyết lạnh lẻo, nhích tới gần người của hắn chỉ cảm thấyquanh thân hắn tràn ngập lãnh ý, làm chongười khác cảm thấy run run không ngừng, cuối cùng cũngkhông ai dám nhích tới gần hắn.

Một ngày kia, hoàngthượng cho đòi Tề vương tiến cung, Nam Cung Diệp dẫn Nguyệt Cẩn đi đến thượngthư phòng, ngoài cửa là Đại thái giám Nguyên Phạm, vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp,liền cảm thấy giật mình, chỉ một thời không gặp, Tề vương không ngờ lại thayđổi giống như một người khác, cả người gầy đi một vòng, mặc dù gương mặt vẫntuyệt mỹ như cũ, chẳng qua ánh mắt quá mức âm ngao, thật giống như cất dấu mộtthanh lợi đao thị huyết, lúc nào cũng chuẩn bị rút ra khỏi vỏ đả thương người.

" Tham kiến Tề vươngđiện hạ."

Nam Cung Diệp lạnhlùng gật đầu một cái, khôiphục thần thái vốn có trước đây , có lẽ so sánh với trước kia còn Lãnh.

Nguyên Phạm đánh rùngmình một cái, vội vàng mở cửa thượng thư phòng : "Hoàng thượng ở bêntrong thư phòng chờ người”.

Nam Cung Diệp cũng khôngđể ý tới sắc mặt trắng bệch của Nguyên Phạm, mà đi thẳng vào, Nguyệt cẩn thủ ởbên ngoài.

Trong thượng thư phòng,hoàng thượng từ phía sau Long án ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Diệp, cảm thấythực sực sợ hết hồn, không nghĩ tới tiểu tử này thật là si tình, bởi vì mộttiểu nha đầu mà làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ , trước đây TâyMôn Vân có bẩm báo rồi, nhưng hắn vẫn chưa tin đâu , bây giờ nhìn thấy chỉ cóhơn chớ không kém, đây tột cùng là người thế nào, mà si tình như thế, cùng mìnhcó mấy phần tương tự, Hạo Vân đế nghĩ tới đây , trong lòng liền có chút ít mịtmờ, hắn không nói một lời nhìn Nam Cung Diệp.

Lúc này Nam Cung Diệpchậm rãi nói." Nhi thần ra mắt phụ hoàng."

" Đứng lên đi, banthưởng ghế ngồi."

Hạo Vân đế thanh âm trầmổn vang lên, hắn cũng chỉ mịt mờ chốc lát, hiện tại đã khôi phục như bìnhthường, một đôi con ngươi có chứa tia lửa bắn thẳng về phía Nam Cung Diệp, trầmgiọng mở miệng: "Diệp Nhi, hỏa pháo bị hủy là ý của nha đầu kia hay là ýcủa ngươi?"

Hạo Vân đế vừa dứt tiếngnói, Nam Cung Diệp nhịn không được bật cười lên, thê lương vô cùng, chậmrãi mở miệng: "Nếu như nói là ý của ta , phụ hoàng có muốn diệt trừta hay không."

" ngươi, ngươi nóinhăng nói cuội gì đó?"

Mặc dù Nam Cung Diệp luônluôn cổ quái lớn lối, nhưng hôm nay dám phạm thượng như vậy, cũng là lần đầu,cho nên sắc mặt Hạo Vân đế lập tức trở nên rất khó coi, chỉ là hắn nhất thờikhông biết mở miệng như thế nào, Nam Cung Diệp lại tiếp tục mở miệng: "Phụhoàng, nhi thần kể một câu chuyện cho người nghe."

Hắn đang nhớ lại lời LanNhi đã nói..., hắn hẳn nên kể cho hoàng thượng nghemột chuyện xưa, cha con cùng nhau nói chuyện xưa, vì sự trong sạch của mẫu phicho nên hắn phải hướng hoàng thượng chứng nhận, đúng vậy, nên để hoàng thượngđi chứng thực.

Hạo Vân đế nheo mắt lại,trong mắt là mang theo ánh sáng lạnh bí hiểm, nhìn bộ dáng bất tuân của NamCung Diệp, trên trực giác hắn muốn cho Nam Cung Diệp lập tức cút ra ngoài, bấtquá cuối cùng đã nhịn được, chậm rãi mởmiệng: "Tốt."

Hắn cũng muốn xem NamCung Diệp có thể thêu dệt cái dạng điển cố gì, Hạo Vân đế dựa về phía sau mộtchút, mở hai tròng mắt chờ chực , lúc này Nam Cung Diệp thanh âm lạnh như băngvang lên.

" Ngày xưa, có mộthoàng đế, hắn có thích một phi tử, nhưng mà hai người luôn luôn cãi nhau, cómột lần vừa cãi nhau xong, hoàng thượng xuất cung vi hành, gặp được một nữ nhânxinh đẹp khác, liền đem nàng mang vào hoàng cung."

Thời điểm Nam Cung Diệpnói tới đây, Hạo Vân đế mở to mắt, có chút kinh ngạc, song đồng nháy cũng khôngnháy nhìn Nam Cung Diệp, tương đối giậtmình, chẳng qua Nam Cung Diệp không có để ý tới hắn, tiếp tục nói.

" Thật ra thì hoàngthượng cũng không thích nữ nhân mà mình mang về, chỉ vì muốn kích thích phi tửkia thôi, nhưng nữ nhân kia thì thích hoàng thượng, nên tự nguyện lưu lại, nàngnói, nếu như ta thích hắn, tại sao lại muốn đoạt lấy hắn, chỉ cần hắn vui vẻ làtốt rồi."

Nam Cung Diệp nói tới đâyliền dừng lại, đôi mắt nhìn về phía hoàngđế, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, hai tay nắm chặc tay cầm trên ghế, tựahồ như nhớ ra cái gì đó, Nam Cung Diệp lạnh lùng cười, lại nói tiếp.

" Có một ngày, hoàngđế cùng phi tử mà hắn yêu cãi nhau, bởi vì bực mình, hắn đến ngự hoa viên uốngrượu, vào thời đểm đó nữ nhân kia liền đi theo Hoàng thượng, ai ngờ hoàng đếsay đem nàng trở thành phi tử hắn yên mà sủng hạnh, sau đó phi tử mà hoàng đếyêu ngã bệnh mà chết, hoàng đế quay lại sủng hạnh nữ nhân kia, chẳng qua nữ nhânkia sau khi sinh hạ con của mình lại tự sát, từ đó về sau, hài tử mà nàng sinhhạ liền nhận được tất cả sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng chân tướng của sựsủng ái kia chính là một thanh lưỡi dao”

Nói tới đây, Nam CungDiệp cũng nhịn không được nữa mà thương tâm nở nụ cười, xem ra trên dung nhantuấn mỹ tất cả sự tốt đẹp đều biến mất, chỉ còn lại sự lạnh giá, vô tình cuồngdã, hắn ngửng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy trên chỗ ngồi cao cao tại thượng, sắcmặt hoàng đế trắng bệch, bàn tay to của hắn nắm chặc, gân xanh trải rộng, hắnluôn luôn âm trầm như vậy, nhưng giờ phútnày tựa hồ hết thảy tất cả đều bị phá vỡ, Nam Cung Diệp cảm nhận được một chútvui sướng, liền đứng lên:"Phụ hoàng, chuyện xưa của nhi thần có phải rấtbuồn cười hay không, tại sao lại có một phụ thân đần như vậy, ngay cả mình hàinhi ruột thịt của mình mà cũng hoài nghi, có phải hay quá buồn cườikhông."

Hạo Vân đế một câu nóiđều nói không ra, trên người hắn cơ hồ đều làmồ hôi lạnh, thật ra thì hắn biết Nam Cung Diệp nói tới ai? Chẳng qua là, chẳngqua là?

Nam Cung Diệp đã không đểý tới gương mặt của hoàng thượng, chỉ đứng dậy mở miệng: “Phụ hoàng, nhithần mệt mỏi, nhi thần phải trở về phủ nghỉ ngơi ."

Nói xong trực tiếp xoayngười đi ra ngoài, mà phía sau Hạo Vânđế đã sớm lâm vào quá khứ, nhớ lại chuyện của đêm hôm đó?